Vương Quốc Màu Xám

Chương 81

deyun

Tần Thái mang theo Ngô Tích chạy về phía đồng cỏ gần cao ốc Khâu Hải, chờ Đàm Tiếu tới đón. Đàm Tiếu không chờ các cô báo địa chỉ đã tới nơi—— trong nhà có Tang Cốt Nê, chỉ cần Tần Thái đi tới nơi có cây dâu hoặc dưa chuột thì nó đều biết.

Quả thực so với định vị vệ tinh còn dùng tốt hơn.

Nhìn thấy hai người, Đàm Tiếu giật mình.  Anh ta xem thương thế của Tần Thái trước: “ Ai ra tay nặng như vậy?”

Tần Thái hừ một tiếng, không muốn nói nhiều: “ Không sao, tôi xuống tay cũng không nhẹ, về rồi nói.”

Đàm Tiếu nhìn thoáng qua Ngô Tích, cô ấy đang áo rách quần manh, Tần Thái lấy áo bông choàng lên. Đàm Tiếu liền cởi áo khoác của mình đưa Tần Thái khoác lên người: “ Xảy ra chuyện tại sao không nói cho tôi?” lời nói mang theo ý trách cứ: “ Cô có thể gọi các Thủ Vọng Giả tới mà.”

“ A?” Tần Thái hoàn toàn không nghĩ đến chuyện này, nhất thời có chút ảo não: “ Tôi cứ nghĩ đây là việc của riêng tôi….”

Đàm Tiếu bảo hai cô gái lên xe, Tần Thái ngồi ở ghế phụ lái, Ngô Tích ngồi sau. Anh ta đưa tay nắm Tần Thái: “ Nhưng bây giờ cô không chỉ là cô, cô là Tuyến Trường tuyến ba của Nhân Gian. Cô nên học cách sử dụng tài nguyên của mình đi, Có mấy anh hùng tồn tại một mình đâu.”

Tần Thái nhìn anh một cái: “ Tôi đã biết.”

Trở về biệt thự, Tần Thái đưa Ngô Tích về phòng thí nghiệm dưới tầng hầm. Địa khí ở đây sẽ bảo vệ hồn phách của cô không bị tiêu tan.

Nơi này được bố trí tỉ mỉ để dưỡng thi thể, ở đây thời gian dài, cô ấy sẽ biến thành hoạt thi, đúng hơn là…..cương thi.

Nhưng Tần Thái không biết điều này.

Cô bảo Đàm Tiếu chuẩn bị một phòng dưới này cho Ngô Tích: “ Cô cứ ở đây trước, buổi tối mới có thể đi lên. Ban ngày thì tuyệt đối không được ra ngoài.”

Ngô Tích tin tưởng lời cô nói: “ Đại sư Tần, đứa nhỏ của tôi…. Cũng có thể sống sót sao?”

Tần Thái hơi giật mình: “ Tôi sẽ cố gắng hết sức.”

Lên lại tầng trên, Tần Thái bị tên tra xét kia đánh vài cái lên mặt, bụng bị hắn đá một cước mạnh, dây thừng trói chặt làm da thịt có vết thương chằng chịt chưa tan. Cô ngã vào sô pha liền không muốn động đậy.

Đàm Tiếu thở dài, dùng khăn ấm đắp lên mặt cô. Nhìn thấy anh đang gần trước mắt, Tần Thái hơi thả lỏng: “ Đàm Tiếu, eo tôi đau.”

Đàm Tiếu nhíu nhíu mày: “ Lại bị đạp?”

Tần Thái muốn khóc: “ Ừ!”

Lúc này mà đi bệnh viện, sẽ bị người của Trật Tự phát giác. Đàm Tiếu chỉ đành phải đưa Tần Thái đi “ phòng y tế”, tìm Chu Giang Hách.

Vốn dĩ Chu Giang Hách đã tan tầm, nhận được điện thoại thì ảo não quay lại.

Kiểm tra sơ qua eo của Tần Thái, anh ta đưa ra phương án rất đơn giản —— truyền dịch.

Tần Thái nhăn mặt: “ Đàm Tiếu, anh xác định anh ta sẽ không làm tôi chết chứ?”

Đàm Tiếu không cần nghĩ đáp: “ Tôi thấy không đâu, hai tra xét một hiệp quản còn không đánh chết được cô, anh ta nào có bản lĩnh lớn như vậy.”

