Vương Tuyết Nghi

Chương 45

Rời khỏi Ngân Hỏa quốc, Vương Tuyết Nghi cùng Tam Bất Hảo bắt đầu tiến đến Ngân Thủy quốc. Trên đường đi, thỉnh thoảng Vương Tuyết Nghi lại vào Nguyệt giới tu luyện, củng cố lại tu vi vừa mới tăng bất thường của mình. Mà cũng ngay lúc nàng vào Nguyệt giới, phát hiện cánh cửa trong suốt lúc trước đã có dấu hiệu muốn mở ra, nàng chạm vào một cái, thế nhưng tiến vào một không gian khiến nàng hoàn toàn rung động. Đối lập hoàn toàn với cảnh non xanh nước biếc vô cùng đẹp đẽ ở cánh cửa thứ nhất, nơi này lại chính là địa ngục trần gian: Cảnh vật ngoài hoang sơ lại càng hoang sơ đến cực điểm, bầu trời là một màu đen tăm tối, không một cây cối, không một giọt nước, chỉ có…vô vàn con huyết ma thú với đủ loại cấp bậc hình thù khác nhau nhởn nhơ ngoài đó, đất đá bên dưới đều là nham thạch nóng chảy, phát ra ánh sáng đỏ phảng phất có thể thấy được khung cảnh xung quanh,… Nơi này, quả thật đủ khủng bố.

Vương Tuyết Nghi đặt chân trên nền đất nóng không khác lửa là bao, thế nhưng nàng lại không cảm thấy có tổn hại gì, có lẽ là do tác dụng của Hỏa linh châu đi. Nàng bắt đầu quan sát, phát hiện ra huyết ma thú bên ngoài rìa này chỉ là cấp bậc nhân Đại, càng đi vào sâu cấp bậc càng cao.

Vương Tuyết Nghi nhìn nhìn, lại vô cùng hưng phấn, nàng đang đau đầu không biết luyện tập chiêu thức để củng cố tu vi như thế nào, vừa hay lại có nguyên cả một không gian huyết ma thú cho nàng luyện, ha ha… Vì thế, Nguyệt vương nữ của chúng ta điên cuồng ở trong Nguyệt giới hăng say đánh tới, nàng đánh thẳng đến bọn Huyết ma thú cấp thú Tôn giai đoạn đầu mới ngừng lại, chuẩn bị tâm lý, sức lực rồi mới thử sức với ma thú cùng cấp, ma thú so với con người mạnh hơn rất nhiều, cho nên dù là cùng cấp, nàng cũng phải cẩn thận rất nhiều.

Thời gian nàng ở trong Nguyệt giới một ngày so với bên ngoài lại chỉ bằng một phút, cho nên nàng yên tâm nói dối Tam Bất Hảo đi tắm rửa hay nhà xí gì gì đó, còn lại để cho Huyền tinh xà cùng A Bóng canh giữ. Mà cái lão già này thật sự không biết sợ là gì, lần nào cũng là hắn tự mình tìm đến rình mò, mỗi lần đều bị A Bóng cùng Huyền nhi đánh mắng cho một trận no đòn. Riết nàng đối với hành động này của hắn quả thật không còn gì để nói. Hắn vẫn cứ đi theo nàng như vậy, đánh không chạy đuổi không đi, nàng cũng hết cách.

Hành trình cứ như vậy tiếp diễn, trải qua thời gian một tháng đi bộ, nàng cuối cùng đến được biên giới Ngân Thủy quốc. Trong thời gian này, Vương Tuyết Nghi ngoài mong đợi tiến thêm một bậc trở thành cao thủ nhân Tôn cao cấp giai đoạn cuối, trực tiếp đem Tam Bất Hảo chết đứng mấy ngày, hắn nhìn nàng vô cùng ai oán, có ai trong vòng một tháng phát triển nhanh như nha đầu này không? Ông trời ơi!

