Vương Quốc Màu Xám

Chương 221

Ngày hôm sau, Chu Tế Xương đứng ngồi không yên vì Bạch Hà vẫn chưa trở về. Chẳng lẽ đã bị nữ yêu quái kia giết rồi, nhưng lấy thuật pháp của Bạch Hà thì dù đã chết, cùng không có khả năng lặng yên không chút tiếng động như vậy.

Ông ta đi tới đi lui trong phòng, hiện giờ tt bị tàn phá không ít, Chu Tế Xương lại không nhiều tiền được như Tần Thái, nói xây liền xây được cả biệt thự. Ông ta đành phải dựng lều cách phế tích trường học cũ không xa, tạm thời an trí người Trật Tự. Lúc này đứng ngồi không yên khó thoát khỏi đôi mắt của các Huyền thuật sư khác.

Số người Chu Tế Xương phái ra ngoài thám thính, cuối cùng cũng có một người báo lại đã thấy Bạch Hà rời khỏi Thiên Lư Loan, nhưng không biết đã biến mất ở đâu. Chu Tế Xương lập tức dẫn người đến nhà Bạch Hà, dù Nguyệt Hiện không hề chào đón nhưng ông ta vẫn lấy được thông tin Bạch Hà không hề quay về chỗ này.

Nguyệt Hiện vốn dĩ chim sợ cành cong, thấy Chu Tế Xương mang theo nhiều người đến đây, khiến cô cảm thấy có chuyện gì đó không đúng, lập tức ôm Bạch Vũ trốn đi. Chu Tế Xương là người có thuật pháp cao minh, làm sao có thể thoát được đôi mắt cú vọ đó, nhanh chóng lôi được hai mẹ con cô ra.

Vốn ông ta chỉ muốn biết Bạch Hà đang ở đâu, nhưng làm sao Nguyệt Hiện biết được? Lúc cô đang bệnh tình nguy kịch lúc còn rất trẻ, Bạch Cập đã đưa cô đến Nhân Gian. Tuy đã vài lần gặp Chu Tế Xương nhưng không đến mức biết ông ta. Hiện giờ tung tích Bạch Hà chưa rõ, lòng cô đang rất lo lắng còn gặp chuyện mấy hôm trước Bạch Cập làm ra, thật sự cô đã quá sợ hãi rồi. Đối mặt với Chu Tế Xương cùng hàng trăm Huyền thuật sư thế như mưa bão, cô chỉ ôm lấy Bạch Vũ mà run lên bần bật.

Chu Tế Xương hỏi mấy lần không được, ông ta dần dần mất kiên nhẫn, nói với Lữ Liệt Thạch đang đứng bên cạnh: "Trước tiên đưa hai mẹ con cô ta về..." thoáng nhìn ánh mắt mọi người xung quanh, ông ta bổ sung thêm một câu: "Thay Bạch Hà bảo vệ chăm sóc họ."

Bạch Hà là người nhân nghĩa, có không ít Huyền thuật sư đã nhận ơn của anh, thế nên ông ta không muốn thành nhân vật chính trong lời lẽ đồn đại. Chu Tế Xương vừa nói xong, đã có vài Huyền thuật sư đi lên: "Tiểu thư Nguyệt Hiện, hiện tại chưa rõ tung tích của Bạch tiên sinh, cô và con gái ở lại nơi này thì không an toàn lắm, nên đi cùng chúng tôi về Trật Tự nhé."

Nguyệt Hiện lắc đầu, cô căn bản không tin Chu Tế Xương, nếu ông ta thật sự quan tâm đến Bạch Hà, đáng lẽ lúc này phải nói nguyên nhân chuyện này mới phải.

Chứ không phải vừa tới đã ép hỏi cô tung tích của Bạch Hà.

"Tôi không đi theo mấy người, tôi phải ở đây chờ anh ấy." Cô ôm chặt lấy Bạch Vũ, giọng nói kiên quyết. Chu Tế Xương hơi giật mình, cảm thấy quyền uy của mình bị khiêu chiến, ông ta trầm mặt: "Tôi là sư thúc Bạch Hà, sao lại hại hai mẹ con các người được? Nhanh chân lên rồi đi thôi."

