Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 117

Mà nó đến từ thực lực khủng khiếp của tam đại đường chủ bọn họ! Cách đây không lâu Đệ Nhị Đường Chủ đã đột phá đến hậu kỳ Địa Cảnh!

Mặc dù Đệ Nhị Đường Chủ và Đệ Tam Đường Chủ chỉ là trung kỳ Địa Cảnh, nhưng cũng chỉ cách hậu kỳ một bước nữa thôi!

Cho nên, Tư Đồ Hạo hắn ta! Chính là một bậc siêu cường giả ở đỉnh cao trung kỳ Địa Cảnh!

Có nhìn khắp cả thành phố Kim Lăng thì số người có thể so sánh với hắn ta cũng chỉ lác đác vài người!

"Nếu cậu đã chủ động tới cửa thì tôi cũng chỉ đành đích thân ra tay xử lý cậu thôi!"

"Chết đi!" "ÄmF

Tư Đồ Hạo đạp một chân xuống đất, sức lực mạnh mẽ khiến cho gạch lát sàn bằng đá cẩm thạch trong phòng khách vỡ tan nát!

Cả người hắn ta thậm chí còn dùng sức bản ra, tung mạnh một nắm đấm vào đầu Lâm Phong!

"Vèo vèo..." Gió gào thét, sức lực khủng khiếp!

Ngay cả tốc độ cũng nhanh đến mức cực hạn, tạo ra những tiếng nổ đùng đoàng.


Nhưng mà, đối mặt với đòn tấn công kinh khủng này, Lâm Phong cũng chỉ nhẹ nhàng hất rượu vang đỏ trong ly ra.

Khi rượu vang đỏ mềm mại bay lên giữa không trung, nó lập tức biến thành một thanh băng màu đỏ, đánh mạnh vào năm đấm của Tư Đồ Hạo bằng tốc độ mà mắt thường khó mà thấy được.

"CạchI"

"Cạch!"

"Cạch!"

Một tiếng vang nặng nề giòn tan đột nhiên vang lên trong căn phòng khách rộng lớn.

Dường như thời gian bị tua chậm lại gấp trăm lần bình thường. Đầu tiên là từ nắm đấm, rồi tới cổ tay, sau đó là cánh tay...

Toàn bộ cánh tay phải của Tư Đồ Hạo bị nổ tung, xương cốt, máu thịt đều biến thành những bọt máu màu đỏ tung lên trong không khí. ngôn tình ngược

"A!"

Tư Đồ Hạo thảm thiết kêu một tiếng.


Nỗi đau tận cùng khiến hắn ta lùi về sau liên tục, cuối cùng ngồi phịch xuống sàn gạch.

Hắn ta che vết thương chảy đầy máu, nhìn cánh tay phải đã biến mất, trong mắt hắn ta đầy vẻ kinh hãi.

Sao...

Sao có thể như vậy được!

Ly rượu hóa kiếm, dùng rượu chém người!

Như vậy là đã kiểm soát được nội kình đến trình độ nào kia chứ? Chắc chắn không phải điều mà một võ giả Địa Cảnh có thể làm được! "Thiên Cảnh, cậu là đại năng Thiên Cảnh!"

Tư Đồ Hạo không thể tin nổi, nhìn thanh niên vẫn ngồi trên ghế sô pha kia, từ đầu tới cuối đều tỏ ra rất đối thờ ơ!

Trong lòng hắn ta đảo lộn.

Con mẹ nó rốt cuộc là mình chọc phải người nào rồi? "Tôi cũng không phải là võ giả Thiên Cảnh!"

Lâm Phong đứng dậy từ tốn đi về phía Tư Đồ Hạo.

Vì để tránh về sau cứ liên tiếp gặp phải rắc rối, anh lục soát ký ức của Tư Đồ Hạo, tìm cả hai vị đường chủ còn lại rồi tiêu diệt một thể luôn!

“Cậu... Cậu muốn làm gì?"

Mặt mũi Tư Đồ Hạo trắng bệch, trên trán đã rỉ mồ hôi.

Bình Luận (0)
Comment