Đối với biểu hiện sinh động của Tam Bất Hảo, Vương Tuyết Nghi chỉ cười trừ. Nàng sau lần liều mạng đánh với huyết ma thú cấp Thánh liền tăng triển tu vi, nhưng mà nàng cũng không phải ngu ngốc liều mạng như vậy, nếu là đánh không lại, nàng liền dụng linh thức lập tức đi ra ngoài, thoát khỏi Nguyệt giới, vì vậy nàng yên tâm a! Bởi vì có lối thoát, Vương Tuyết Nghi tiếp tục thử thách với cấp bậc Thánh thú cao hơn, nàng hiện giờ đã có thể hạ huyết ma thú Thánh cấp giai đoạn cao cấp, việc này làm cho nàng hưng phấn vui vẻ cả ngày, cái này chứng minh, nàng đối với cao thủ cao hơn một cảnh giới cũng có khả năng ngang tay, ha ha…! Còn ma thú Thần cấp, trong Nguyệt giới quả thật có tới năm con, nhưng chúng cũng không phải loại nàng có thể tùy tiện đụng tới, là Thần cấp đó!

Trong lúc luyện tập, Vương Tuyết Nghi cũng bị thương không ít, nhất là những lần đấu với huyết ma thú Thánh cấp, nàng bị thương không nhẹ, cũng nhiều lần thất bại phải chạy trốn, cả người có khi máu nhuộm ướt hết y phục, thần sắc tái nhợt, cũng là khó khăn gian khổ không ít. Nhưng bù lại, kĩ năng chiến đấu của nàng đã được tôi luyện nhuần nhuyễn, theo các phương thức tu luyện trong thiên thư, chiêu thức nàng xuất ra đã không cần đọc chú ngữ, cái này đối với lúc gặp địch nhân là vô cùng có lợi. Việc hằng ngày giết huyết ma thú cũng làm cho tâm cảnh của nàng kiên định hơn, ra tay dứt khoát quyết đoán, một kiếm lấy mạng. Những lần bị thương như vậy, Vương Tuyết Nghi đều ở lại trong Nguyệt giới tu dưỡng, lấy Tiên Hồng quả ăn vào, thương thế sau vài ngày lại nhanh chóng hồi phục không còn một vết sẹo. Qua lần tiến cấp này, Vương Tuyết Nghi rút ra được một kinh nghiệm, đó là chiến đấu với đối thủ càng mạnh, tu vi của nàng sẽ có đột biến càng lớn.

Tam Bất Hảo theo dõi nàng cả hành trình, thấy nàng lúc thì híp mắt cười sung sướng, lúc lại uể oải xụ mặt một đống, có khi lại bực mình lớn tiếng mắng hắn, thô bạo hung dữ,… như vậy liền khiến Tam Bất Hảo nghĩ nàng có vấn đề, càng lúc càng cảm thấy quái dị, hắn bây giờ cảm thấy nàng không phải là tiểu mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành nữa, mà là một đại nha đầu thô bạo, một nha đầu biến thái quái dị. (Ý hắn là tư chất tu luyện của nàng quá mức khủng bố!) Nhưng mà, hắn cũng nhận thấy trên người nha đầu này hình như có cái gì đó thay đổi, khí chất trở nên lãnh diễm hơn trước, ánh mắt càng sắc bén hơn, hắn mơ hồ cảm thấy, nữ tử này, tương lai nhất định tạo nên sóng gió không nhỏ.

Đứng trên núi nhìn xuống cổng thành Ngân Thủy quốc, Vương Tuyết Nghi không khỏi nhìn xa xăm. Nàng dang hai tay, nâng cằm nhẹ nhàng hít vào một hơi, gió mát lùa qua mái tóc, cả người thật thư thái, có một chút giống với rừng Nguyệt Lâm của nàng! Tại sao đến vùng đất Ngân Thủy quốc, nàng lại cảm thấy thoải mái dễ chịu như vậy? Chẳng lẽ, chỉ là bởi vì nơi đây có Thủy linh châu hay sao?

Tiểu Bạch, ngươi thế nào rồi?

Nhẹ mở mắt ra, nhìn bầu trời trong xanh mát dịu kia, đột nhiên hình ảnh gương mặt tuấn mỹ của Bạch Lạc Hiên hiện ra trước mắt nàng. Sao lại nghĩ đến hắn rồi?

