[Nữ Nhân Điên Quái Gở]
Editor: Gấu Gầy
Khi mưa tạnh, vài người ăn vận như Quỷ Sư bước vào một quán trọ dưới chân núi Không Tuế. Họ gọi rượu thịt rồi ngồi ăn uống ngay tại đại sảnh.
"Tuần tra ban đêm mệt chết đi được," một Quỷ Sư than thở, "Chẳng hiểu sao lại đột nhiên bị gọi ra tuần tra thế này. Từ đây đến núi Vương còn mấy chục dặm, vậy mà lại giao hết cho chúng ta canh chừng, làm sao mà canh hết cho nổi!"
Một tên khác nói: "Nghe nói vùng đất an táng thần linh xảy ra chuyện, liên quan đến Ác Thần, núi Vương không dám lơ là nên đã điều động rất nhiều người đến đó."
Tên Quỷ Sư ban nãy nói tiếp: "Phong ấn của Kiếp Tận Thần mấy năm lại suy yếu một lần, ngay cả Ti chủ cũng không thể trấn áp nổi hắn, điều động đám lính quèn đến đó thì có tác dụng gì? Chỉ là đi chịu chết thôi."
"Lần này không chỉ điều động Quỷ Sư và quan viên," một tên khác vừa gắp thức ăn vừa nói, "mà còn triệu tập tất cả các tông môn trong thiên hạ, ngay cả hai thế lực trấn giữ cột trụ trời cũng không ngoại lệ. Ngươi xem dấu bánh xe trên đường sáng nay đi, toàn là do các tông môn đến theo lời mời để lại. Theo ta thấy, lần này Ti chủ muốn dẫn đầu mọi người quyết chiến với Thái Thanh."
Lúc này trời còn sớm, trong đại sảnh không có nhiều khách, chỉ có một người ngồi ở gần cửa sổ gục đầu ngủ say dưới lớp áo choàng, không phân biệt được là nam hay nữ.
Mấy tên Quỷ Sư đang mải mê ăn uống trò chuyện, nghe thấy hai chữ "quyết chiến" thì đều trở nên phấn khích: "Ti chủ xuất quan rồi sao?"
Tên Quỷ Sư có tin tức nói: "Nếu không có lệnh của Ti chủ, mấy hôm trước Pháp Tướng làm sao dám tự ý rời núi? Ti chủ không chỉ xuất quan rồi mà còn đang tọa trấn núi Vương."
Mọi người nghe vậy đều cảm thấy yên tâm, cùng nói: "Có Ti chủ ở đó, lại có trăm tông môn hỗ trợ, lần này rất có thể sẽ tiêu diệt được Thái Thanh."
"Thái Thanh đã lâu không xuất hiện, có lẽ là do mười năm trước bị Ti chủ đánh cho sợ mất mật rồi. Thật ra mà nói, về mặt tu vi, ta chưa từng thấy ai cao thâm và lợi hại hơn Ti chủ."
"Đã nhắc đến hai thế lực trấn giữ cột trụ trời, núi Tây Khuê đến thì không có gì lạ, nhưng núi Bắc Lộ cũng chịu đến sao? Ta nhớ Bà Sa môn của họ rất kiêu ngạo, xưa nay không thèm để ý đến chúng ta."
Tên Quỷ Sư có tin tức nói: "Bây giờ khác xưa rồi, không còn là thời kỳ nhị sơn tranh giành quyền lực nữa. Bà Sa môn kiêu ngạo thì có ích gì? Thời Ý Quân chỉ là một nữ nhân, cộng thêm mấy tên đồ đệ bất tài, cả ngày ru rú trên núi Bắc Lộ. Nếu không phải Ti chủ nể mặt bọn họ, chúng ta đã sớm chiếm núi xưng vương rồi."
"Thời Ý Quân cũng thật kỳ lạ, năm xưa lâm nguy nhận chức chưởng môn thì cũng thôi đi, bây giờ đã bao nhiêu năm rồi vẫn cứ chiếm giữ chức vị chưởng môn không buông."
"Bà ta bao nhiêu tuổi rồi nhỉ, chắc cũng phải vài trăm tuổi?" Một tên Quỷ Sư nháy mắt với những người khác, "Các ngươi đã xem cái đó chưa?"
Mấy tên còn lại cười phá lên, ngầm hiểu ý nhau.
Bỗng nhiên có vài đồng xu lăn trên sàn, người đang ngủ gục bên cửa sổ ngáp một cái thật to khiến cái ghế kêu lên ken két.
