[Kinh Bách Xuyên, Thiên Hạ Đệ Nhất]
Editor: Gấu Gầy
"Tốt quá! Vậy là chúng ta đều sống rồi!" An Nô thở phào nhẹ nhõm, trong hốc mắt loé lên hai ngọn lửa ma trơi run rẩy, như nước mắt tuôn rơi, "Rõ ràng chỉ là chuyện xảy ra trong nháy mắt, vậy mà ta cứ ngỡ đã trải qua mấy năm. Giang huynh, Lạc huynh, mau xuống đây đi."
Giang Trạc nói: "Lạc huynh, huynh cũng nghe thấy rồi đấy, mau thả ta xuống."
Lạc Tư trầm giọng, không hề có ý định buông tay: "Chú văn vẫn chưa hoàn toàn biến mất, em có gọi trời cũng chẳng ai đáp lại đâu."
"Trời cũng đâu phải do ta quản, ta chưa từng gọi trời." Giang Trạc buông lỏng tay, để tóc đen của Lạc Tư tuột đi, giọng y nhẹ nhàng mà ranh mãnh, chỉ đủ để hai người nghe thấy, "Trên đời này chỉ có huynh là do ta quản, cho nên ta..."
Y dừng lại, lời thì thầm chưa nói hết hóa thành roi mềm, dễ dàng quất vào ngực Lạc Tư, quấn quanh đầu tim hắn, siết chặt lấy.
Cho nên ta...
Chỉ... gọi... huynh... thôi.
Đôi mắt màu hổ phách không chớp, chứa đựng hình bóng của Lạc Tư, ngón tay tuy đã buông ra, nhưng sợi xích nối liền hai người lại càng siết chặt. Hồn chú tâm thề, hai người gắn kết, đời này kiếp này không bao giờ hối hận. Từ nay về sau, mặt đối mặt, tim liền tim, không thể nào thoát khỏi nhau.
"Biết thế đã đưa em đến núi Tây Khuê," Lạc Tư đưa một tay ra, xé chú Huyết Gia như xé giấy, "Đệ tử Bà Sa môn ai cũng hư hỏng."
Hai người đáp xuống đất, Giang Trạc hỏi An Nô: "Huynh ấy đã biến trở lại rồi mà, sao ngươi vẫn còn run vậy?"
An Nô giơ một mảnh xương chân vụn ra: "Chân ta bị dọa vỡ nát rồi, xương sườn cũng gãy mấy cái, đi đứng đương nhiên phải lảo đảo. Hai người không cần quan tâm ta, lát nữa sẽ hồi phục lại thôi."
Liên Tâm đại sư không để ý đến bọn họ, vội vàng chạy đến bên hồ: "Mọi người xem, kiếm Sơn Hổ rung mạnh như vậy, chắc chắn là nó cảm nhận được nguyên khí của Lý Tượng Lệnh bị tổn thương nghiêm trọng."
Trong hồ, Lý Tượng Lệnh và Thiên Nam Tinh ngồi đối diện nhau, nhắm mắt, trên đầu gối mỗi người đều đặt một thanh kiếm. Kiếm Sơn Hổ ngạo nghễ đã lộ ra một phần lưỡi kiếm, như sắp sửa tuốt ra khỏi vỏ.
An Nô cao giọng: "Không ổn rồi, sắc mặt tiểu sư muội rất kém!"
Liên Tâm đại sư nói: "Tiểu muội đang giúp Lý Tượng Lệnh trấn kiếm, đã truyền thần thức vào trong kiếm, bây giờ khí thế của kiếm Sơn Hổ càng mạnh thì con bé càng nguy hiểm."
An Nô hỏi: "Không thể dừng lại sao? Bên ngoài còn đám chó săn của Thiên Mệnh ti đang bao vây, không biết lúc nào sẽ phá cửa xông vào."