Buông tay xuống, Vương Tuyết Nghi lại quay đầu thờ ơ nhìn Tam Bất Hảo lúc này từ trên cây treo ngược xuống, mỉm cười toe toét nhìn nàng: “Đại nha đầu! Ngươi cũng có lúc ưu tư như vậy sao? Bất quá nhìn ngươi như vậy thật khiến ta muốn ôm vào lòng.”

“BỤP”

Con mắt phải của Tam Bất Hảo lập tức bầm đỏ. Hắn rớt luôn từ trên cây xuống, một tay che mắt ai oán nhìn Vương Tuyết Nghi.

“Còn nói bậy nữa, ta bụp luôn con mắt còn lại của ngươi.” Nàng hung dữ trừng mắt nhìn Tam Bất Hảo một cái, lại xoay người nhìn xuống cổng thành. Nàng đang đau đầu vấn đề vào thành, mặc đấu bồng đen nhất định gây chú ý, lại không có son phấn hóa trang, qua mấy lần trước, nàng không còn chắc chắn vào khả năng cải trang của mình nữa, thế giới này quá mức ảo diệu, sẽ không dễ dàng che mắt người ta được.

Đang lúc suy tư, trên trời đột ngột xuất hiện một con chim điêu màu đen, hướng về phía Tam Bất Hảo bay đến, cuối cùng đậu vững vàng trên vai hắn, trao đổi một hồi, nó nghi hoặc nhìn Vương Tuyết Nghi một cái, cái đầu đầy lông khẽ nghiêng một cái khó hiểu, nhìn qua rất đáng yêu, cuối cùng vỗ cánh bay lên, thoắt cái đã biến mất. Tốc độ thật nhanh.

Tam Bất Hảo hiếm khi im lặng như lúc này, hắn trầm tư nhìn Vương Tuyết Nghi một hồi, cuối cùng từ trong ngực lấy ra một túi vải màu xanh lục, đưa cho nàng: “Đại nha đầu, ngươi cầm lấy, đây là dịch dung đan, uống vào liền có thể thay đổi thành bộ dạng ngươi muốn, bất kể già trẻ lớn nhỏ xấu đẹp ra sao, đều sẽ theo ý nghĩ của ngươi mà biến thành, tác dụng vô thời hạn, chỉ cần ngươi muốn, bất cứ lúc nào cũng có thể trở về với bộ dạng thật của mình.” Sau khi thành công nhìn thấy vẻ mặt khiếp sợ của Vương Tuyết Nghi, Tam Bất Hảo vô cùng hài lòng đắc ý nói tiếp: “Này nha! Ta thật sự là tốt lắm mới đưa cho ngươi một viên, cái này cả thiên hạ cũng chỉ có năm viên, cố mà trân trọng!”

Vương Tuyết Nghi vừa nghe xong, đôi mắt phượng liền mở lớn, kinh ngạc nhìn chằm chằm gương mặt đen đúa đang cười của Tam Bất Hảo: “Tại sao cho ta?”

Tam Bất Hảo mồm mép khoe khoang hiếm khi ngượng ngùng như lúc này, hắn quay mặt đi gãi đầu cười cười: “Ờ thì, cho liền cho thôi, ha ha, ta có việc phải đi trước, sau này gặp lại.” Nói xong, nhún mũi chân một cái, thân hình già nua của hắn đã bay xa.

“Tam Bất Hảo! Cảm ơn! Bây giờ ta cảm thấy ngươi thật ra rất đáng yêu!” Nhìn Tam Bất hảo sắp biến mất, Vương Tuyết Nghi hướng về phía hắn hét lớn, gương mặt rạng rỡ như đóa hoa. Tiếp theo nàng nhìn thấy hắn ở trên không lảo đảo một cái xém té, rồi lại quay đầu lại cười hề hề: “Ta vĩnh viễn vẫn luôn đáng yêu như vậy.”

