Vương Tước Độc Chiếm Bảo Bối

Chương 1

Edit: Nguyệt Hoa Dạ Tuyết

Nóng...

Nóng quá...

Doãn Tiểu Mạt nằm trên chiếc giường king size xa hoa, bất lực xé rách cổ áo sơ mi. Da thị trẵng nõn lộ ra trong không khí, mang đến cảm giác mát mẻ nhưng vẫn không thể xua tan đi cái nóng trong người.

Chiếc đèn chùm thủy tinh lộng lẫy treo trên trỉnh đầu tỏa ra ánh sáng rực rỡ, mê người, cô vốn đã kinh hoảng nay lại càng thêm mơ hồ, hoàn toàn không thể suy xét tình huống hiện tại. 

Bất thình lình có tiếng cửa mở, căn phòng trở nên tối đen trong nháy mắt. 

Mất điện   - -

"**!" Cung Thiếu Thần vừa bước ra khỏi phòng tắm liền nguyền rủa một tiếng, toàn thân căng thẳng, nhìn khắp căn phòng ngập tràn bóng đêm với sự cảnh giác cao đô.

Sao lại mất điện vào lúc này?

"Nóng quá, cứu... Cứu tôi với, thật là khó chịu..."

Đúng lúc này, giọng nói mỏng manh từ trong phòng truyền tới. Cung Thiếu Thần ngẩn ra, sao trong phòng anh lại có tiếng của người khác? 

Hình như đó còn là phụ nữ? 

Trong bóng đêm, Cung Thiếu Thần dựa vào ánh sáng hắt vào từ ngoài cửa sổ mà mơ hồ nhìn thấy một bóng dáng xinh xắn, hoạt bát đang nằm trên giường lớn... Anh vẫn duy trì sự cảnh giác, bước chầm chậm tới bên cạnh giường. 

Thế nhưng, Doãn Tiểu Mạt nằm tại đấy vẫn có cảm giác ai đang tới gần, cô lập tức dùng tay bắt lấy đối phương. 

"Tôi rất khó chịu, xin hãy... cứu tôi...” 

Trải qua đợt huấn luyện trường kỳ, đạt được phản xạ có điều kiện nên trong nháy mắt, Cung Thiếu Thần nhận ra người trên giường vô hại đối với mình. 

Ngẫm lại một hồi, anh liền sáng tỏ. 

Đối với anh mà nói, tình huống trước mắt quả thật là quá quen thuộc. 

"Thì ra là một con mèo hoang chủ động tìm tới cửa, ha ha...” 

Doãn Tiểu Mạt vốn nghe không rõ anh đang nói gì, cả người cô nóng đến mức muốn bùng nổ. Hơi mát lan ra từ sự tiếp xúc của hai thân thể, cô cảm thấy hết sức thoải mái, nhịn không được mà vội vàng truy tìm sự mát mẻ ấy, cả người dựa hẳn vào anh.

Thậm chí còn vô ý cọ xát, thở ra một tiếng vô cùng thoải mái.

Cô gái này... đúng là rất đáng giận! 

Đầu óc giống như vừa nổ tung khiên Cung Thiếu Thần cũng nhịn không được cơn rung động trong lòng. Hai mắt anh tối sầm lại, ngay sau do, anh xoay người, bước lên trên giường. 

Doãn Tiểu Mạt mơ hồ cảm giác được có vật thể lạnh lẽo xích lại gần mình, cả tay lẫn chân của cô đều cuộn lại như một phản xạ có điều kiện.

Trong bóng đêm, Cung Thiếu Thần cười một tiếng sung sướng, “À há, con mèo hoang như cô nóng bỏng lắm...” 

Động tác nhiệt tình lộ rõ sự ngây ngô, vô cùng mâu thuẫn với nhau, cố tình khiến người ta muốn ngừng mà không được.

Ánh mắt Cung Thiếu Thần càng trở nên sâu thẳm, gương mặt đẹp trai của anh nhuốm đầy sắc màu ma mị. Nhìn cô gái này một hồi, chỉ sợ anh sẽ giữ mình không nổi. 

Đáng tiếc, trong căn phòng tối đen thế này lại không có ai thưởng thức cả. 

"Cho tôi, xin hãy cho tôi...” Lửa nóng trong người Doãn Tiểu Mạt tựa như muốn hung hăng thoát ra ngoài.

Cung Thiếu Thần đưa tay vỗ về thân hình nhanh nhẹn, trắng như gốm sứ ở trước mặt mình. Xúc cảm nhẵn nhụi tựa như ma lực khiến anh yêu thích không buông, bất giác lại tăng lực tay thêm. 

