Vượt Qua Cổng Trời - Đường Tửu Khanh

Chương 108

[Khi Mưa Tạnh]

 

Editor: Gấu Gầy

 

Tiếng gọi ấy vẫn chậm một nhịp. Chỉ thấy máu tươi bắn tung tóe, vì không muốn Minh Hàm ra khỏi trận, Lâm Trường Minh đã chọn cách tự sát. Chú chữ 卍 (Vạn) lập tức tan biến, thân xác hắn ta ngã xuống đất.

 

Sắc mặt Minh Trạc biến đổi mấy lần: "Ngươi... ngươi cần gì phải làm vậy!"

 

Máu từ cổ họng Lâm Trường Minh tuôn ra như suối, bút và kiếm của hắn ta chẳng biết rơi đâu mất, nên thứ dùng để tự sát chính là món phụ kiện cá lửa bằng vàng vẫn đeo ở bên hông. Lạc Tư bước tới, đỡ hắn ta lên một chút, dùng Hoả Chú phong bế vết thương, nhưng hắn ta ra tay quá tàn nhẫn, dù có Hoả Chú bảo vệ cũng chẳng thể cứu vãn.

 

Minh Trạc nói: "Ta vừa nói muốn giết ngươi chỉ là để thử xem Minh Hàm nói thật hay giả thôi. Hôm nay có Ngự quân ở đây, không đến mức để ngươi phải tự sát."

 

Giọng Lâm Trường Minh khàn đặc: "Ta biết ý tốt của Quân chủ, nhưng ta già yếu rồi, dù có vượt qua được trận chiến này cũng chẳng sống được bao lâu."

 

Minh Trạc đưa tay lên, dường như muốn tháo dải lụa trắng che mắt, nhưng không hiểu sao, khi tay chạm vào lụa, y lại dừng lại.

 

Lâm Trường Minh nói: "Quân chủ là người tốt, đến phút cuối này vẫn muốn giữ thể diện cho ta."

 

Hóa ra hắn ta đã nhìn thấu. Minh Trạc không tháo dải lụa che mắt là không muốn hắn ta một đời oai phong đến lúc cuối lại để người Minh thị nhìn thấy cảnh mình thảm hại cầu chết.

 

Khóe môi Minh Trạc mất đi ý cười, chỉ còn chút thờ ơ: "Như vậy đã là người tốt rồi sao? Ta làm vậy không phải để giữ thể diện cho ngươi, mà là vì không ưa Minh Hàm. Hắn muốn nhìn ngươi nên ta mới không nhìn."

 

Lạc Tư ngăn dòng máu ở cổ họng Lâm Trường Minh, nói: "Trời sập còn có miệng Quân chủ chống đỡ. Như Ý lang, ngươi còn điều gì muốn nói không?"

 

Vì Lâm Trường Minh tự sát, Minh Hàm cùng với sương đen cũng tan biến theo. Không còn linh năng chống đỡ, Lâm Trường Minh hoàn toàn trở lại dáng vẻ già nua. Đôi mắt hắn ta trống rỗng, chỉ nói: "Minh Hàm miệng lưỡi trơn tru, nói dối rằng ta dẫn hai ngươi vào trận để thử hắn... Thật ra không phải. Ta dẫn hai ngươi vào trận là vì hai lý do. Thứ nhất, ta muốn dùng bản thân và Quân chủ làm mồi nhử, dụ Minh Hàm vào trận rồi giết hắn ở đây, giờ cũng coi như toại nguyện. Thứ hai, ta muốn dùng việc mở trận làm điều kiện, nhờ hai ngươi để ta mãi mãi ở lại nơi này."

 

Lạc Tư nói: "Trên đời chẳng có gì mãi mãi. Ngươi chết rồi sẽ hóa thành quỷ, cuối cùng cũng tan biến."

 

Lâm Trường Minh đáp: "Trên đời đúng là chẳng có gì mãi mãi. Nghĩ lại năm đó, sư phụ ta..."