Vương Tuyết Nghi mỉm cười liếc xéo hắn một cái, nhìn túi lụa trong tay, trong lòng cảm thấy ấm áp. Dù thế nào thì, phần tình cảm này của hắn, nàng cả đời sẽ không quên. Không nghĩ tới, hắn thế nhưng lại cho nàng thứ quý giá như vậy!

Vương Tuyết Nghi mở túi, một luồng ánh sáng màu xanh lục liền tỏa ra, cầm dịch dung đan trên tay, nàng không khỏi cảm thán, quả thật là cực phẩm đan dược, nhìn hoa văn kỳ lạ, mùi thuốc vẫn còn nồng nặc trên chóp mũi cũng đã biết là đồ hiếm, lần này vớ được bảo bối a!

Lựa chọn tin tưởng Tam Bất Hảo, Vương Tuyết Nghi liền uống vào, ngay lập tức, cơ thể xuất hiện những biến hóa lạ, làn da vốn trắng nõn dần chuyển màu trở nên sạm và thô hơn, dáng người cũng bắt đầu biến đổi, từ những đường cong lả lướt mê người biến thành thân hình của một thiếu nữ bình thường, mái tóc đen tuyền mềm mượt còn hơn tơ lụa thượng đẳng cũng chuyển thành bình thường,…

Cuối cùng, Vương Tuyết Nghi kinh hỉ nhìn ngắm cơ thể mình, quả thật là đã biến đổi, ha ha nàng hiện giờ là một cô gái bình thường, chính là chân chân thật thật biến thành bình thường, nhéo một cái, “a” là thật này, ha ha… Chỉ là, cuối cùng cũng không phải là thân thể thật sự của mình, nàng vẫn cảm thấy có điểm khó chịu, giống như khoác lên một bộ da người vậy. Hiện tại nàng lại có khao khát, có thể được là chính mình, không phải trốn trốn tránh tránh, bất quá muốn như vậy, nàng chỉ có thể không ngừng nỗ lực tu luyện.

Khoác áo choàng đen lên người, nhưng lần này là không trùm đấu bồng lên đầu, như vậy cũng không ai để ý làm gì, nàng hiện tại muốn mua vài bộ quần áo, thật sự, nàng chỉ có một bộ y phục đỏ yêu diễm này, cũng hơi chói mắt một chút.

Kinh thành Ngân Thủy quốc…

Vương Tuyết Nghi tâm trạng vui vẻ thuận lợi bước qua cổng thành tiến vào kinh thành Ngân Thủy quốc, từ nhỏ đến giờ, nàng chưa từng có được cảm giác thoải mái như thế này, có thể đường đường hoàng hoàng bước đi mà không phải chịu đủ loại ánh mắt thế gian. Cảm giác tự do tự tại, thật sự rất đáng quý!

Kinh thành Ngân Thủy quốc, không hổ là một trong những nước mạnh nhất đại lục, quả thật rất có phong cách riêng, không ồn ào náo động như những nơi khác, mà lại đặc biệt có văn hóa, người mua người bán không ồn ào to tiếng quát tháo, điềm điềm đạm đạm, khiến nàng liên tưởng tới người phương Tây, bình ổn có lễ, ăn nói nhẹ nhàng từ tốn, tuy vậy, cũng không làm mất đi không khí sôi nổi náo nhiệt vốn có của một chốn mua bán tấp nập trong kinh thành, tiếng tiểu nhị rao hàng lãnh lót, tiếng chuyện trò, tiếng cười của trẻ con,… cũng là một khung cảnh vô cùng sinh động náo nhiệt.

Dạo bước trên đường lớn, Vương Tuyết Nghi ghé vào một quán mì ven đường, sau khi ăn uống no nê, nàng hỏi tiểu nhị một cửa tiệm quần áo tốt nhất, hắn liền vui vẻ chỉ cho nàng, thái độ phục vụ quả thật khiến nàng hài lòng, sau này nếu có mở cửa tiệm, nàng nhất định thuê người như hắn.

