Vương Quốc Màu Xám

Chương 88

deyun

Qua tầm 28 phút sau, đoạn video đáng chết kia cuối cùng cũng chuyển cảnh.

Có tiếng bước chân đi tới, Tần Thái thở ra một hơi. Trên cầu thang, vợ trước của Chu Chí Minh đi tới, lúc ấy bụng cô ấy đã lớn, nhìn dáng hình như là sắp sinh.

Mấy tiếng cãi nhau vang lên, âm thanh có chút bén nhọn, vài người đều thở dài một hơi —— mẹ nó phim cấm gì đó, đứng xem trước nhiều người có áp lực rất lớn.

Hình ảnh có chút rung lắc, người vợ đã lớn bụng của Chu Chí Minh nắm lấy tóc dài của tiểu tam, đánh tới tấp, đột nhiên tiểu tam bắt được giá đèn bên cạnh. Cô ta dùng sức đập giá đèn xuống, vợ Chu Chí Minh ngã xuống đất.

Tất cả an tĩnh lại, Chu Chí Minh vốn đang ngồi trên ghế sô pha hút thuốc, mắt lạnh xem hai người đàn bà đùa giỡn thì hắn cũng ngây người. Hắn đứng dậy bước tới, máu trên sàn nhà càng lúc càng nhiều.

Lúc này Tần Thái cảm thấy không đúng lắm: " Không phải Chu Chí Minh nói vợ hắn chết vì ung thư thực quản sao?"

Mọi người không nói gì, tiếp tục nhìn vào quả cầu thủy tinh, Chu Chí Minh đánh vào người phụ nữ mà hắn mang về để xxoo: " Cô điên rồi sao? Cô giết cô ấy!!"

Người kia lúng túng tay chân, nhưng cô ta bình tĩnh lại rất nhanh: " Cô ta cũng chết rồi, anh gào thì có ích gì?"

Hai người nhìn nhau một lúc, đột nhiên có tiếng trẻ con khóc nỉ non lanh lảnh bén nhọn, Chu Chí Minh với tiểu tam bị dọa đến run lên, quay đầu lại nhìn —— không ngờ vợ Chu Chí Minh lại sinh ngay lúc đó.

Đứa bé này, cứ vậy mà xuất hiện.

Chu Chí Minh cởi áo khoác bọc lại rồi ôm đứa nhỏ lên. Ánh mắt hắn sợ hãi cùng tuyệt vọng: " Bố cô ta là chủ tịch tập đoàn Lịch Tuyền, cô ta chết chắc chắn bọn họ không bỏ qua cho tôi! Đồ phụ nữ ngu xuẩn, do mày hết!!"

Cô kia lại cực kỳ bình tĩnh, cô ta ôm lấy đứa nhỏ trên tay Chu Chí Minh, bật cười: " Cho nên bây giờ anh phải nghe tôi."

Kế tiếp, bọn họ làm những việc khiến mọi người đứng trước quả thủy tinh không thể tin được—— bọn họ phanh thây người chết để dễ xử lý, mà tiểu tam kia, chỉnh sửa gương mặt thành bộ dáng của vợ Chu Chí Minh!!

Bởi vì vợ Chu Chí Minh vừa sinh, cô ấy lại ít đi ra ngoài nên người nhà mẹ đẻ không hề phát hiện cái gì dị thường.

Vài ngày sau, cô ta càng nhìn thấy đứa nhỏ thì lại càng sợ hãi, cô chỉ thấy đứa bé cười rất đáng sợ, đã từng vài lần tính giết nó. Nhưng vào thời khắc mấu chốt luôn có người làm trong nhà hay Chu Chí Minh đúng lúc xuất hiện.

Mà khuôn mặt của cô ta, cũng dần dần trở thành ác mộng của cả cô ta cùng Chu Chí Minh.

Quan hệ hai người bắt đầu chuyển biến xấu hơn, vô số lần cô ta uy hiếp muốn tố cáo Chu Chí Minh giết người, nhưng sau đó cô ta bị ung thư thực quản, hơn nữa có đi tìm Thông gia. Lúc ấy Thông gia là Tần Thái, Tần Thái đổi cho cô ta cái thực quản khác, cô ta đã hết bệnh nhưng lại mắc lại cănbệnh, qua đời.

Tần Thái vẫn không hiểu: " Vì sao đổi thực quản rồi mà cô ta vẫn chết."

Bạch Cập liếc mắt nhìn cô một cái, lúc sau mới mở miệng: " Chu Chí Minh sợ vợ hắn nói ra chuyện này, nên đã đi tìm ta. Cô ta giết người tất nhiên dương thọ bị hao không còn được bao nhiêu."