Đám Quỷ Sư không để ý, nơi này rất gần núi Vương, trên đường lớn và trong các thị trấn đều có Quỷ Sư canh gác, chưa từng có ai dám gây sự ở đây. Dù ngươi xuất thân thế nào, thuộc môn phái nào, một khi đã bước chân vào đây thì đều phải ngoan như chó.
"Ai mà chưa xem 'cái đó' chứ, huynh đệ chúng ta có bao giờ giấu diếm đồ tốt với nhau đâu." Một tên Quỷ Sư vừa nói vừa dùng đũa gạt thức ăn trên đĩa, "Ta còn xem tới mấy phiên bản khác nhau rồi đấy."
Một tên khác vừa lựa thức ăn vừa nói: "Bà ta đúng là một đại mỹ nhân, đẹp hơn Lý Tượng Lệnh nhiều."
Cả đám cười phá lên như đang kể chuyện cười: "Lý Tượng Lệnh? Ngươi dám nhìn Lý Tượng Lệnh sao? Không sợ bà ta rút Sơn Hổ ra dọa cho ngươi chết khiếp à! Nữ nhân mạnh mẽ một chút còn thú vị, nhưng mạnh mẽ quá thì chán gần chết, cả ngày cứ như nam nhân vậy. Tên của bà ta nghe cũng chán phèo, không được hay như Thời Ý Quân."
Cả đám cười hì hì, nói tiếp: "Tuyết Tình, tên là Tuyết Tình."
Đồng xu lăn càng lúc càng xa, người đang ngủ dường như đã tỉnh. Bà chỉ hơi nhấc mông lên, đặt hai chân đi giày lên bàn, đung đưa cái ghế, như vẫn còn đang mơ màng.
"Trong 'Loạn Hoa Mỹ Nhân Lục' có viết, mấy đứa đồ đệ của bà ta đều do bà ta tự sinh ra," Bọn họ nói về chuyện này còn hào hứng hơn cả khi bàn luận về Ti chủ hay Thái Thanh, "Đứa lớn là con của sư huynh, đứa nhỏ là con của một gã lang thang dưới núi. Còn đứa ở giữa thì không rõ là con của ai, chắc là con của một tên thông thần đồng đạo nào đó. Bà ta đúng là lợi hại, sinh nhiều con như vậy mà chẳng thấy cha đứa nào đến tìm."
"Bà ta không lợi hại thì ai lợi hại? Chơi đàn ông còn lão luyện hơn cả dùng kiếm."
"Ti chủ đã nói rồi, nữ nhân không được phép thông thần, một khi đã khai mở linh khiếu, lòng dạ sẽ trở nên hoang dã."
"Lòng dạ hoang dã là một chuyện, kiểm soát được hay không lại là chuyện khác. Các ngươi cũng biết đấy, nữ nhân một khi không vui là sẽ cãi cọ om sòm. Nữ bình thường dù cãi nhau ầm ĩ đến đâu, ta chỉ cần tát cho hai cái là im ngay, nhưng nếu là người đã khai mở linh khiếu và thông thần thì khó trị lắm! Ví dụ như Giang Tuyết Tình, nếu bà ta là vợ ta mà lại gây ra những lời đồn đại như vậy, ta nhất định sẽ dạy cho bà ta một bài học."
Bọn họ uống đến mặt đỏ gay, giọng nói càng lúc càng lớn, lúc thì hét lên "Ngươi sẽ dạy dỗ bà ta thế nào", lúc lại gào to "Vẫn là Ti chủ sáng suốt, đặt ra quy củ thật đúng đắn". Sau khi uống thêm vài bình rượu, bọn họ lại quay sang bàn tán về Thái Thanh, cuối cùng khoác vai bá cổ nhau, tranh thủ trời nắng dìu nhau ra khỏi quán.
"Tiền của ai đây?" Một tên Quỷ Sư nhặt được một đồng xu, hỏi hết người này đến người khác, nhưng ai nấy đều đang say xỉn, không ai trả lời gã. Gã bèn nhét đồng xu vào túi, lẩm bẩm: "Giữa ban ngày ban mặt mà nhặt được tiền, chắc là ta sắp gặp may rồi."
Đám người chen chúc nhau ra khỏi quán trọ, đi lên núi. Tiểu nhị đang dọn dẹp bàn bỗng nhiên nghe thấy tiếng leng keng leng keng.
