Vượt Qua Cổng Trời - Đường Tửu Khanh

Chương 137

[Mau gọi ta, ta chỉ nói hai chữ]

 

Editor: Gấu Gầy

 

Tri Ẩn.

 

"Sư phụ, tại sao lại gọi con là Tri Ẩn?"

 

"Tứ đệ ngốc quá, đương nhiên vì muốn giấu đệ đi rồi."

 

"Gì mà Tứ đệ? Đại sư tỷ, làm ơn nhớ cho kĩ, ta xếp thứ hai! Tại sao phải giấu ta đi chứ?"

 

"Nếu đệ không đứng nhất thì xếp thứ mấy cũng có khác gì đâu. Hơn nữa, đệ thấy Giang Nhị nghe hay hơn Giang Tứ à? Còn tại sao phải giấu đệ đi, hừm, chắc là sư phụ thấy đệ hay gây rắc rối đấy."

 

"Ôi trời, không ngờ đại sư tỷ nói vậy được luôn, rõ ràng tỷ mới là người gây rắc rối nhiều nhất."

 

"Tiểu muội, muội đúng là thiên vị, lại bênh vực Giang Tứ."

 

"Hai người đều không tốt, suốt ngày cãi nhau chí chóe làm sư phụ choáng váng cả đầu!"

 

"Choáng váng gì chứ... Ối, hình như sư phụ ngất thật rồi!"

 

Ba người họ đang ném giấy vo tròn cho nhau, giờ chẳng ai còn tâm trí đâu mà viết lách nữa. Cả đám vứt bút xuống, xúm lại bên bàn như đàn chim non há mỏ chờ mớm, tranh nhau gọi: "Sư phụ! Sư phụ!"

 

Giang Tuyết Tình nằm vật ra trường kỷ, nhắm mắt lại, vẻ mặt đau khổ: "Các con đừng gọi ta nữa!"

 

Giang Trạc nói: "Sư phụ, người dậy mà phân xử đi."

 

Ca Man đẩy y ra: "Sư phụ, người cứ ngủ đi, ngoài kia có chuyện gì, con đều có thể..."

 

Giang Trạc gạt tay Ca Man, rướn đầu lại gần: "Đừng mà, sư phụ, người mau bắt tỷ ta lại đi! Nếu sau này Bà Sa môn do tỷ ấy tiếp quản, con sẽ bỏ nhà ra đi!"

 

Thiên Nam Tinh bị hai người xô đẩy qua lại, trên tay và mặt còn lem nhem mực viết. Cô bé chẳng cao hơn cái bàn là bao, hết khuyên người này lại đến người kia: "Đại sư tỷ, tỷ lớn nhất, nhường Tứ ca một chút đi. Tứ ca, huynh cũng đừng có chọc đại sư tỷ giận nữa, chúng ta ngoan ngoãn nghe lời, được không? Sư phụ, người thấy con nói có đúng không?"

 

Bọn họ người nào cũng nói, chẳng ai nghe ai, cuối cùng lại cùng nhau sà vào cạnh trường kỷ, gọi: "Sư phụ! Sư phụ!"

 

Giang Tuyết Tình ôm đầu: "Á..."

 

Thấy Giang Tuyết Tình có phản ứng, bọn họ càng hăng hái: "Sư phụ! Sư phụ!"

 

"Á á á á á—" Giang Tuyết Tình lăn lộn trên trường kỷ, mặc kệ tóc tai rối bù, cứ thế lăn mấy vòng đến tận bên cửa sổ, "Trời muốn giết Thời Ý Quân ta đây, cần gì phải dùng cách này? Thà ta tự sát còn hơn là bị mấy đứa làm phiền, ồn ào chết đi được!"

 

Bà đặt tay lên chuôi kiếm, làm ra vẻ muốn rút kiếm. Ba đệ tử hoảng sợ, đồng loạt lấy tay che mắt.

 

Giang Trạc lên tiếng: "Tự sát thì hèn nhát quá, hay là người dùng kiếm một nhát chém chết ba đứa tụi con đi."

 

Ca Man nói: "Máu bắn lên trường kỷ khó lau lắm, Nguyệt Minh sư bá nhìn thấy lại giận."

 

Thiên Nam Tinh bảo: "Hai người đừng nói nữa, sư phụ chạy mất rồi!"

