Vương Tước Độc Chiếm Bảo Bối

Chương 7

Editor: White Silk-Hazye

Trong Nỗ Lạc Y Mạn Cung, Doãn Thiên Nhạc nhìn cảnh tượng tráng lệ trước mặt, hoàng cung chiếm diện tích thập phần to lớn, ngạc nhiên mà trừng lớn mắt.

Nguyên lai, ba ba của Hiên Hiên thật sự là vương tử a.

Vừa rồi, Cung Khải Hiên nhìn thấy bé, kỳ thật thì bé cũng nhìn thấy được Cung Khải Hiên.

Nhìn đến mẹ ôm Cung Khải Hiên, thông minh như bé lập tức hiểu được, mẹ khẳng định là nhận nhầm Hiên Hiên thành bé rồi.

Như vậy mẹ sẽ không bởi vì bé bị mang đi, tìm không thấy bé mà sốt ruột, Doãn Thiên Nhạc cũng tạm thời yên tâm.

“Tiểu điện hạ, ngài đã trở lại, vương tử điện hạ đang ở phòng khách chờ ngài.” Một thân tây trang, thân sĩ mà ưu nhã Đại tổng quản của Hoàng cung cười hiền lành giống như ông bác nhà bên nói.

Hảo cảm của Doãn Thiên Nhạc lập tức đối với Đại tổng quản tăng gấp bội, không chút keo kiệt tặng ông một nụ cười tươi: “Cám ơn ông.”

“Tiểu điện hạ cười mình?” Đại tổng quản ngơ ngác đứng ở tại chỗ, cảm giác choáng váng đầu.

Tiểu điện hạ cười rộ lên thật sự rất đáng yêu nha, tiểu điện hạ như vậy mới phù hợp với dáng vẻ mà trẻ con nên có.

Lúc này Doãn Thiên Nhạc đã đi vòng qua Đại tổng quản đang còn tràn đầy cảm thán mà chạy vào phòng khách.

Thấy người đàn ông đang ngồi ở trên sô pha, hai mắt của Doãn Thiên Nhạc lập tức sáng lên.

Người đàn ông này có thân hình cao lớn, dung mạo tuấn tú, khí thế càng là không có bất cứ thứ gì sánh bằng, hoàn toàn giống y như ba ba trong tưởng tượng của bé.

“Ba ba.” Doãn Thiên Nhạc vui vẻ gọi một tiếng, lập tức nhào vào trong ngực của người đàn ông này.

Cung Thiếu Thần hoàn toàn không kịp phòng bị, vừa vặn bị Doãn Thiên Nhạc bổ nhào vào.

Cảm nhận được thân thể nhỏ nhắn mềm như bông gòm trong lòng ngực, cả người không nhịn được cứng đờ.

Thật lâu, mới cứng ngắc duỗi tay kéo Doãn Thiên Nhạc ra, lạnh mặt nói: “Cung Khải Hiên, lễ nghi của con đâu rồi?”

Doãn Thiên Nhạc chu miệng, có chút bất mãn nói: “Trẻ con và ba ba không đều ở chung như thế này sao?”

Ba ba của Hiên Hiên thật hung dữ, hèn chi Hiên Hiên lại hâm mộ bé có một người mẹ dịu dàng.

Biểu tình trên mặt của Cung Thiếu Thần hơi dừng một chút, nhưng vẫn nhíu mày nói: “Xem ra cha cần tìm gia sư của con nói chuyện một chút.”

“Ba ba hư, con không thèm nói chuyện với người nữa.” Doãn Thiên Nhạc ủy khuất mếu máo, xoay người chạy nhanh.

Chỉ là, xoay người lại, biểu tình ủy khuất trên mặt bé nháy mắt biến mất không thấy tăm hơi, thay vào đó chính là chột dạ.

Không xong rồi, hình như bé đã gây họa rồi a.

Chờ Hiên Hiên trở về, có thể bị gia sư gì đó giáo huấn hay không?

“Tiểu điện hạ, ngài muốn đi đâu? Bữa tối đã chuẩn bị xong rồi.” Đại tổng quản nhìn thấy  Doãn Thiên đang chạy ra bên ngoài, vội vàng kêu bé.

Doãn Thiên Nhạc mắt to vừa chuyển, lập tức nghĩ ra cácj.

Bé là trẻ con, bé có quyền tùy hứng nha: “Tôi không ăn cơm chiều, tôi muốn về phòng. Tôi mỏi chân, tỷ tỷ chị ôm ta đi về đi.”

Sực nhớ tới bé cũng không biết phòng của Hiên Hiên ở đâu, thiếu chút nữa bị lộ rồi.

Đại tổng quản nhìn thoáng qua Doãn Thiên Nhạc đang bẹp miệng, lại nhìn thoáng qua cả người tản ra khí lạnh Cung Thiếu Thần, nhẹ nhàng gật đầu đối với hầu gái đang bị Doãn Thiên Nhạc túm chặt góc áo.

Nhìn đến hầu gái ôm Doãn Thiên Nhạc lên lầu, mới mở miệng nói với Cung Thiếu Thần: “Vương tử điện hạ, ngài hình như có hơi nghiêm khắc đối với tiểu điện hạ đó. Dù sao tiểu điện hạ cũng chỉ mới sáu tuổi, bé chỉ là muốn gần gũi với nguời làm cha là ngài mà thôi.”

“Nó là thành viên của hoàng thất.” Thành viên của hoàng thất, không có quyền tùy hứng, Cung Thiếu Thần nỗ lực xem nhẹ cảm giác kỳ lạ trong lòng kia, tự an ủi chính mình.

