Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 237

Chờ tới khi chủ quán ăn kịp nhận ra thì đám người Trương Bưu đã bị thương nặng rồi, máu tươi còn chảy đầy sàn nhà!

Anh ta có hơi hoảng sợ, muốn lấy điện thoại ra báo cảnh sát.

Nhưng nhìn thấy vẻ mặt của Lâm Phong, anh ta lại sợ hãi đặt điện thoại xuống.

Lâm Vân Dao đỡ Lý Tiểu Khả, vẻ mặt lại rất bình tĩnh, vì cô ấy biết anh trai mình lợi hại đến nhường nào, đối phó với mấy gã lưu manh này tấn công áp đảo!

"Đại ca của mày là ai?"

Adv

Lâm Phong đi qua nhấc trương Bưu lên, hỏi.

Lúc này toàn thân Trương Bưu bê bết máu me, trông cực kỳ đáng sợ.

Chỉ là dù sao cậu ta cũng là người từng lăn lộn, trải qua vài việc đời, nên cậu ta cương quyết nói:

"Thì ra anh là võ giả! Chẳng trách lại dám đánh tôi! Chỉ là cho dù anh có là võ giả thì chọc vào tôi chắc chắn anh cũng không được yên ổn đâu! Đại ca của tôi là Đàm Tử Minh, anh có biết không?"

Adv

"Đàm Tử Minh à?"


Lâm Phong suy nghĩ.

Trước đó Lý Tiểu Khả từng nói tới người này, nói rằng Đàm Tử Minh là hội trưởng hội học sinh của đại học Kim Lăng, trong trường cậu ta một tay che trời, ngay cả những lãnh đạo trong trường cũng rất kính nể cậu ta!

Cái chính là, hình như tên Đàm Minh Tử này có mối quan hệ gì đó với Tam Khẩu Đường!

Họ Đàm, lẽ nào là con trai của Đàm Thiên Hồng?

"Thế này nhé, mày gọi Đàm Minh Tử tới, tao có chuyện muốn nói với nó."

Lâm Phong đột nhiên nói.

"Anh chắc chứ?"

Trương Bân nheo mắt lại, nhưng trong lòng thì đang mừng như điên!

Mình còn đang lo lắng không biết báo tin cho đại ca tới cứu mình kiểu gì, không ngờ rằng thằng ngốc trước mặt này lại chủ động bảo mình gọi điện!

Thế này có phải là trường hợp muốn ăn đòn điển hình không hả?

Không đợi Lâm Phong nói tiếp, cậu ta đã lập tức lấy điện thoại trong túi ra, gọi điện cho Đàm Tử Minh.




Bên kia.

Trong một căn phòng độc lập xa hoa tại ký túc xá đại học Kim Lăng.

"Tử Minh, con có hiểu những lời ba vừa mới nói với con không?"

Đàm Thiên Hồng trầm giọng nói.

"Hiểu rồi! Bảo là con phải chăm sóc cho cái cô gái tên Lâm Vân Dao đó chứ gì! Ba, ba cứ yên tâm đi... Có con ở đây, con đảm bảo trăm phần trăm cô ấy sẽ không bị gì đâu! Đại học Kim Lăng là địa bàn của con đó."

Đàm Tử Minh hờ hững nói.

Đàm Thiên Hồng nghe vậy mới thở phào nhẹ nhõm.

Cũng nghĩ giống như nhà họ Tần, sau khi nhà họ Giang bị tiêu diệt, ông ta lập tức nghĩ đến em gái Lâm Phong!

Lâm Phong này là kẻ máu lạnh vô tình, khó chọc vào, chỉ duy nhất với em gái mình thì anh coi như báu vật, chỉ cần lấy lòng Lâm Vân Dao thì chắc chắn có thể ôm lấy đùi Lâm Phong!

Vừa khéo con trai của ông ta cũng học ở đại học Kim Lăng, cho nên ông ta mới ghé qua.

"Con trai! Cô gái Lâm Vân Dao này rất quan trọng, nếu con có thể theo đuổi được con bé thì càng tốt!"

Đàm Thiên Hồng đột nhiên nói.

Đàm Tử Minh nhíu mày, đang định trả lời thì đúng lúc điện thoại reo lên.

Sau khi cậu ta bắt máy, nói vài câu qua loa rồi cúp máy.

"Là ai gọi đấy?"

"Một thằng em của con đi ra ngoài ăn bị người ta đánh, thằng em này cũng được lắm, lúc nào cũng dẫn mấy người đẹp đến cho con, hình như lần này cũng vì tìm người đẹp cho con nên mới bị người ta đánh! Để con qua xem thử."

Bình Luận (0)
Comment