Vượt Qua Cổng Trời - Đường Tửu Khanh

Chương 117

Editor: Gấu Gầy

 

[Hỏi con rối]

 

Tiểu Minh Trạc ngây thơ đơn thuần, dường như tin lời Lạc Tư tuyệt đối: "Giờ ngươi sắp ngất rồi sao? Người mà ngươi nói trông như thế nào?"

 

Lạc Tư thành thật trả lời: "Cũng giống ngươi thôi, hai con mắt một cái miệng."

 

Tiểu Minh Trạc nói: "Trên đời ai cũng hai mắt một miệng. Ngươi nói mơ hồ quá, ta không biến cho ngươi được."

 

Cậu tưởng Lạc Tư mắc tâm bệnh, mà cách cậu nghĩ ra để chữa tâm bệnh là biến thành "người kia" cho Lạc Tư nhìn.

 

"Không cần biến đâu," Lạc Tư nhìn Tiểu Minh Trạc hồi lâu, như đang kể một bí mật, "Căn bệnh này khó chữa, là vì không ai thay thế hắn được."

 

"Hắn là ai, người thông thần à?" Tiểu Minh Trạc không hiểu, "Tại sao không ai thay thế được?"

 

"Ta cũng không hiểu," Ngón tay Lạc Tư vẫn còn dính máu, hắn lấy khăn ra, cười một cái, "Chắc là chỉ có hắn mới khiến ta đau lòng."

 

"Hắn xấu tính lắm sao?" Tiểu Minh Trạc không hiểu, "Khiến ngươi lo lắng, lại còn khiến ngươi đau lòng nữa."

 

"Nếu nói xấu tính, hắn đúng là người đối xử với ta tệ nhất," Lạc Tư nói, "Nhưng hắn không phải người xấu mà là người tốt, còn là một người tốt miệng cứng lòng mềm. Nếu ngươi gặp hắn thì sẽ biết, bất kỳ câu chuyện nào trên đời cũng có thể khiến hắn cảm động, chỉ là hắn tuyệt đối không thừa nhận thôi."

 

Tiểu Minh Trạc nửa hiểu nửa không, một lúc sau mới hỏi: "Ngươi cầm khăn, sao không lau?"

 

Lạc Tư nói: "Vậy ta lau nhé."

 

Hắn đưa tay ra, không cho Tiểu Minh Trạc cơ hội đổi ý, dùng khăn lau mặt cho cậu. Tiểu Minh Trạc né né, nhưng không tránh được. Cái khăn này là Minh Trạc đưa cho Lạc Tư trong trận Phong Yểm, Lạc Tư ra khỏi trận luôn mang theo bên mình, không dùng cho mình, giờ lại dùng cho Tiểu Minh Trạc.

 

Giọng hát vẫn ngân nga, Lạc Tư hỏi: "Mỗi lần Hối Mang phát cuồng đều ăn người như thế này sao?"

 

"Không, ông ấy cũng ăn sơn linh tinh quái, còn có hương khói cống phẩm." Tiểu Minh Trạc nhíu mày, dường như bị lau đau, chỉ vào chỗ đặt bài vị, "Bà cô và ông cố cũng bị ông ấy ăn, cả mẹ nữa."

 

Bà cô và ông cố của Minh Trạc đều là người Minh thị, Minh thị từ xưa lấy việc thờ phụng Nhật Nguyệt song thần làm vinh dự, sau khi thành lập triều Bạch Vi còn ra lệnh cho các môn phái trên đời lấy Nhật Nguyệt song thần làm tôn chỉ. Mối quan hệ như vậy, sao Hối Mang lại ăn họ chứ? Hơn nữa bà cô và ông cố của Minh Trạc đều là người của mấy trăm năm trước, chẳng lẽ Hối Mang không phải bị Minh Hàm chọc giận phát cuồng, mà vốn dĩ vẫn luôn phát cuồng sao?

 

Lạc Tư nói: "Nếu bà cô và ông cố đều bị Hối Mang ăn, vậy họ phải tìm Hối Mang báo thù mới đúng, tại sao lại đến ăn ngươi?"

 

"Minh Hàm nói, người làm sao dám tìm thần linh báo thù?" Tiểu Minh Trạc đưa tay, nắm lấy một góc khăn, "Họ không dám tìm Hối Mang, chỉ có thể tìm ta."

 

Cậu vừa rồi rất sợ nên mấy lần nhìn Lạc Tư đều thoáng qua, chỉ có lần này là nhìn thẳng. Tiếng nhai nuốt phía trên dừng lại, tiếng rung của bài vị và giọng hát của nữ nhân cũng biến mất.

 

"Ngươi thích cái khăn này à? Trả ngươi này," Lạc Tư buông tay, búng ngón tay một cái, "Nhưng chuyện điều khiển ta, đợi ngươi lớn rồi hẵng nói."