"Đau." Bị đối xử thô bạo như vậy, Doãn Tiểu Mạt khó chịu mà thốt lên. 

"Tôi sẽ khiến cô thoải mái..." Cung Thiếu Thần “xùy” nhẹ một tiếng, sau đó liền buông lỏng tay. 

Doãn Tiểu Mạt cảm thấy thoải mái, cô càng chủ động dây dưa hơn nữa, nỉ non loạn xạ, "Nóng quá, khó chịu..."

Trên giường lớn, bóng dáng hai người quấn lấy nhau rất chặt. 

Trong chớp mắt, Cung Thiếu Thần chợt hiểu rõ, người phụ nữ này tuyệt đối còn trong trắng.

Nhưng Doãn Tiểu Mạt giống như không cảm giác được sự tê liệt lẫn đau đớn. 

Anh chợt cảm thấy có gì đó không thích hợp, “Hóa ra là bị chuốc thuốc, thảo nào...” 

Thảo nào biểu hiện của con mèo hoang này lại mâu thuẫn như thế. 

Có điều, anh đã nuốt thịt vào miệng, dĩ nhiên sẽ không đời nào nhổ ra. 

Cung Thiếu Thần nhếch môi, nở nụ cười gian tà. Anh cúi đầu, hôn lên môi Doãn Tiểu Mạt, không hề do dự một phút. 

Đây là lần đầu anh hôn lên môi một người phụ nữ, hương vị của nó... quả thật không tệ. 

Doãn Tiểu Mạt mơ mơ màng màng đáp lại, cảm thấy bản thân mình hệt như con thuyền nhỏ trong cơn bão, chỉ có thể bị động theo từng con sóng ngọn gió cao thấp, nảy lên nảy xuống. 

Trong đầu cô giống như có khói hoa nổ tung, muôn màu muôn vẻ. 

Không biết đã qua bao lâu, ánh hào quang dần dần biến mất, lửa nóng trong cơ thể cũng bị xua tan, thần trí dần dần thức tỉnh. 

"A!" Ý thức được chuyện gì xảy ra, Doãn Tiểu Mạt không khỏi thét lên một tiếng thê lương, chói tai, cô lập tức đẩy mạnh người đàn ông đang nằm trên thân mình xuống. 

"Đừng kêu la." Cung Thiếu Thần bất ngờ bị đẩy ra, không hề phòng bị. Anh nhíu mày, muốn bắt Doãn Tiểu Mạt trở lại giường. 

Doãn Tiểu Mạt lại hét lên một tiếng, lạnh lùng nói, “Anh là ai? Đừng đụng vào tôi!” 

"Chậc, có chỗ nào trên người cô mà tôi không đụng vào? Vừa rồi là ai quấn lấy tôi không tha, bây giờ lại muốn Tam Trinh Cửu Liệt* à?” Cung Thiếu Thần bổ nhào tới, đè Doãn Tiểu Mạt xuống dưới thân, khẽ cười, “Muốn biết tôi là ai không? Rất đơn giản, lấy lòng tôi đi. Nếu tôi cao hứng sẽ nói cho cô biết.”

*“Tam trinh cửu liệt”: thành ngữ xã hội phong kiến thường dùng để ca tụng trinh liệt của người phụ nữ, thà chết không tái giá, không để thất thân. 

Tuy rằng con mèo hoang này ngây ngô, nhưng mùi vị của cô thật là **, khiến anh muốn ngừng cũng chẳng được. 

Thân thể vừa tiếp xúc lập tức có phản ứng.

"Anh... Vô sỉ!" Doãn Tiểu Mạt kịp thời phản ứng, biết rõ vật cương cứng đụng vào người mình là gì. Sắc mặt cô hết xanh lại trắng, tức giận đến mức phát run, “Cút ngay, không được đụng vào tôi!” 

Đồng thời, cô bắt đầu giãy dụa kịch liệt. 

Cung Thiếu Thần chẳng hề chú ý, Doãn Tiểu Mạt bị anh đẩy xuống bất ngờ. 

Cô lo anh lại vồ đến liền bắt lấy cơ hội, đạp mạnh anh một cái, đạp anh té lăn quay xuống giường. 

Trong bóng đêm, Doãn Tiểu Mạt không biết mình đã đá vào chỗ nào, thậm chí cô còn không dám quay đầu nhìn lại, chỉ biết vội vàng vơ lấy quần áo rồi mặc vào, tông cửa xông ra ngoài.
Bình Luận (0)
Comment