[Vương Triều Kim Ngọc] - Quyển 2 - Lệ Kim

Chương 46

Bàn công việc xong lại nói với chuyện tư, Tuyên Hoài Phong ngạc nhiên hỏi: “Sao hôm nay không thấy chị hai?”

Bạch Tuyết Lam nói: “Muốn cô ấy tới đây làm gì? Anh chăm sóc em chưa đủ hả? Bây giờ Niên phu nhân là người có thai, không nên thường xuyên chạy tới bệnh viện, cô ấy nghe xong lời anh khuyên nên ở nhà nghỉ ngơi. Em muốn cô ấy tới đây thì anh đi gọi điện mời cô ấy tới thăm vậy.”

Bạch Tuyết Lam cười từng tiếng bên cạnh tai y, hỏi: “Thế nào, lời anh nói khó nghe lắm sao?”

Tuyên Hoài Phong thầm nghĩ: “Hôm qua chị ấy còn khuyên em từ chức cơ mà, đương nhiên chị ấy rất có thành kiến với anh rồi, bây giờ bỗng nhiên gió đổi hướng chẳng phải rất lạ?”

Bởi vậy y lập tức suy đoán Bạch Tuyết Lam đã động tay động chân vào việc này.

Có điều, y chưa kịp khiến cho chị hai khó xử, nếu Bạch Tuyết Lam có thể giải quyết hòa bình cũng là việc tốt, cho dù có hơi động tay động chân cũng chẳng cần thiết phải bóc mẽ.

Y sẽ không tiếp tục truy hỏi.

Bạch Tuyết Lam ở bênh y một hồi lại hỏi: “Em đói bụng chưa? Có muốn ăn món gì không?”

Tuyên Hoài Phong cười rộ lên: “Làm bệnh nhân đúng là chán quá. Vừa phải nằm trên giường, không phải ngủ thì là ăn. Vừa rồi quản gia trong phủ của anh có phái người đem cháo tới, em đã ăn trước một bát rồi.”

Bạch Tuyết Lam nói: “Đúng lắm, thức ăn trong bệnh viện không tốt, anh kêu quản gia mỗi ngày đều nấu ăn đem tới. Đồ trong nhà mình vẫn an tâm hơn.”

Tuyên Hoài Phong hỏi: “Anh ăn chưa? Em ăn không hết, ở đó còn hơn phân nửa, vẫn sạch sẽ đấy. Nếu anh không chê thì ăn chút đi, hương vị rất ngon.”

Bạch Tuyết Lam đến hải quan tổng thự bận rộn vài tiếng, công việc xong xuôi lập tức vội vã chạy tới bệnh viện, đến ngụm nước còn chưa uống nên quả thật có chút đói bụng. Hắn đi qua sờ sờ nồi cháo lớn, vẫn còn chút hơi ấm sót lại, bên cạnh nồi đặt một chiếc giỏ, trong đó có hai chiếc bát men trắng rất đẹp cùng hai đôi đũa, bên trên được phủ bằng một chiếc khăn trắng, thì ra hắn cũng chuẩn bị đồ đem từ công quán tới đây.

Hắn tự mình cầm lấy một bát cháo.

Trong bát cháo này có gan heo cùng thịt heo thái sợi, hương vị rất được lại dễ dàng đưa lên miệng, Bạch Tuyết Lam xì xụp ăn liền một lúc bốn năm bát, ăn đến chạm đáy nồi.

Tuyền Hoài Phong nghiêng người nằm trên giường, mỉm cười nhìn hắn.

Bạch Tuyết Lam không quay đầu lại cũng biết ánh mắt y đặt trên người mình, thân thể bỗng nhiên nóng ấm, tình cảnh như vậy cũng có thể dùng câu ‘im lặng thắng lời nói’ để hình dung.

Hắn càng thêm ngoan ngoãn, ăn xong cháo, đi rửa tay, tiếp tục ngồi trở lại bên giường như cũ, chỉ kiểm tra trán Tuyên Hoài Phong liền thôi, cư nhiên không có chút ám muội muốn động tay động chân.

Không ngờ, thái độ khác thường của hắn ngược lại còn khiến Tuyên Hoài Phong không biết làm sao.

Nếu vẫn động chân động tay như thường ngày, không ngừng lộn xộn thì y còn biết đối phó, hiện tại Bạch Tuyết Lam vừa không lộn xộn cũng chẳng hôn loạn, chỉ có vẻ mặt điềm đạm, ngồi im như quân tử, đôi mắt màu đồng chăm chú nhìn mình khiến trái tim y đập loạn xạ.

Thình thịch! Thình thịch!

Trái tim này như có thể nhảy ra bất luận lúc nào, âm thanh tựa hồ có người bên trong nổi trống.

Tuyên Hoài Phong cũng tự biết tim mình bỗng nhiên đập nhanh, y vô cùng ngượng ngùng, trên mặt nóng nóng, thật chẳng biết do sốt hay xấu hổ. Trong lòng y cũng rất rõ ràng, cho dù giả bộ ngủ, chỉ sợ Bạch Tuyết Lam vẫn ngồi bên giường nhìn mình như vậy.