"Tiên Tri, chúng ta có đi cứu người không?" Từ nơi xa, Yến Trọng Hoan vốn đã biết ý muốn của Tần Thái. Cô còn chưa trả lời, Sa Ưng đã nói trước: "Chu Tế Xương vốn không có ý tốt, đương nhiên hắn sẽ xuống tay chỗ mẹ con Nguyệt Hiện để ép Bạch Hà ra mặt." Anh dừng lại suy nghĩ "Nếu mẹ con Nguyệt Hiện chết trong tay ông ta, nhất định Bạch Hà sẽ quyết sống chết với người này. Đây chính là thời cơ tốt để san bằng Trật Tự."

Anh vừa nói, mọi người liên tục gật đầu. Yến Trọng Hoan lại không đồng ý, lắc lắc đầu: "Chu Tế Xương sao lại ngốc đến mức giết họ được?"

Sa Ưng nhếch môi: "Đương nhiên ông ta không ngốc, nhưng người đang ở trong tay bọn họ, chết như thế nào... thì ai quan tâm?"

Yến Trọng Hoan hiểu ngay lập tức: "Anh đang muốn nói, chúng ta ra tay sao?"

Tần Thái đứng trước mọi người, hồi lâu mới nhẹ giọng: "Là kế sách không tệ." Hơn nữa qua chuyện lớn mà Bạch Cập gây ra kia, nếu Bạch Hà biết được chắc chắn không để yên. Nếu Nguyệt Hiện chết, chuyện này coi như không có, một tên trúng hai con chim.

Tần Thái trầm ngâm không nói, Sa Ưng đang đứng cạnh Bạch Cập, anh thoáng quay đầu liền nhìn thấy ánh mắt hắn. Anh nao nao, không thấy Bạch Cập nói gì nhưng qua ánh mắt đó, chết rồi, Bạch Cập với Nguyệt Hiện còn tình cũ chưa dứt. Sa Ưng ngậm miệng quay đầu sang Yến Trọng Hoan, hắn nắm được ý liền nháy mắt, nhẹ giọng nói: "Dù sao Nguyệt Hiện cũng là sư mẫu của Tiên Tri, giờ Bạch Hà không có đây, còn chăm sóc cả con gái nhỏ thật không dễ chút nào. Không nên đi nước cờ vô tình quá."

Giống như chẳng lọt vào tai cô, trước mắt thấy Chu Tế Xương sắp dùng sức mạnh cưỡng ép mẹ con Nguyệt Hiện đi theo bọn họ, Tần Thái hóa gió tiến tới, nháy mắt đã xuất hiện giữa sân nhà. Thấy cô, Huyền thuật sư xung quanh Chu Tế Xương cả kinh liền cảnh giác cả lên.

Tần Thái đi đến cạnh Nguyệt Hiện, từ từ vươn tay ra, Nguyệt Hiện ôm Bạch Vũ ngẩng đầu nhìn, khi ấy ánh mặt trời đỏ rực như lửa, tay cô trắng gần như trong suốt giống thủy tinh, không nhiễm chút bụi trần. Nguyệt Hiện lùi về sau, chỉ trong chớp mắt cô thấy sợ hãi tột cùng. Nhưng cô nhận ra rằng, hiện tại chỉ có Tần Thái biết được Bạch Hà đang ở đâu.

Cô chậm rãi duỗi tay nắm lấy bàn tay lạnh lẽo như tuyết ngấm vào tim kia: "Cầu xin cô nói cho tôi biết,  rốt cuộc Bạch Hà đang nơi nào? Anh ấy có bị làm sao không?"

Tần Thái nâng cô đứng dậy, cười nhẹ: "Sư phụ không sao, sư nương đừng lo lắng." Cô thoáng phất tay áo, ý bảo Nguyệt Hiện lui về sau hơn nữ. Nguyệt Hiện ôm chặt Bạch Vũ, thấy Bạch Cập lại lùi thêm chút. Bạch Cập làm như không nhìn thấy, nghiêng người tránh.

Nguyệt Hiện vừa lui, người của Tần Thái nhanh chóng bảo vệ một vòng về phía sau, che chắn tầm mắt BV và Nguyệt Hiện. Ý cười Tần Thái chưa dứt: "Tế Xương, ta đã tha cho ông bao lâu nay mà càng lúc ông càng quá đáng. Bạch Hà mới đi chưa được hai ngày, ông đã muốn mưu hại vợ con sư phụ tôi sao?"

Sắc mặt Chu Tế Xương biến đổi: "Tần Thái! Cô đừng có ăn nói bừa bãi! Tôi đến đây là để bảo vệ hai người đó, làm gì có thương tổn nào? Tôi nghĩ người có rắp tâm chính là cô đúng không?"

