[Trời có phạt - Sóng lớn cuồn cuộn thì đã sao!]
Editor: Gấu Gầy
Gió mạnh ào ạt cuốn lên ngàn tầng sóng trắng. Thiên Hải Vô Tận giờ như một nồi nước sôi trào, gào thét dữ dội giữa vòng vây của những con thú đồng trấn hải. Nước cuộn trào mãnh liệt, khí thế hung hãn, như thúc giục vạn con ngựa hoang, muốn giẫm nát chúng sinh lục châu thành bùn đất.
Giữa trời đất mịt mù, trưởng lão Sa Mạn tông chắp tay sau lưng, không biết qua bao lâu, ông ta đột nhiên quay đầu, chắp tay về phía Bắc: "Tán Hoàn Quân, lần trước chia tay, đã nhiều năm không gặp, cái tính thích tranh phong hỏi đạo của cô vẫn không thay đổi chút nào."
Giang Sương Khách đáp: "Ta thấy phong ấn núi Tây khuê vững như bàn thạch, liền biết ông đang chủ trì. Hoàng Ích, tuy rằng ông lớn tuổi nhưng khí phách hơn mấy tên sư đệ hèn nhát của ông nhiều."
Áo choàng của Hoàng Ích tung bay, lộ ra mái tóc hoa râm, cười khổ nói: "Nhất Thức Nương, nói chuyện vẫn không nể nang gì cả. Cô có biết, trên đời này được mấy tông phái may mắn như Bà Sa môn, toàn là những tên cứng đầu cứng cổ!"
Một người ở Tây, một người ở Bắc, cách nhau vạn dặm, vậy mà có thể nói chuyện với nhau trên Thiên Hải, đủ thấy tu vi của hai người không phải hạng tầm thường, đều là nhân vật lợi hại hiếm có trên đời.
Giang Sương Khách nói: "Ông đã đến đây, chắc hẳn cũng giống ta, là vì ngăn Thiên Hải mà tới."
"Đúng vậy. Bốn phong ấn trấn hải vốn là mỏ neo chống trời, giờ đã đứt mất hai, hai cái còn lại e rằng cũng khó mà chống đỡ được sự tấn công của Thiên Hải." Hoàng Ích chỉ tay về phía biển, "Ngự quân mở đại trận chữ "卍" (Vạn) chống trời, một mình gánh chịu Thiên Hải bên dưới, chính là để cho hai phái chúng ta tranh thủ thời gian trấn hải."
"Vậy thì để Bà Sa môn chúng ta thiết lập lại phong ấn trấn hải này trước." Giang Sương Khách hơi nghiêng người, nói với các đệ tử phía sau, "Chiêu thức thứ nhất của kiếm pháp Nghiệp Hỏa, rút kiếm không đường lui. Các đồ đệ, hãy giúp ta mở đường!"
Các đệ tử đồng thanh đáp lại, bọn họ hành động đồng nhất, cùng nhau đặt tay lên kiếm. Bỗng chốc gió thổi cuồn cuộn, sóng dữ dâng trào, Bà Sa nghiệp hỏa bùng lên, đột ngột bốc cao từ dưới chân các đệ tử, cùng lúc vô số thanh kiếm được rút ra, lao thẳng vào biển!
Cơn sóng Thiên Hải đang cuồn cuộn như vạn mã lập tức yếu đi, biển tách làm đôi. Chiêu thức này chém ra, hai con thú đồng trấn hải bị đánh sập xuất hiện trở lại.
"Đúng là một đám đồ đệ tốt. Nếu ta sớm khuyên bảo sư đệ quay đầu là bờ thì tông môn ta cũng không đến nỗi không có người kế thừa. Nhất Thức Nương, sau này nếu còn cơ hội, chỉ mong trong số đệ tử của cô và ta có người có thể thay chúng ta phân thắng bại." Hoàng Ích thở dài tiếc nuối, đưa hai tay ra, gương báo trước ngực sáng lên, "Hôm nay, để ta và các vị tiểu hữu mở đường cho cô, mau chóng thiết lập lại phong ấn trấn hải!"