= =

Lúc này trời đã khuya, Tần Thái nằm trên giường truyền dịch, có chút băn khoăn: “ Đàm Tiếu, nếu không thì anh về trước đi? Hết tối nay ngày mai tôi sẽ đi Thông Dương quán.”

Đàm Tiếu thở dài, còn chưa nói gì thì giọng Chu Giang Hách truyền tới: “ Tôi đi trước, truyền xong dịch nhớ rút kim tiêm….”

= =

Thời gian trôi qua chậm chạm, Tần Thái chỉ chỉ vào mép giường: “ Anh qua kia kéo chiếc giường ghép lại đây, ngủ cùng nhau đi.”

Đàm Tiếu nhìn cô: “ Cô ngủ đi, tôi chờ hết bình rồi sẽ ngủ. Nếu không lại quên rút kim.”

Tần Thái không biết nói gì để thuyết phục anh ta, giống như là lúc nào cũng phải phiền đến Đàm Tiếu.

“ Tôi sẽ để ý đến, anh cứ bồi tôi ngủ một lát đi.” Lần đầu tiên cô nói chuyện dịu dàng như vậy, rốt cuộc Đàm Tiếu kéo chiếc giường kia lại, cùng Tần Thái nằm ngủ.

Hai người sóng vai nằm bên nhau, nhìn lên trần nhà màu xám. Tần Thái thật sự rất mệt, chỉ chốc lát liền ngủ say.

Ước chừng bốn giờ rưỡi sáng, Đàm Tiếu rút kim làm cô tỉnh một chút. Đàm Tiếu sờ sờ cái trán của cô: “ Rất tốt, không phát sốt.”

Tuy biết rằng anh ta đối với cô không phải là tình yêu thuần túy, nhưng không thể phủ nhận rằng cô rất cảm động: “ Đàm Tiếu…..”

“ Sao?” Đàm Tiếu tắt đèn, đưa cánh tay ôm cô vào lồ ng ngực, “ Còn sớm, ngủ tiếp đi.”

Bóng đêm luôn là lúc hai con người dễ thân cận với nhau nhất, Tần Thái ngẩng đầu, cánh môi cọ cọ vào cằm Đàm Tiếu. Đàm Tiếu hơi giật mình, cúi đầu, đôi môi hôn khắp mặt cô.

Hai người  không nói gì nữa, không khí đột nhiên cầng trở nên ái muội. Cô đem đầu rúc vào lòng Đàm Tiếu, làm bộ ngủ mất.

Ngày hôm sau, Tần Thái không muốn đi tới nhà Bạch Cập, trên người cô vẫn còn rất đau. Vết thương trên mặt còn chưa hết sưng. Nhưng Bạch Cập đã nói thì cô không có can đảm cãi lời.

Đàm Tiếu đưa cô tới dưới nhà Bạch Cập, cũng đã chuẩn bị xong áo bông cùng máu gà. Tần Thái đưa tay nhận, rồi đỡ tường mà đi.

May là có thang máy, nếu không cô bò đến nơi thì eo cũng đứt đoạn.

Lúc này Bạch Cập đang ở nhà, Tần Thái đặt thân thể của mình lên sô pha, xuyên vào mỹ nhân bắt đầu tập yoga. Bởi vì hồn phách tách ra ở khoảng cách gần, cô có thể cảm nhận được thân thể đang đau đớn, cứ một lát lại nhíu mày.

Một ngày này cô rất an tĩnh, không làm chuyện gì khác. Tập yoga được một nửa, cô dừng lại hai tay ôm đầu gối một lúc lâu.

Không được rồi, xem ra phải uống thuốc giảm đau. Cô vừa định trở về thân thể, quay đầu lại thấy Bạch Cập. Hắn đứng ở cửa không biết đã bao lâu, nhìn như đã uống không ít rượu, đứng thật xa cũng có thể ngửi thấy.

Hắn chậm rãi đi tới, mũi Tần Thái không chịu được: “ Con chỉ nghỉ một chút, sẽ tập lại nhanh mà.”

Bạch Cập không nói lời nào, đôi mắt hắn chớp loạn làm Tần Thái cảm thấy nó thật đáng sợ. Tần Thái bước hụt về sau: “ Sư thúc?”

