Vượt Qua Cổng Trời - Đường Tửu Khanh

Chương 144

[Thông Thần Mượn Linh, Nhân Quả Báo Ứng]

 

Editor: Gấu Gầy

 

Một đàn quạ đen bay lượn trên đầu sóng, chúng ngậm những giọt nước, lần lượt xuyên qua màn sương mù hóa thành tro bụi trước mắt Lạc Tư.

 

Lạc Tư quát: "Đi chỗ khác."

 

Nhưng đàn quạ này như thiêu thân lao đầu vào lửa, cứ lao đến trước mặt hắn để tìm cái chết. Tro bụi bị gió cuốn lên táp vào mặt Lạc Tư như một điềm báo nào đó.

 

"Ầm!"

 

Quả nhiên, Sóc Nguyệt Ly Hỏa lại bùng phát. Lạc Tư ôm chặt người yêu trong tay, giằng co với Ly Hỏa: "Đừng đốt nữa..."

 

Ly Hỏa tàn nhẫn nuốt chửng người yêu, giống như một sự trào phúng cay độc. Lạc Tư càng ôm chặt, chúng càng cháy dữ dội. Cơn giận dữ lại trào dâng, Lạc Tư hét lên với Ly Hỏa đang mất kiểm soát: "Ta bảo ngươi đừng đốt nữa!"

 

Giọng nói phẫn nộ của Thái Thanh vang vọng khắp lạch trời. Ngay sau đó, Sóc Nguyệt Ly Hỏa bùng lên dữ dội, không chỉ nuốt chửng người yêu mà còn thiêu rụi tất cả mọi thứ, kể cả Thái Thanh!

 

Mái tóc bạc như những sợi bông đứt đoạn, hóa thành tro bụi giữa ngàn con sóng. Lạc Tư cúi đầu, trong biển lửa dâng cao, khuôn mặt trở nên méo mó. Hắn không còn nước mắt để khóc, tam hoả đã tước đi cảm xúc của một nhân thần, bất kỳ sự dao động cảm xúc nào cũng sẽ khiến Sóc Nguyệt Ly Hỏa mất kiểm soát. Dù có bò được lên bờ, hắn vẫn phải chịu đựng nỗi đau bị thiêu đốt.

 

"Xin lỗi."

 

Không biết bao lâu sau, Lạc Tư cúi đầu thấp hơn, mái tóc bạc mọc lại lại rơi xuống. Hắn vùi mặt vào lòng bàn tay, sống lưng thẳng tắp như một tội nhân giữa màn sương mù.

 

"Xin lỗi..."

 

Sợi dây sinh mệnh trong lòng bàn tay tựa sợi tơ vàng, từ từ quấn quanh ngón tay của Lạc Tư, nhẹ nhàng v**t v* lông mày và đôi mắt hắn như đang an ủi.

 

Lạc Tư im lặng hồi lâu, rồi lại mở lòng bàn tay ra, nói với sợi dây sinh mệnh: "Làm lại lần nữa."

 

Hắn tập trung sức mạnh, trong dư âm của Sóc Nguyệt Ly Hỏa, tái tạo lại thân thể người yêu.

 

Đây là một thần lệnh đã được lặp lại hàng vạn lần. Tro tàn bay lượn tụ lại xung quanh sợi dây sinh mệnh, dần dần tạo thành cơ thể của Minh Trạc. Giữa tiếng sóng biển, Minh Trạc nhắm mắt, lòng ngực phập phồng, dường như đang say giấc.

 

Lạc Tư đỡ lấy cơ thể Minh Trạc, động tác dịu dàng. Hắn phải kiềm chế tất cả cảm xúc, đánh thức người yêu trước khi Sóc Nguyệt Ly Hỏa bùng lên.

 

"Minh Trạc."

 

Đàn quạ kêu thảm thiết ở phía xa, giọng khàn khàn như đang khóc ra máu. Gió biển thổi mạnh, đàn quạ nhanh chóng bắt đầu một vòng lao vào lửa mới.

 

Lạc Tư không rảnh để ý đến những con quạ kỳ lạ đó, hắn lại gọi: "Minh Trạc."

 

Cơ thể Minh Trạc mềm nhũn, chân tay lạnh ngắt, nằm gọn trong vòng tay Lạc Tư, giống như một món đồ sứ có thể thở. Hồn phách tương thông đã giữ mạng cho y, nhưng cũng chỉ là sống lay lắt mà thôi. Thần hồn của y đã lạc mất giữa đất trời, chỉ còn một cái xác trả lại cho Lạc Tư.

 

Và chỉ tạm thời thôi.

 

Khi tro tàn của đàn quạ lại rơi xuống từ trên trời, cơ thể này cũng bốc cháy.

 

"Tăng!"