Tần Thái cười nhạt: "Ân thầy nặng như núi, tôi đã đứng đây, gia quyến sư phụ tôi sao có thể cho phép các người làm nhục? Kỳ lắm."

Cô vừa nói xong, Sa Ưng liền gật đầu theo: "Đúng thật kỳ cục."

Vẻ mặt Yến Trọng Hoan nghiên túc: "Sao có thể kỳ cục như vậy được?"

Trần Khoa càng nghiêm túc hơn: "Hừ, thật sự là quá kỳ cục."

Chu Tế Xương hiểu ra: "Các người đang muốn gây sự sao?"

Tần Thái phất tay: "Một ngày làm thầy, cả đời là thầy. Sư phụ như cha, thế nên sư mẫu cũng như mẹ. Tế Xương đã dám khinh nhờn, vậy thân làm con gái như ta đây sao có thể ngồi xem?"

Các Huyền thuật sư đứng sau cô dần dần ép sát tới trước, trán Chu Tế Xương rịn mồ hôi lạnh. Tần Thái cười nhạt, ánh mắt lại vô cùng lạnh lẽo. Bạch Cập vốn đứng bên cạnh cô, nghe cô hạ giọng ra lệnh: "Ngăn những người khác."

Bạch Cập hơi giật mình, xem ra Cửu thiên Thần lôi quả thật không như thường, cô đã tịnh dưỡng gần một năm thế mà vẫn chưa khỏi hẳn. Nghĩ đến hồn phách cô được phân ra cả vạn phân thân, dù tốc độ được tăng lên không ít nhưng hẳn việc chữa trị vẫn rất phức tạp.

Hắn lập tức dẫn người tiến lên, có vẻ như vô tình lại cố ý che chắn phía trước Tần Thái. Lúc đó cô mới đưa tay lên, Chu Tế Xương lập tức nhận ra: "Cô ta sắp ra tay, chắc chắn là tà thuật nghịch chuyển ngũ hàng, chỉ cần tất cả mọi người cùng xông lên, đừng để cô ta có thời gian thi triển."

Tuy ông ta gào thét, nhưng mọi người chỉ hơi ngo ngoe rục rịch. Tần Thái vẫn cười nhẹ nhàng mang theo cái lạnh buốt như thế, cô hơi phất tay lên. Chu Tế Xương cảm nhận cơ mặt căng cứng, ông ta đưa tay chạm vào bỗng đụng phải lớp da cứng như đá, hoàn toàn không cảm nhận được gì. Lòng ông ta hoảng sợ, nhưng người bên cạnh đều mất hồn lùi về sau.

Cả khuôn mặt Chu Tế Xương đã biến thành gỗ, chỉ có ngũ quan dùng được. Đôi mắt chuyển động trong hốc mắt cứng đơ, hình ảnh đó đáng sợ vô cùng. Chu Tế Xương muốn nói chuyện như cơ mặt không thể co duỗi linh hoạt, chỉ muốn há miệng cũng vô cùng chậm chạp. Bạch Cập nắm chắc thời cơ, thừa dịp phe Chu Tế Xương đang hoảng loạn lập tức dẫn người đánh tới.

Máu loãng thấm ướt cả một phần đất, chảy tràn đến chạm vào góc áo cô.

Nguyệt Hiện ôm Bạch Vũ tránh ở phía sau, tiếng hô hoán giết chóc vang lên chấn động kinh tâm, cô nhắm mắt lại, tay che đôi mắt Bạch Vũ ôm chặt trong lòng. Một tia máu bay đến bắn tung tóe lên mặt Tần Thái. Bên cạnh cô đứng rất nhiều người, dẫu thế không có ai đủ can đảm lau đi giúp cô. Bạch Cập nhìn thoáng qua Nguyệt Hiện, chuyển tầm mắt đến Tần Thái, không biết vì sao lại nhớ đến lần đầu tiên gặp cô.

Khi đó cô ở trong nhà của Lý Ngọc Sơn, một đám người lớn rắp tâm độc ác, chỉ cần một con dê thí mạng. Cuối cùng Bạch Hà kéo cô đi như một đứa trẻ. Mà bây giờ, cô đã không còn là con dê mặc người vây bắt kia nữa. Cô đã giãy giụa trong hiểm cảnh, vật lộn tìm đường sống, khống chế tình hình và cuối cùng trở thành một thợ săn ngày càng ưu tú.

Vì thế, không còn ai có thể nắm lấy tay cô, đưa cô rời khỏi nơi này.