Tần Thái choáng váng: " Cho nên người đổi cho cô ta một cái thực quản bị ung thư?"

Bạch Cập im lặng không nói, Tần Thái coi như đã hiểu rõ: " Cho nên sau khi con đã chữa cho cô ta, sư thúc lại đổi cho cô ta cái thực quản bị ung thư khác?!"

Má, đây là chuyện gì!

Tần Thái đứng dậy, phát ra hào quang chính nghĩa: " Tôi muốn tố giác Chu Chí Minh!"

Biểu tình Bạch Cập cực kỳ lạnh lùng: " Bảo vệ khách hàng. Đó là luật."

Lần đầu tiên Tần Thái nổi tranh chấp với sư thúc: " Nhưng hắn hại chết hai người phụ nữ, dựa vào cái gì mà có thể sống tốt?!"

Bạch Cập nhìn thẳng vào mắt cô: " Hắn ta là khách hàng."

Tần Thái không biết tại sao luôn sợ vị sư thúc này, nhưng bây giờ cô rất kiên quyết: " Tôi nhất định phải đem tên súc sinh này trừng trị theo pháp luật!"

Lúc này, bên trong khóa hồn đàn truyền ra âm thanh rất nhỏ: " Đại sư Tần." Tần Thái cúi đầu nhìn, thì ra là vợ Chu Chí Minh đang mang thai mười tháng thì bị hại chết, âm thanh cô ấy tuy rất lạnh, lại mang theo một chút bình thản: " Mong cô....đừng tố giác hắn."

Tần Thái không thể tin được: " Hắn đã hại cô thành như vậy, chẳng lẽ cô không hận hắn sao?"

Từ khóa hồn đàn truyền ra tiếng cười bi thương của người phụ nữ: " Làm sao có thể không hận hắn? Tôi hận không thể lăng trì, cắt hắn thành từng mảnh!" Tần Thái mù mờ, đột nhiên cô ấy lại hạ thấp giọng: " Nhưng mà bây giờ tôi có thể làm cái gì được đâu, con tôi còn chưa được nửa tuổi. Nếu hắn ngồi tù, con tôi phải làm sao đây?"

Trong lòng Tần Thái giống như bị kim đâm một cái, có chút mờ mịt hơn. Tại sao tượng Quan âm chưa được khai quang nhưng trong nhà Chu Chí Minh như có cái gì trấn trụ được oán khí. Thì ra chính là người phụ nữ này, tuy rằng chết thảm, nhưng cô ấy vẫn bảo hộ ngôi nhà ấy vì con.

Tuy rằng cô ấy chết oan chết uổng, nhưng chưa hề hóa thành lệ quỷ, bởi vì cô ấy áp chế được hận thù trong lòng.

Tần Thái thở dài, không biết nên nói cái gì. Người phụ nữ ấy lại hỏi một câu: " Đại sư Tần.... tôi có thể tiếp tục ở bên cạnh con tôi không?"

Cô ấy vôn không quen biết Tần Thái, chỉ xưng hô theo Chu Chí Minh. Hơn nữa lúc này tương đối có hảo cảm nên mới thử thăm dò Tần Thái.

Tần Thái lắc đầu, cái này cô rất rõ ràng: " Âm khí cô quá nặng, đứa nhỏ luôn bất an, bởi vì cô cứ ở cạnh nó. Thời gian dài, nó sẽ chết."

Người phụ nữ không nói gì nữa, dưa chuột nhỏ thấy mọi người đã xem xong phần video cần xem, liền thu quả cầu vào rương: " Lam tiểu thư, tôi xin phép đi trước. Dưa ca nói miễn phí cho cô hai lần chuyển phát nhanh này, coi như là tạ ơn."

Hắn chìa ra hai tấm card, mặt trên viết " Công ty chuyển phát nhanh Tới Tận Tay"

Tần Thái nhận lấy, sự tình chân tướng khiến cô không dễ chịu. Nhưng biết rõ chân tướng thì đã sao? Người bị tổn thương vĩnh viễn không có cơ hội, mà hung thủ lại nhởn nhơ ngoài vòng pháp luật.

Sao lại nói tà không thể thắng chính?

Thật sự chuyện tà không thể thắng chính chỉ là chuyện cổ tích, bởi vì trong cổ tích, người hiền luôn chịu thương tổn trước, cho đến khi gần kết thúc thì người xấu mới chịu trừng phạt. Nếu đây đúng là lệ, vậy thì qua bao nhiêu chương dài đằng đẵng, người hiền cứ phải chịu oan khuất, chảy cả huyết lệ, lại như không cả sao?