Nhìn bảng hiệu “Điệp y” to lớn ở trên đầu, còn có hai gã bảo vệ sơ cấp nhân Tông đứng canh cửa, không hổ là quốc gia nổi tiếng Vương Tuyết Nghi không do dự bước vào, nàng có tiền, việc gì ngại những nơi có danh tiếng này, vải tốt, mặc vào người mới cảm thấy thoải mái, hơn nữa, mục đích của nàng cũng là muốn nghe ngóng một chút tin tức trong hoàng thất, tìm cách gặp Bạch Lạc Hiên, để cho hắn sắp xếp, sau đó nàng sẽ từ từ tìm kiếm tung tích Thủy linh châu.

Bước vào cửa hiệu y phục nổi danh nhất kinh thành, Vương Tuyết Nghi không khỏi thầm cảm thán, quả là trăm nghe không bằng một thấy, nghe tiểu nhị giới thiệu, “Điệp y” quán chính là nguồn cấp y phục chính cho hoàng thất, chất liệu thượng hạng, rất được các phi tần mỹ nữ trong cung ưa chuộng, nhưng mà làm ăn cũng rất được, cũng không kiêu ngạo, chỉ cần trả đủ tiền, người nào cũng có thể mua, không phân biệt sang hèn, nơi nàng bước vào, chỉ là một chi nhánh của “Điệp y” quán. Trước mắt nàng, tơ lụa đủ loại màu sắc vô cùng rực rỡ, chỉ cần nhìn qua, cũng biết là vải tốt. Xung quanh người mua cũng không ít, nhìn qua đều là tiểu thư công tử giàu có.

Nhìn thấy Vương Tuyết Nghi, ngay lập tức có một nữ phục vụ mỉm cười đi đến chào hỏi, sau đó để cho nàng tự mình lựa chọn. Qua một hồi, Vương Tuyết Nghi cuối cùng chọn ra ba bộ y phục màu sắc đơn giản, nhưng lại cực kỳ tinh tế, một bộ màu tím nhạt thêu hoa lan dưới tà váy, uyển chuyển đẹp đẽ, một bộ màu xanh lam tươi mát, một bộ màu hồng phấn nhẹ nhàng rất thuận mắt. Để cho nữ phục vụ cầm lấy hai bộ tím cùng hồng nhạt, Vương Tuyết Nghi tiến vào trong thử bộ màu xanh lam.

Lúc này, từ ngoài cửa bước vào ba người thiếu nữ, trong đó có một tiểu mỹ nhân mặc lam y xinh xắn độ mười bốn mười lăm tuổi, khí chất quý phái sang trọng, vừa nhìn liền biết không phải người thường. Nữ phục vụ nhanh chóng ra tiếp đón, dẫn bọn họ xem xét các bộ y phục nữ nhân, xem qua xem lại cũng không vừa mắt, tiểu mỹ nhân lam y có chút chán nản nhíu mày, xoay qua nói với hai thiếu nữ bên cạnh: “Ngày mai thái tử trở về, ta nhất định phải xuất hiện thật đẹp, không thể qua loa được. Nhìn đi nhìn lại cũng là những bộ này, Lục Tuyết, Kiều Ca các cô mau xem giúp ta, có bộ nào hợp với ta hay không!”

“Ay da Thủy Liên quận chúa, cô đã xem gần hết cửa hàng “Điệp y” ở kinh thành rồi! Còn không có bộ nào vừa ý, sao không vào chính tiệm, ở đó luôn nhập về y phục kiểu dáng mới nhất đẹp nhất mà!” Hai thiếu nữ có chút mệt mỏi khuyên nhủ. Nghe vậy, thiếu nữ được gọi là quận chúa bĩu môi một cái, cũng không nói gì. Ở chính tiệm “Điệp y” quán, có cái Bạch Thủy Nhan đáng ghét đó, còn lâu nàng mới vào!



Vương Tuyết Nghi vừa nghe liền lập tức chú ý tới. Thái tử? Bạch Lạc Hiên còn chưa trở về? Thật là may, ngày mai trên đường liền có thể gặp hắn.

Lúc này, nàng bước ra ngoài, một thân lam y tinh tế đẹp đẽ, tóc quấn đơn giản, phần lớn xõa xuống hơn mông, khí chất lãnh đạm tao nhã, vừa ra liền thu hút ánh mắt của mọi người.