Vị khách ngồi cạnh cửa sổ lúc nào không biết từ lúc nào đã bỏ mũ choàng xuống, chống tay lên bệ cửa sổ, vừa ngáp vừa nhìn đám Quỷ Sư kia.
"Nơi này rốt cuộc là núi Không Tuế," vị khách tung một nắm đồng xu lên rồi bắt lại, thắc mắc hỏi tiểu nhị, "Hay là núi Không Thúy?"
Tiểu nhị đáp: "Thưa Tiên nữ nương nương, nơi này là núi Không Tuế, còn núi Không Thúy mà người nói thì ở Tân Châu cơ, cách đây mười vạn tám ngàn dặm."
Vị khách nồng nặc mùi rượu, nàng đã đến đây từ tối qua, nhưng vì say quá nên đã ngủ gục ngay tại sảnh. Lúc này nàng lắc lắc cổ, lẩm bẩm một mình: "Không Thúy, Không Tuế, khỉ thật, cái tên chết tiệt này là do ai đặt thế? Làm ta đi nhầm đường."
Nàng ném đồng tiền cho người chạy bàn, phủi phủi chiếc áo choàng nhăn nhúm rồi mặc vào, sau đó khom lưng s* s**ng một hồi, cuối cùng chui xuống gầm bàn lôi ra một thanh kiếm.
Đây quả thực là một thanh kiếm kỳ lạ.
Tiểu nhị đã gặp không ít kiếm sĩ, họ thường rất quý trọng thanh kiếm của mình, không đeo bên hông thì cũng vác trên lưng, chưa từng thấy ai vứt kiếm xuống đất như rác rưởi thế này.
Không chỉ vứt dưới đất, mà còn không có vỏ kiếm.
Thanh kiếm này thân thẳng tắp, rất dài, dài đến mức khiến người ta phải nghi ngờ liệu chủ nhân có rút kiếm ra kịp hay không. Toàn thân kiếm đen tuyền, được quấn một miếng vải như giẻ rách, không hề có bất kỳ hoa văn hay chữ khắc nào. Chuôi kiếm được bọc da cá mập, hai bên có hai quả chuông vàng nhỏ.
Đây quả là một thanh kiếm kỳ lạ, giống như chủ nhân của nó, toát ra vẻ tà khí nồng đậm.
Vị khách vác kiếm lên vai, tiểu nhị cũng phải ngạc nhiên, đúng là "vác" chứ không phải đeo hay cầm. Nàng bước ra khỏi cửa, chuông vàng trên bím tóc vang lên leng keng, dường như đang rất bực bội.
"Bây giờ mà đi núi Không Thúy thì chắc chắn không kịp nữa rồi." Nàng quay mặt sang trái, chắp hai tay giơ qua đỉnh đầu khấn vái, "Xin lỗi nhé tiểu muội, nếu muội không đánh bại được kiếm Sơn Hổ thì hãy trách Giang Tứ đi, làm sư huynh mà không bảo vệ được sư muội của mình, thật là đáng ghét."
Nói xong, nàng quay sang phải, khấn vái lần nữa: "Sư phụ, sư tổ, sư thái tổ, tuy các vị đã chết nhưng hãy hiển linh đi, dù sao rảnh rỗi cũng là rảnh rỗi. Tiểu muội là hạt giống tốt nhất từ thuở khai thiên lập địa, xin hãy hiển linh, hiển linh đi."
Khấn vái xong, nàng coi như đã làm xong nghĩa vụ, cảm thấy nhẹ nhõm vô cùng, bèn vác kiếm đi lên núi, tiếng chuông leng keng vang lên.
Tiểu nhị đuổi theo vài bước, giơ đồng xu lên gọi: "Tiên nữ nương nương, tiền này—"
Số tiền này thật kỳ quái.
Đám Quỷ Sư đi được nửa đường, dụi mắt, phát hiện số tiền trong túi đã bị rơi mất. Chúng nằm rải rác thành một hàng dài, cứ cách vài bậc thang lại có một đồng, kéo dài đến tận sâu trong núi.
Có người hỏi: "Tiền của ai rơi vậy?"
Tên Quỷ Sư run rẩy nói: "Không phải của ta."
Leng keng, leng keng.
Giữa ban ngày ban mặt, cả đám người như bị ma dẫn đường, cứ đi đi lại lại trên đoạn đường này mấy lần. Mặt trời chiếu rọi xuống lưng, ai nấy đều toát mồ hôi, dường như đã tỉnh rượu, nhưng vẫn chưa tỉnh hẳn.
