Vương Quốc Màu Xám

Chương 137

Luyện hóa cần bảy bảy bốn chín ngày, Tần Thái và Sa Ưng chưa có ý định chờ ngốc ở đây lâu đến vậy. Cũng may cô không thiếu người, cô gọi điện cho Vô Địch Tử, bảo ông ta chạy đến đây lo chuyện. Tuy rằng người này chỉ có chút kiến thức để kiếm cơm, nhưng chút việc luyện hóa pháp bảo này hắn vẫn biết chút lý luận.

Cũng đôi khi lừa khách luyện vàng bạc, đan dược nên coi như là có chút tay nghề.

Lúc này nghe Tần Thái giao cho việc quan trọng như vậy, ông ta đương nhiên vui hết sức, nhanh chóng lên máy bay phóng đến thôn Sa Giếng. Còn không quên mang theo bộ đồ nghề. Hiện tại vẫn đang kinh doanh cửa hàng giấy tang ma, hầu bao còn rủng rỉnh, ăn vận theo phong cách đạo sư, nhìn qua chuyên nghiệp hơn Tần Thái rất nhiều.

Đáng tiếc Tần Thái chỉ giao cho hắn nhiệm vụ ngồi canh lửa.

Trở về thành phố Tam Họa, Sa Ưng nghỉ không đi làm.

Tang Cốt Nê chậm chạp trồi lên từ vườn hoa, lắc lắc người rũ bớt cát, nó đi tới an ủi Sa Ưng: "Việc không gi@o hợp được cũng chẳng có gì to tát. Cùng lắm thì ta bảo Dưa chuột huynh đệ cho ngươi một cây dưa chuột, thấy được đúng không?"

Sa Ưng đánh nó một trận.

Ngày hôm sau, Tang Cốt Nê khệ nệ khiêng một bao phân bón hoa, Sa Ưng vốn đang cắn chặt răng, thề với lòng sẽ không nói chuyện với nó dù chỉ một câu. Mà lúc nó đang ngồi xổm xuống, dùng thìa múc từng chút bón lên miệng Sa Ưng: "Cái này ngon lắm đấy, ngươi há miệng ra!"

Sa Ưng: "....!!!"

Ngày thứ ba, Tang Cốt Nê thay đổi chiến thuật: "Thật sự mà nói, phương pháp để sinh sôi nảy nở rất nhiều. Nếu ngươi không dùng được phương pháp của nhân loại nữa thì đừng ngại thử cách của thực vật bọn ta xem? Đầu tiên ngươi cắt một nhánh giâm xuống đất...À thì chúng ta cắt nhánh, còn ngươi thì cắt tứ chi đi, chôn xuống, rồi chờ nó mọc rễ nảy mầm lên thành lứa mới..."

Tang Cốt Nê cứ kiên trì an ủi liên tục, ngày đầu tiên Sa Ưng không muốn đi làm, ngày hôm sau lại thêm phần ngốc, ngày thứ ba, lại có xu hướng muốn tự sát.

....

Tần Thái vẫn rất hiền từ, vỗ vai Tang Cốt Nê: "Ngươi nên về lại vườn hoa đi."

Tang Cốt Nê hừ lạnh: "Sao lại không biết tốt xấu như vậy, ta đang an ủi hắn rất tốt nha!"

Sa Ưng vốn không có phản ứng, từ từ ngẩng đầu lên nhìn nó, một lúc sau mới mở miệng: "Ồ, cám ơn."

= =

Tần Thái nghĩ nên trị tận gốc vấn đề, cần khắc phục chướng ngại tâm lý của Sa Ưng trước. Chuyện này thật sự là.... Lúc Sa Ưng nghiện rượu vô tội vạ, lo lắng, lúc anh kiêng cử thì càn lại lo hơn.

Tần Thái cảm thấy bản thân giống như đang dùng rượu quỳ trước mặt Sa Ưng, nước mắt nước mũi giàn giụa khuyên rằng...à không là cầu xin: "Sa đại gia, mong anh uống một chút đi..."

Vấn đề của Sa Ưng đang rất nghiêm trọng, anh ấy không cảm nhận được hương vị của son môi, còn cả những mùi nước hoa mà chị Hồng đã dùng. Anh nghe thấy là nôn.