 

Bọn họ bỏ tay xuống, sư phụ đã nhảy qua cửa sổ biến mất từ lúc nào. Cả ba lần lượt trèo lên trường kỷ, ghé mặt ra cửa sổ nhìn ra ngoài.

 

Ca Man nói: "Sư phụ không thấy đâu, nhưng trên cây ở sườn núi kia hình như có người ngồi?"

 

Tóc nàng như lụa, óng ả mượt mà, vì ngày thường thích tiền nên sư phụ tết cho bảy tám bím tóc nhỏ đính thêm đồng xu, lại vì thích chạy nhảy nên dưới mỗi bím tóc còn buộc thêm một chuông vàng hình cá lửa nhỏ. Lúc này nàng nằm sấp bên cửa sổ, mái tóc treo theo đồng xu và chuông vàng che hết tầm nhìn của sư đệ sư muội.

 

Giang Trạc nói: "Tỷ tránh ra, để ta và tiểu sư muội xem nào."

 

Ca Man ngạc nhiên: "Dạo này nhà mình có khách à? Người kia ta chưa thấy bao giờ, hắn cao lớn, tóc xoăn tít..."

 

Thiên Nam Tinh hỏi: "Xoăn tít là xoăn thế nào?"

 

Giang Trạc đáp: "Muội đừng có học theo."

 

Ca Man "Ơ" một tiếng, rồi nói tiếp: "Người đó đang đi về phía này, đây là thần thông gì vậy? Không giống Lệnh Hành. Không ổn, không ổn rồi - là lửa!"

 

Trong phòng bỗng nhiên nóng lên, những tờ giấy vo tròn mà bọn họ vừa ném đi tự bốc cháy. Giang Trạc bị bỏng, ôm lấy khóe mắt, ba chấm đỏ cũng nóng ran, lòng y bỗng nhiên rối bời, như có một cái tên đang thiêu đốt.

 

"Ta viết tên..."

 

Đại sư tỷ và tiểu muội đều biến mất, giữa ánh lửa đỏ rực, có người nắm lấy tay Giang Trạc. Người đó lúc cao lớn, lúc lại bằng y, dường như chiều cao do người đó điều khiển chỉ trong một ý niệm.

 

"Viết lên lòng bàn tay ngươi."

 

Giang Trạc xòe bàn tay ra, sợi dây đỏ quấn quanh ngón tay, luồn lên cổ tay y, rồi vươn ra ngoài cửa sổ.

 

Tri Ẩn.

 

Tri Ẩn—

 

Ký ức hỗn loạn như những cánh cửa kéo đóng chặt, bất ngờ mở ra trước mắt Giang Trạc, "Xoẹt xoẹt xoẹt" để lộ ra những người đứng phía sau. Những người này lần lượt quay đầu lại, đều có cùng một khuôn mặt.

 

Bao quân Vĩnh Trạch hiệu lệnh thiên hạ, Quân vương Bạch Vi tội ác tày trời, tam sơn vào Bái Đô, vạn tông đồng lòng giết y, đệ tử Bà Sa môn lần đầu xuống núi, Tiên Âm bày mưu, Vĩnh Nguyên tuẫn đạo, đàn quạ sương đen, thiên mệnh khó trái, y phải bỏ mạng, trên đỉnh Bắc Lộ, khỉ núi tặng quà, giờ Tý đánh trống, giai điệu hoà vui, suối thần hoang sơn, một mình tiễn biệt, hai núi sụp đổ, sư phụ uống rượu, Thiên Hải dâng trào, kiếm Bất Kinh gãy, Tiểu Thắng thăm dò, tuyết bay vạn dặm, âm dương đảo lộn!

 

Loạn! Loạn!

 

Đầu Giang Trạc đau như búa bổ, những người đó như dòng nước lũ vỡ đê, lần lượt tràn qua người y. Y che một mắt, con ngươi màu hổ phách mở to, phản chiếu hình ảnh của y, vô số y!

 

Người ơi người, trên cõi đời này chỉ có nỗi đau là chân thật. Mẹ ta đâu? Hối Mang móc tim, tối tăm mờ mịt. Cậu ơi cậu, thả ta ra!

 

Hỏi đạo vấn trời, chữ Vạn thúc tim, đôi báo nép nhau, không được hôn ta, hồn phách tương thông, lần đầu gặp mặt ở Bái Đô, từ đó về sau, mệnh mệnh mệnh mệnh, chỉ huynh và ta!