 

Ngọn lửa bạc "phừng" một tiếng quấn lên ngón tay hắn, thiêu đốt sợi dây rối trong bóng tối. Chiếc áo choàng sợ lửa vội vàng bay lên, cuốn lấy Tiểu Minh Trạc lùi về phía sau.

 

Tiểu Minh Trạc vừa lùi được hai bước, bạch vi trên áo choàng đã rung lên, bị Lạc Tư túm lấy. Trên mặt Tiểu Minh Trạc đâu còn vẻ sợ hãi, cậu lạnh lùng nói bằng giọng trẻ con: "Ta đã nói với ngươi rồi, đây là mẹ ta, ngươi cướp mẹ ta làm gì? Ta chặt tay ngươi!"

 

"Ta cướp mẹ ngươi thì ngươi giận, ta cướp ngươi thì mẹ ngươi giận," Ngọn lửa trên ngón tay Lạc Tư vẫn chưa tắt, phản chiếu lên mặt, khiến vẻ mặt hắn càng thêm vô tội, "Không có cách nào để cả ngươi và mẹ ngươi đều không giận sao?"

 

"Không hiểu ngươi nói nhảm cái gì." Tiểu Minh Trạc dùng sức giật áo choàng, nhưng sức lực của cậu không thể so với Lạc Tư, cả người nghiêng ngả cũng không giật lại được, đành phải nói, "Buông tay!"

 

Lạc Tư đáp: "Không buông, ta cứ kéo lại đấy."

 

Tiểu Minh Trạc nghiêng người, thật sự bị kéo lại. Cậu nổi giận: "Còn không buông tay thì ta sẽ giết ngươi!"

 

Lạc Tư cười: "Không phải muốn chặt tay ta sao?"

 

Tiểu Minh Trạc nói: "Chiều ý ngươi, ta sẽ chặt ngay bây giờ!"

 

"Bùm" một tiếng cậu biến thành một người giấy nhỏ xinh. Hoá ra Tiểu Minh Trạc này là giả.

 

Tiểu Minh Trạc đã dùng người giấy giả dạng mình, khóc lóc trong rương để dụ người đến mất cảnh giác, cho thấy không chỉ Lạc Tư từng đến đây. Theo lời Minh Hàm nói trong trận Phong Yểm, gã chắc chắn làm khó Tiểu Minh Trạc trăm bề, vì vậy tẩm điện ma quái này ngoài việc làm trận dịch chuyển, có lẽ còn là nơi Minh Hàm "rèn luyện" Tiểu Minh Trạc.

 

Áo choàng mất đi chủ nhân rơi xuống đất, Lạc Tư vươn tay ra, gọn gàng gấp áo lại đặt trên khuỷu tay, khách sáo như đang đỡ tiền bối.

 

Dây rối trên không mảnh như tơ nhện, "vút vút" siết chặt, khiến người giấy chao đảo, trong nháy mắt biến thành hình dạng công công mặt phấn.

 

Công công mặt phấn cũng giống như sau này, sử dụng một đôi đao thép, vừa chạm đất đã chém. Lạc Tư nghiêng người né, búng nhẹ vào thân đao, nói: "Người là giả nhưng tính cách là thật."

 

Hắn ra tay rất nhẹ, nhưng đao thép vẫn như gặp quỷ, lập tức bị chấn lệch. Công công mặt phấn mạnh hay không tuỳ vào người điều khiển, chiêu này vô dụng với Minh Trạc sau này, nhưng đối phó Tiểu Minh Trạc thì dư sức.

 

Một cánh tay của công công mặt phấn mềm oặt, bị ép trở về hình dạng giấy. Lạc Tư đưa tay định bắt, người giấy như diều đột nhiên bay lên cao, rồi biến thành hình dạng Hối Mang.

 

Lạc Tư khen ngợi: "Đúng là cao thủ điều khiển rối, suýt chút nữa đã lừa được ta."

 

Hắn nói thật, màn điều khiển rối ứng biến tức thì này mượt mà sống động, dù Tiểu Minh Trạc không phải là trữ quân Minh thị thì cũng xứng đáng với hai chữ thiên tài. Huống chi sau này, điều khiển rối chỉ là nghề phụ của Minh Trạc, Lệnh Lôi Quân Chủ càng lợi hại hơn.

 

Trong tẩm điện vang lên một tiếng "hừ" chẳng rõ vui giận. "Hối Mang" kia trông không khác gì thật. Dải lụa che mắt, "Hối Mang" gảy đàn tỳ bà về phía Lạc Tư.

 

"Tằng tằng!"

 

Nói gì có nấy.

 

Tấm màn vừa rồi còn như túi vải cắn chặt lấy hai người, lúc này chợt bay lên, phía trên bỗng dưng xuất hiện sấm sét, đánh thẳng xuống đầu Lạc Tư!

Bình Luận (0)
Comment