Vốn chỉ là chút tổn thương tâm lý, vẫn có thể đi làm. Nhưng với phương pháp an ủi của của Tang Cốt Nê sau ba ngày thì...

Tần Thái phải đi đến Tuyến ba một chuyến. Nhân sự tại đây đang nghỉ ngơi gần một tháng. Là tuyến duy nhất còn sót lại, bọn họ chẳng dám oán giận điều gì?

Nhưng thật sự có oán giận gì sao?

Hai ngày sau, Bạch Cập đến hạ lệnh. Phân Tần Thái đảm nhiệm chức bộ trưởng của sáu tuyến. Hơn nữa còn phải nhanh chóng tập hợp cho ra năm tuyến còn lại.

Thẻ hội viên của Nhân Gian, tên Lam Trù được thay đổi chức vụ lần hai. Tần Thái lại càng sầu, mỗi lần như vậy đều là Bạch Cập đến ném củ khoai nóng cho cô.

Chẳng lẽ Bạch Cập phát hiện thân phận nằm vùng của cô?

Không có khả năng, với cá tính của Bạch Cập, nếu phát hiện ra chuyện đó còn không ăn tươi nuốt sống cô sao. Chẳng lẽ hắn ta đang nghi ngờ chuyện gì?

Vả lại, lúc này cũng không thể quay lại tìm Bạch Hà.

Tần Thái cắn răng, vì cơ hội để cô cùng Bạch Hà cùng chiến đấu, cho dù phải nỗ lực lớn đến đâu, chỉ cần thành công. Cô âm thầm củng cố tinh thần một lát, rồi nhận lấy tấm giấy ủy nhiệm nằm trên bàn. Làm thì làm.

Chiêu mộ tổ viên rất dễ, còn tổ trưởng và Thủ Vọng Giả lại không thể bố trí nhanh được.

Tất nhiên Sa Ưng sẽ thỏa mãn đáp ứng của cô, nhưng lần trước trung tâm huấn luyện bị tổn thất nghiêm trọng. Vừa rồi Sa Ưng lại phơi lưới không đánh cá, nhất thời không kịp bổ sung.

Bạch Cập cho cô ba tháng, ba tháng sau mọi thứ phải đâu vào đấy. Tần Thái nhanh chóng tản người đi tìm kiếm nhân tài.

Chuyện này không phải ngày một ngày hai là xong, nhân lực tốt rất khó tìm.

Trước đây, địa điểm làm việc luôn không cố định. Việc tụ tập lại chỉ là ngẫu nhiên, hầu hết là những chỗ đông người phức tạp, tới lúc đi mới quyết. Tần Thái phát hiện Nhân Gian rất cẩn thận.

Nhưng chắc chắn là sẽ có một trụ sở cố định, nếu không cứ lối đánh du kích như vậy sẽ không xây được một tổ chức khổng lồ.

Tối đến, Bạch Cập đưa Tần Thái đến một nơi. Chỗ này nhạc rền đinh tai nhức óc, không khí tràn ngập mùi rượu ngọt. Ngoài rượu ra còn có vô vàn mỹ nhân, những chỗ Tần Thái từng đến quả thật chẳng thấm vào đâu.

Chỉ là càng đi sâu vào, Tần Thái càng thấy lạ. Nơi này có trận pháp không gian, liên kết đến một không gian khác. Điều này khiến cô nghĩ đến nơi đó.

Bất Ki Các của Trật Tự, không phải cũng được liên kết bởi trận pháp không gian sao?

Khi đã vào trận, bên trên treo một tấm biển nền đen chữ nổi vàng. Tiêu Dao Các.

Dường như đã từng nghe qua cái tên này, lúc cô lấy thân phận của Thông Dương Tử đi tham dự đại hội Tuyến Trường, Đàm Tiếu có nói qua rằng những mỹ nhân kia dùng để tiếp khách đến Tiêu Dao Các.

Cửa phía tay có hai người đàn ông mặc đồ tây cao lớn đeo kính râm, nhìn như trong phim The Matrix X.