"Binh khí bình thường thì có thể, nhưng kiếm Sơn Hổ thì không." Chiếc quạt xếp trong tay Giang Trạc xoay một vòng, chỉ thẳng vào kiếm Sơn Hổ, "Thanh kiếm này trước đây từng theo Lý Kinh Đạo. Ở Thiên Hải, ngay cả thần linh nó cũng không sợ. Sau đó Lý Kinh Đạo lỡ tay chém chết cá lớn, Quân chủ Minh thị đã ban cho nó lời chúc phúc của Nguyệt Thần, khiến nó chẳng những có thể chém giết chúng thần mà còn hiệu triệu thiên lôi. Vì vậy, minh văn khắc trên thân kiếm này tuyệt đối không phải hư danh, trong số những thần binh lợi khí trên đời, chỉ có nó mới xứng đáng với danh hiệu 'thiên hạ đệ nhất'."
An Nô lo lắng nói: "Trước đây ta nghe Đại Tế Ti nói, thần linh ban phúc không phải chuyện khó cầu, sao chỉ có nó là hung hăng như vậy?"
"Bởi vì lời ban phúc mà nó nhận được không phải lời ban phúc bình thường," ánh mắt Lạc Tư lướt qua kiếm Sơn Hổ, thanh kiếm dường như khựng lại một chút, nhưng rất nhanh lại trở lại như cũ, "Mà là lời ban phúc từng được thờ phụng ở Thần cung Bái Đô."
Năm đó, Thôi Thuỵ Tuyền vào kinh dám ra tay với Quân chủ là vì gã biết lời ban phúc của Nguyệt Thần trong Thần cung là giả, lời ban phúc thật đã được Minh Hàm tặng cho Lý Kinh Đạo từ lâu. Sau này, tam sơn vào Bái Đô đối đầu với Quân chủ trong điện Kiến Linh, lời nói của bọn họ cũng chứng minh điều này.
Sau khi Lạc Tư trở thành Thái Thanh, nghe nói ở Trung Châu có một môn phái tên là Lôi Cốt môn, chưởng môn không chỉ sở hữu kiếm Sơn Hổ mà còn sùng bái Hối Mang. Cho nên hắn đoán, vị chưởng môn này chính là "người giữ cửa" mà hắn đã từng gặp hai lần.
Người giữ cửa tên là Lý Tam Sơn, vốn là con trai của bảo mẫu Quân chủ. Sau khi bảo mẫu bị giết, Quân chủ giấu hắn trong cung, dùng đồ ăn của Hoa thừa tướng nuôi nấng. Hắn theo Quân chủ học đạo, học được một số chú pháp điều khiển sấm sét, khi lớn lên được thả ra khỏi cung. Sau khi ra ngoài, hắn nhớ ơn Quân chủ, không rời khỏi Bái Đô quá xa mà gia nhập một môn phái nhỏ gần đó.
Nói là môn phái nhỏ, thực ra trong môn ngoài một lão già què mù thì chẳng còn đệ tử nào khác. Lão già ban ngày ngồi ở đầu ngõ ăn xin, ban đêm dạy Lý Tam Sơn kiếm thuật. Tuy mắt mù, nhưng tai lão rất thính, Lý Tam Sơn ngộ tính kém, chỉ cần hơi sai sót là bị lão mắng chửi đánh đập.
Lão già đôi khi say rượu lại tự xưng là Lý Kinh Đạo, nói mình năm xưa tung hoành lục châu, chưa từng gặp đối thủ, cả đời chỉ thua ba lần. Một lần là dưới chân núi Bắc Lộ, thua chưởng môn Bà Sa môn lúc bấy giờ là Giang Tư Cố; một lần là ở Thiên Hải Vô Tận, thua Ngự phi Thiên Hải. Vì hai lần thua đều dưới tay nữ nhân, nên sau này khi chu du lục châu, lão luôn tránh mặt nữ nhân.
"Người khác cười ta sợ nữ nhân, nào biết ta từng khinh thường họ nhất. Con đường tu hành gian nan nguy hiểm, nữ nhân muốn khai khiếu phải học theo Nữ Đế Minh Triết, tu luyện đến mức đôi tay mềm mại xinh đẹp biến thành thô ráp xấu xí. Ngươi thử nhìn xem, đám nữ nhân đó đa phần cử chỉ phóng túng, hành vi không đoan chính, ta nhìn mà chướng mắt. Nữ nhân cần có dáng vẻ của nữ nhân, nếu không thể đảm đang việc nhà, giặt giũ nấu nướng, thì ít ra cũng phải biết trang điểm làm đẹp, dịu dàng nghe lời chứ?