Doãn Thiên Nhạc bị ôm về phòng, nhìn đến điện thoại trong phòng, ánh mắt lập tức sáng ngời, vội vã đuổi hầu gái ra ngoài, cầm lấy điện thoại bấm số của mẹ mình.

Bên kia, Doãn Tiểu Mạt đang mang theo Cung Khải Hiên trở về nhà, mới phát hiện quần áo mặc trên người của "con trai" hình như không phải là bộ mặc lúc ra khỏi nhà.

Không khỏi kỳ quái nói: “Bảo bối, quần áo của con sao lại thành như vậy?”

Cung Khải Hiên hoảng một chút, rất nhanh đã bình tĩnh lại, bình tĩnh nói: "Lúc con với mẹ bị lạc con đã quen được một người bạn tốt, nên đã  đổi quần áo cho nhau.”

Doãn Tiểu Mạt nghe bé nói như vậy cũng không cảm thấy kỳ quái, tình bạn của trẻ con có đôi khi chính là kỳ diệu như vậy.

Cô ngược lại bởi vì nghe được con trai của mình có thể kết bạn mà vô cùng cao hứng.

“Bảo bối có thể mời bạn mới của con tới nhà chơi nha.”

Cô vốn đang lo lắng con trai rời đi hoàn cảnh quen thuộc không thích ứng, không nghĩ tới con trai giống như còn thích ứng nhanh hơn cô, lại có thể nhanh như vậy đã quen được bạn mới rồi.

“Được ạ.” Cung Khải Hiên không hề nghĩ ngợi lập tức gật đầu đồng ý.

Bạn mới của Nhạc Nhạc chính là bé nha, như vậy, sau này bé có thể thường xuyên tới nhà Nhạc Nhạc chơi rồi.

Bé và Nhạc Nhạc lớn lên giống nhau, mẹ cũng sẽ thích bé phải không?

“Vậy, mẹ đi nấu cơm trước, con ở phòng khách xem TV một lát đi, rất nhanh thì có thể ăn cơm.” Doãn Tiểu Mạt xoa đầu nhỏ của Cung Khải Hiên, xoay người đi vào phòng bếp.

Không bao lâu, di động cô đặt ở trên bàn trà liền vang lên.

Cung Khải Hiên đi đến trước di động nhìn thoáng qua số ở trên thì vội vàng bắt máy, lại chột dạ nhìn thoáng qua phòng bếp.

Thấy Doãn Tiểu Mạt hình như không có nghe được tiếng điện thoại vang lên, mới thở phào một cái, ôm di động cẩn thận trốn vào phòng.

Lạnh lùng chào hỏi Doãn Thiên Nhạc ở bên kia điện thoại: “Này, chào cậu, mình là Cung Khải Hiên.”

“Sao lại là cậu bắt máy, mẹ tớ đâu?” Doãn Thiên Nhạc có chút không vui hỏi.

“Mẹ đang nấu cơm.” Khóe miệng của Cung Khải Hiên cong lên.

Bé chưa từng ăn qua cơm mẹ tự tay nấu đâu, chắc sẽ rất ngon đây.

Doãn Thiên Nhạc lại lập tức tạc mao tức giận: “Đó là mẹ tớ, không phải mẹ cậu.”

Không biết như thế nào, bé đột nhiên có loại cảm giác nguy cơ là mẹ sắp bị người khác cướp đi.

Không được, mẹ là của một mình bé, tuyệt đối không thể nhường cho người khác.

Cung Khải Hiên nhăn mày nhỏ, không chút do dự nói: “Ba ba của mình mình cũng có thể chia cho cậu. Ba ba của mình còn là Vương tử đó, rất lợi hại nha.” (Dụ dỗ con nít kìa ối giời ơi)

Nghĩ tới nghĩ lui, ba ba giống như cũng chỉ có duy nhất một cái ưu điểm là thân phận này a…… 

Về phần mẹ, vẫn là bị bé trực tiếp đã bỏ qua.

“Tớ mới không thèm.” Doãn Thiên Nhạc ngoài miệng ghét bỏ nói: “Ba ba của cậu vừa thấy mặt tớ liền hung dữ mắng tớ, một chút cũng không dịu dàng.”

Trên mặt lại nhịn không được có chút khác thường.

Mặc dù bé thông minh, trưởng thành sớm, nhưng cũng chỉ là đứa bé sáu tuổi mà thôi, nhìn thấy mấy bạn khác đều có cha mẹ, cũng sẽ không nhịn được mà muốn có một ba ba.

Tuy rằng Cung Thiếu Thần không dịu dàng dễ gần, nhưng những mặt khác xác thật đều thỏa mãn người ba ba trong tưởng tượng của bé.

Lúc này, bụng bé lại nhịn không được vang lên tiếng "ục ục".

Doãn Thiên Nhạc ôm bụng mếu máo, bé đói bụng a hu hu.

Nghĩ đến chính mình ở chỗ này đói bụng, Hiên Hiên lại có thể lập tức ăn đồ ăn ngon mà mẹ làm, trong lòng bé không nhịn được chua lòm: “Mẹ vậy mà nấu cơm cho cậu ăn, chẳng lẽ mẹ không có nhận ra cậu không phải tớ sao?”

Mẹ sao có thể không nhận ra bé chứ, Doãn Thiên Nhạc nghĩ, cảm giác trái tim bị tổn thương.

Cung Khải Hiên lại không cảm thấy kỳ quái: “Mình và cậu lớn lên rất giống không phải sao? Cậu ở nhà của mình không phải là cũng không bị ai nhận ra sao?”

Doãn Thiên Nhạc bĩu môi, nghĩ thầm, hai người bọn họ phải nói là giống nhau như đúc mới đúng, giống  như song bào thai vậy.
Bình Luận (0)
Comment