Thình lình Bạch Cập tắt đèn, bóng đêm làm Tần Thái sợ hãi. Cô đứng dậy chạy về một bên trốn, không ngờ có một thân thể sáp lại, ngăn đường không cho cô lộn xộn.

Tần Thái cảm thấy lại đau, có lẽ đêm qua hồn phách của cô đã bị thương tổn do dây thừng của bọn tra xét Trật Tự kia. Lúc ấy cô tập trung hồn phách nên không cảm thấy. Bây giờ hồn phách đang phân tán, nỗi đau rõ ràng lên khó có thể chịu được.

Bạch Cập cởi bỏ quần áo tập yoga đi, động tác rất dịu dàng, giọng nói khàn khàn đi: “ Đừng lộn xộn.”

Tần Thái sao có thể không lộn xộn—— hắn là sư thúc của cô!!

Lập tức cô muốn ly hồn trở về, Bạch Cập phát hiện, đè ngón tay trỏ lên ấn đường của cô, không biết đọc cái quyết gì, mà cô muốn giãy giụa đều không được.

Bạch Cập cởi áo sơ mi của hắn, hô hấp đậm mùi rượu ngày càng dồn dập: “ Nguyệt Hiện….”

Lần đầu tiên Tần Thái được nghe tên của mỹ nhân,thì ra là Nguyệt Hiện. Nhưng bây giờ không phải lúc quan tâm cái này: “ Sư thúc, trên người con đang rất đau, người đừng như vậy.”

Căn bản là Bạch Cập không nghe cô nói cái gì, tay hắn đang đặt ở nơi tuyết trắng non mềm kia ra sức âu yếm, không biết từ khi nào đã c ởi đồ tập yoga của cô ném đi mất.

Mặt Tần Thái đỏ rần, tay Bạch Cập đang chạm vào nơi non m3m nhất, tuy rằng đây không phải là thân thể của cô, nhưng cái cảm giác này lại giống như thật.

Tần Thái nóng lòng, muốn vạch trần ảo mộng của sư thúc. Bạch Cập đã cúi đầu hôn lên đôi môi ướt át. Nhân lúc cô còn chưa phản ứng, một ngón tay đã phá cửa mà vào.

Cảm giác đó quá rõ ràng, cả người Tần Thái cứng đờ, Bạch Cập chậm rãi khai phá, thân thể này dần dần nóng lên.

Lần đầu tiên Tần Thái cảm thấy sợ hãi chuyện này, lúc trước làm với Đàm Tiếu, thân thể đối với cảm giác bên ngoài có chậm lại không ít, cô còn có chút ngây thơ. Nhưng lúc này đây, độ nhạy cảm của thân thể như thật, thậm chí làm cô quên mất mình đang ở trong một cơ thể khác.

Cô dùng sức đẩy Bạch Cập ra, Bạch Cập lo cho thân thể này nên động tác không thô bạo. chỏ là chậm rãi tang lên hai ngón tay. Thân thể này đã nhiều năm chưa sử dụng, bỗng nhiên tiến vào chắc chắn cô sẽ không chịu được ——cho dù đã say rượu, lửa dục đã bốc cao, hắn vẫn vì cô mà suy xét chu đáo.

Tần Thái giãy giụa kịch liệt, Bạch Cập có chút không kiên nhẫn. Tay phải hắn bấm niệm câu chú, lần thứ hai chỉ vào ấn đường của cô. Tần Thái chỉ cảm thấy có một ngọn lửa từ trong hồn phách đang bốc cháy, giống như muốn nuốt cô thành tro tàn.

Hồn phách bị dây thừng siết quá chặt gây nứt rạn, bây giờ cô muốn kêu cũng không được, muốn động một ngón tay vô cùng khó. Thân thể này đang run rẩy theo, Bạch Cập dùng thuật tăng dương khí trong thời gian ngắn, đối với cô hoàn toàn vô hại.

Hắn không lo lắng gì nữa, dùng sức ở eo đẩy môt cái, dùng hết toàn lực xuyên qua thân thể này.

Cổ họng Tần Thái phát ra một tiếng than nhẹ, cô cảm giác được tàn hồn của thân thể này đang cực kỳ thống khổ, rơi xuống một dòng nước mắt.

Bạch Cập gần như cuồng loạn ra vào, đồng thời dùng sức hôn cô. Mắt Tần Thái gắt gao nhắm lại, một chữ cũng không nói nên lời, ngũ tạng bị tình d*c thiêu đốt.