Có người hỏi: "Tiền của ai rơi vậy?"
Tên Quỷ Sư run rẩy quay đầu lại, nhìn thấy đồng bọn của mình, người thì nghẹo đầu, kẻ thì khom lưng, đều bị treo lơ lửng bên đường, giống như những chiếc đèn lồng lớn đang mở rộng đón khách.
"Á áááá!"
Tên Quỷ Sư hét lên kinh hãi, như bừng tỉnh khỏi giấc mơ, hoảng loạn ngã nhào xuống đất: "Không phải của ta, không phải của ta!"
Có người đang cười, leng keng leng keng, nàng đang đi tới.
Tên Quỷ Sư hoàn toàn tỉnh rượu, gã nhớ ra rồi. Cả đám vừa lên núi không lâu thì đã nghe thấy tiếng chuông leng keng. Có một nữ nhân, gã không thể nhận nhầm, gã rất giỏi phân biệt nam nữ, có một nữ nhân đứng ở cuối đường. Nàng ngáp ngắn ngáp dài, trên đầu cài đầy đồng xu, vác một thanh trường kiếm giống như đang đi ngang qua, trông rất thân thiện.
Bọn họ tưởng nàng là nữ tu của tông môn nào đó bị lạc đường, nhưng nàng lại quá thong dong bình tĩnh, nàng nhìn bọn họ như nhìn rác rưởi. Nàng nói năng lảm nhảm như người mộng du, hỏi bọn họ "Trong đám Quỷ Thánh có kẻ tên là Khổng Bái Bì, hắn thật sự lột da người sao?", rồi lại hỏi "Ai đưa cho các ngươi 'Loạn Hoa Mỹ Nhân Lục' vậy?".
Trời đất ơi.
Ai mà nhớ được? Ai mà nhớ được mình đã từng ăn món gì? Nữ nhân chẳng phải là món ăn sao? Hơn nữa, bọn họ có làm gì đâu, ngay cả đũa cũng chưa chạm vào Giang Tuyết Tình. Nói vài câu thì đã sao? Nói vài câu thì đã sao chứ?
Người nàng nồng nặc mùi rượu, chắc là vẫn chưa tỉnh rượu, đầu óc không được minh mẫn. Thấy bọn họ không trả lời được, nàng cứ cười mãi không ngừng.
Đồ điên.
Thật là quái gở.
Có gì đáng cười chứ? Bọn họ hỏi, cô thấy bọn ta buồn cười lắm sao?
Nếu nàng dám trả lời "phải", bọn họ sẽ dạy dỗ nàng một trận. Dù là người của tông môn nào cũng vô dụng, đây là địa bàn Thiên Mệnh Ty, không cho phép đệ tử của các tông môn cười cợt, càng không cho phép nữ nhân cười cợt.
Nhưng nàng không trả lời là "phải", vậy nàng đã trả lời cái gì?
À. Tên Quỷ Sư nhớ ra rồi, gã vừa bò vừa nhớ lại.
Lúc đó nàng mỉm cười, để lộ lúm đồng tiền, tay cầm một đồng xu, dùng giọng điệu rất tà môn nói: "Thôi, đừng nói mấy chuyện đó nữa, ta đang vội. Khổng Bái Bì biết lột da người đúng không? Nghe nói kỹ thuật của hắn rất cao siêu, thích nhất là dùng da người lột xuống để làm đèn lồng. Hay quá, dọc đường ta thấy người ta mổ dê nên cũng muốn lột da. Chúng ta gặp nhau đúng là duyên phận, trước tiên cứ treo cái đầu sang một bên, moi tim moi phổi ra, rồi suy nghĩ cho kỹ."
Suy nghĩ cái gì?
Aaaaaa!
Suy nghĩ cái gì!
Tên Quỷ Sư vừa bò vừa chạy, leo lên bậc thang. Nhìn thấy sân trực ban của Thiên Mệnh ti, gã hét lên "á á", bây giờ gã chỉ có thể hét lên như vậy, bởi vì lưỡi của gã đã không còn nữa. Lưỡi của gã mất từ khi nào? Không biết, gã hoàn toàn không biết!
Nữ nhân bước theo gã như đang dắt chó đi dạo. Nàng vẫn chưa tỉnh rượu, cứ nói năng lảm nhảm như người mộng du.
Ngươi tên là gì?
Thôi, tên gì cũng được.
Hôm nay trời nóng thật đấy.
Huyền Phục muốn đánh Thái Thanh sao? Ha ha. Nàng cười một hồi lâu, dường như cảm thấy câu nói này rất thú vị.