Bảo Lạc Hương thoang thoảng, các đệ tử cảm thấy mũi kiếm nhẹ đi, như có một đôi bàn tay rộng lớn, đỡ lấy thanh kiếm đang chìm xuống của bọn họ. "Bạt Phong" thế như chẻ tre lại xuất hiện, đè chặt sóng lớn Thiên Hải!
Giang Sương Khách đạp sóng lướt trên không trung, một tay nắm về phía Nam, một tay dẫn về phía Đông, thi triển chú pháp: "Tố Hồi!"
Hai con thú đồng trấn hải sụp đổ lập tức hút mảnh vỡ trở về, mắt mở trừng trừng, móng vuốt khôi phục, nhanh chóng cao lên tại chỗ, trở lại hình dạng ban đầu.
Giang Sương Khách nói: "Phong ấn!"
Lấy hai con thú đồng trấn hải làm điểm xuất phát, phong ấn màu vàng chói mắt lập tức hiện ra. Chúng vừa xuất hiện, núi Tây Khuê và núi Bắc Lộ cũng đồng loạt hưởng ứng, bốn phong ấn hình tròn đồng thời bay lên.
Giang Sương Khách đứng ở giữa giơ tay, bốn phong ấn xoay quanh bà. Chúng đuổi theo nhau, va vào nhau, hợp nhất thành một đại trận có thể đối kháng với đại trận chữ "卍" (Vạn) trên đỉnh đầu bà.
Chữ trên đại trận ánh vàng giao nhau, một nét mực đậm nhạt dần, chữ "Trấn" khóa chặt sóng lớn cuồn cuộn, chính là chữ mà thanh niên tộc Khổ Ô để lại trên núi Đông Chiếu.
Mọi người đồng lòng hô: "Trấn Hải!"
Các điểm sáng của đại trận chữ "卍" (Vạn) lại sáng lên, giữ chặt Thiên Hải đang rò rỉ. Mưa tạnh, Lạc Tư dường như nghe thấy tiếng gọi. Xung quanh Ngự quân sáng lên những đốm sáng bạc, chúng như đom đóm, từng con từng con một chui vào cơ thể hắn.
Tóc bạc tung bay, Lạc Tư dùng hai ngón tay chỉ xuống: "Phá!"
Hai đồng xu Âm Dương bị Minh Hàm giam cầm lập tức vỡ vụn, hư không đảo ngược, âm dương co lại, muốn kéo Minh Triết và quan tài đồng trở về.
Đã không thể cản Minh Triết, chi bằng trực tiếp phá vỡ Âm Dương Tử giao thoa âm dương, khiến việc triệu hồi thất bại.
Minh Hàm nhẹ nhàng ném mảnh vỡ đồng xu đi: "Đáng tiếc thật, để hai đồng xu Âm Dương này có thể tụ lại với nhau, ta đã đặc biệt để Văn Huân ăn Thanh Ưng, giờ vỡ nát thế này, e rằng sau này không dùng được nữa."
Cùng với mảnh vỡ đồng xu, gã còn ném ra bảo vật thứ hai, con chuột Xích Kim bị mất của núi Đông Chiếu.
Hai tay Minh Hàm điều khiển dây rối, kéo Minh Trạc lên. Gã điều khiển Minh Trạc là muốn mượn Minh Trạc để điều khiển Minh Triết. Hành động này khiến tình thế thay đổi, con chuột Xích Kim nhanh chóng chạy vun vút giữa không trung, lao về phía Minh Triết.
Nữ Đế chỉ cầm một con chim Xích Kim đã khiến hai cây cột chống trời sụp đổ, nếu thêm một con chuột Xích Kim nữa, e rằng sẽ trời long đất lở!
Minh Trạc lại cắn vào đầu lưỡi, dùng máu để thi triển: "Lôi!"
Nhưng ông trời đã không còn đáp lại y nữa. Minh Hàm nói: "Ngươi hết cách rồi."
Minh Trạc khinh thường hỏi: "Vậy sao?"
Tia sét "xoẹt" một tiếng, bùng lên từ mặt đất. Một luồng đao phong mạnh mẽ bất ngờ chém ra, nhắm thẳng về phía Minh Hàm. Minh Hàm nghiêng người tránh, trên má đã có một vết đao. Gã vung tay nắm lấy, nhưng lại không bắt được Minh Trạc mà là một con rối giấy rách nát.