Bạch Cập lấy thẻ hội viên chìa ra quét, hai bảo vệ kia lập tức nhường đường, mở cánh cửa thủy tinh trước mặt.

Lúc Tần Thái đang định bước vào thì bị ngăn lại, tuy là đi cùng Bạch Cập nhưng thái độ đối xử rất khách khí: "Mời cho xem thẻ."

Tần Thái sờ tới sờ lui lấy ra thẻ hội viên của mình ra quét. Trên màn hình lập tức hiện lên chức vị cùng số hiệu, hai bảo vệ lại khom lưng mời cô đi.

Đường càng đi càng dài, ánh sáng xung quanh lại u ám, ở đây mà có thứ gì màu trắng bay ngang qua chắc sợ tè ra quần. Đến khi ra khỏi con đường, Tần Thái há to miệng trước cảnh vật hiện ra. Nơi này, mẹ nó chính là thanh lâu. Không không, nói thanh lâu thì lại quá cao nhã, quá hàm súc, quá khiêm tốn!!

Đây phải là động dâm!!

Mẹ nó, mấy người này là bi3n thái sao, trước mặt nhiều người như vậy mà có thể thản nhiên làm động tác giao phối!

Tần Thái cố gắng chịu đựng cảnh tượng hoang đường này, Bạch Cập thu hết phản ứng của cô vào trong mắt. Xem ra không quay đầu chạy đã là không tệ.

Tần Thái đi vào khiến vài người chú ý. Thân thể của cô đang hỏng nặng nên để dưới tầng hầm nghỉ dưỡng. Hôm nay chọn một thân thể mỹ nhân để đến đây.

Thân này cao 1m7, nặng 50 kí, 3 vòng tỉ lệ vàng. Không phải do cô thích hư vinh mà Đàm Tiếu cảm thấy cô dùng thân thể đàn ông không có khí thế, thôi thì dùng thân thể mỹ nữ để có thêm tự tin.

Nhưng cô nào có biết sẽ đến chỗ như thế này đâu!

Mặt cô đen sì, má nó, Nhân Gian thật sự quá khác biệt với Trật Tự mà. Tổng bộ của Trật Tự ở trong trường học rất là thuần khiết nha, còn Nhân Gian này thì...

Nhìn là biết Trật Tự tượng trưng cho chính nghĩa, mà Nhân Gian thuần túy là đại biểu cho cái ác!!

"Ồ, thêm người đẹp khác à? Phán quan trưởng xuống tay nhanh thế!" Một tên uống say khướt tiến đến, mặt mày đỏ rực. Hắn vốn muốn đặt tay lên vaio Bạch Cập, nhưng Bạch Cập khẽ lách qua một bên tránh, hắn cũng thức thời rút tay lại.

Chỉ là cặp mắt tà dâm cứ đảo lên người cô.

Lúc cái móng heo kia đang vươn tới, giọng nói Bạch Cập vang lên lạnh nhạt: "Bộ trưởng bộ Tài Nguyên mới, Lam Trù."

Tần Thái giật mình nhận ra chức vụ, thì ra là bộ Tài Nguyên, cái này chắc chắn là nói đến phúc thọ thu thập được. Chỉ là không biết thứ này dùng làm gì?

Tên kia vừa nghe tên, vẫn cười dâm tà nhưng tay đã không vươn tới nữa: "Chậc chậc, hoan nghênh hoan nghênh. Tôi là bộ trưởng bộ Tiêu Thụ -- Trần Khoa."

Tần Thái không có cảm tình gì với hắn, mà Tiêu Thụ là cái gì nữa?

Cô không nóng không lạnh đáp: "Cảm ơn."

Hắn nói thầm: "Người đẹp thật lạnh lùng."

Trước giờ Tần Thái chưa từng là mỹ nhân, từ lúc sinh ra đến giờ chưa có ai nhìn nhan sắc mà đối xử với cô. Lúc còn ở trấn Chu Dương, không hề có phái nam nào sẽ nhìn mặt mà chiếu cố cô hơn. Cho nên, kỳ thật cô không hề kiêu ngạo vì sắc đẹp, mà là sự ưu việt toát ra từ bên trong.