Cô dùng bàn tay lau đi vết máu, thứ đỏ sền sệt ấy nhòe nhoẹt trên tay càng tôn lên màu da như sứ. Chu Tế Xương điên rồ vồ người đến, ánh mắt cô còn yêu dã hơn cả máu tươi. Cô từ từ rút trên mái tóc một cọng tóc trắng, thả nó vào gió mà hóa thành lưỡi dao sắt bén cắt phăng ngang thân Chu Tế Xương. Giữa một trời mưa máu, sợi tóc mỏng nhẹ rơi xuống đất vừa thẳng vừa cứng, ẩn hiện hàn ý.

Tần Thái nhướng mày, nói: "Mọi chuyện còn lại giao cho Bạch Phán quan trưởng. Ai tình nguyện đầu quân với bản tôn, thì vào biên chế chỗ Yến Trọng Hoan. Nếu không muốn thì nhờ Bạch phán quan đưa tiễn một đoạn, cho bọn họ đi theo Chu Tế Xương để trọn lòng thành đi." Bạch Cập đáp lại, cô xoay người rời đi. Lúc đến bên cạnh Nguyệt Hiện, cô cất tiếng lạnh lùng: "Nơi này ô uế, sư mẫu không nên ở lại."

Nguyệt Hiện ngẩng đầu nhìn thẳng cô: "Cô cũng muốn giam lỏng tôi sao?"

Tần Thái cười nhạt: "Sư phụ ra ngoài có việc, tôi sao để vợ con sư phụ mình lưu lạc bên ngoài được, để cho người khác khinh thường sao? Còn phải đến mức giam lỏng..."Cô dí sát mặt vào Nguyệt Hiện, vẫn điệu cười vân đạm phong khinh đó: "Sư mẫu đánh giá bản thân quá cao rồi đó."

Nguyệt Hiện giật mình, hoàn hồn lại thì cô đã đi xa. Tấm lưng đó phảng phất như hòa vào gió, vạt áo tung bay mờ ảo như một bức họa.

Thiên Lư Loan.

Mãi đến sáu giơ tối Bạch Cập mới về. Yến Trọng Hoan đã chuẩn bị sẵn cơm nước, Thông Dương Tử đang bận rộn sửa chữa pháp trận cung cấp linh khí cho tầng hầm, xách theo Tang Cốt Nê chạy khắp nơi tìm vật phẩm cho mắt trận. Hai người nọ chưa về, mà Tần Thái cũng không nhàn rỗi, cô vẽ rất nhiều pháp trận, giao cho Yến Tiểu Phi và Trần Khoa.

Ngộ tính của Yến Tiểu Phi đối với Huyền thuật cao hơn Trần Khoa rất nhiều, các pháp trận này hắn có thể tiếp thu được hết. Sau khi Bạch Cập trở về, trước tiên vẫn là chải đầu tắm rửa, sau đó đưa cho Tần Thái một bảng thống kê. Tuy rằng lần này chỉ đối đầu với Chu Tế Xương nhưng ước tính tầm hơn hai trăm Huyền thuật sư đã mất mạng.

Mà những người bên cạnh Chu Tế Xương đều có tu vi bất phàm. Lần này xem như là cuộc đại tàn sát ở Huyền môn.

Tần Thái nằm trên sô pha, Bạch Cập ngồi bên cạnh. Lúc Yến Trọng Hoan vào đưa đồ ăn vặt cho cô, đương nhiên không thiếu phần cho vị đại gia kia, rất tự giác bày thêm một phần. Bạch Cập vừa ăn trái cây, vừa nhìn thoáng qua bản vẽ pháp trận Yến Tiểu Phi đang ngâm cứu. Ngay lập tức hắn hiểu ý Tần Thái, bây giờ đã diệt trừ được Chu Tế Xương, nơi đó chỉ còn Lữ Liệt Thạch.

"Tuy hôm nay chúng ta thắng lớn, nhưng tử thương không ít. Nếu lại hấp tấp bức nhóm Lữ Liệt Thạch quá thì dù có thắng vẫn sẽ dẫn đến thương vong vô số. Huyền môn trải qua chuyện Tôn Chủ đã đủ rồi, nhân tài đang quá điêu tàn. Mà nay lại như thế...Chỉ sợ dù Tiên Tri có thành Tôn Chủ thì Huyền môn đã không còn." Dù sao hắn vẫn là người của Huyền môn, tuy hai hế lực Trật Tự và Nhân Gian luôn đối đầu nhau, nhưng tóm lại hắn vẫn không đành lòng giết chóc quá nhiều đồng môn như thế.