Nguyệt Kính và thuật điều khiển rối cùng lúc phát động, chữ "Lôi" vừa rồi chỉ là chú quyết Minh Trạc dùng để lừa Minh Hàm. Nhân lúc Minh Hàm ngỡ ngàng, Minh Trạc vươn tay, vừa lúc chặn được con chuột Xích Kim.
Rối giấy của Minh Trạc đã ném cho Lạc Tư. Y đã cạn kiệt linh năng, chỉ có thể sử dụng Nguyệt Kính, muốn triệu hồi công công mặt phấn hoàn chỉnh để tập kích Minh Hàm phải mượn sức của Lạc Tư. Nhưng hai người không có cơ hội và thời gian để bàn bạc, vì vậy chiêu này từ thời điểm đến bước đi đều dựa vào sự ăn ý với nhau.
Minh Hàm nói: "Hai người các ngươi, đúng là phối hợp thật ăn ý!"
Minh Trạc nắm chặt con chuột Xích Kim, máu tươi từ ngón tay cụt sau lưng chảy ra làm ướt vạt áo y. Y dẫm lên dây rối, lạnh lùng nhìn Minh Hàm: "Giết hắn!"
Ánh sáng bạc bị Lạc Tư kìm nén đã có dấu hiệu bùng nổ. Lúc Minh Hàm hoàn hồn lại, Lạc Tư đã xuất hiện sau lưng gã.
Minh Hàm nói: "Đến nước này—"
Đầu gã đứt khỏi cổ, lăn lông lốc trên đất, nhưng vẫn mang theo nụ cười nói nốt câu còn lại: "Ta sẽ cho các ngươi biết, thế nào gọi là bất lực."
Dây rối từng sợi từng sợi siết chặt, kéo Minh Trạc lên không trung. Lạc Tư vội vàng ôm lấy eo y, Tru Thiên Ngân Lệnh trên cao đột nhiên nặng trĩu, "vù vù vù" rung lên.
"Con người khi tiến thoái lưỡng nan giống như chuột trong lu, là lúc thú vị nhất." Minh Hàm cười lớn, hóa thành làn sương đen tập hợp lại thành hình người giữa không trung, "Các ngươi tự cho là ăn ý, đấu trí đấu dũng với ta, nhưng lại quên ta là người thích để lộ sơ hở. Cú đánh vừa rồi sao lại không nằm trong kế hoạch của ta chứ? Con chuột Xích Kim tặng cho các ngươi, Thiên Quan này, ta sẽ phá trước!"
Gã chắp hai tay lại đẩy ra hàng ngàn hàng vạn dây rối, ngay khi Minh Triết sắp trở về hư không âm dương thì giật mạnh một cái.
"Phong ấn trấn hải bị phá, Ngự quân bị khiển trách," Minh Hàm trầm giọng nói, "Quân chủ, xin hãy thi hành nghiêm luật, giáng xuống Thiên Phạt!"
Thì ra gã phá hủy phong ấn hai ngọn núi, triệu hồi Minh Triết ra là vì bước này, để Lạc Tư bị định tội. Muốn Thiên Hải hoàn toàn tràn ngập phải khiến Tru Thiên Ngân Lệnh của Ngự quân Thiên Hải mất hiệu lực. Không có Tru Thiên Ngân Lệnh, dù Minh Trạc, Lạc Tư hay người tứ sơn có năng lực thông thiên cũng không thể nào ngăn cản được sóng lớn cuồn cuộn như Giao Mẫu trấn trời.
Ba vòng Kim Ô của Minh Triết tụ lại trước ngực bà ta, áo giáp rực sáng, sau lưng như có áo choàng đế vương, đây là uy thế khi Nữ Đế thi hành nghiêm luật, bà ta liếc nhìn Lạc Tư từ xa.
Chỉ một cái nhìn này, ánh sáng bạc tắt ngúm, Tru Thiên Ngân Lệnh lập tức hóa thành làn sương tan biến.