 

Có người gảy đàn tỳ bà sau lưng Lạc Tư, giai điệu như những giọt mưa rơi xuống người Lạc Tư. Lạc Tư quay đầu lại, khuôn mặt ướt đẫm nước biển.

 

"Mẹ em ấy đã không còn nữa," Lạc Tư nói, "Ta phải nhờ ai chỉ đường cho ta đây?"

 

Hối Mang che mặt bằng tấm lụa trắng, lơ đãng gảy đàn. Ông không để ý đến Lạc Tư, chỉ thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn quanh, như muốn dùng tiếng đàn gọi ai đó quay về.

 

Áo choàng đã biến mất từ khi Thái Thanh giáng thế, không ai biết bà đã vượt qua ranh giới âm dương đến đây bằng cách nào. Cánh cửa mà ngay cả Minh Triết cũng không thể vượt qua, vậy mà bà lại làm được.

 

"Chúng ta, một kẻ ngốc, một kẻ điên," Lạc Tư quay đầu, lẩm bẩm, "Thế mà cũng gọi là Thần sao?"

 

Bây giờ Minh Trạc không còn thân xác, chú Huyết Gia sau khi được gia cố bằng khế ước hồn phách tương thông đã chuyển sang người Lạc Tư. Sóc Nguyệt Ly Hỏa của Thái Thanh rất khó khống chế, vì vậy bất cứ sinh vật nào nhìn thấy hắn đều sẽ tự bốc cháy. Vừa hay Hối Mang bị mù, coi như trong cái rủi có cái may.

 

Lạc Tư nói: "Nếu ta thử lại một lần nữa..."

 

Hối Mang vẫn tiếp tục gảy đàn, giai điệu rời rạc lung tung.

 

"Ông có thể đừng gảy nữa được không?" Lạc Tư cố gắng kiên nhẫn, hắn cúi đầu chỉ vào màn sương mù, "Đàn quạ kia vừa nghe ông gảy đàn là lại lao vào tìm chết. Tro bụi bay mù mịt khắp nơi, ta không thể tập trung tái tạo cơ thể được."

 

Hối Mang đổi tư thế gảy đàn, ông có bốn cánh tay, một đôi mỏi thì đổi sang đôi kia, có thể gãy đàn ngày đêm không nghỉ.

 

Đàn quạ lại bay đến từ phía chân trời, chúng xuyên qua sóng biển xếp hàng tự thiêu. Lạc Tư nắm chặt sợi dây sinh mệnh, cơn bực tức lại trào dâng. Hắn cảm nhận được nhiệt độ xung quanh đang tăng lên, bèn cố gắng kìm nén cơn giận: "Ta biết ông nghe hiểu, Hối Mang, ông cố tình gảy sai nhạc là muốn thê tử đến sửa cho ông—"

 

Tiếng tỳ bà "tăng tăng" đổi điệu, tiếng xích vang lên, Hối Mang nhanh chóng xuất hiện sau lưng Lạc Tư. Ông nghiêng đầu, dường như không muốn nghe Lạc Tư nói tiếp.

 

Lạc Tư nắm lấy sợi dây sinh mệnh màu vàng, như một con sư tử bị x*m ph*m l*nh th*, lộ ra bản chất thật của Thái Thanh, gào thét: "Cút đi!"

 

Minh Trạc không còn thân xác, sợi dây sinh mệnh này như ngọn đèn leo lét, chỉ cần bị người ta thổi nhẹ là sẽ bị tổn thương nghiêm trọng. Để bảo vệ sợi dây sinh mệnh này, Lạc Tư thà để Sóc Nguyệt Ly Hỏa thiêu đốt mình hàng ngàn lần cũng không để nó suy yếu dù chỉ một chút.

 

Sấm sét va chạm với Ly Hỏa, sóng dữ cuồn cuộn dâng cao.

 

Hối Mang gảy tỳ bà, tiến về phía Lạc Tư. Tiếng "tăng tăng" chói tai như tiếng gào thét điên cuồng của ông. Bầu trời lạch trời mây đen kéo đến, lôi long gầm rú không ngừng. Nhìn xa ngàn dặm, quạ đen đông nghẹt!

 

Tương truyền...

 

Minh Trạc ghé sát tai, giọng nói như đang kể chuyện: "Mỗi khi Hối Mang gảy tỳ bà, chim lành trên trời dưới đất sẽ tụ tập trên bầu trời Thần cung. Mẹ ta bị mù, chưa từng chứng kiến cảnh tượng đó, bà chỉ nghe thấy tiếng chim hót, cảm thấy rất vui."

 

Đôi mắt quạ đen đỏ ngầu, sải cánh dài bằng nửa người. Chúng kêu thét inh ỏi như đang đưa tang ai đó trong cõi u minh, tiếng kêu ai oán còn đáng sợ hơn cả oan hồn dưới đáy Thiên Hải.

