[Khúc Song Thần (5)]
Editor: Gấu Gầy
— Về Cổ Thần, có rất nhiều truyền thuyết. Sau khi Nữ vương thành lập triều Bạch Vi đã phái người chỉnh lý những truyền thuyết này thành sách, ban hành khắp lục châu cho các tông phái đọc. Từ đó, vạn tông quy nhất, ai ai cũng biết, thủy tổ của chúng linh là Giao Mẫu.
Vì thủy tổ là Giao Mẫu, nên Cổ Thần được hoá thân từ thân thể Giao Mẫu đương nhiên cũng là Thần của các Thần, đáng lẽ phải được thờ phụng nhiều hơn. Ban đầu, các Cổ Thần không phân cao thấp, nhưng theo sự vững mạnh của triều Bạch Vi, Nhật Nguyệt song thần dần trở thành hai vị Thần tôn quý nhất trong số các Cổ Thần. Theo lời Nữ vương giáo hóa lục châu thì: Tứ chi, miệng, mũi, dù là bộ phận nào cũng không thể so sánh với mắt!
Vì song Thần tôn quý, nên Minh thị tự xưng là hậu duệ của song thần cũng tôn quý, song Thần tối cao vô thượng giữa các Thần, Minh thị cũng xưng bá tứ phương. Mọi thứ đều rõ ràng, liên kết chặt chẽ, hoàn toàn phù hợp với luân thường đạo lý, vì vậy chưa từng có ai hỏi: Hối Mang là Nguyệt Thần, tại sao lại dùng được Lệnh Lôi?
Trăng khuất thì mưa bão nổi lên, trăng lên thì vạn lôi tan biến. Trăng và sấm sét, sấm sét và trăng, hai thứ này hoàn toàn mâu thuẫn, không đội trời chung!
"Ta nói." Minh Trạc dựng hai ngón tay lên, máu trên mu bàn tay như những hạt châu đứt dây rơi xuống liên tục. Khóe môi y cong lên càng cao: "Phá Hiêu."
Phá Hiêu!
Mỗi Thông Thần Giả đều quen thuộc Chú Ngữ, bọn họ cả đời phải học thuộc lòng hàng trăm hàng ngàn câu chú tương tự đã được giản lược, chính vì vậy, biến giản lược thành phức tạp cũng là điều Thông Thần Giả phải học. Bọn họ phải quen thuộc với âm luật của thần linh, biến những câu chú giản lược của nhau thành câu hoàn chỉnh, như vậy mới có thể biết rõ đối phương đang mượn linh của vị Thần nào. Vì vậy, khi hai chữ "Phá Hiêu" được thốt ra, Tiểu Lạc Tư lập tức đoán được câu hoàn chỉnh của nó.
Phá thiên thần dực mạc triệu khiêu cuồng chi lôi — là sấm sét, Lệnh Lôi, từ trước đến nay đều mượn linh của Lôi Thần!
"Ầm ầm!"
Tia sét tím xé toạc màn đêm đen kịt, tĩnh lặng.
"Ầm ầm!"
Lôi long cuồng nộ lao ra, cửa sổ bị Hương Thần phá vỡ sáng rực, xung quanh trong nháy mắt sáng như ban ngày. Tuyết rơi như ngừng lại, lơ lửng giữa không trung—
"Ầm ầm!"
Mái nhà nổ tung, cuồng phong như bị siết chặt, va đập khắp nơi giữa sấm sét cuồng bạo. Tiểu Lạc Tư vừa mới ngồi dậy đã bị hất văng, áo choàng bạch vi bọc lấy cậu, giúp cậu miễn cưỡng nhìn rõ cảnh tượng trước mắt.
Vạt áo Minh Trạc tung bay, lôi thương khí thế giống như chẻ tre, lại một lần nữa ghim vào cửa! Hương Thần kêu thảm thiết, quằn quại dữ dội ở cửa, đuôi của ông ta — hoặc là bộ phận khác đập mạnh xuống đất. Vì vô hình, Tiểu Lạc Tư chỉ ngửi thấy mùi hương kỳ lạ, mùi hương này giống như máu của Hương Thần chảy khắp cả đại điện tan hoang.
"Aaaa—"
Hương Thần phát ra tiếng kêu giống tiếng người, không phân biệt được là đầu hay đuôi. Ông ta vươn người cắn lấy lôi thương. Tia sét quấn quanh thân lôi thương lập tức nổ tung, đánh trúng Hương Thần, khiến ông ta đập mạnh sang một bên.
Minh Trạc không dừng bước, búng tay sang trái phải. Hối Mang nghe lệnh, xoay tròn bay ra từ sau lưng y, nhẹ như một làn khói.
"Tăng!"
Hối Mang nhẹ nhàng gảy đàn tỳ bà, bên ngoài liền xuất hiện ánh trăng.
Không, gọi thứ ánh sáng đó là ánh trăng thì rất kỳ lạ, bởi vì nó dịu dàng lan vào đại điện tan hoang, giống như một tấm áo choàng nhẹ nhàng bao phủ lên cửa.
"Tăng, tăng, tăng."