 

Nhắc đến hai chữ này, hắn ta bỗng nghẹn lời, một lúc lâu sau mới cười khổ.

 

"Năm đó Giang Lâm Trai bị ta liên lụy mà chết yểu. Từ đó Bà Sa môn suy yếu, bị các tông tộc môn phái chèn ép đủ đường. Ta vốn muốn dùng chuyện liên hôn để giúp Nhất Thức Nương đứng vững, nhưng không ngờ nàng ấy vô cùng mạnh mẽ, chỉ dựa vào một chiêu thức cũng uy chấn lục châu. Mặc dù vậy, trên đời này cũng không còn kiếm sĩ nào giỏi hơn Giang Lâm Trai nữa."

 

Xung quanh, tuyết bay và giấy vụn quấn quýt lẫn nhau, trong mịt mù như vọng lại tiếng ồn ào của thành nhỏ. Lâm Trường Minh thở dài, buông món phụ kiện cá lửa trong tay. Món phụ kiến ấy hóa thành đèn lồng, nhẹ nhàng bay lên trước mặt hắn ta rồi trôi vào đêm tối, hệt như cái đêm hắn ta đắm chìm trong tâm ý với Giang Lâm Trai.

 

"Ta không phải Gian Di," Lâm Trường Minh nhỏ giọng, nỉ non nói, "... Gặp ta một lần đi."

 

Gió nổi lên trong trận, lần này gió rất nhẹ, thổi bay đàn tỳ bà và dải lụa trắng của Minh Trạc. Tóc đen tung bay, ngọc châu vỡ vụn từng hạt, giống như bụi phấn đuổi theo bầu trời. Y và Lạc Tư giữa trời tuyết rơi dần trở lại y phục ban đầu.

 

Minh Trạc nói: "Tâm nguyện này, ta sẽ thành toàn cho ngươi."

 

Y giơ hai tay cùng Lạc Tư phong bế trận Phong Yểm đang dần tan biến. Ranh giới giữa trận và hiện thực mờ đi, Lâm Trường Minh chậm rãi chìm vào ảo ảnh hoa trong gương nước dưới trăng, cuối cùng cùng với trận pháp biến mất trước mặt họ.

 

Ánh mặt trời bên ngoài chói chang, thời gian như chỉ trôi qua nửa đêm. Những giọt mưa khi nhập trận vẫn còn đọng trên lá cỏ. Minh Trạc nói: "Lỗ rồi."

 

Lạc Tư bảo: "Giờ nói lỗ cũng không kịp đòi nợ hắn nữa."

 

Trên ngón tay Minh Trạc lại hiện ra chiếc nhẫn của Lạc Tư, y nhìn đi nhìn lại mấy lần, dường như vẫn chưa quen với việc nó trở về tay mình: "Lỗ mất một cái đầu, để Minh Hàm chết quá dễ dàng."

 

Lạc Tư nói: "Quả thật quá dễ dàng."

 

Minh Trạc hỏi: "Ngươi không tin hắn chết?"

 

Lạc Tư lật đồng tiền trong tay, nghiêng mặt nhìn Minh Trạc, nhưng lại nói một câu chẳng liên quan: "Mưa tạnh rồi."

 

Minh Trạc khẽ giật mình, rồi lập tức cau mày. Đúng vậy, mưa tạnh rồi, chứng tỏ họ không còn bị mắc kẹt trong câu chuyện của Lâm Trường Minh. Nhưng nơi này không phải chốn bình thường, đây là ngoại ô Bái Đô.

 

"Bái Đô chỉ có trời mưa," Lạc Tư ngước lên, "Xin hỏi nơi này trong trường hợp nào mới có trời nắng?"

 

"Một trường hợp," Minh Trạc nghiến răng nói, "Ta và Hối Mang đều chết."

Bình Luận (0)
Comment