Vượt Khắp Khổ Duyên Nói Yêu Chàng

Chương 17

Dương Tình nhìn Tiểu Nhã đang kinh ngạc nhìn mình, vui cười nhìn cô: "Xin chào! Tiểu Nhã tiểu thư!"

Tiểu Nhã giật mình, gật đầu đáp lễ. Thắc mắc hỏi: "Dương tiểu thư cũng ở đây ăn cơm sao?"

Dương Tình nâng váy ngồi xuống ghế thong dong, hai tay chống bàn nhìn cô. "Ta không thể?" Nụ cười Dương Tình hiện lên.

Cô cũng mỉn cười lịch sự. "Đây là nơi bán thức ăn, mọi người đều đến để ăn!"

"Nhưng ta không đến đây ăn nha!~" Ánh mắt tinh nghịch nhìn Tiểu Nhã.

Dương Tình nàng đến xem Tuyệt Hảo lâu của lão bà kia ai ngờ lại gặp tiểu nhị nói trúng một người giàu khó chọn, cho nên theo tính tình của mình đến xem thử, chỉ là không ngờ gặp Tiểu Nhã.

Tiểu Cửu nhìn thái độ Dương Tình nửa chơi nửa vui thì liếc mắt một cái. Cái tiểu nha đầu này là đang đùa giỡn Tiểu Nhã nhà hắn sao? Đúng là nít quỷ.

Nhưng mà hắn quên mất nít quỷ đấu với đại quỷ thì rất là đến vinh quang về thảm bại.

Miễn cưỡng cầu nguyện cho Dương Tình, Tiểu Cửu thầm nguyện. Ngươi về sau mong sao không bị gì.

Cô nghe Dương Tình nói vẫn giữ nụ cười thục nữ. "Vậy sao? Dương tiểu thư theo ai tới chơi à?" Cái đứa bé Dương Tình này nhìn chưa đến mười tuổi nhưng mà tính tình thẳng thắng lại tinh nghịch như vậy nhất định là chỉ có thế là đứa bé này quen một nhân vật giang hồ.

Mà cô cũng đang cần một đại giang hồ đây.

"Cũng coi như là vậy. Nhưng mà đến chơi cũng không chắc." Dương Tình nghĩ đến cái người vô lương kia thì ảo não.

Gặp phải bà ta đúng là uổng cho một đứa trẻ dễ thương như nàng mà. Đúng là rảnh rỗi sinh nông nỗi, tự mình diệt thân.

Dương Tình nhớ lại thời còn trẻ nghịch dại, nước mắt vô hình mà rơi.

Nhìn biểu hiện của Dương Tình, Tiểu Nhã bật cười. Rốt cuộc đứa trẻ này đang nghĩ đến ai mới bày bộ dáng mệt mỏi như vậy! Chắc là một vị bằng hữu đi.

"Tiểu thư đến đây không ăn cũng không chơi, không lẽ là đến dạo thôi?"

Nghe cô nói vậy, nhún vai Dương Tình kể lại. "Chả có gì. Chỉ là theo một lão bà đi đến đây xem Tuyệt Hảo lâu buôn bán thế nào."

Nghe vậy, cô ý cười trên mặt nhưng lòng đang tính toán.

Tiểu Cửu khá quen cái gương mặt hổ cười của cô thì ớn lạnh sau lưng. Chả biết con nhóc Tiểu Nhã này lại làm gì đây!

Tiểu nhị vào cửa, trên tay đã mang đồ ăn vào. Nhìn thấy Dương Tình và Tiểu Nhã cung kính nói: "Tiểu thư! Đồ ăn đã tới."

Khê Nhi bên kia háo hức chờ mong, Tiểu Nhã nhìn em ấy cao hứng như vậy liếc nhìn Tiểu Cửu và Dương Tình cô nói: "Hai người cùng ăn đi. Cả Khê Nhi nữa."

Khê Nhi nghe vậy thì ngồi vào bàn ăn cầm đũa rồi. Còn Tiểu Cửu thì xì môi. Hắn sáng đã ăn nhiều rồi, giờ ra cửa lại ăn sao? Ăn hết đống này hắn bị bội thực chết luôn! Thế mới nói! Miếng ăn là miếng nhục mà!

Dù vậy Tiểu Cửu nhà ta nghĩ thế nào cũng ngồi xuống ăn cơm. Thôi! Ăn được ngủ được là tiên mà!

Dương Tình nghe Tiểu Nhã nói vậy cũng không khách sáo ngồi xuống. Trẻ em mà! Có đồ ăn là nhào vô thôi. Chỉ là....