Nghiêm luật như sắt, Ngự quân Thiên Hải đã thất trách, thiên phạt sẽ tước bỏ phong hào của Lạc thị, thu hồi Tru Thiên Ngân Lệnh mà Nữ Đế giao cho họ, từ nay không cho phép Lạc thị mượn bất kỳ linh năng nào từ thần linh tứ phương và Thiên Hải Vô Tận nữa!
Đại trận chữ "卍" (Vạn) lập tức mất hiệu lực, "rắc" một tiếng giòn tan, tứ sơn đồng thời rung chuyển dữ dội. Phong ấn trấn hải trên đỉnh đầu Giang Sương Khách cũng vỡ vụn, sóng lớn Thiên Hải bị áp chế như hổ đói vồ mồi ập thẳng về phía mọi người.
Các đệ tử Bà Sa môn vội vàng lùi lại, ngã nhào xuống đất. Giang Tuyết Tình nắm chặt kiếm, cảm thấy như mình đang ở giữa sóng gió kinh hoàng, nàng hét lên: "Sư phụ!"
"Tru Thiên Ngân Lệnh mất hiệu lực, Thiên Quan này không giữ được nữa rồi!" Gương báo của Hoàng Ích vỡ nát, ông ta ôm ngực, vẻ mặt chật vật, "Các vị tiểu hữu, mau rời khỏi Thiên Hải!"
Giữa sóng to gió lớn, Giang Sương Khách vẫn đứng vững. Bà nhìn phong ấn vỡ tan, tự nhủ: "Thiên Phạt sao..."
Hoàng Ích lại thi triển chú pháp giúp các đệ tử đỡ được sóng lớn, ông ta nói với Giang Sương Khách: "Ngự quân khó giữ được mạng, Thiên Hải vỡ đê không gì cản nổi. Nhất Thức Nương, mau trở về núi, bảo dân chúng rời đi!"
Giang Sương Khách nói: "Nếu phong ấn của chúng ta cũng vỡ thì thiên hạ sẽ biến thành biển oán hận mênh mông, dân chúng có thể trốn đi đâu chứ?"
Hoàng Ích đáp: "Vẫn có chỗ đi!"
Giang Sương Khách cởi bầu rượu bên hông: "Ông nói đúng, vẫn có chỗ đi, chỗ của ta đã định từ lâu rồi."
Hoàng Ích mơ hồ có dự cảm, bước lên một bước: "Sư phụ của cô năm xưa đã phát điên vì giữ Thiên Quan, chẳng lẽ cô muốn đi theo vết xe đổ của ông ấy sao! Nghe ta khuyên một câu..."
Giang Sương Khách uống cạn rượu, ném hồ lô vào Thiên Hải. Bà nắm chặt chuôi kiếm, tóc mai hai bên tung bay: "Ông cũng biết sư phụ ta đã phát điên vì giữ Thiên Quan, ta là đồ đệ của ông ấy, sao có thể thua chứ?"
Bóng lưng của lão ma đầu và các sư huynh sư tỷ đang ở phía trước, thông qua họ, Giang Sương Khách như nhìn lại những ngày tháng tốt đẹp trên núi Bắc Lộ. Bà bước lên một bước, ngón cái nhẹ nhàng đặt lên chuôi kiếm, thanh kiếm rung lên.
"Cả đời này ta chỉ học được một chiêu," Giang Sương Khách cười ha hả, cao giọng hô vang, "Sóng lớn cuồn cuộn thì đã sao? Hãy xem Nhất Thức Nương ta một kiếm định thiên!"
Ấn mạnh chuôi kiếm, tay áo Giang Sương Khách tung bay, bà mạnh mẽ rút kiếm. Hàng ngàn cơn sóng đều dừng lại, sương mù trên biển đều lùi bước. Chỉ một kiếm, chỉ một chiêu, ánh sáng vàng và nghiệp hỏa quấn quanh lưỡi kiếm đột ngột xông ra, với khí thế một người chặn vạn quân, ghim chặt vào trung tâm Thiên Hải!
Dù trời có sập, trước mặt bà, cũng chỉ được sập một nửa!
Các đệ tử hét lên: "Sư phụ!"
Hoàng Ích vung tay áo lên, không kịp nhìn thêm, dùng sức đẩy các đệ tử: "Mau đi thôi!"