“Ai da! Thật không nghĩ tới, cô nương mặc bộ này vào liền xinh đẹp như vậy, tao nhã mà thánh khiết, còn có một chút ý vị của nữ hiệp.” Vừa nhìn thấy Vương Tuyết Nghi, nữ phục vụ cầm y phục cho nàng liền lên tiếng khen ngợi, ánh mắt có chút ngạc nhiên. Vương Tuyết Nghi mỉm cười: “Đều là người đẹp vì lụa, ta cũng là nhờ vào y phục tinh tế đẹp đẽ của quý tiệm!” Qủa nhiên là người buôn bán, lời nói ra dù là có hơi quá cũng khiến cho khách hàng vui vẻ, nàng cũng khách sáo một câu cho người ta vui lòng. Qủa nhiên nữ phục vụ nở nụ cười vui vẻ, sau đó Vương Tuyết Nghi quyết định mua ba bộ y phục này, hai bộ kia không cần thử nữa, đều cùng một kích cỡ mà thôi.

Mọi người xung quanh nhìn một chút cũng không nhìn nữa, tiếp tục lựa chọn trang phục, thầm nghĩ phải chọn một bộ hợp với mình giống như cô nương kia.

Nhìn người ta cũng mặc lam y giống mình, lại có phong tư nổi bậc như vậy, thậm chí so với mình còn…xinh đẹp hơn, Thủy Liên trong lòng có chút mất mát, không khỏi nhìn thêm Vương Tuyết Nghi vài lần.

Ngay lúc Vương Tuyết Nghi đang chuẩn bị gói đồ, bộ y phục màu hồng phấn trên tay liền bị người ta giật mất, khiến nàng không khỏi khó chịu nhìn lại.

Trước mặt là một thiếu nữ mặc hồng y độ mười bảy mười tám tuổi khá xinh đẹp, chỉ có điều đôi mắt xếch lên cộng với bộ mặt hênh hoang nhìn người của nàng, khiến cho người ta không có thiện cảm.

“Bộ y phục này ta muốn, liền đưa cho ta đi.” Nói xong còn dùng ánh mắt khinh thường liếc Vương Tuyết Nghi từ trên xuống dưới, cười khẩy một cái bỏ đi: “Bộ dạng cũng chỉ dễ nhìn một chút, cũng muốn mặc y phục ta nhìn trúng hay sao? Hừ!” Nói xong nàng đi đến chỗ nhóm người có nam có nữ của mình, là một tổ hợp nhà giàu đi mua y phục, xầm xì cười cợt.

Ơ! Thái độ gì đây?

“Này…” Nữ phục vụ lo lắng nhìn Vương Tuyết Nghi, lại do dự nhìn nàng kia lấy đi y phục.

Bạch Thủy Liên nhìn thấy tình huống bên này, có chút chán ghét liếc thiếu nữ mắt xếch kia một cái, cũng không xen vào.

Vương Tuyết Nghi mỉm cười với nữ phục vụ một cái, rồi chậm rãi tiến tới đứng trước mặt cô nàng vừa mới đoạt đi y phục: “Vị tỷ tỷ này!” Nhóm người cùng thiếu nữ mắt xếch đồng loạt quay lại nhìn. Bạch Thủy Liên cũng hứng thú đưa mắt qua xem.

“Y phục là ta chọn, vốn dĩ có thể nhường cho tỷ, thế nhưng ta chán ghét thái độ của tỷ, cho nên…” Giật một cái, y phục hồng phấn đẹp đẽ lại nằm gọn trong tay Vương Tuyết Nghi: “Ta không nhường nữa.” Giọng nói của nàng không lớn không nhỏ, chỉ là nhàn nhạt nói ra, giống như nói chuyện với tỷ tỷ nhà hàng xóm. Nàng mỉm cười, nhưng ánh mắt lại lạnh như băng, nói xong, lại xoay người trở về chỗ nữ phục vụ: “Phiền cô nương gói lại cho ta!”