 

Minh Trạc, Giang Trạc, Vĩnh Trạch, Tri Ẩn, Minh Trạc, Giang Trạc, Vĩnh Trạch, Tri Ẩn. Mau gọi ta—

 

Hồn phách Giang Trạc chấn động, sắp bị một luồng sức mạnh kéo ra khỏi thân xác, y không nhịn được kêu lên đau đớn: "Aaaa!"

 

Giữa mưa bụi tuyết bay, bóng hình ấy đều nắm tay y. Một người đối mặt với y, một người quay lưng lại.

 

"Ta viết tên..."

 

"Ta sẽ theo em."

 

Bóng hình ấy như có một cái miệng, cùng lúc mở lời, giọng nói chồng lên nhau:

 

"Nhưng từ nay về sau..."

 

"Em có muốn gặp ta không?"

 

Hắn tóc đen, cũng là tóc bạc, dưới cơn sóng dữ, trong tiếng sấm rền, đỡ lưng Giang Trạc, nắm cổ tay Minh Trạc. Là mưu tính đã lâu, cũng là thờ ơ hờ hững.

 

"Tính tình tệ như vậy..."

 

"Sau này đều uống rượu với ta sao?"

 

Căn phòng đã gần cháy rụi, chỉ còn lại khung cửa sổ. Giang Trạc loạng choạng đẩy gối đệm ra, bám vào cửa sổ, nhưng bên ngoài tối om, chỉ có một khuôn mặt nham hiểm giễu cợt.

 

"Cháu ngoan, lại gặp nhau rồi." Minh Hàm vẫn mặc y phục như hồi chúng sinh tuẫn đạo, gã hơi cúi người xuống, dường như cao hơn Giang Trạc gấp vạn lần. Gã nhìn Giang Trạc như nhìn con rối trong tay, nở nụ cười quỷ quyệt: "Ngươi nghĩ các ngươi chạy thoát được sao? Dù thân xác ngươi có được tái tạo, hồn phách có lành lại, cũng vĩnh viễn không thoát khỏi tay ta."

 

Tiếng xích vang lên, chú văn Huyết Gia lan theo khung cửa sổ bò vào, như lũ kiến cắn xé Giang Trạc. Chúng phủ lên sợi dây đỏ trên ngón tay y, lan ra khắp cánh tay.

 

"Qua đây nào," Minh Hàm cười lớn, "Những phàm thai kia đều là rác rưởi, chỉ có ngươi tâm trí kiên định, không dễ bị hủy diệt, mạng sống như cỏ dại, đốt mãi không hết!"

 

"Không..." Giang Trạc bị kéo lê, đặt chân lên bậu cửa, cố sức giãy giụa, gắng gượng quát: "Ngươi đã chết rồi, còn dám vào tâm hải của ta!"

 

Minh Hàm đáp: "Chính vì đã chết nên ta chẳng sợ gì cả. Ngươi không biết sao, ta chính là tâm ma của ngươi."

 

Giang Trạc phản bác: "Ngươi không phải."

 

Khuôn mặt Minh Hàm gần như dính sát vào cửa sổ, hai mắt điên cuồng: "Nếu ta không phải, vậy thì còn ai khiến ngươi sợ hãi đến thế?"

 

Giang Trạc nhìn lại, nghe thấy những giọng nói hòa thành một. Y nhếch môi cười, như bị giọng nói kia thôi thúc: "Trên đời này ta chẳng sợ ai cả, Minh Hàm, ta chỉ nói hai chữ, ngươi nghe cho rõ đây."

 

Giọng y trầm xuống, như muốn xua tan ký ức hỗn loạn, từ quá khứ và hiện tại, triệu hồi người kia đến bên cạnh mình.

 

Giang Trạc gọi: "Thái Thanh!"

 

Ngọn lửa trong phòng bỗng nhiên tắt ngúm, Minh Hàm và chú văn Huyết Gia đều biến mất. Trong bóng tối, tóc bạc bay ra trước, quấn quanh mắt Giang Trạc, ngay sau đó, có người nắm lấy tay y.

 

Vạn ác tan biến, ánh sáng tràn tới.

 

Giang Trạc bỗng mở to đôi mắt đã nhắm chặt từ lâu, th* d*c kịch liệt.

Bình Luận (0)
Comment