Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 332

Lâm Phong vội vàng ngừng tìm kiếm, thật sự có chút buồn nôn, không thể nhịn nổi.

Đúng là năm nào cũng có bi3n thái, nhưng năm nay thì cực kỳ nhiều!

Chỉ là.

Anh cũng tìm thấy một vài tin tức quan trọng!

Một là, sở dĩ lần này Phong Hành Giả có thể vào trong nước là do một người tên là ngài Mã sắp xếp, mục đích là để tiêu diệt một nhà khoa học tên là Hoa Vân Phi!

Adv

Hai là, lý do Phong Hành Giả có sức mạnh điều khiển gió cũng không phải là do có năng lực bẩm sinh nào, mà là do phong linh thạch.

Sau đó, Lâm Phong lại lục soát trên người Phong Hành Giả, tìm thấy năm viên linh thạch màu xanh nhạt.

"Thật sự là phong linh thạch!"

Ánh mắt Lâm Phong loé lên tia sáng.

Adv

Linh Thạch cũng có chia từng loại, ngoài linh thạch thuần tuý ra thì còn có các loại linh thạch nguyên tố!

Phong linh thạch này chính là một loại linh thạch nguyên tố!


Trong linh khí của nó có sức mạnh của gió, có thể dùng để bày binh bố trận, tu tập thân pháp, đối với tu giả thể phong linh mà nói thì lại như là hổ mọc thêm cánh!

Theo như lão già nói.

Trong giới tu chân, một viên linh thạch nguyên tố có thể đổi được ít nhất 10 viên linh thạch cực phẩm!

"Haiz... Gặp được mày sớm một chút là tốt rồi."

Lâm Phong nhìn thoáng qua tên Phong Hành Giả đã trở nên đần độn, không khỏi thở dài một hơi.

Trước đây Phong Hành Giả có hơn một nghìn viên phong linh thạch, nhưng đã bị hắn ta dùng hết mất rồi, chỉ còn lại năm viên cuối cùng!

Điều này khiến Lâm Phong vô cùng đau lòng!

"Ha ha... Mày sờ tao, tao cũng sờ mày."

Phong Hành Giả nở một nụ cười đần độn, muốn giơ tay ra sờ Lâm Phong.

"Răng rắc!"

Lâm Phong bóp nát cổ Phong Hành Giả luôn, sau đó tung một ngọn linh hoả ra, thiêu thi thể của Phong Hành Giả thành một đống tro tàn, thổi bay ra ngoài cửa sổ.

Nhìn thấy cảnh đó.


Vẻ mặt Trần Thiên Hủ ngây ra.

Trần Y Nặc cũng hơi kinh ngạc.

Còn Tiểu Luyến Luyến thì lại có vẻ tò mò, cô bé lên tiếng hỏi:

"Ba, công nghĩa là gì ạ?"

Lâm Phong nhìn dáng vẻ ngây thơ vô tội của cô bé, anh suy nghĩ một lúc, rồi giải thích:

"Nghĩa là tấn công!"

Ở một khía cạnh nào đó thì anh cũng không lừa con gái.

"Tấn công?"

Tiểu Luyến Luyến hiểu ngay.

Sau đó, cô bé ôm lấy cổ Lâm Phong như một con gấu túi, hôn một cái lên má Lâm Phong.

"Ba, ba giỏi quá!"

"Giỏi bình thường thôi."

Lâm Phong vuốt v e cái đầu nhỏ của con gái, nhìn về phía Trần Y Nặc và Trần Thiên Hủ, nói:

"Vừa khéo hai ngày tới tôi có vài việc cần giải quyết, hay là chờ tôi làm xong việc rồi chúng ta cùng tới Vân Xuyên, thế nào?"

Đương nhiên là Trần Y Nặc không phản đối, cô nhìn về phía anh trai với ánh mắt hỏi dò.

"Được! Với sức mạnh của cậu hiện giờ, chắc chắn người lớn trong nhà tôi sẽ không nói gì đâu!"

Bình Luận (0)
Comment