Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 342

Lâm Phong nhẹ nhàng túm một cái giữa không trung, sát thủ áo đen vừa biến mất bị anh nắm trong tay.

Lúc này, anh không để tên áo đen có cơ hội nói chuyện, mà dùng luôn Sưu Hồn Thuật.

Tên áo đen rùng mình một cái, cuối cùng hai mắt trắng dã, chân như mềm nhũn ra.

“Nhóm Bát Kỳ!” Lâm Phong lẩm bẩm.

Tên tiếng Trung của kẻ áo đen là Mã Đông Phong, tên tiếng Nhật là Igawa Kojiro, là cao thủ kiếm đạo, cũng là một thành viên của Nhóm Bát Kỳ!

Adv

Nhóm Bát Kỳ và Thiên Sát đều là những tổ chức sát thủ tiếng tăm lừng lẫy!

Chỉ có điều Thiên Sát rất hiếm khi đưa tay vào trong nước, trái lại, Nhóm Bát Kỳ cũng thường xuyên phái người ám sát vài người tài giỏi, không cho nước Đại Hạ trở nên mạnh mẽ!

Trừ việc đó ra, Lâm Phong cũng biết được có một siêu cao thủ đang ẩn nấp ở Kim Lăng. Người này rất biết cách dùng thái đao, được gọi là Đao Ma, chiến lực hẳn là đã đạt được tới võ đạo tông sư!

Adv

Hành động của đêm nay, Đao Ma phụ trách ngăn cản người chấp pháp của Giang Nam Long Ngạo Thiên, còn Mã Đông Phong chịu trách nhiệm đánh chết Hoa Vân Phi.


Lúc này, Diệp Phàm đi tới cởi hết cả mặt nạ bảo hộ trên mặt áo đen xuống. Khi thấy được mặt của tên áo đen, anh ta khó tin nói: “Không ngờ lại là chấp pháp Mã Đông Phong?”

Đám người Vương Nhạc Hiên cũng cực kì khiếp sợ.

Mã Đông Phong là người chấp pháp của thủ đô, sao lại âm thầm tới giết bọn họ, còn hiểu được nhẫn thuật nữa?

“Bề ngoài hắn thể hiện mình là người của nước Đại Hạ, nhưng trên thực tế là người của nước Oa!”

Lâm Phong vừa nói vừa sờ s0ạng mấy cái lên người Mã Đông Phong, nhưng không phát hiện ra linh thạch. điều này khiến anh hơi thất vọng, tiện tay ném thi thể xuống mặt đất, rồi đạp lên một phát.

“Mẹ nó, không ngờ lại là gián điệp! Tôi đánh cho chết con chó Oa này!”

Vương Nhạc Hiên vọt tới, cho Mã Đông Phong thêm một đấm, xả cơn tức trong lòng.

“Nếu ban nãy ông có dũng khí bằng phân nửa như bây giờ, tôi cũng phục ông thêm ba phần!”

Lâm Phong cười lạnh nói, Vương Nhạc Hiên nghe vậy thì lúng túng cười cười không nói gì.

Đúng lúc này, cuối hành lang vang lên tiếng bước chân dồn dập.

Long Ngạo Thiên túm Vân Trung Thiên và Diệp Thiên Long đang bị thương nặng nhanh chóng vọt tới.


Lâm Phong quét mắt nhìn ba người, khi thấy Long Ngạo Thiên, anh cũng hơi kinh ngạc.

Khí huyết trong người Long Ngạo Thiên như biển rộng, trong đan điền thậm chí còn có thứ gì đó dạng viên lơ lửng!

Trong thứ đó chứa đựng năng lượng cường đại, giống như trái tim đập thình thịch, đưa năng lượng trong cơ thể Long Ngạo Thiên đến khắp mọi ngõ ngách!

Đây là võ đạo tông tư ư?

Tuy rằng trong cơ thể không hình thành kim đan, nhưng lại có võ hạch này!

Căn cứ theo lời anh vợ Trần Thiên Hủ nói, võ đạo tông sư là tồn tại đỉnh cao nhất của giới võ đạo!

Cùng lúc đó, đám người Diệp Phàm, Vương Nhạc Hiên cũng để ý đến ba người đang tới.

Diệp Phàm đầu tiên là ngẩn ra, sau đó có vẻ mừng rỡ như điên, nước mắt lập tức trào ra.

“Ba! Ba không chết!”

Diệp Phàm kích động xông lên trước, giọng nói run rẩy.

“Suýt nữa là lạnh rồi, cũng may vào lúc quan trọng có tổng chấp pháp đại nhân cứu giúp.” Diệp Thiên Long cười giải thích.

Ông ta đưa mắt nhìn qua, phát hiện Hoa Vân Phi bình yên vô sự, mới vỗ vai con trai, nói:

“Tiểu Phàm, khá lắm!”

“Thực ra không liên quan gì đến con, may mà anh Lâm đây giúp đỡ, g iết chết sát thủ, nếu không bọn con cũng xong rồi!” Diệp Phàm nói.

Bình Luận (0)
Comment