Liếc nhìn Tiểu Cửu ăn như bỏ đói kia, Tiểu Nhã thở dài. Đúng là tâm hồn trẻ nhỏ!

Động đũa ăn vài miếng, cô nhìn Dương Tình khẽ nói: "Dương tiểu thư không biết đi cùng ai vậy?"

Dương Tình một bên ngấu nghiến đồ ăn, tay vừa cầm li nước thì uống ừng ực. Nghe cô nói thì nghiến răng cắn thịt trả lời: "Không phải mấy nho sĩ như các ngươi trong lúc ăn không được nói à?" Nói xong lại cắn một cái đùi gà, đúng là ngon thật! Nhìn lão bà kia biến thái như vậy nhưng mà lại mở cái lâu hàng bán đồ ăn ngon ghê.

Tiểu Cửu một bên nghe Dương Tình nói cũng nhét vào vài chữ: "Có sao đâu! Buổi sáng vương gia cũng tiểu thư cũng nói chuyện trong bữa ăn kia kìa!"

Khê Nhi đang ăn cũng gật đầu hưởng ứng. Cuối cùng phải gấp rút uống nước vì mắc nghẹn.

Cô lườm hai người họ, sau đó mỉn cười hòa nhã với Dương Tình: "Nghĩa phụ không quan trọng vấn đề đó!"

"Ờ ờ! Biết rồi! Đúng rồi! Người đi cùng ta là sư phụ." Dương Tình cũng không coi trọng vấn đề đó, bây giờ chỉ có ăn thôi!

Đồ ăn vừa ngon lại không phải trả tiền. Đúng là ăn trực rất ngon!

Cô kinh ngạc: "Sư phụ đem cô tới đây làm gì?" Chả lẽ như nàng đoán...

"Sư phụ ta là chủ quán ở đây. Bà ta dắt ta tới đây chỉ là khoe gia tài của bả thôi!" Nghĩ đến sư phụ vô lương của nàng, Dương Tình cắn mạnh miếng thịt, ngấu nghiến.

Cô à ra một tiếng, sau đó không nói gì. Nhưng mà đôi mắt hạnh đã xẹt qua một tia tinh nghịch.

Ăn uống xong, nhìn mọi người xoa bụng Tiểu Nhã vẫn cười mỉn như cũ.

Dương Tình xoa bụng nói: "Chưa bao giờ ta ăn no như vậy hết!" Không có chút thục nữ lấy tay xoa vết mỡ trên miệng.

Tiểu Cửu đã đứng dậy, xoa bụng. Đúng là no muốn chết! Ơ nhưng mà hắn chưa chết vì bội thực!

Khê Nhi ăn xong chỉ đứng lên kế bên nàng, thần sắc vui vẻ như nói lên tâm trạng nàng ấy.

Tiểu Nhã nhìn bọn họ, nói: "Ăn ngon không?"

"Có nha!" Đây là Tuyệt Hảo lâu nha!

"Vậy Tiểu Cửu! Thúc đi tính tiền!" Cô nhìn Tiểu Cửu ánh mắt thân thiện.

Tiểu Cửu nghe vậy chỉ đành đi xuống tính tiền. Chỉ còn lại ba người tụi cô, cô, Khê Nhi, Dương Tình.

Nhìn Tiểu Cửu đã ra ngoài, cô hướng Dương Tình nói: "Ta rất có hứng thú với sư phụ của cô nha!" Đó cũng là mục đích chính của cô, nên để Tiểu Cửu ra ngoài.

Dương Tình nghe vậy thì nhíu mày, giọng khách sáo. "Sư phụ của ta? Ta khuyên cô tốt nhất đừng nên gặp bà ta!" Nàng rất có cảm tình với Tiểu Nhã tiểu thư này, nàng không muốn một tiểu cô nương như nàng ấy phải vào hang hồ ly đâu.

"Ta rất có hứng thú với đồ ăn ở đây, cho nên muốn gặp bà ấy." Tiểu Nhã vẫn hòa nhã như trước, nói với Dương Tình.

Dương Tình khuôn mặt xị lại, vẻ non nớt nhìn rất khó chịu. "Nếu có hứng thú với đồ ăn ở đây thì mỗi ngày mua về đi." Nàng tuyệt đối không để lão bà già kia hại người đâu.

"Ta có kế hoạch với đồ ăn của bà ấy, cho nên nhất định phải bàn bạc với bà ấy mà!" Tiểu Nhã gương mặt tái nhợt nhìn Dương Tình, bộ dạng tuyệt đối yếu đuối.