"Thế nhưng, hai~! Người ta nói chẳng sai! Giờ ta thật sự sợ nữ nhân rồi! Núi Bắc Lộ từ khi xuất thế đã toàn nữ nhân, một người ý chí kiên định đã đành, đằng này ai cũng vậy, hỏi đạo thì liều mạng, kiếm ra khỏi vỏ là quyết đấu đến cùng! Ta thua Giang Tư Cố một lần không phục, thua hai lần vẫn không phục. Ngươi biết ta đã đánh với bà ấy bao nhiêu lần không? Tận ba mươi sáu lần! Nếu bà ấy mỉa mai, cười nhạo ta vài câu, ta còn có thể hận bà ấy, nhưng bà ấy lại không cười ta, chẳng những không cười mà còn giải thích kiếm pháp cho ta. Kiếm đạo ta không bằng bà ấy, làm người ta cũng không bằng, ta thua tâm phục khẩu phục!"
"Còn Ngự phi Thiên Hải, vốn chẳng phải nhân vật lừng lẫy gì, chỉ là một nữ ngư dân hỗ trợ Thiên Hải. Ngươi nghĩ xem, một nữ ngư dân, nếu không lấy Ngự quân Thiên Hải thì có gì ghê gớm? Cứ an phận ở nhà chăm sóc chồng con là được. Ai ngờ ta ở Thiên Hải say rượu gây họa, ỷ có bản lĩnh mà làm loạn, hại con cá lớn đã thông nhân tính vô cớ chết thảm, một xác ba mạng. Nếu không phải bị Ngự phi dùng Âm Dương tử trấn áp tu vi, tát bảy tám cái cho tỉnh, e là ta còn chưa biết mình đã gây ra tội lớn thế nào."
Lý Kinh Đạo vẫn luôn áy náy vì chuyện lỡ g**t ch*t cá lớn, mỗi lần say rượu đều nhắc lại. Nhưng kỳ lạ là, lão lại giữ kín chuyện thua người thứ ba, chưa từng đề cập đến.
Vài năm sau, tu vi của Lý Tam Sơn có chút tiến bộ, Lý Kinh Đạo lại lâm bệnh nặng. Trước khi lâm chung, lão giao kiếm Sơn Hổ cho Lý Tam Sơn, chỉ dặn dò hắn một câu.
"Đời này gặp người họ Minh, tuyệt đối đừng rút kiếm."
Lý Tam Sơn hiểu ý, nghĩ sư phụ cũng giống như mình, đều mang ơn Quân chủ Minh thị. Chôn cất sư phụ xong, hắn cảm thấy thế gian chẳng còn nơi nào để đi, bèn quay lại Bái Đô, làm người giữ cửa cho Quân chủ.
Lại qua vài năm, tam sơn vào kinh, Lạc Tư cướp đi Quân chủ. Hắn một mình trấn giữ Bái Đô, giao chiến với nhiều tông môn, cuối cùng không địch lại Hương Thần Văn Huân do Sa Mạn tông triệu thỉnh, bị bắt vào ngục. Không lâu sau, Thiên Hải vỡ đê, hắn cùng với các tông môn trấn hải, khiến Lôi Cốt môn tái xuất giang hồ.
"Thời Ý Quân mới nhậm chức chưởng môn, từng gặp hắn vài lần ở lạch trời. Một lần cứu trợ dân chạy nạn, Thời Ý Quân ôm về một bé gái sơ sinh bị bỏ rơi. Bản thân nàng lúc đó chỉ mới mười mấy tuổi, vừa phải lo liệu việc trong môn phái, vừa phải chăm sóc các sư huynh, sư tỷ, sư đệ, sư muội, thật sự không còn sức lực để nuôi thêm một đứa trẻ, bèn giao cho Lý Tam Sơn." Ánh mắt Lạc Tư khẽ chuyển, dừng lại trên khuôn mặt một người trong hồ, "Nàng đặt tên cho cô bé là 'Tượng Lệnh', mong nó sau này vừa có uy thế như thiên tượng vừa hiệu lệnh được tứ phương. Diễn biến tiếp theo mọi người đều đã biết, cô bé kia lớn lên không chỉ vang danh thiên hạ, mà còn biến Lôi Cốt môn thành...
"Kiếm kinh bách xuyên, thiên hạ đệ nhất."