“ Nguyệt Hiện…” hắn thấp giọng gọi tên, ngón trỏ lướt qua khuôn mặt, rồi chạm phải hàng nước mắt. Vì thế động tác trở nên ôn nhu hơn, hắn hôn hôn cánh môi đã sưng đỏ: “ Làm em đau sao?”

Trong giọng nói triền miên ôn tồn, Tần Thái biết hắn không hỏi cô. Toàn thân run rẩy, thở thôi cũng mang theo đau đớn. Bạch Cập nhẹ nhàng hôn lên phần cổ mền mại, động tác thả chậm, cực kỳ dịu dàng.

Tần Thái vẫn cứ phát run, chỉ có ba hồn ba phách bám vào cơ thể này, căn bản không chịu đựng được dương khí kịch liệt như này. Bạch Cập cứ ôn tồn một lúc, cuối cùng như tỉnh khỏi giấc mộng, hắn mặc xong quần áo, bật đèn đầu giường lên: “ Cút.”

Hồn phách Tần Thái giống như đang bị nướng, cô run rẩy, làm thế nào cũng không tách ra được.

Bạch Cập không hề có chút nhẫn nại nào với cô, lập tức bấm tay phải niệm chú, túm cô từ trong thân thể của Nguyệt Hiện ra. Cảm giác đó giống như lớp da bị xé rách, cô biết một mảnh nhỏ hồn phách của cơ thể kia còn dính vào hồn cô.

Đau đớn kịch liệt làm cô muốn nôn, trong đầu cực kỳ choáng váng, trời đất không ngừng xoay tròn.

Cô vội vàng trấn an hồn phách của mình, nhưng quá đau nên không hề có tác dụng. Cô ngồi xổm trên mặt đất, đầu giống như muốn nổ tung. Bạch Cập chỉ ôm Nguyệt Hiện đi phòng tắm tắm rửa.

Giọng hắn vừa thấp vừa nhu: “ Ngày mai làm SPA nhé? Em thích gọi người về hay là đi tới tiệm làm?”

Đương nhiên không có ai trả lời hắn, Tần Thái ngồi xổm trong phòng khách năm sáu phút đứng dậy không nổi. Trong lòng dâng lên ủy khuất, chẳng lẽ ông trời cho tôi gặp cô ta thật ra muốn nói cho tôi biết rằng đến heo chó tôi cũng không bằng hay sao?

Tần Thái gian nan dựa tường mà đi xuống lầu. Bên ngoài đang mưa to, đánh vào người lạnh như băng. Tần Thái lại cảm thấy đôi chút dễ chịu.

Cô đi thẳng ra cửa tiểu khu, toàn thân đã ướt đẫm. Quần áo tóc tai dán trên người, hồn phách đang bỏng rát đau đớn dần dịu bớt, chỉ là đầu vẫn đau, cô có chút muốn nôn.

Lúc này so với bình thường còn sớm, Đàm Tiếu vẫn chưa tới đón cô.

Cô đứng dưới ngọn đèn đường ngoài tiểu khu, đột nhiên không nhịn được ôm cột đèn mà nôn. Bên cạnh có một vũng nước, sau khi Tần Thái nôn đến trời đất u ám, thấy chính mình phản chiếu trong nước.

Cô thấy mình thật thảm, nước mắt lã chã rơi xuống.

Cô đứng dưới ngọn đèn mà khóc hơn nửa tiếng, ông cụ trong phòng an ninh đi ra đưa cho cô một cái dù. Ở nơi có nhiều người giàu có như này, ông đã nhìn qua nhiều cảnh đời. Mà nhìn bộ dáng của Tần Thái rất giống bị đàn ông đuổi ra khỏi nhà lúc nửa đêm, là một cô gái lưu lạc đầu đường: “ Cô gái nhỏ này, hãy tự yêu lấy bản thân.”

Khoảng một giờ sau, Đàm Tiếu lái xe đến, thấy Tần Thái ướt đẫm: “Làm sao vậy?”

Tần Thái dựa cằm vào vai Đàm Tiếu, thật lâu mới nhịn xuống được bi thương: “ Đàm Tiếu, anh nói xem vì sao tôi lại trở thành thế này?”

Cuối cùng vì cái gì, tôi lại thành như thế này? Phải đi đâu mới tìm lại được kiêu ngạo cùng kiên cường đây?
Bình Luận (0)
Comment