[Con Đường Bái Đường]
Editor: Gấu Gầy
"Dính tục khí thì không thể làm thần," Minh Trạc tuy bị bao phủ trong bóng tối, nhưng không vì ánh mắt kia mà thay đổi sắc mặt, "Ngươi giống như được hắn phái đến để dụ dỗ ta đọa hóa vậy."
"Bà mối trong trận này đã ám chỉ từ lâu, Hà Thần đã ăn thịt người trước khi ta đến, nếu ngươi có thể đọa hóa thì đã đọa hóa từ lâu rồi." Lạc Tư tiến sát lại, cũng chen vào kiệu hoa, "'Hiện thực' được tiểu đồng công nhận, thực ra chính là ranh giới mà sâu thẳm trong lòng Lâm Trường Minh hy vọng Giang Lâm Trai vượt qua."
"Hắn biết rõ mình chỉ là đơn phương tương tư nên mới bày ra thế cục này," Minh Trạc nói, "Thực ra dù ngươi chọn ai, hắn đều có thể an ủi bản thân, vì 'Như Ý lang' là hắn, 'Đại đệ tử' cũng là hắn."
Hai thân phận này, một là mang danh hiệu của hắn ta, một là vai hắn ta đóng. Dù Lạc Tư chọn bên nào, Lâm Trường Minh đều có thể thuyết phục bản thân: Giang Lâm Trai đã chọn mình.
"Tuy lời của hắn và Minh Hàm nửa thật nửa giả, nhưng mục đích hắn mở trận Phong Yểm nhất định có liên quan đến ngươi." Vì kiệu hoa chật hẹp, Lạc Tư chỉ có thể ngồi sát sao, chân chạm chân vào Minh Trạc, "Hắn đã tin vào lời nói dối giết thần hiến tế, đúng lúc Minh Hàm cũng có ý này nên hắn tương kế tựu kế cũng không thiệt."
Sau khi bị luyện thành lô thuốc, Lâm Trường Minh mất hết tu vi, muốn tự mình mở trận Phong Yểm là điều không thể. Nhưng nếu hắn ta giả vờ trúng kế, Minh Hàm nhất định sẽ nghĩ cách tạo cơ hội cho hắn ta, có lẽ linh năng mà hắn ta dùng để mở trận từ đó mà ra.
Lúc này, tiếng kèn bên ngoài vang lên, bà mối như vừa tỉnh mộng, vui mừng hớn hở nói vọng qua rèm kiệu: "Như Ý lang đã chọn lang quân nhà ta rồi, còn chờ gì nữa? Mau mau khởi kiệu đi bái đường!"
Vừa dứt lời, kiệu hoa bắt đầu lảo đảo. Miếu Hà Thần ở ngay phía trước, theo như diễn biến trong trận, việc bái đường nên diễn ra miếu Hà Thần. Nhưng đám người đưa dâu này chẳng những không đi vào mà còn quay đầu đi hướng khác.
Minh Trạc nói: "Để ngươi đoán trúng rồi."
Trận pháp này chỉ nghe theo Lâm Trường Minh, giờ lộ trình thay đổi, chứng tỏ Lạc Tư đã trả lời đúng. Việc Lạc Tư ngồi chung kiệu hoa với Minh Trạc thể hiện quyết tâm bất chấp tất cả để ở bên "Như Ý lang", đây chính là đáp án mà Lâm Trường Minh mong đợi nhất. Thế nên hướng đi của kiệu hoa cũng thay đổi, nó sẽ đến nơi mà Lâm Trường Minh thật sự muốn bái đường.
"Chấp niệm của hắn đối với Giang Lâm Trai đã vượt qua mọi thứ, thành thân là kết cục hắn khao khát nhất khi mượn danh Hà Thần, vì vậy các bước tuyệt đối không thể sai." Lạc Tư buông lỏng khăn tay đang quấn trên tay, vừa tháo khăn ra vừa nói, "Bắt đầu từ lúc bái đường, linh năng của ngươi sẽ dần dần khôi phục, đến khi động phòng xong, đại khái sẽ trở lại như lúc ở ngoài trận."
Hắn không nhắc gì đến bản thân, nhưng khăn tay được tháo ra đã nhuộm đỏ máu, vết thương trên lòng bàn tay cũng nhức mắt.
Minh Trạc đột nhiên đưa tay ra: "Trả lại cho ta."
Lạc Tư cầm khăn tay, cố ý hỏi: "Cái này hả?"
Trong lúc kiệu hoa xóc nảy, hai người thỉnh thoảng lại chạm vào vai nhau. Minh Trạc nói: "Ngươi làm bẩn nó rồi."
Họ dường như nhìn nhau, nhưng ánh sáng trong kiệu quá mờ, ngoài tiếng thở, khó mà thấy rõ vui giận trong mắt đối phương. Một cảm xúc vi diệu lan ra từ đầu lưỡi, Minh Trạc thấp hơn Lạc Tư một cái đầu, nhưng trong câu nói này lại chiếm thế thượng phong, giống như lúc y dùng ánh mắt kéo sợi xích chó của Lạc Tư một cách dễ dàng trong bể tắm.
Ngón tay Lạc Tư khẽ động, đây là một động tác nhỏ khi tay ngứa ngáy. Dường như hắn có điều gì đó không thể nói ra, nhưng nhờ bóng tối che giấu, trở nên rất mơ hồ. Hắn không hề nhúc nhích, giọng điệu như đang nhận lỗi: "Làm bẩn thì sao?"
Ngón tay Minh Trạc hạ xuống, chạm vào lòng bàn tay hắn. Vết thương này thực ra chẳng đáng gì, Lạc Tư vốn không để tâm. Nhưng bây giờ thì khác, nó trở nên rất quan trọng ——
Vì hai ngón tay Minh Trạc tách ra, đầu ngón tay trượt dọc theo mép vết thương, từ gốc ngón tay Lạc Tư trượt đến lòng bàn tay, như đang đo đạc lãnh địa của mình.
"Ghi nợ." Minh Trạc nói, "Ngươi là chó của ta, cái gì cũng là của ta."
Kim tuyến trên trán y vẫn lấp lánh, đây là biểu tượng của việc đóng giả thần linh. Khi nói câu này, y hơi ngẩng cằm, đôi mắt màu hổ phách gần như ngây thơ nhìn Lạc Tư.
"Chỉ vậy thôi sao?" Lạc Tư giống như bị túm cổ, thật sự cúi đầu. Hắn tiến sát lại, càng lúc càng gần, như mãnh thú rình mồi trong bóng tối, nắm lấy bàn tay đang định rút về của Minh Trạc, "Không dạy dỗ ta một chút sao?"
Vết thương cọ mạnh vào đầu ngón tay Minh Trạc, mùi máu nhàn nhạt. Nhưng Lạc Tư không hề quan tâm đến cảm giác đau đớn, ánh mắt kia khó nói là mưu đồ hay vô tội.