Nếu thật sự có báo ứng, vậy tại sao lại muốn làm người tốt? nếu được lựa chọn, cô tình nguyện làm người xấu, chỉ chịu khổ ở tập cuối mà thôi.

Tần Thái không rõ vì sao cô lại có suy nghĩ này, thế gian này làm con người hoang mang quá nhiều, cô không nhìn thấu được.

Tên dưa chuột kia đưa hai khóa hồn đàn cho Tần Thái. Hắn xoay người ra cửa, Bạch Cập cũng chuẩn bị trở về.

Đàm Tiếu lôi cánh tay Tần Thái, nói nhỏ bên tai cô: " Đêm nay... đến phòng ta."

Tần Thái còn chưa đáp ứng, Bạch Cập bên kia đã mở miệng: " Ta có thể giúp người bạn dưới tầng hầm của ngươi tục mệnh."

Nháy mắt lực chú ý của Tần Thái bị hấp dẫn, Bạch Cập lại nói thêm: " Là người đang mang thai."

Tâm Tần Thái bắt đầu ngo ngoe rục rịch: " Bao nhiêu tiền?"

Bạch Cập quay đầu đi ra cửa: " Về rồi nói."

Ngồi vào xe Bạch Cập, Tần Thái bất an—— sư thúc sẽ không lại đòi cái giá trên trời chứ? Sinh ý của Thông Dương quán luôn dựa vào Thông Dương Tử mà duy trì, bây giờ cô lại cứ phải ra ngoài, không làm được đơn hàng nào.

Hơn nữa lại cứ thâm hụt.

Tiền nhân công ở Thông Dương quán, tiền thuê nhà, tiền điện, tiền nước, còn cả " Phí Hiếu Kính" cho bên trên, đâu đâu cũng cần tiền. Hơn nữa cái biệt thự của Thông Dương tử, phí bất động sản mỗi tháng là năm ngàn. Đàm Tiếu luôn nỗ lực quay vòng, nhưng cô cứ đi mãi như vầy, thật sự thu không đủ chi.

Bạch Cập không nói chuyện, đêm tại ngoại ô cực kỳ yên tĩnh, ánh trăng chiếu rọi mặt đường.

Mặt Bạch Cập khuất dưới ánh trăng, với đường nét quen thuộc, Tần Thái lại nhớ đến sư phụ Bạch Hà, lúc còn ở trấn, Bạch Hà đã đóng cửa hàng giấy. Không biết bây giờ người đang ở đâu, ước hẹn đã định chỉ còn ba năm.

Ba năm sau, có thể tìm thấy người không?

Hay thực sự không thể gặp lại?

Chiếc xe chạy êm ái không tiếng động xuyên qua ánh trăng, rất nhanh đã đến. Tần Thái xuống xe, yên lặng theo sau Bạch Cập.

lúc vừa vào cửa, Tần Thái còn chưa mở miệng. Bạch Cập đã lên tiếng: " Đi đổi thân thể lại đây."

Tần Thái ngẩn người, rồi hiểu ra—— đậu má, cái vi deo vừa rồi kia, quả nhiên sư thúc cũng xem đến hứng?!

= =

Tần Thái không mang theo áo bông, đành phải trèo lên mép giường của mỹ nhân, đặt thân thể nằm lên. Chốc lát sau, cô dùng thân thể mỹ nhân đi ra. Cô muốn hỏi rõ ràng: " Sư thúc thật sự có thể tục mệnh cho Ngô Tích?"

Bạch Cập duỗi tay tắt đèn phòng khách, màn đen ập xuống, hắn ôm lấy eo Tần Thái—— đúng ra là ôm lấy eo Nguyệt Hiện, cứ như vậy lẳng lặng ôm.

Tần Thái rất phối hợp, không hề nhúc nhích.

Sau một lúc, Bạch Cập cởi bở chiếc áo ngủ bằng tơ tằm, bên trong là áo ngực màu trắng. hắn hôn lên trán, Tần Thái có thể cảm giác được râu trên cằm hắn. Trong lòng hơi khẩn trương, sức lực của hắn hơn cô rất nhiều, tay chân cô không biết nên đặt ở đâu.

Bạch Cập đặt cô lên sô pha, hắn không gấp gáp, giống như là đang thưởng thức mùi vị của món ăn mà hôn qua cổ, bả vai cô.

Cảm giác đó cực kỳ rõ ràng, Tần Thái không phân biệt được đây liệu có phải là cơ thể của mình hay không. Cô cố gắng không kháng cự, đây chính là tính toán ban đầu của cô. Nếu chỉ cần như vầy mà có thể giúp Ngô Tích tục mệnh, thì xem ra là cô có lời.