Đang lúc đó, Sa Ưng trở về. Anh vốn là người chẳng để tâm nhiều, ngồi xuống cạnh Tần Thái. Cô gối đầu lên hai chân anh, tay cầm xiên tre cắm trái cây, đút cho Sa Ưng rất tự nhiên. Mọi người đều đã quen cử chỉ thân mật như thế, chỉ có Yến Trọng Hoan đặt trong mắt, địa vị của Sa Ưng không bình thường đâu.

Thậm chí...đến Bạch Cập cũng không thể so bằng.

Ngày hôm sau, Tần Thái đến Bất Ki các. Lữ Liệt Thạch biết Chu Tế Xương đã xảy ra chuyện, nhưng chỉ có một mình Tần Thái đến đây. Cô không cho Bạch Cập đi cùng, lệnh cho nhóm Yến Trọng Hoan dựng lều phía xa nhóm Lữ Liệt Thạch, bày sẵn các pháp trận. Bạch Cập dẫn người dàn trận dài đến mười dặm có hơn đợi lệnh.

Đối mặt với cô, Lữ Liệt Thạch như lâm phải đại địch. Nhưng tư thái cô rất thản nhiên: "Chú Lữ, đã lâu không gặp."

Trước đây cô đã từng gọi như vậy, khi đó cô vẫn là một cô bé ngây thơ, hiện giờ cùng cách xưng hô nhưng mang theo sự cao cao tại thượng. Quả thật là lòng Lữ Liệt Thạch run sợ: "Tần Thái? Chu Tế Xương đã một đêm không về, hay là bị cô hạ độc thủ rồi hả?"

Tần Thái kéo nhẹ góc áo, ngồi xuống bờ vây bồn hoa bên cạnh.

Khi ấy đang giữa thu, hoa cúc nở rực rỡ. Cô như ngồi giữa ngàn hoa, lá xanh làm nề, một thân áo đen lại nổi bật sự phong hoa tuyệt đại.

Trong nháy mắt, Lữ Liệt Thạch sợ hãi không dám đến gần. Tần Thái đưa tay ngắt một đóa cúc lớn màu trắng, cả người và hoa đều kinh diễm như nhau: "Chu Tế Xương gàn bướng hồ đồ, dám hại đến vợ con yếu đuối nhà sư phụ ta, may là ta đến kịp thời nên không có chuyện gì lớn. Ác tặc như vậy còn giữ làm gì?"

Đương nhiên Lữ Liệt Thạch biết đây là lời từ biến không thành có, Chu Tế Xương có ngu đến mức đầu óc bị kẹp cửa cũng không dám làm đến mức giết hại mẹ con Nguyệt Hiện. Nhưng ông ta biết Tần Thái không đến đây để giảng đạo lý.

Tần Thái thích nói thẳng còn hơn ông ta nghĩ: "Trong vòng ba phút nữa, nếu chú Lữ không đầu hàng, tôi đành đưa các vị trùng phùng với Chu Tế Xương vậy."

Lữ Liệt Thạch biến sắc: "Chẳng lẽ cô thật sự muốn giết sạch người Huyền môn sao?"

Tần Thái xoay xoay đóa cúc trong tay: "Đương nhiên là không, nhưng lại vẫn còn nhiều người không có mắt, lại không thích sống. Tuy chẳng thể tận diệt được Huyền môn, nhưng ít nhất cũng đủ giết ch/ết....hai cha con chú Lữ đây chứ!"

Lữ Liệt Thạch sợ rồi, Tần Thái nhẹ nhàng cười cười đứng dậy, cô vươn tay hướng đóa hoa về phía trước: "Một phút."

Lữ Liệt Thạch cúi đầu, chỉ biết từ khi nào đóa cúc trắng mềm mại kia đã hóa thành một đoạn xương người. Ông ta hoảng hồn ngã người về sau, đoạn xương ấy cũng vừa trượt khỏi tay cô rơi xuống đất. Tần Thái cúi người nhặt lên như nhặt đóa hoa. Trán Lữ Liệt Thạch lấm tấm mồ hôi lạnh, ông ta đương nhiên biết Bạch Cập đang mai phục trong vòng mười dặm như hổ rình mồi. Tà pháp của Tần Thái...còn thật sự làm người khác quá hãi hùng. Hiện giờ cả Huyền môn còn có ai có thể đối đầu với cô?

"Tôn Chủ." Lữ Liệt Thạch lùi về sau ba bước, từ từ cúi đầu quỳ rạp xuống đất hô to.
Bình Luận (0)
Comment