Vượt Qua Cổng Trời - Đường Tửu Khanh

Chương 141

[Hôn hắn!]

 

Editor: Gấu Gầy

 

"Cách xa ta như vậy," Lạc Tư vòng tay vững chắc, cái hòm trong lòng hắn không hề nhúc nhích, "Quân mệnh khó theo."

 

"Huynh không chỉ nói bậy," Giang Trạc nâng quạt, nâng mặt Lạc Tư lên theo, "Mà còn được sủng sinh kiêu."

 

"Người có chỗ dựa, đương nhiên sẽ khác." Lạc Tư bị nâng cằm, giọng điệu thong thả, có vài phần khí chất như lần đầu gặp mặt ở Bái Đô, "Em nên hỏi ta, đây là do ai chiều hư."

 

"Ta không tò mò về chuyện đó," tay Giang Trạc cầm quạt rất vững vàng, "Ta chỉ tò mò về cái hòm này."

 

"Đúng là nên tò mò, bởi vì trên đời này được bao nhiêu cái hòm không cho người khác xem," Lạc Tư như đang ôm một miếng mồi ngon, lời nói như tấm lưới giăng ra, từng câu từng chữ câu dẫn Giang Trạc, "Chỉ có thứ bên trong nó mới khác thường, có thể coi là hiếm thấy."

 

"Thứ gì vừa nặng như núi, lại vừa doạ được tà ma?" Giang Trạc cúi xuống, dừng lại ở một khoảng cách gần, giữ nguyên tư thế cao thấp giữa hai người, "Là huynh bằng đất sét à?"

 

Để tiện di chuyển, lúc Lạc Tư rời đi, Giang Trạc đã dời cái hòm gỗ ra sân. Lý do y đột nhiên tò mò là vì cái hòm này quá nặng, với thần thông của y cũng không nhấc nổi, chỉ có thể đẩy từng chút một. Nếu không phải thấy Lạc Tư suốt ngày xách cái hòm này nhẹ nhàng như xách rau, y đã nghi ngờ bên trong chứa cả ngọn núi rồi.

 

"Chỉ là vài thứ..." Đôi mắt Lạc Tư ẩn chút sóng dữ, thận trọng trả lời, "Đồ tốt."

 

"Đoán không ra, xem cũng không cho," Giang Trạc hạ quạt xuống, nhẹ nhàng lướt qua yết hầu Lạc Tư, như thể đã mất hứng thú, "Sự kiên nhẫn của ta đã cạn rồi."

 

Cái hòm đột nhiên hạ xuống, cây quạt Giang Trạc chưa kịp rút lại đã bị Lạc Tư nắm lấy phần đầu.

 

Minh Phiến vốn đã sợ hãi khi đối diện với Thái Thanh, nếu không phải Tri Ẩn khống chế, nó đã sớm chuồn mất rồi. Giờ bị Thái Thanh nắm lấy, nó lập tức giải phong tại chỗ!

 

Cây quạt lập tức hóa thành ngàn vạn chân ngôn vàng bay tán loạn, giống như tia lửa b*n r*, lại như những cánh bướm đỏ đang vỗ cánh hỗn loạn, giống như một cơn mưa vàng bất chợt đổ xuống.

 

Cây quạt biến mất, thứ Lạc Tư nắm chính là cổ tay Giang Trạc. Hòm gỗ "bịch" một tiếng rơi xuống đất, Giang Trạc nửa người lơ lửng như rơi vào lưới, sau đó được vớt lên.

 

Nụ hôn bắt đầu từ cái chạm nhẹ.

 

Đầu tiên là môi, Lạc Tư dịu dàng đến lạ thường. Nhưng hắn càng dịu dàng, Giang Trạc càng cảm thấy nguy hiểm. Hắn dùng hai ngón tay nắm lấy cổ tay Tri Ẩn, cảm giác nóng rát như một lời chào, giống như khi hắn xông vào Bái Đô, đây là đang nói với Giang Trạc—

 

Hắn bắt đầu rồi.

 

Ngón tay Lạc Tư di chuyển lên trên, tách các ngón tay của Giang Trạc ra, luồn vào giữa những kẽ tay. Hắn nắm lấy y, siết chặt y, để những ngón tay đan xen vào nhau, không cho y có cơ hội từ chối.

 

Hôn ta.

 

Hôn—

 

Giang Trạc bị ép lùi lại, giữa nụ hôn là hơi thở hỗn loạn, không biết là của ai. Y lùi về phía sau, nhưng phía sau chỉ có tay Lạc Tư. Lạc Tư đỡ lấy y, khi y tưởng mình sắp thoát được, lại bị hắn mạnh mẽ ấn trở về.

 

Vị trí cao thấp của hai người không thay đổi, chỉ là khoảng cách biến mất, mái tóc đen của Giang Trạc như thác nước phủ lên cánh tay Lạc Tư, hòa lẫn với mái tóc bạc.

 

Chân ngôn vàng rơi xuống xung quanh, là giới luật khắp cả đất trời, phải tĩnh tâm tịnh thần—

 

Ngón tay Giang Trạc giãy giụa, ấn lên mu bàn tay Lạc Tư, chỉ để lại vài vết đỏ mờ nhạt. Y muốn thở, nhưng đầu lưỡi lại bị cuốn lấy, sức nóng từ đó lan khắp cơ thể khiến y quên hết ngũ tạng lục phủ, thần hồn lý trí.

 

Giới luật chân ngôn thứ hai.

 

Nóng quá!

 

Câu hỏi thứ chín về đạo lý thông thần.

 

Không cần nữa!

 

Cổ và lòng bàn tay Giang Trạc đều ướt đẫm mồ hôi. Lạc Tư nắm tay y, y phục hai người vẫn chỉnh tề, chỉ là hôn nhau nhưng đầu lưỡi mềm nhũn, chân cũng mềm nhũn. Lạc Tư liên tục ép y thực hiện mệnh lệnh đó.

 

Hôn hắn.

 

Hôn hắn.

 

Hôn đến mức từ nay về sau y sẽ khắc sâu trong lòng đây là mệnh lệnh được cho phép, hôn đến mức y không bao giờ quên được ta với ngươi ai là của ai!

 

Lạc Tư buông Giang Trạc ra, chỉ một thoáng thôi, như để y thở, lại như thúc giục y mở miệng. Mũi cọ vào mũi, nghiêng đầu dâng hiến, kẻ nắm dây xích dường như mới là thần. Y được Thái Thanh nâng niu trên tay, rồi lại bị Lạc Tư đẩy xuống thần đàn mà chiếm đoạt.

 

Kẽ tay bị lấp đầy, môi lưỡi quấn quýt, Giang Tứ có sống lại vẫn thua sút người ta. Đến nước này, dù đuôi mắt đỏ bừng, thần hồn run rẩy, y cũng phải tuân theo quân mệnh này.

 

Hôn hắn!

Bình Luận (0)
Comment