Vương Tuyết Nghi

Chương 12

Hai cô nàng đang ngươi liếc ta ta liếc ngươi chanh chua móc méo ai đó, chợt một nàng nhìn thấy ánh mắt sát thủ của ngài tướng quân Lâm Bình Đô “đáng mến”, ngài đang đứng ở ngoài sân liếc xéo vào nhìn hai người chằm chằm.

Rồi rất biết điều cả hai vội vã rời đi.

Vương Tuyết Nghi than thở trong lòng, nàng thật sự không biết mình khi nào đã đắc tội những người đó.

Đi được một lát, nàng đến trước cửa phòng Bạch Lạc Hiên, chỉ nghe giọng nói trầm ổn từ trong truyền ra:

“Vào đi!”

Khẽ mở cửa, nàng tiến vào, đầu cúi thấp không dám nhìn hắn.

“Sợ sao?”

“Ta nhớ ngươi rất oai phong nha!”

Hắn mỉm cười thưởng thức ly trà trong tay, biếng nhác nửa nằm trên ghế chủ tọa nhìn nàng đang hồi hộp đứng đó. Cơ mà tiểu cô nương cũng thật kiêu ngạo, nếu như người bình thường thì đã rối rít dập đầu xin tha mạng rồi. Nàng ta chỉ cúi mặt đứng đó, dồn nén sợ hãi cũng không chịu quỳ.

Năm phút căng thẳng, cuối cùng Bạch Lạc Hiên cũng lên tiếng.

“Ngồi đi!”

Vương Tuyết Nghi lén lút nhìn lên, chỉ thấy một nam tử lười nhác nhấp trà, gương mặt tuấn mỹ đến mức có thể khiến các cô gái mê mẩn, một thân bạch y tao nhã nằm đó…

Thấy nàng vẫn còn bất động, Bạch Lạc Hiên khẽ nâng mắt:

“Còn chưa ngồi sao?”

Vương Tuyết Nghi lúc này mới ý thức, chuyển hướng nhìn đi đến cái ghế ngồi xuống.

Tên thái tử này không giận sao? Hắn lúc này so với lúc ngồi trên Mã Lôi thú thật rất khác nhau, khi đó hắn rất đáng sợ, một loại khí phách khiến người ta tự chủ sinh sợ hãi. Nhưng mà bây giờ, hắn lại như một vị trích tiên tao nhã không màng thế sự. Qủa thật là con người khó hiểu!

“Ngài tìm ta?” Vương Tuyết Nghi nhỏ giọng hỏi, cũng không có nói xin lỗi, nàng mặc kệ, là do hắn gây sự trước mà!

Bạch Lạc Hiên lúc này mới ung dung đặt chén trà xuống bàn rồi nhìn nàng, trong mắt bắt đầu có một tia thăm dò.

“Ngươi cùng tên tam vương gia Tư Đồ Tư là như thế nào?” Hắn cũng không biết, lúc nói ra, trong lòng có một ngọn lửa nhỏ nhen nhói.

“Ách…! À! Là vì hắn biết được ta là thuần thú sư, cho nên muốn bắt ta về làm việc cho hắn.” Không xong, hắn bắt đầu thăm dò nàng.

“Vậy ngươi là cấp mấy thuần thú sư?” Hắn nửa tin nửa ngờ nheo mắt nhìn nàng, lý do nàng ta đưa ra cũng có lý, xuất hiện một thuần thú sư, ai lại không tranh giành, nhất là…một thuần thú sư có khả năng chen lẫn vào khế ước bất dời giữa người với ma thú, có khả năng điều khiển chúng…nghĩ đến đây, trong mắt hắn lóe lên một tia quỷ mị…

“Ta… Ta cũng không biết mình là cấp mấy a!” Vương Tuyết Nghi bối rối trả lời. Chuyện nàng là Nguyệt nữ vương tuyệt đối phải giữ kín, mặc dù không rõ lắm về thân phận này, nhưng nàng cũng hiểu rõ tính quan trọng trong đó.

“Nha! Ngươi cư nhiên không biết?”

“Vậy, để ta giúp ngươi kiểm tra!”

Nói rồi, hắn động tâm thần một chút, một con tiểu bạch thỏ đột nhiên xuất hiện trên không bên cạnh hắn. Vương Tuyết Nghi kinh ngạc nhìn, con thỏ rất đáng yêu nha! Nó là từ đâu chui ra vậy?

“Đây là ma thú bát cấp, đã đến cảnh giới thú Tông, chính là ma thú kí kết khế ước mạnh nhất của ta, ngươi thử điều khiển nó xem sao?

Vương Tuyết Nghi không biết, hắn nói ra ma thú mạnh nhất của mình là bát cấp thú Tông, đồng nghĩa với hắn cho nàng biết thực lực mạnh nhất của hắn lúc này là bát cấp thuần thú sư nhân Tông.