Dương Tình nhìn thấy vẻ mặt cầu khẩn của Tiểu Nhã thì bí xị, nhưng mà người ta đã cầu mình như vậy chả lẽ không giúp. Thở dài đứng dậy xoay lưng đi ra cửa.

"Đi theo ta gặp bà ấy đi!"

Tiểu Nhã mừng rỡ đi theo, lúc đi dặn dò Khê Nhi. "Tiểu Cửu thúc thúc có quay lại không thấy ta thì bảo đợi ta một lát. Không được nói ta theo Dương Tình biết chưa!"

Khê Nhi thấy giọng điệu uy hiếp của nàng thì gật đầu liên tục. Tiểu thư uy nghiêm lên thật đáng sợ!

Mỉn cười nhìn nàng ấy, Tiểu Nhã bước chân ra phòng nhất đi theo Dương Tình.

Cô theo Dương Tình đi xuống lầu tầng ba phòng hai. Cất bước đi vào, nhưng mà Dương Tình không có hứng thú muốn cùng cô đi vào cho lắm nên dẫn cô đến phòng là bỏ chạy đi rồi.

Cô chỉ có thể mỉn cười cho qua, chỉ cười có lệ. Bước vào, nhìn trang trí xung quanh phòng, cô trầm trồ.

Ở đây nhìn như tầng 4 phòng nhất vậy! Trang trí và đồ ở đây còn đẹp hơn cả phòng nhất. Chủ lâu đúng là bán đầu dê treo thịt chó mà.

Đi vào nhìn thấy phía trước có một người đang ngồi quay lưng, nhìn về phía cửa sổ.

Đi vào càng sâu, người đó quay lưng lại. Nhìn đến gương mặt người đó làm cô sững ra.

Đây là một vị nữ nhân! Không có giống như Dương tiểu thư nói là lão bà già gì cả! Nàng ta rất trẻ lại còn rất quyến rũ!

Phải! Là quyến rũ mị hoặc! Không phải kiểu xinh đẹp tuyệt sắc gì! Gương mặt nhìn thanh tú mĩ lệ nhưng mà lại có sức hút gì đó! Một kiểu mị hoặc của yêu tinh, đều làm cho nam nhân say đắm.

Vị nữ nhân kia nhìn cô, gương mặt chớp chớp cười duyên nói: "Nha đầu Dương Tình kia là đem ngươi vào?" Giọng lười biếng lại câu hồn.

Cô nghe nàng ta nói, dựa theo tiêu chí thục nữ cười đáp lễ. "Phải!"

Vị nữ nhân đó nhìn chằm chằm cô, hai mắt xem xét. "Đúng là tiểu hài tử xinh đẹp! Lớn lên nhất định là mỹ nhân khuynh quốc!" Hài tử này rất đẹp! Rất vừa ý nàng.

Cô cười duyên, hai tay chắp lại coi như cảm tạ. Má hơi phiếm hồng.

Mị Hoan nhìn biểu cảm của đứa bé này cảm thấy rất thích thú. Đứa bé này vừa đẹp lại là hài tử ngoan ngoãn, không biết nếu vào tay nàng sau này sẽ thế nào đây!

Tiểu Nhã nhìn Mị Hoan nhìn mình như vậy, mở miệng nói: "Chủ lâu không nên xem ta như vậy nha!"

Mị Hoan chớp mắt. "Hài tử đang nói gì vậy?" Đứa bé này chả lẽ là hiểu gì?

Cười cười, bước tới gần Mị Hoan, Tiểu Nhã tiếp tục nói: "Chủ lâu nhìn vào rất mê hoặc, mắt đào hoa lại hay chớp chớp. Miệng còn có liếm môi. Nhìn rất giống nữ tử động xuân."

Nhìn bộ dạng của vị quán chủ này, quan sát là nàng nhận ra ngay. Nhất định hơn một nửa là một nữ hái hoa rồi! Lại còn có ý định với cô nữa.

Mị Hoan càng nhìn càng thấy vừa ý cô. Đứa bé này rất thông mình!

Khẽ trêu đùa Tiểu Nhã. "Vậy có muốn theo ta làm sư phụ không? Còn cùng một môn với Dương Tình nữa! Đi theo sư phụ là ta nhất định sau này tha hồ mà câu dẫn nam nhân nha!~ Lúc đó tha hồ trải qua đêm ân ái triền miên!~" Giọng của Mị Hoan rất nũng nĩu mê hoặc.