Huyền Phục muốn làm bá chủ thiên hạ? Không được, không được đâu. Ta thấy cách làm việc của Thiên Mệnh ti các ngươi thật khó hiểu, cứ như đứa trẻ mới biết c** q**n tè dầm vậy, suốt ngày la hét ầm ĩ, muốn cả thiên hạ chú ý đến mình.
Nàng vỗ tay, tiếng chuông leng keng vang lên.
Ôi chao, biết tè dầm rồi, giỏi quá giỏi quá.
Tên Quỷ Sư loạng choạng chạy đến cổng. Gã sắp phát điên rồi, gã đã từng gặp Quỷ Thánh, nhưng chưa từng thấy ai như thế này. Đồ điên, đúng là đồ điên!
"Á á!" Tên Quỷ Sư tông cửa xông vào sân, kêu cứu, "Á á!"
Bọn họ canh giữ cả ngọn núi này, chưa từng có ai dám ngang ngược. Núi Vương ở ngay gần đây, chỉ cần huynh đệ truyền tin tức đi là sẽ có hàng ngàn hàng vạn Quỷ Sư kéo đến. Đến lúc đó, nữ nhân này sẽ sống không bằng chết! Bọn họ sẽ lột da nàng, giống như những gì nàng đã làm, khiến nàng phải sống không bằng chết—
"Á, á." Nữ nhân chậm rãi bước vào cửa, nàng cười ha hả, ra vẻ ngượng ngùng, "Uống rượu nhiều quá nên đầu óc cứ lơ mơ, chẳng hạn như đi nhầm đường, hoặc quên mất mình định nói gì. Mấy người trong này rất quan trọng với ngươi à?"
Tên Quỷ Sư trượt chân ngã xuống đất, run rẩy toàn thân. Gã gần như khóc lóc thảm thiết, "á á" cầu xin tha mạng.
"Ta vừa nói đến đâu rồi nhỉ? À, nhớ ra rồi, ta đang nói chuyện mổ dê," Nữ nhân đặt một tay lên thanh kiếm trên vai, "Ta vẫn chưa kể xong. Chuyện là thế này, dọc đường ta thấy người ta mổ dê, hình như là ngày lễ gì đó, còn mổ lợn nữa, rất náo nhiệt. Ta chen vào ăn uống no say, rồi lại say bí tỉ, nằm ngủ ngay trong chuồng ngựa, tỉnh dậy thì trời đã sáng. Bình thường ta không dậy sớm như vậy đâu, hôm đó thật đặc biệt. Ngươi đoán xem vì sao? Cả làng đều chết hết, mùi máu tanh quá nồng làm ta tỉnh giấc."
Cánh cửa "kẽo kẹt" mở toang, bên trong ngay ngắn gọn gàng, treo đầy những Quỷ Sư bị lột da.
"Thật ngại quá, kỹ thuật của ta còn kém, tay nghề còn non, không phải lột rách bụng thì cũng cắt lệch tay chân," Nữ nhân lại nở nụ cười, lộ ra lúm đồng tiền, "Thôi cứ coi tạm vậy, dù sao cũng để giúp ngươi hồi tưởng lại. Là ngươi phải không, là ngươi, là đội Quỷ Sư các ngươi đã lột da cả làng người ta. Nhớ ra chưa? Tốt quá, xem ra ngươi nhớ rất rõ ràng, dọc đường ta còn lo không biết ngươi có phải kẻ ngốc không nữa."
Ha ha.
Nàng vỗ nhẹ vào đầu tên Quỷ Sư: "Ta biết loại người như các ngươi, xem người ta như heo chó, chỉ giết thôi thì vô dụng, lần sau vẫn sẽ tái phạm. Nếu tái phạm thì ta sẽ rất khổ não, bởi vì một năm ta chẳng đến nơi này được mấy lần. Làm như thế này là khá ổn rồi, đúng không? Ăn miếng trả miếng, lấy mắt trả mắt. Nào, hứa với ta, sau này ngươi sẽ không tái phạm nữa."
Tên Quỷ Sư sợ đái ra quần, gã vừa "á á" vừa gật đầu lia lịa, giống như chậm một chút sẽ bị g**t ch*t.
"Ngoan lắm, vậy chuyện này coi như bỏ qua," Ánh mắt của nữ nhân sắc bén như sói, vừa xảo quyệt vừa hung ác, "Nhưng còn một chuyện nữa ngươi vẫn chưa nhớ ra, thật không nên chút nào. Tên là gì? À, ta không phải hỏi tên ngươi. Ta đang hỏi ngươi, lúc ăn cơm, ngươi gọi cái gì?"