Tuyên Hoài Phong dứt khoát đề nghị với Bạch Tuyết Lam: “Ở đây cũng chẳng có việc gì khác để làm, không bằng mời anh vất vả một chút, dạy em vài câu tiếng Pháp đi.”

Bạch Tuyết Lam vô cùng vui vẻ: “Được, anh là người rất thích dạy dỗ người khác. Ừm, trước hết cần phải nghĩ xem đã, dạy em cái gì mới tốt nhỉ?”

Bạch Tuyết Lam lộ ra dáng vẻ trầm tư, nghĩ một lúc liền nâng mi cười nói: “Anh biết rồi.”

Tuyên Hoài Phong nói: “Mời tiên sinh lên lớp.”

Bạch Tuyết Lam vui sướng nói ra vài cụm từ tiếng Pháp.

Tuyên Hoài Phong nhíu mày: “Anh nói chậm chút, em nghe không rõ lắm.”

Bạch Tuyết Lam dùng giọng điệu trầm bổng du dương nhắc lại một lần: “Je t’ aimais, je t’ aime, je t’ aime toujour. Em dựa theo lời anh nói rồi nhắc lại một lần xem.”

Tuyên Hoài Phong theo hắn học tiếng Pháp được vài ngày nên cũng hiểu được mấy chữ, nhìn Bạch Tuyết Lam, bất đắc dĩ nói: “Em thực lòng muốn học mà anh lại nhân cơ hội chiếm lợi hả?”

Bạch Tuyết Lam hỏi: “Anh chiếm lợi gì chứ?”

Tuyên Hoài Phong lập tức im lặng.

Bạch Tuyết Lam hỏi: “Anh cũng tận tâm dạy em, em hiểu ba cụm từ này có gì khác nhau sao?”

Thái độ đặt câu hỏi có chút đứng đắn, rất có phong phạm của thầy giáo.

Tuyên Hoài Phong bắt đầu nửa tin nửa ngờ, đáp: “Em nghĩ ý nghĩa không khác lắm, chỉ là cách dùng thì khác nhau.”

Bạch Tuyết Lam chỉ nhẹ nhàng ‘ừ’ một tiếng, cười nhưng không đáp.

Với lòng hiếu học của Tuyên Hoài Phong, y thật sự không biết chán, ngược lại còn bị gợi lên hứng thú, chủ động học hỏi: “Rốt cuộc em nói đúng không?”

Bạch Tuyết Lam nói: “Là em muốn anh giải thích chi tiết đấy nhé. Anh nói trước, em không được trách anh nhân cơ hội chiếm lợi đâu đấy.”

Hắng giọng, giải thích: “‘Je t’ aimais’ là dạng quá khứ, ý là ‘anh đã yêu em từ trước đó’.” Dừng một lúc, nhìn Tuyên Hoài Phong, thấp giọng bồi thêm một câu: “Là ‘đã yêu em từ trước đó’.”

Tuyên Hoài Phong đã loáng thoáng đoán trúng điều này, hiện tại nghe chính miệng hắn nói ra, trái tim vô ý đánh ‘thịch’ một tiếng, đánh mạnh lên xương sườn, liên tục trách cứ y đã quên điều nên nói.

“ ‘Je t’ aime’ là thì hiện tại. Ý nghĩa của nó là anh yêu em, hiện tại anh rất yêu em.”

Hắn tao nhã thốt ra từng từ, lửa tình trong ánh mắt dấy lên, cháy đến nỗi khiến sắc mặt Tuyên Hoài Phong đỏ ửng, lại có chút cảm giác mê say.

Bạch Tuyết Lam nói: “Nếu em muốn học thì không thể chỉ nghe không nói, câu cuối cùng ‘je t’ aime toujour’, em thử nghĩ xem nó có ý nghĩa gì?”

Hắn lấy danh nghĩa dạy học, đường hoàng đòi đáp án, nếu Tuyên Hoài Phong không đáp, ngược lại còn rụt rè sẽ càng mất mặt, y suy nghĩ, nhỏ giọng hỏi: “Chắc là thì tương lai, ý là tương lai anh cũng sẽ yêu em?”

Bởi vì tim đã rung động nên chút ngại ngùng trong ánh mắt càng thêm đáng yêu, càng thêm quyến rũ.

Bạch Tuyết Lam vẫn nhìn y không chớp mắt, nghe vậy liền nở nụ cười, giọng nói trầm thấp mà dịu dàng: “Câu kia có nghĩa là: anh vĩnh viễn yêu em.”

Nâng cằm Tuyên Hoài Phong, dán môi mình lên.

Theo bản năng, Tuyên Hoài Phong có chút chống cự với nụ hôn không báo trước của hắn, lần này có hơi sợ hãi, bất giác giơ tay đẩy ra.

Nhưng cảm giác trên đôi môi kia vô cùng thoải mái, là hương vị tinh tế đặc biệt của Bạch Tuyết Lam, bên trong khoang miệng như có vật gì đó thật ngọt ngào đang nhẹ nhàng vuốt ve, nồng nàn, mãnh liệt.