Chưa kịp phản ứng, y phục đã bị gói gém xong xuôi, thiếu nữ mắt xếch liền tức giận đùng đùng, lập tức bước nhanh tới, bộ dáng giống như người trên cao nhìn xuống kẻ thấp hèn, híp mắt khinh khi: “Bổn tiểu thư cũng nói cho ngươi biết, bộ y phục này ta nhìn trúng, còn lâu mới đưa cho ngươi.” Nói xong cũng không thèm nhìn ai, với tay định lấy gói đồ trong tay Vương Tuyết Nghi, lại bị nàng né tránh, thiếu nữ mắt xếch tức giận hừ một tiếng, đưa tay nắm chặt lấy cổ tay Vương Tuyết Nghi, bóp chặt, vẻ mặt đắc ý vênh váo. Nhóm người của nàng ta thấy vậy, cũng đắc ý hùa theo: “Trực tiếp lấy đi, cần gì dây dưa với bọn dân đen!” Người mang mái tóc đen, ở thế giới này đa số đều là những người dân bình thường, vì vậy, Vương Tuyết Nghi trực tiếp bị liệt vào danh sách này.

“Hạ Liễu An! Cho ả một bài học, chỉ là một dân đen nho nhỏ, cũng dám cùng chúng ta tranh đồ, đúng là mắc cười.”

“Ha ha ha…”

Mọi người xung quanh cũng không xen vào, chỉ là hơi bất mãn với thái độ của nhóm người vênh váo này, chỉ biết tiểu cô nương kia là xui xẻo, chọc tới bọn họ.

Đối mặt với vẻ mặt đắc ý của Hạ Liễu An, Vương Tuyết Nghi híp mắt mỉm cười, trong mắt không che dấu vẻ trào phúng, nàng không một chút sợ hãi, trước sau vẫn là bộ dạng điềm tĩnh nhàn nhạt: “Mời vị tỷ tỷ này buông tay!”

Tưởng nàng sợ hãi, Hạ Liễu An lại càng nắm chặt: “Ngươi lúc này quỳ xuống cầu xin ta, ta sẽ tha cho ngươi!” Vừa mới nói xong, đám người đi cùng nàng ta lại càng cười lớn.

Khóe miệng khẽ nhếch, thông qua tiếp xúc ở tay, Vương Tuyết Nghi đưa một luồng hỏa khí mạnh mẽ xâm nhập vào cơ thể Hạ Liễu An, lập tức khiến nàng ta trợn mắt há mồm, cả người giống như bị thiêu đốt, càng lúc càng nóng, nội tạng như muốn nổ tung. Hạ Liễu An nhận thấy nguy hiểm, lập tức buông khỏi tay Vương Tuyết Nghi, ngã quỳ xuống đất, gương mặt trắng bệch trợn mắt sợ hãi ngước lên nhìn thiếu nữ nhỏ hơn mình trước mắt, trên trán mồ hôi thi nhau chảy xuống.

Không thể nào? Tu vi người này rõ ràng thấp hơn mình?

Vương Tuyết Nghi mỉm cười thật tươi: “Nể tình tỷ quỳ xuống cầu xin ta, ta bây giờ sẽ tha cho tỷ!” Nói xong thanh toán tiền, đem gói đồ đã mua xong thong thả bước ra ngoài, giống như chưa từng có việc gì xảy ra.

Trước khi vào thành, Vương Tuyết Nghi đã đem tu vi của mình điều chỉnh xuống còn ở mức nhân Đại cao cấp, đối với tuổi của nàng cảnh giới này sẽ không khiến người khác chú ý.

Mọi người bên trong lúc này mới kịp phản ứng, ngơ ngác nhìn thiếu nữ xinh đẹp vừa bước ra ngoài, lại nhìn thiếu nữ đanh đá còn ngã ngồi trên sàn, không hiểu chuyện gì xảy ra.

Bạch Thủy An quan sát hết thảy, đôi mắt chợt sáng lên, hướng Vương Tuyết Nghi chạy theo, còn không quên quay đầu nhìn đám người Hạ Liễu An lè lưỡi: “Ngu ngốc!”
Bình Luận (0)
Comment