Đáng tiếc nàng vô cùng mơ hồ đối với những cấp bậc cũng như thiếu hiểu biết thế giới này.

Vì vậy, trước sự sửng sốt của Bạch Lạc Hiên, Vương Tuyết Nghi chỉ cười cười đáp ứng: “Để ta thử!”

Chỉ thấy nàng nhắm mắt lại, bình thản năm giây, rồi tiểu bạch thỏ đang nằm trong lòng Bạch Lạc Hiên đột nhiên nhảy phắt tới nằm gọn trong tay Vương Tuyết Nghi, cực kì vui sướng hưởng thụ nàng vuốt ve.

Bạch Lạc Hiên không thể tin nhìn chằm chằm vào con thỏ, rồi dụng tâm thần kêu con thỏ trở về, nhưng nó chỉ lười biếng liếc xéo hắn một cái rồi tiếp tục nhắm mắt hưởng thụ.

Loạn a, thật là loạn rồi! Con thỏ phản chủ a! Khế ước mạnh nhất của hắn cũng dễ dàng bị nàng ta khống chế. Phải biết tu vi của hắn đã tuyệt đối là thiên tài trong biển người, khó tìm thấy đối thủ. Cho dù người có tu vi cao đến đâu đều không có khả năng thực hiện việc chen vào khế ước của người khác, đây chính là một quy luật không thể phá vỡ. Một người một thú một khi đã kí khế ước với nhau thì ngoại trừ người đó chủ động giải trừ thì mới có thể tách bỏ, chứ hoàn toàn không có khả năng bị khống chế dễ dàng như vậy.

Vậy cô nương này rốt cuộc là như thế nào?

Vương Tuyết Nghi bên này ôm tiểu bạch thỏ đáng yêu vuốt ve, rồi ngẩng đầu còn trùm mũ che hầu hết gương mặt nhìn Bạch Lạc Hiên.

“Xin hỏi ta là cấp mấy thuần thú sư?”

“Ngươi là không xác định thuần thú sư.” Hắn một mặt đen xì khẳng định.

“A! Thế nào ngài không đoán ra?” Vương Tuyết Nghi một bộ mơ hồ hỏi. Nhưng trong lòng lại cười thầm: Hắn đoán được mới lạ.



Nhưng lại thấy Bạch Lạc Hiên đột nhiên cau mày nguy hiểm nói: “Khả năng này của ngươi đã có kẻ nào biết?”

Nhìn hắn đột nhiên thay đổi thái độ, Vương Tuyết Nghi mới cẩn trọng nhìn hắn.

“Ngài là đang nói đến cái gì?”

“Còn giả vờ, khả năng chiếm lấy khế ước của người khác, ngươi có thể điều khiển ma thú đã khế ước với con người mà không ai có thể.”

Nha! Thì ra là như vậy, thảo nào lúc trước nàng cảm giác được Mã Lôi thú có một mối liên kết nào đó, nhưng nó vẫn không chần chờ làm theo yêu cầu của nàng.

Hiểu được vấn đề, Vương Tuyết Nghi tiếp tục nói:

“Ngài là người thứ nhất.”

“Thật?”

“Thật sự. Ta không dám lừa một thái tử như ngài.”

Nghe vậy, Bạch Lạc Hiên mới có chút an tâm, nhưng vẫn nghiêm nghị nhìn nàng.

“Nhớ kĩ! Ngươi từ nay về sau là thuần thú sư Ngân Thủy quốc, nếu dám có hành động bất thường nào…hừ…hình phạt chờ ngươi rất vui đấy!”

Nghe vậy, Vương Tuyết Nghi lại sởn gai ốc, vô thức gật đầu. Làm thuần thú sư cũng không tệ, đây cũng là chức vị cao quý, không phải lo ăn mặc, còn hơn bị cái tên tam vương gia háo sắc kia giam cầm.

Có được đáp án mong đợi, Bạch Lạc Hiên lúc này mới thả lỏng, thu hồi bộ dáng lại trở thành một vị trích tiên cao quý.

Bỗng nhiên hắn nhẹ chuyển tay, một cái mặt nạ bạc xuất hiện trên tay. Sau đó ném nề phía Vương Tuyết Nghi, nàng chụp được, khó hiểu nhìn hắn.

“Về sau mang cái này vào, đôi mắt của ngươi rất dị thường…khụ…xinh đẹp…nên tốt nhất che đi. Tiểu Bạch tạm thời ngươi giữ làm thú sủng của mình, tiện cho việc chứng minh thân phận của ngươi.”

“Nhớ kỹ, tuyệt đối không để lộ khả năng của ngươi cho kẻ nào biết, hiểu không?”

Vương Tuyết Nghi rất ngoan gật đầu hai cái: “Ta hiểu.”
Bình Luận (0)
Comment