Tuyết Tình, tên là Tuyết Tình.
Thật không nên. Tên Quỷ Sư vừa khóc vừa nghĩ. Đúng là không nên mà.
"Cái tên này ba tỷ đệ muội bọn ta đều không nghe nổi, lần sau ăn cơm, ngươi nhớ phải cẩn thận đấy. Nhưng không sao, để tránh cho ngươi bị Giang Tứ và tiểu muội đánh một trận, cứ để ta xử lý." Nàng nhấc đầu tên Quỷ Sư lên, đặt ở cửa ra vào, rồi bắt đầu sắp xếp, "Các ngươi thật may mắn khi gặp được ta. À, quên mất chưa nói, ta tên là Ca Man."
Nàng lùi lại vài bước, rất hài lòng với cách bài trí của mình, trước khi rời đi còn không quên đóng cửa sân lại.
Thật là lịch sự, Ca Man à, nếu sư phụ biết ngươi còn biết đóng cửa, chắc người sẽ vui mừng đến phát điên mất. Nàng vác kiếm trên vai, vẫy tay chào tạm biệt các thi thể kia, rồi lại lẩm bẩm một mình: "Tiếp theo nên đi đâu bây giờ nhỉ?"
Nàng ném đồng xu lung tung, chúng rơi đúng hướng núi Vương.
Vài canh giờ sau, lại có người đến tiểu viện. Lần này là hai thanh niên, đều mang theo bảo kính, lần theo những đồng xu mà đến.
"Yêu nữ," người trẻ tuổi hơn bị cảnh tượng những thi thể treo lủng lẳng dọa đến mức nôn mửa, vịn vào cửa, yếu ớt nói, "Sư huynh, ta đã nói rồi mà, cô ta chính là yêu nữ!"
Sư huynh dẫn đầu có phong thái đường hoàng, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào cái đầu treo ở cửa, một lúc sau mới dời mắt đi: "Đến núi Vương thôi, Huyền Phục đã triệu tập nhị sơn, sư phụ của cô ta đã đến đó rồi."
Sư đệ nói: "Bình thường ả ta gặp sư phụ mình cứ như chuột gặp mèo, sao lần này không chạy trốn mà còn muốn đến gần?"
Sư huynh đáp: "Giang Tứ và Thiên Nam Tinh đã xuống núi từ lâu rồi, Thời Ý Quân lần này đi một mình. Huyền Phục có ý đồ xấu, lại liên quan đến Ác Thần, Ca Man tuyệt đối sẽ không để Thời Ý Quân một mình mạo hiểm."
"Ngoài Thiên Nam Tinh ra, hai kẻ còn lại hành xử đều không giống chính đạo, không ngờ lại có hiếu với sư phụ như vậy." Sư đệ vừa nói vừa cài cán lư hương hình cá vào thắt lưng, "Nhị sơn, nhị sơn, hai~, tứ sơn giờ chỉ còn hai, nghe thật đáng tiếc. Sư huynh, xem ra màn luận kiếm của huynh với Ca Man phải hoãn lại rồi."
Sư huynh mở lòng bàn tay ra, bên trong có ba đồng xu được xếp chồng lên nhau. Hắn ta có khí chất lạnh lùng, xa cách, nhưng lại nói: "Ta có tiền mua đường của cô ta, cho dù cô ta có muốn chạy, cũng không thể thoát khỏi sự truy đuổi của ta. Đi thôi, chúng ta đến núi Vương."
Sau khi hai sư huynh đệ rời đi, vài canh giờ trôi qua, trời gần tối, lại có người đến tiểu viện.
"Chỗ này đúng là náo nhiệt thật đấy," Giang Trạc vừa đếm dấu chân vừa nói, "Đại sư tỷ đã mở tiệc chiêu đãi khách ở đây."
Lạc Tư đẩy cửa ra, cẩn thận lựa lời: "Treo hết khách lên là sở thích của cô ấy sao?"
Giang Trạc nhìn vào bên trong, cũng cân nhắc rồi đáp: "Không biết, tỷ ấy hay tuỳ hứng, thỉnh thoảng cũng làm vậy."
Tri Ẩn vắt óc suy nghĩ, cuối cùng cũng thốt ra được bốn chữ.
"Thỉnh thoảng treo thôi."