Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 346

Long Ngạo Thiên vung tay lên, dẫn mọi người chuẩn bị rời đi.

“Tôi cho các người đi chưa?” Lâm Phong lạnh nhạt hỏi.

Long Ngạo Thiên quay đầu, đôi mắt nhìn chòng chọc vào Lâm Phong, hỏi:

“cậu còn muốn làm gì?”

Lâm Phong không để ý Long Ngạo Thiên, chỉ đưa mắt nhìn Vân Trung Thiên, hỏi:

Adv

“Đã hơn nửa thời gian ba ngày, tôi bảo ông điều tra kẻ đứng sau, tra ra chưa?”

Cơ thể Vân Trung Thiên căng lên, nhìn Lâm Phong rồi lại nhìn Long Ngạo Thiên, không dám nói.

“Cứ nói đi, nhìn tôi làm gì?” Long Ngạo Thiên lạnh lùng nói.

Adv

Lúc này Vân Trung Thiên mới lên tiếng:

“Tay bắn tỉa Will kia là do Bang chủ Phong Vân Bang tìm thuê! Trước đó ở hội đấu giá của thương hội Bách Vân, cậu giế t chết Thành Vân và Thành Khôn nên mới khiến Thành Phong ghi hận!”


Lâm Phong nhíu mày.

Phong Vân Bang là một trong tứ đại bang phái của Kim Lăng.

So với Tạc thiên Bang, Long Môn Đường, Tam Khẩu Đường thì cũng coi như có chút thực lực!

Chỉ có điều cảm giác tồn tại của bang phái này quá thấp, anh chưa từng để ý tới nó!

Đưa mắt nhìn đám người Long Ngạo Thiên rời đi, Lâm Phong không nghĩ ngợi nhiều mà đi thẳng vào trong phòng luôn, chuẩn bị tiếp tục xem Anh em Hồ lô cùng con gái.

Theo anh, Phong Vân Bang chỉ là một nhân vật tiểu tốt mà thôi, ngày mai anh tìm giờ nào đó tiện thể đi giết là được!

Còn về phần Long Ngạo Thiên ấy à?

Mặc dù là tông sư võ đạo, nhưng trong mắt Lâm Phong thì cũng chỉ là một loài sâu kiến mà thôi.

Sở dĩ anh không thèm động tay, một mặt là vì mặc dù Long Ngạo Thiên rất thích khoe khoang, nhưng không thể phủ nhận lòng yêu nước của ông ta, nếu không thì lúc thấy anh bóp lấy Hoa Vân Phi ông ta sẽ không tỏ ra khẩn trương như thế.

Mặt khác là vì nể tình hai trăm viên đạn linh bạo.

Nếu như xử lý Long Ngạo Thiên thì xác định là mất luôn hai trăm viên đạn linh bạo kia!

"Lâm Phong, Long Ngạo Thiên chính là tổng chấp pháp của tỉnh Giang Nam, còn là cường giả tông sư võ đạo, anh dọa ông ta như thế thì liệu có vấn đề gì không?"


Trần Y Nặc vừa chứng kiến tất cả, vẻ mặt có hơi lo lắng.

"Yên tâm đi! Tất cả đều nằm trong lòng bàn tay anh."

Lâm Phong nhéo cái mũi nhỏ của Trần Y Nặc, sau đó lại nhìn về phía Tiểu Luyến Luyến, thấy Tiểu Luyến Luyến đã ngủ thiếp đi trên sô pha rồi.

Anh bước tới nhẹ nhàng đắp chăn cho Tiểu Luyến Luyến, sau đó lại kéo Trần Y Nặc vào trong phòng tắm.

"Anh... Anh định làm gì đấy."

Trần Y Nặc cúi đầu, giọng nói như muỗi kêu.

Lâm Phong nâng cằm Trần Y Nặc lên, khóe môi khẽ nhếch lên cười, anh cố tình nói:

"Cô nam quả nữ ở chung trong phòng tắm, em nói xem còn làm gì được nữa?"

"Anh... Anh phải bình tĩnh lại."

"Không được!"

...

Liên minh võ đạo.

Sau khi Long Ngạo Thiên quay về thì không nói một lời nào, cũng không biết là ông ta đang suy nghĩ gì.

Chỉ là trông cái vẻ mặt tái mét khó coi của ông ta thì có thể đoán được trong lòng ông ta đang bừng lửa giận mạnh cỡ nào.

"Hoa viện sĩ, lúc nãy cái tên Lâm Phong đó định giết cậu, sao cậu lại khuyên tôi thả cậu ta chứ?"

Bình Luận (0)
Comment