Vương Tử Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ

Chương 400

Chừng hơn mười giây sau!

Gia Cát Mặc Trần nện mạnh một phát lên ngực mình, hộc ra một bún máu, phun lên ký hiệu đã vẽ xong.

“Địa linh vĩ đại mời xuất hiện!”

Giọng nói của Gia Cát Mặc Trần rất mạnh mẽ.

Trong khoảnh khắc, ký hiệu trên đất phát ra ánh sáng xanh ngọc chói lóa, như thế giới bên kia đã bị mở ra, một con quái vật chậm rãi hiện lên giữa ánh sáng đó!

Adv

Sinh vật giống người, cao chừng hơn hai thước, cơ thể khổng lồ, toàn thân đen ngòm, mặt xanh nanh vàng, trong miệng phả ra mùi hôi nồng, quả thực giống quỷ dạ xoa dưới địa ngục!

“Đây là địa linh ư? Nhìn có vẻ mạnh nhưng lại rất yếu…”

Lâm Phong nhíu mày.

Theo anh biết, Hoán Linh thuật là bí thuật đẳng cấp nhất Vu tộc!

Adv

Trước kia sư phụ cũng nói ở cổ đại, có vài tồn tại của Vu tộc có thể dùng Hoán Linh thuật để triệu hoán địa linh, thậm chí khiến thiên kiếp giáng xuống, đến ông ấy cũng phải kiêng dè.


Đây cũng liên quan đến thực lực của người dùng thuật!

Gia Cát Mặc Trần quá yếu nên triệu hồi địa linh cũng chẳng ra gì!

Nghĩ tới đây, Lâm Phong cạn lời, thấy hơi phí thời gian.

Cùng lúc đó, Gia Cát Mặc Trần nhìn thấy địa linh trước mặt, kích động run rẩy!

Quá mạnh!

Thật sự quá mạnh!

Thân là người thi triển, ông ta có thể cảm nhận được năng lượng khổng lồ trong địa linh.

Thoạt nhìn có vẻ hung thần ác sát nhưng hoàn toàn bị ông ta nắm trong tay, chỉ cần ông ta chỉ đạo, địa linh sẽ nghe mệnh lệnh, tấn công bất kì kẻ nào!

Lưu Năng thấy vậy tái cả mặt, cơ thể nhũn ra!

Quả thực là vượt xa nhận thức của ông ta!

Biết mình đang ở thế giới võ đạo rồi, luyện võ vài chục năm, bạn lại bảo tôi thì ra đây là thế giới tu tiên?

“Lâm Phong, giờ mày hối hận chưa? Lại để tao triệu hồi địa linh ra! Bây giờ là giờ chết của mày! Không cần biết mày có thân phận gì, chắc chắn mày sẽ phải chết!”


Gia Cát Mặc Trần tinh thần phấn khởi, vẻ mặt khinh miệt nhìn Lâm Phong. Có địa linh cường đại như thế ở đây, dù con rắn kia quay về, ông ta cũng không sợ nữa!

“Đúng là tôi rất hối hận, còn tưởng ông có thể triệu hồi ra một con địa linh đủ để tôi phải dùng kiếm cơ đấy, không ngờ lại kém tới mức này!”

Lâm Phong nói.

“Đừng nói khoác! Địa linh, giết nó cho ta!”

Gia Cát Mặc Trần nổi giận gầm lên.

Con địa linh vốn đang hơi đờ đẫn đột nhiên hành động, một chưởng tràn ngập cảm giác mạnh mẽ hung hăng đánh về phía Lâm Phong.

Lâm Phong không lãng phí thời gian, tát con địa linh một cái.

“Đùng!”

Nháy mắt, cơ thể nó tan vỡ, hóa thành một làn sương biến mất trong sơn động.

Gia Cát Mặc Trần khống chế nó cũng vì vậy mà phun ra một búng máu tươi, ngã thẳng xuống đất.

“Sương đen?”

Lâm Phong nhíu mày. Không ngờ địa linh này chưa được tính là thực thể, khó trách nhìn nó rất ngu đần!

“Mày… mày…”

Gia Cát Mặc Trần nhìn Lâm Phong như thấy quỷ.

Địa linh cường đại như thế cũng bị Lâm Phong đánh chết bằng một chiêu, rốt cuộc đây là ai?

“Kết thúc!”

Bình Luận (0)
Comment