Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 334

Nhưng mà đọc một hồi, anh ta lại nhíu mày đặt điện thoại di động xuống, vẻ mặt có hơi thất vọng mất mát.

Tiểu Thanh mặc một bộ đồ ngủ mỏng manh màu hồng.

Vừa giúp Hoa Vân Phi xoa bóp bắp chân đang dần cứng lại, vừa nhẹ nhàng hỏi:

"Hoa viện sĩ, sao vậy?"

"Không sao! Chỉ là đọc được một đoạn rất đặc sắc! Nhưng lại không có phần sau! Cũng không biết cả đời này tôi có thể đọc được đoạn kết hay không nữa!"

Adv

Hoa Vân Phi lắc đầu.

Tiểu Thanh nghĩ tới bệnh tình của Hoa Vân Phi, mũi cô ấy chua xót, sau đó căm giận bất bình nói:

"Tác giả chó má, không cập nhật thêm mấy chương nữa!"

"Tiểu Thanh, cô cũng học được cách chửi bậy cơ à!"

Adv

Hoa Vân Phi không nhịn được cười một tiếng.

Tiểu Thanh nghe vậy thì đỏ mặt, cúi đầu có chút ngượng ngùng.


Hoa Vân Phi liếc mắt nhìn thoáng qua phía ngoài cửa, phát hiện ra Vân Trung Thiên và Diệp Thiên Long đang đứng ngoài cửa, cứ như hai tên lính gác đứng thẳng tắp.

Ngoài hai người họ ra, bốn phía quanh nhà còn có vô số tên đang ẩn náu, tên nào cũng là một tinh anh có sức mạnh không tầm thường, là những nhân vật cỡ Vương Nhạc Hiên, Diệp Phàm!

"Lão Vân! Ông có thể vào đây ngồi một lúc không?"

Hoa Vân Phi đột nhiên hô lên.

Vân Trung Thiên hơi giật mình, lập tức bước nhanh vào trong phòng, cười nói:

"Hoa viện sĩ, có chuyện gì sao?"

"Tôi muốn hỏi một chút, đôi thanh niên nam nữ đưa theo một bé gái lên cùng chuyến bay lúc tối nay, thân phận của ba người họ là gì?"

Hoa Vân Phi mỉm cười hỏi.

Vân Trung Thiên nghe vậy thì đáp lời không chút nghĩ ngợi:

"Người cậu nói tới hẳn là dòng chính nhà họ Trần ở Vân Xuyên! Người nam tên là Trần Thiên Hủ, nữ tên là Trần Y Nặc, cô bé gái thì tên là Lâm Luyến Luyến."

"Lâm Luyến Luyến? Ba của con bé họ Lâm à?"

Trong lòng Hoa Vân Phi hơi rục rịch.


Vân Trung Thiên nghe vậy thì nét mặt đột nhiên cứng đờ lại một lúc, rồi gật đầu nói:

"Ba con bé tên là Lâm Phong, sức mạnh của người này không tầm thường, trước đây còn từng tuyên bố muốn nhuốm thành phố Kim Lăng trong máu! Ngày mai chúng tôi định sẽ gặp mặt người này để thảo luận về chuyện đó."

"Tại sao lại muốn nhuốm thành phố Kim Lăng trong máu?"

Vẻ mặt Hoa Vân Phi tỏ ra nghi hoặc.

Vân Trung Thiên kể hết mọi chuyện lần trước ra.

Hoa Vân Phi nghe vậy thì im lặng, suốt buổi sau mới nói:

"Ngày mai tôi có thể đi gặp người tên Lâm Phong này với các ông được không?"

"Chuyện này thì phải có sự chấp thuận của tổng chấp pháp mới được, tôi cũng không dám tự quyết! Lâm Phong đó chính là nhân tố không thể kiểm soát được..."

Vân Trung Thiên nói.

Hoa Vân Phi nhẹ nhàng gật đầu, tỏ ra là đã hiểu.

...

Cùng lúc đó.

"Uỳnh!"

Cửa chính sân của liên minh võ đạo đột nhiên bị người bên ngoài phá tan.

Đúng lúc này, một người áo đen, cầm trong tay một thanh kiếm dài màu vàng sắc bén xông vào.

Người mặc áo choàng đen chỉ lộ ra đôi mắt, không thể nhìn rõ được gương mặt.

Bình Luận (0)
Comment