Cô chỉ là không thích người này mà thôi.

Đi tiếp nữa, hiện ra một hồ nước rộng lớn ánh lam, giữa hồ có sân khấu biểu diễn hình tròn. Ánh sáng dịu nhẹ chiếu thẳng vào trong, nhìn như tòa lâu đài làm bằng thủy tinh.

Lúc này không có ai biểu diễn. Tần Thái cùng Bạch Cập đi vòng qua đó, xuyên qua các người đẹp, một chốc liền thấy vài nhóm người đang thâu hoan.

Giống thiên đường, cũng tựa địa ngục.

Đi tầm mười mấy phút nữa, Tần Thái thấy vài đôi đang chơi NP, còn có một người đàn ông đeo kính trông rất văn nhã, đang bị một người phụ nữ cải trang nữ vương dùng roi quất tàn nhẫn vào hắn ta. Tần Thái thật sự cứng họng.

Cuối cùng dừng trước ngôi nhà lầu nhỏ, thiệt là khổ tận cam lai.

Một ông già cao ốm như cây sào gật đầu với Bạch Cập. Bạch Cập đáp lại, ánh mắt ông ta chuyển hướng đến Tần Thái.

Nếu là cô trước đây, bị ánh mắt này trừng thì chắc chắn không thể động đậy. Bởi ông ta đang dùng sức mạnh tinh thần để áp chế! Hồn phách người này hẳn đã tu đến cực kì dẻo dai, khí tràng mạnh như vậy mà có thể phóng ra tùy tiện.

Nhưng giờ đây Tần Thái không còn yếu ớt nữa. Cô đi chơi mà ở nhà còn có 4000 mảnh hồn phách đang chăm chỉ tu luyện đấy!

Đương nhiên, cũng may là Tần Thái chưa thu hồi chúng lại, chứ không thì ông già trước mặt phải quỳ sụp xuống rồi.

Sau khi bốn mắt chọi nhau, ông ta sửng sốt nhìn cô, rồi thu lại biểu tình kiêu căng ban đầu, thấp giọng nói: "Nhị gia đang ở bên trong, mời vào."

Nhị gia?

Là thủ lĩnh của nhân gian sao?

Tần Thái đi theo sau Bạch Cập, sợ người kia có khả năng đọc tâm gì gì đó nên cô không dám suy nghĩ nhiều. Hồn phách sợ nhất là đang tập trung mà có người đột ngột tiến vào.

Từ những chấn động vừa rồi, cô biết người sắp gặp có chức vị cao hơn Bạch Cập rất nhiều, cô liền chuẩn bị tâm lý thật vững. Cô thề, dù có xuất hiện tổng thống Obama ở đây cũng sẽ không bất ngờ.

Bên trong cực kì yên tĩnh.

Tấm thảm màu đỏ thẫm, bên trên hình hoa thêu thủ công dập dờn, cạnh đó là sô pha xếp xung quang một chiếc bàn mặt thủy tinh hình tròn, có một bình hoa hồng đặt phía trên. Những dải rèm trắng nhẹ nhàng rũ xuống, an tĩnh lại tao nhã.

Đàn dương cầm màu trắng đặt giữa phòng, một người đàn ông ăn mặc thoải mái ngồi bên cạnh. Tuổi tác nhìn qua còn rất trẻ, đôi mắt khép hờ, gương mặt thả lỏng điềm đạm.

Tiếng đàn du dương thư hoãn, Tần Thái đang nhấm nháp rượu, lát sau bỗng hỏi: "Nhị gia chưa tới à?"

Người hầu tới rót thêm rượu, Bạch Cập im lặng không hé môi.

Mười phút sau, Nhị gia vẫn chưa tới. Tần Thái chán chường vẽ vòng tròn trên bàn thủy tinh, sau đó cô đứng dậy đến trước cây dương cầm, vỗ nhẹ lên bả vai người đánh đàn: "Nè, anh đàn lâu như vậy không mệt à? Dù sao Nhị gia còn chưa tới, nghỉ tay chút đi."

Thiếu niên ngẩng đầu nhìn cô, Tần Thái nhìn rõ thì nhận ra khá là đẹp trai đấy.