 

"Đôi khi mẹ ta sẽ đưa tay ra để chim đậu lên. Chúng rất ngoan, dùng mỏ mổ nhẹ vào lòng bàn tay bà, bà dễ nhột, mỗi lần bị mổ là cười."

 

Đàn quạ ào ạt lao đến, từng con như quả pháo, hận không thể cùng với sấm sét nghiền nát Thái Thanh thành trăm mảnh.

 

"Hối Mang thường gảy tỳ bà cho mẹ ta nghe, bà nói Hối Mang luôn gảy sai, mỗi lần gảy sai, bà lại chỉ từng li từng tí rồi bảo ông gảy lại. Đôi khi, Hối Mang sẽ để những con chim lành kia hót cho mẹ ta nghe, giọng hót của chúng trong trẻo, bà rất thích."

 

Đàn quạ há mỏ, tiếng kêu chói tai như ma quỷ, chúng tụ lại thành một cơn cuồng phong giữa sương mù rồi lao thẳng xuống.

 

"Ầm!"

 

Sóc Nguyệt Ly Hỏa thiêu đốt đàn quạ, chúng hóa thành tro bụi, tựa như tuyết xám rơi xuống vô tận.

 

"Ta nói," Tóc bạc tung bay, Thái Thanh nắm chặt sợi dây sinh mệnh, tay kia giật mạnh dây xích, "Cút đi!"

 

Hối Mang bị dây xích kéo lê, va vào vách đá bên bờ biển. Sấm sét lập tức giáng xuống, đánh trúng người Lạc Tư.

 

Chú Huyết Gia phát tác, những chú văn đỏ tươi nhanh chóng lan ra khắp mặt Lạc Tư. Tim hắn đập nhanh, d*c v*ng cuồng bạo lập tức trào dâng, vô số oán hận thì thầm bên tai.

 

Giết nó đi! Thiêu đốt nó! Trời không trả lại người yêu cho ngươi, vậy thì hãy đốt sạch thế gian, đốt sạch vạn vật, để chúng biết ngươi đau đớn đến nhường nào!

 

Sóc Nguyệt Ly Hỏa bùng cháy dữ dội, mắt Lạc Tư đỏ ngầu. Hắn che một mắt lại, Ly Hỏa không thể nào trút ra được thiêu đốt ngũ tạng lục phủ của hắn từ bên trong, khiến hắn trông vô cùng đáng sợ.

 

Thần!

 

Lạc Tư nắm chặt tay, gần như không thể khống chế được Sóc Nguyệt Ly Hỏa nữa. Đại dương biến thành biển lửa, chim cá đều hóa thành tro bụi, rừng cây gần lạch trời cũng bốc cháy. Trong phút chốc, muôn thú kinh hoàng, tinh quái chạy trốn.

 

"Ta muốn huynh mở mắt ra," Minh Trạc dường như vẫn đang ở bên cạnh, áp sát vào mặt Lạc Tư, "Trả lại cho thế gian một Thái Thanh."

 

Lạc Tư đau đớn kêu lên: "Gọi ta."

 

Tuyết xám phủ đầy vai và tóc hắn. Hắn như một lưỡi kiếm đã tuốt khỏi vỏ, không thể kiềm chế được cơn thịnh nộ điên cuồng của mình. Sóc Nguyệt Ly Hỏa thiêu đốt tay hắn, hắn phải tìm ra lối thoát, một lối thoát không phải đánh đổi bằng mạng sống của người khác.

 

Vì vậy, như đã lặp lại hàng vạn lần, Thái Thanh nắm chặt sợi dây sinh mệnh, biến tất cả d*c v*ng vô tận của mình thành một.

 

Ta muốn em trở về.

 

Gió cuốn về phía Lạc Tư, tro tàn quấn quanh sợi dây sinh mệnh, lại một lần nữa tạo thành cơ thể của Minh Trạc. Hắn không ôm y nữa, đôi tay giơ lên chỉ còn lại xương trắng. Sóc Nguyệt Ly Hỏa vẫn đang cháy, trong tro tàn bay lượn dường như có cả máu thịt của thần, chúng hòa vào thần lệnh này, tái tạo lại da thịt cho Minh Trạc.

 

Sự biến đổi xảy ra ngay lúc này, giữa màn sương mù đột nhiên xuất hiện những điểm sáng vàng, chúng vội vàng lao vào cơ thể Minh Trạc.

 

Thần quang hội tụ, linh hồn hồi sinh.

 

Minh Trạc như cảm nhận được điều gì, đầu ngón tay khẽ động đậy, nhưng như vậy vẫn chưa đủ. Chết đi sống lại vốn đã trái với lẽ trời, nếu việc tái tạo thân xác là quyền năng khi thành thần của Thái Thanh, thì phần còn lại, hắn phải dùng một cái giá lớn hơn để đổi lấy.