Bạch Cập dẫn tay cô cởi từng nút áo sơ mi, Tần Thái yên lặng chậm chạp làm theo.

Dường như hắn cảm thấy Tần Thái đang thuận theo, nên trực tiếp vén vạt áo ngủ lên. Theo bản năng mà Tần Thái khép chặt đùi lại, hắn duỗi tay nhẹ nhàng chạm vào: " Thả lỏng đi."

Tần Thái lợi dụng giọng nói mền mại của Nguyệt Hiện để tranh thủ: " Người dạy con biện pháp tục mệnh được không?"

Bạch Cập đang gấp gáp: " Được."

Tần Thái không thể tưởng tượng được hắn lại đồng ý thoải mái như vậy, Bạch Cập lại phá cửa mà vào, cô khẽ rên một tiếng, Bạch Cập cúi đầu hôn lên môi cô.

Động tác của hắn vừa cuồng dã vừa kịch liệt, Tần Thái chịu không nổi, cố gắng phát ra vài tiếng than nhẹ. Hô hấp hai người hòa quyện với nhau, trong bóng tối chỉ vang lên tiếng rên mơ hồ của cô cùng tiếng Bạch Cập nặng nề thở dốc.

Thời gian chiến đấu tối nay lâu hơn bình thường, về sau Tần Thái không chịu đựng nổi nữa, cô dùng sức đẩy Bạch Cập ra—— tên sư thúc thối tha này, hắn cứ như vậy thì cô sẽ chết mất.

Bạch Cập không muốn dừng lại, nụ hôn tiếp tục rơi như mưa lên mặt, lên trán Tần Thái. Bỗng trong lòng Tần Thái dâng lên cảm giác rất kỳ lạ, cô hơi sợ hãi, duỗi tay bắt lấy cánh tay Bạch Cập. Bạch Cập vẫn tiếp tục giết tới cùng, tình hình chiến đấu đang kịch liệt thì bỗng nhiên bên ngoài có tiếng gõ cửa.

" Tiên sinh Bạch?" Có tiếng người vang lên.

Là Sa Ưng!

Tần Thái cả kinh, lập tức xoay người ngồi dậy, Bạch Cập lại không buông tay, chỉ che lại miệng của Tần Thái. Sa Ưng gõ vài lần rồi rời đi. Bạch Cập ấn Tần Thái xuống, lại mãnh liệt ra vào, cuối cùng phóng ra mưa móc trong người cô.

Tần Thái vừa bị Sa Ưng làm cho kinh hãi, tim lúc này còn nảy lên bang bang. Bạch Cập ôm cô vào trong ngực, ánh trăng len qua bức màn che chiếu sáng sàn gỗ, âm lạnh như nước.

Tần Thái đẩy Bạch Cập ra, đi vào phòng tắm. Lúc ra ngoài thấy Bạch Cập đang nằm trên giường của Nguyệt Hiện, bên cạnh là cơ thể của cô. Tần Thái cảm thấy may mắn là hắn không đá cô xuống đất.

Cô đặt thân thể Nguyệt Hiện lên lại giường, chốc lát sau trở về thân thể của mình. Cô đứng dậy mà vẫn còn run—— quên đem theo máu gà, bây giờ người đang lạnh đến đáng sợ.

Đột nhiên Bạch Cập vương ngón trỏ, nhấn nhẹ giữa trán cô, rồi từ từ đọc niệm khẩu quyết. chỉ là bốn câu, mượn dương khí từ gỗ đào phía đông nam, hóa giải sự lạnh lẽo của âm khí, hiệu quả không hề kém máu gà.

Tần Thái lại có chút buồn bực—— sư thúc à, rõ ràng có cách hữu dụng như vậy sao không nói từ sớm, làm tôi phải uống máu gà nhiều như vậy!! Má, người chưa uống nên chưa biết mùi vị kia có bao nhiêu ghê tởm mà!

Cô ghi nhớ khẩu quyết đó, lúc xoay người đi thì thấy Bạch Cập vẫn còn nằm ở đó, trong lòng vẫn ôm thân thể trống rỗng của Nguyệt Hiện.

Không, không nên đi.

Nếu là trước kia, có lẽ Tần Thái sẽ thấy người này thật đáng thương. Nhưng bây giờ, suy nghĩ của cô hoàn toàn khác—— bây giờ hắn đang cô đơn lạnh lẽo, nếu mình ở lại bồi hắn thì sẽ tăng cảm tình rất nhiều.

Cô đi tới, một lần nữa chui vào cơ thể Nguyệt Hiện. Bạch Cập vẫn không nói lời nào, chỉ im lặng ôm chặt cô vào ngực.
Bình Luận (0)
Comment