“Đã tới nước này rồi, đẩy hắn ra thì có ích gì?

Dù sao cũng đẩy không ra.

Chẳng thà mình tiết kiệm sức lực…”

Nghĩ như vậy, y giơ tay, nhẹ nhàng đặt lên vai Bạch Tuyết Lam.

Bạch Tuyết Lam càng hôn càng sâu, liên tục cuốn lấy đầu lưỡi y, không ngừng âu yếm cần cổ trắng nõn mịn màng kia. Tuyên Hoài Phong bất giác học theo hắn, dùng đầu ngón tay thon dài vuốt ve chiếc gáy mạnh mẽ của Bạch Tuyết Lam.

Suy nghĩ mơ màng.

“Thân thể tên này thật tốt, đến cơ cổ dưới da cũng cứng như vậy.

Thường ngày nhìn vào vô cùng nhã nhặn.

Ai biết khi hắn nắm bắt được người ta lại hung hãn như mãnh thú chứ?’

Hôn đến khi phổi cũng nóng lên, lúc đó hai người mới lưu luyến tách môi, lồng ngực đều phập phồng mãnh liệt, âm thanh đối phương phát ra đều nghe rất rõ.

Không thể tưởng được, rõ ràng không phải nụ hôn đầu tiên lại giống như nụ hôn đầu tiên, khiến người ta như bỗng nhiên bước lên một đoạn sinh mệnh mới mẻ.

Bạch Tuyết Lam sợ bản thân ‘nóng’ lên rồi không thể kiềm chế, động vào vết thương của Tuyên Hoài Phong, hắn thở dài một hơi, nói: “Bài học đã dạy xong, học trò cũng nên nhắm mắt ngoan ngoãn ngủ đi.”

Tuyên Hoài Phong hỏi: “Đêm nay anh cũng ngủ trên chiếc giường xếp kia?”

Bạch Tuyết Lam nói: “Anh không ngủ, anh ngồi ở đây.”

Tuyên Hoài Phong hỏi: “Tại sao?”

Bạch Tuyết Lam đáp: “Hôm qua anh ngủ trên chiếc giường nhỏ kia, đến lúc tỉnh lại mới biết em sốt cao. Đó là vết xe đổ, đêm nay anh ngồi bên giường nắm tay em, nếu em còn sốt cao anh sẽ biết ngay.”

Tuyên Hoài Phong nói: “Ban ngày anh vừa xử lý công việc vừa chăm sóc bệnh nhân, buổi tối còn không ngủ, như thế làm sao được? Không thể để em vừa khỏi một chút anh lại bị bệnh, đó mới là không ổn.”

Bạch Tuyết Lam: “Dù sao đi nữa, phải luôn kiểm tra nhiệt độ của em thì anh mới yên tâm.”

Tuyên Hoài Phong thở dài một tiếng, suy nghĩ rồi nói: “Vậy anh lên đây ngủ đi.” Giọng nói nhỏ đến nỗi không thể nghe thấy.

Nhưng Bạch Tuyết Lam lại nghe rất rõ, không dám tin: “Em không lừa anh đấy chứ?”

Tuyên Hoài Phong nói: “Được rồi, em lừa anh đấy. Quên đi.”

Bạch Tuyết Lam vội nói: “Không, không! Cho dù em lừa anh thật, anh có mắc mưu cũng sẽ vui vẻ chịu đựng.”

Việc này không nên chậm chễ, hắn lưu loát cởi áo khoác, xốc lên một góc chăn, nói: “Em cẩn thận một chút, anh từ từ tiến vào.”

Vô cùng cẩn thận nằm lên, nghiêng nửa người, để Tuyên Hoài Phong đặt một bên bả vai cạnh mình. Giường bệnh không thể so với giường trong nhà, đương nhiên cũng chặt hơn một chút, thân thể hai người dán sát lại.

Bạch Tuyết Lam hỏi: “Có chèn vào người em không?”

Tuyên Hoài Phong nói: “Vẫn chịu đựng được.”

Nhẹ nhàng cử động thân thể tìm tư thế thoải mái, nhỏ giọng nói với Bạch Tuyết Lam: “Giường này nhỏ, anh đừng có động tay động chân nhiều, cẩn thận nửa đêm lại ngã xuống đất.”

Bạch Tuyết Lam cười như được uống mật, đáp: “Em yên tâm, anh biết rồi.”

Tuyên Hoài Phong nghe ngữ khí của hắn thật kỳ quái, hỏi lại: “Anh biết cái gì?”

Bạch Tuyết Lam nói: “Còn nhiều thời gian, đương nhiên anh sẽ chờ đến khi thân thể em được chăm sóc khỏe mạnh, đến lúc đó muốn động tay động chân cũng chẳng muộn.”

Không đợi Tuyên Hoài Phong phản bác, ‘chụt’ một cái lên môi y, ôm y, nhắm mắt lại.
Bình Luận (0)
Comment