"Cô không muốn nghe?" Thiếu niên dùng khăn lụa lau tay, thói quen này thật giống Đàm Tiếu. Tần Thái xấu hổ: "Không phải thế... âm nhạc..thật sự thì tôi không thấm lắm."

"Thưởng thức âm nhạc, không cần nhiều kiến thức. Có lỗ tai là được, Beethoven bị điếc còn sáng tác được." giọng nói của thiếu niên rất êm tai, Tần Thái cảm động: "Anh nói đúng." Cô không giấu diếm: "Thật sự anh đàn phong cầm này hay hơn giáo viên trung học của tôi nhiều."

Phong...phong cầm?! (là chiếc để ngay đầu trang ấy ^^)

Thấy ánh mắt quái dị của thiếu niên, Tần Thái vội móc ra hai trăm đồng nhét vào túi áo tây trang. Ánh mắt đó là muốn tiền boa đúng không?

Ánh mắt kia lại dời sang người đang ngồi vững như núi trên ghế sô pha, thái độ bình tĩnh của Bạch Cập làm Tần Thái hoài nghi hai mươi tám ly rượu nho được phục vụ là giả.

Hai phút im lặng trôi qua.

Rốt cuộc thiếu niên nhận hai trăm đồng của Tần Thái: "Cám ơn."

Tần Thái vỗ vỗ vai: "Không cần cảm ơn đâu. Cậu bán nghệ cũng không dễ dàng gì."

Bạch Cập đứng dậy bước tới: "Giới thiệu không?"

Thiếu niên ngồi trước đàn dương cầm vô lực phất tay: "Nói đi."

Sắc mặt Tần Thái biến đổi. Cái phong thái này nhìn không giống người đi đánh đàn kiếm tiền nha.

Quả nhiên giây tiếp theo, Bạch Cập liền đưa tay qua lại giữa hai người: "Nhị gia. Lam Trù"

Cô cứng đờ người.

Sau khi đi ra khỏi Tiêu Dao các gặp Đàm Tiếu, Tần Thái tức đến dậm chân: "Đáng giận, Bạch Cập không nói trước cho tôi biết người đánh đàn phong cầm kia là Nhị gia. Đang cố ý chỉnh tôi đúng không?!"

"Trời ơi!!" cô dùng tay che mặt, không chỉ quấy rầy người ta chơi đàn, còn boa cho người ta hai trăm đồng.

"Còn có chuyện này..." Đàm Tiếu hơi do dự, cẩn trọng lựa lời: "Thứ Nhị gia đàn....chắc không phải là phong cầm đâu."

"Ủa? Không phải chứ? Tôi thấy có phím đàn trắng đen mà?"

"Tuy có phím nhưng không nhất định là phong cầm. Hoàn toàn có thể là...Dương cầm nữa."

"Khác nhau à?"

"Khác nhau sau chứ....nhưng có thể tôi nghe sai. Chắc là đồ mắc tiền hơn thì sẽ khác đồ rẻ tiền hơn."

Không thể không nói, khả năng ăn nói của Đàm Tiếu quá cao siêu, đến nỗi Tần Thái hết cả xấu hổ.

Mà lúc này tại Tiêu Dao các.

Nhị gia đang lau tay, Bạch Cập đứng im cầm ly rượu trên tay, hai người cùng im lặng. Lúc sau, Nhị gia nói chuyện: "Tôi cảm thấy tố chất nhân viên của tổ chức cần nâng cao hơn."

Đây là giọng điệu công việc nghiêm túc, Bạch Cập vâng một tiếng.

Sự im lặng lại kéo đến, rốt cuộc Nhị gia đứng dậy, trong tay còn cầm hai trăm đồng kia: "Bạch Cập, anh nói thật cho tôi biết, tôi đàn cái dương cầm này....thật sự rất giống phong cầm sao?"

Bạch Cập uống một ngụm rượu, học theo Tần Thái vỗ lên vai Nhị gia: "Tin tôi, chuyện này không liên quan đến thẩm mỹ phẩm vị của anh đâu."

= =
Bình Luận (0)
Comment