Tiểu Nhã nghe Mị Hoan nói vậy vẫn nụ cười dịu dàng ấy, nhưng mà là nụ cười thương tiếc. "Tiếc cho quán chủ rồi! Thân thể ta yếu nhược lại hay bệnh cho nên đối với cái thần công câu dẫn của người ta không có hứng thú! Cái hứng thú của ta là Tuyệt Hảo lâu thôi!" Cuối cùng cô nói ra ý định của mình.

Đứa trẻ này không tầm thường! Đó là suy nghĩ của Mị Hoan.

Liếc nhìn cô, Mị Hoan thầm khen. Đứa bé này nghe nàng nói không hề đỏ mặt hay ái ngại gì cả. Lại còn ở đây nói ý đồ Tuyệt Hảo lâu của nàng, đúng là rất gan dạ lại... thú vị nha!

"Ừm~! Cái hứng thú của tiểu cô nương nhà ngươi là Tuyệt Hảo lâu của ta sao?~!" Mị Hoan hứng thú nói.

Cô nghe âm thanh quyến rũ của Mị Hoan thì gật đầu. "Ta muốn làm ăn với người!" Hiện tại nàng muốn hợp tác với Tuyệt Hảo lâu.

"Ngươi muốn làm ăn gì?" Mị Hoan nhìn đầu nhỏ của cô, nghi ngờ không biết cô có cái thông mình nào lại chắc chắn như vậy.

"Hiện tại Tiểu Nhã đang muốn có bạc cho nên muốn cùng Quán chủ hợp tác với Tiểu Nhã để Tiểu Nhã có bạc, lại có nơi làm việc." Tiểu Nhã bây giờ cung kính với Mị Hoan, sau đó tay đem một tờ giấy đưa cho Mị Hoan.

Đây là nàng viết lúc ăn với Dương Tình xong, là mấy món ăn.

Mị Hoan cầm tờ giấy trên tay đọc lên. "Trà sữa, bánh tráng trộn, đá bào, rau câu, khoai tây chiên... Cái này là...?" Mắt quyến rũ nhìn đến Tiểu Nhã.

"Đây là món ăn mà ta đem cho người xem, là mấy món ăn ngọt nhẹ! Về sau ta sẽ viết thêm." Mấy đồ ăn yêu thích ở thế kỉ 21 đó, cô tiết lộ cho Mị Hoan biết đúng là nàng ấy rất có lời.

Nghe cô nói, Mị Hoan cũng có chút mong chờ đồ ăn mà cô nói, không biết nó thế nào. Nhưng mà mắt vẫn dò xét nhìn cô. "Nhưng mà ta hợp tác với tiểu nha đầu nhà ngươi. Lại còn là một hài tử, rất mạo hiểm với lại cuối cùng ngươi được tiện nghi hơn ta nha."

Tiểu Nhã cười khẽ. "Người cứ yên tâm. Tuyệt Hảo lâu nổi tiếng ta mới nhờ đó mà hưởng ké chứ. Ta là muốn nhiều bạc thì phải gắng sức cho Tuyệt Hảo lâu mà!"

Cô hiện tại rất cần nhiều bạc và ngân lượng. Để cô có thể mua được tin tức của thiếu gia và tỉ tỉ. Người ta nói có tiền thì mua được mọi thứ, vậy thì sao cô không tích góp từ lúc này để có nhiều tiền trong tay, tha hồ mặc sức tìm kiếm tung tích thiếu gia.

Với lại cô cũng không muốn Tiêu Dao vương phủ phiền lòng vì cô. Thứ nhất là cô sợ mấy đám sát thủ kia động tới vương phủ và thứ hai là cô lại được cho tiền tiêu vặt hàng tháng nha, tiền cũng nhiều lắm. Mà nếu cô cứ dùng nhiều bạc của Hách Liên Tiệp như vậy cũng có cảm giác khó tả, lại như kiểu bao nuôi vậy. Mặc dù cô đang ở nhờ nhà người ta.

Mị Hoan vẫn không yên tâm. "Nhưng mà mấy món ăn của nha đầu nhà ngươi nếu không bán được thì sao? Còn có thân thế của hài tử nhà ngươi nữa!?"

Tiểu Nhã yên tâm nói: "Cái này ngươi có thể nghe Dương tiểu thư kể lại, còn chuyện bán chạy hay không thì sao không đợi kết quả đi!"

Cô rất có lòng tin với mất món ăn thế kỉ 21 đó nha!

Mị Hoan nhìn cô hồi lâu, suy đi nghĩ lại vẫn là thấy nếu sau này có thể qua lại dài lâu với tiểu nha đầu này thì cũng chẳng phải là nàng lời nhất sao. Vẫn là tìm hiểu đứa bé này đi.

"Thành giao!"
Bình Luận (0)
Comment