 

Thông thần mượn linh, nhân quả báo ứng.

 

Làm thần hay làm người, đều phải tuân theo luật lệ.

 

Thế gian vận hành theo quy luật của nó, muốn hồi sinh một người, lại là một người thông thần, thì phải trả giá bằng một thứ tương đương. Thái Thanh không muốn hy sinh chúng sinh, vậy thì chỉ có thể hy sinh chính mình.

 

Lạc Tư nói: "Ta muốn em mở mắt ra."

 

Hối Mang lại gảy tỳ bà, lần này, cùng với đàn quạ bay đến còn có vô số điểm sáng vàng. Tấm lụa trắng của ông tung bay, thay thế vị trí của thê tử, dùng tiếng đàn dẫn dắt những mảnh thần hồn tan vụn của Minh Trạc vượt qua biển cả.

 

Một, dâng hiến thần danh Thái Thanh. Từ nay về sau, trên trời dưới đất, chỉ có một người có thể triệu hồi Thái Thanh.

 

Hai, dâng hiến hồn phách tương thông. Từ nay về sau, sống chết của ta đều do một người định đoạt.

 

Ba, dâng hiến trái tim của ta. Từ nay về sau, ta và em, sống không xa cách, chết không chia lìa.

 

Gió biển vỗ bờ, những điểm sáng vàng bay đến hội tụ, sau đó tràn vào cơ thể Minh Trạc. Tóc đen bay loạn, giữa không trung, Minh Trạc từ hình dáng người lớn nhanh chóng biến thành trẻ con, cuối cùng trở về hình hài trẻ sơ sinh.

 

Thần cách song sinh, cơ thể được tái tạo. Linh quang cần được khai mở lại, hồn phách cần được dẫn dắt trở về. Cái tên "Minh Trạc" đã theo triều Bạch Vi tan thành mây khói, từ nay về sau ân oán đều được xóa bỏ, không còn ai có thể dùng cái tên này để giam cầm y nữa.

 

Hối Mang đỡ lấy đứa nhỏ, trong tiếng đàn tỳ bà, tấu lên khúc nhạc đầu tiên của thế gian dành tặng cho nó. Khoé môi dưới lớp lụa trắng của ông khẽ nhếch lên, mơ hồ hiện ra một nụ cười. Khi khúc nhạc kết thúc, ông trả đứa nhỏ lại cho Lạc Tư.

 

"Hóa ra lúc nhỏ em nặng như vậy," Lạc Tư nâng đứa nhỏ lên, đuôi thú màu bạc trên vai hắn rơi xuống, phủ lên mặt nó, "Từ giờ ta sẽ gọi em là Lạc Trạc."

 

Đứa nhỏ kéo đuôi thú ra, đôi mắt hổ phách tròn xoe mở to.

 

Lạc Tư cười đến mức ho sặc sụa, một lúc lâu sau mới dừng lại. Thần hồn của hắn bị tổn thương, nhất thời cũng không thể duy trì hình dạng ban đầu. Lúc này đang ôm Minh Trạc, hắn quay trở về hình dáng mười một mười hai tuổi, còn nhỏ hơn cả lúc ở trong trận pháp của Văn Huân.

 

"Tính tình vẫn tệ như vậy," Thái Thanh nhỏ lại, tâm trí cũng nhỏ theo, "Gọi là Tri Ẩn được không? Hay chúng ta trốn đi, để không ai tìm thấy."

 

Sương mù dày đặc, Thái Thanh bế Tri Ẩn vào rừng, Hối Mang bay phía sau kéo theo một đàn quạ. Bầu trời xám xịt lả tả tuyết rơi, khi bay đến gần Giang Trạc, tuyết đã hóa thành mưa.

 

"Nếu đã dùng chung một trái tim," Giang Trạc không mở mắt, vẫn ấn tay lên ngực Lạc Tư, "Tại sao chỉ có một mình huynh đau."

 

Lá khô rơi rụng hai bên, Lạc Tư nằm ở dưới cũng bị ướt mưa. Hắn đưa tay nâng cằm Giang Trạc lên, chỉ nói: "Ai nỡ lòng nào để em đau chứ."

 

Giang Trạc nhắm chặt mắt, mặc cho gió thổi mưa rơi. Y nắm chặt áo Lạc Tư, cảm nhận nhịp tim ổn định của hắn, hòa cùng nhịp đập trong lồng ngực mình. Y cúi đầu, gằn từng chữ một: "Huynh gạt ta."

 

Có giọt nước rơi xuống mặt Lạc Tư, hắn nhìn đôi mắt màu hổ phách mở ra, nghe Giang Trạc nói: "Ta chưa bao giờ cảm thấy đau đớn hơn lúc này."

Bình Luận (0)
Comment