Hối Mang cúi khuôn mặt đeo dải lụa xuống, hai tay ôm đàn tỳ bà, hai tay còn lại hòa vào ánh trăng. Gió thổi bay dải lụa của Hối Mang, làn da hơi ngăm của ông hòa hợp một cách kỳ lạ với ánh trăng, đường nét cằm lộ ra mềm mại, khiến ông ta trông như một người phàm không có sức tấn công.
Minh Trạc nói: "Ăn hắn!"
Mười ngón tay Hối Mang đột nhiên cong lại, dây đàn tỳ bà đứt tung, phát ra âm thanh chói tai. Xương sống ông bắt đầu biến đổi, xương cốt đột nhiên ép ra sau, cả người gập thành hình móc câu. Theo sự biến đổi của ông, vầng trăng kia bỗng chốc phồng lên, như đang nhai nuốt.
Bắt đầu rồi—
Đầu tiên là đầu, sau đó là tay! Xương cốt nhai nát, nuốt cả da lẫn gân. Tóc không kéo ra được, mắc nghẹn ở cổ họng...
Minh Trạc nắm lấy cổ áo, máu trên mặt chảy xuống. Đôi mắt hổ phách của y lạnh lùng nhìn chằm chằm vầng trăng, yết hầu chuyển động, như đang chịu đựng thứ gì đó ghê tởm: "Ăn nhanh lên cho tôi."
Ánh trăng nhai nhanh hơn, gần như là đang ngấu nghiến, Hương Thần lại kêu gào thảm thiết.
Minh Trạc nói: "Quá chậm."
Cậu giơ chân giẫm lên thân thể vô hình của Hương Thần, rút lôi thương còn lại một nửa từ dưới đất lên, nhét vào miệng Hương Thần.
"Lách tách!"
Lôi thương nổ tung trong miệng Hương Thần, mùi hương kỳ lạ lập tức nồng nặc hơn, mùi vị như trái cây sắp thối rữa. Hối Mang gập người, bốn tay cào cấu trước mặt.
Tiểu Lạc Tư ngây người nhìn cảnh tượng kỳ quái trước mặt, Hối Mang trông như một—
Như một con thú.
Minh Trạc nhặt tỳ bà lên, dây đàn bị đứt như tóc bị cháy, thoang thoảng mùi khét sau khi bị sét đánh. Không biết qua bao lâu, Hối Mang cuối cùng cũng ngừng ăn, ông l**m ngón tay, dường như vẫn chưa no.
Tiểu Lạc Tư kéo áo choàng lên, cổ họng khó chịu, cố gắng phát ra tiếng: "Minh—"
Cậu chỉ mới gọi một chữ, Hối Mang lập tức bị k*ch th*ch.
Gió.
Không phải gió, là dải lụa trắng. Chỉ trong nháy mắt, Hối Mang đã đến trước mặt Tiểu Lạc Tư. Đến gần mới biết, Hối Mang to gấp đôi người thường, ông giang rộng bốn tay muốn ăn thịt cả Tiểu Lạc Tư.
Minh Trạc giơ tay lên, tiếng xích lập tức vang lên. Hối Mang đột nhiên ngửa người ra sau như bị nắm tóc. Minh Trạc nắm chặt năm ngón tay, kéo dây xích như đang tự hành hạ mình: "Tôi cho phép ông càn quấy sao?"
Hối Mang bị kéo đi, Tiểu Lạc Tư dùng áo choàng bạch vi che mặt, vòng qua Hối Mang chạy đến trước mặt Minh Trạc. Minh Trạc hơi nghiêng đầu, như tránh ánh sáng, rất mất kiên nhẫn: "Ta cũng cho phép ngươi càn quấy à?"
Tiểu Lạc Tư buông áo choàng ra, giũ một cái, trùm lên đầu Minh Trạc. Trước mắt Minh Trạc tối sầm, tay đột nhiên bị nắm lấy, nghe thấy giọng nói thiếu niên cố gắng bình tĩnh: "Nhiều máu quá, ta lau cho ngươi."
Áo choàng khẽ động, Tiểu Lạc Tư dùng cách tắm cho Lạc Du lau mặt cho Minh Trạc. Qua lớp áo choàng, đôi mắt cụp xuống của Minh Trạc chỉ nhìn thấy bàn chân nhón lên của Tiểu Lạc Tư.
"Là máu sao?" Minh Trạc đột nhiên nắm lấy tay Tiểu Lạc Tư, kéo cậu vén một góc áo choàng lên, lộ ra nửa khuôn mặt, "Ngươi nhìn lại xem."
Chú Huyết Gia trên cổ Quân chủ đã lan khắp má, y còn giống quái vật hơn cả Hối Mang, cả người bị dây xích quấn quanh, lời nói thốt ra sắc bén như răng nanh.
Tay Tiểu Lạc Tư bị ấn lên khuôn mặt đó, tim cậu nhói lên, cậu tưởng chỉ là một cái. Thế nhưng khi lòng bàn tay chạm vào vết thương và chú văn của Minh Trạc, cơn đau nhói này cứ liên tục không ngừng.
"Quên mất lúc này ngươi còn chưa biết," Ánh mắt Minh Trạc u ám, giọng điệu cao ngạo, "Cái này gọi là chú Huyết Gia, ta dùng để ăn người và Thần."