Vượt Qua Cổng Trời - Đường Tửu Khanh

Chương 152

Editor: Gấu Gầy

 

"Đây là Phá Hiêu," Ca Man đưa hai tay ra, "đây là Thái Phong. Sư phụ, nếu con tay trái niệm một chú, tay phải niệm một chú nữa, chẳng phải là song chú đồng thi triển, thiên hạ vô địch sao?"

 

Giang Tuyết Tình mắt không rời quyển sách: "Thế thì tốt quá rồi, đã đến lúc đến phiên Bà Sa môn chúng ta độc bá thiên hạ."

 

"Nếu đại sư tỷ có thể song chú đồng thi triển, vậy con cũng có thể song kiếm hợp bích," bím tóc Thiên Nam Tinh lắc lư giữa không trung, nàng ôm thanh kiếm gỗ, vui vẻ nói, "một tay con dùng kiếm Bà Sa Nghiệp Hỏa, tay kia dùng kiếm Lôi Cốt Côn Bằng!"

 

"Thứ cho ta nói thẳng," Giang Trạc treo ngược người, "con người chỉ có một miệng, một lưỡi, làm sao đồng thi triển song chú? Chú quyết dài như vậy, mượn không được linh năng thì hỏng việc."

 

Ca Man nói: "Trộn lẫn vào mà niệm."

 

"Nghe cũng có lý," Thiên Nam Tinh như có điều suy nghĩ, "nhưng mà đại sư tỷ, cái nào để trước, cái nào để sau? Trộn lẫn vào nhau có bị loạn xạ không?"

 

Giang Trạc nói: "Muội đừng hỏi nữa, tỷ ấy sắp..."

 

Ca Man hai tay mỗi tay niệm một chú, mở miệng liền hô: "Phá Thiên Thần Thái Linh Sư Dực Mạc Hoán Tùy Triệu Cuồng Hiêu Chi Cử!"

 

Giang Trạc và Thiên Nam Tinh đồng thanh la lớn: "Đại sư tỷ, tỷ niệm sai rồi!"

 

Đất bằng nổi cuồng phong cuốn cả ba người đang treo ngược lên không trung. Người ôm kiếm thì ôm kiếm, người bám lưới thì bám lưới, giống như ba con rối bị ném lên. Ai nấy la hét om sòm, trong chốc lát mấy câu "sư phụ", "hỏng rồi", "cứu mạng" vang vọng khắp núi rừng.

 

"Chưa học bò đã muốn chạy? Ba đứa các con ngay cả chú quyết đơn giản còn niệm không linh, vẫn nên chui ra khỏi cái lưới này trước đã." Giang Tuyết Tình đổi tay cầm quyển truyện tranh, đầu cũng không ngẩng lên, "Sư phụ chỉ dạy một lần, các con nhìn cho kỹ, đây là Thái Phong."

 

Cỏ cây trên núi bỗng nhiên nghiêng ngả, một luồng gió mạnh thổi tới, lại hất ba đứa lên cao.

 

Thiên Nam Tinh ở giữa không trung lớn tiếng nói: "Con không muốn bay đâu sư phụ!"

 

Ca Man vẫn đang niệm chú: "Phá Linh Sư Dực Mạc Triệu Cuồng Hiêu..."

 

Giang Trạc chen ở ngoài cùng phá lên cười: "Đại sư tỷ, tỷ lại niệm sai rồi!"

 

Ca Man bực mình: "Khó đọc như thế, ai mà nhớ nổi!"

 

Thiên Nam Tinh ôm chặt kiếm, bất lực: "Hai người đừng cãi nhau lúc này chứ!"

 

"Vậy mà các con còn rảnh rang cãi cọ," Giang Tuyết Tình cất quyển truyện tranh, khoanh một tay ra sau, mỉm cười, lại niệm một chú, "vậy sư phụ dạy thêm một thức nữa, các con xem, đây là Phần Hôi."

 

Nghiệp hỏa lập tức bao trùm lấy lưới, từ ngoài thiêu vào trong. Ba đứavừa rơi xuống vừa bị lửa bao vây.

 

Ca Man nắm lấy bím tóc, chuông đồng leng keng kêu không ngừng, nàng thổi mạnh vào đuôi tóc: "Chết rồi, tóc con cháy rồi!"

 

Giang Trạc và Thiên Nam Tinh vội vàng giúp nàng cầm bím tóc. Ba đứa phồng má thổi phù phù, thổi đến mức mắt hoa lên. Giang Trạc nói: "Lệnh Địa Quan, tỷ mau niệm Lệnh Địa Quan."

 

"Lệnh Địa Quan..." Ca Man túm tóc, "phía sau là gì? Ta không nhớ lệnh hành!"

 

Thấy nghiệp hỏa sắp thiêu đến quần áo, Thiên Nam Tinh nói: "A, là Lệnh Địa Quan Thính Triệu Hành Sát Na Chi Cử!"

 

"Lệnh Địa Quan Thính Triệu Hành Sát Na Chi Cử." Ca Man ngừng một lát, thấy tốc độ rơi của ba người không giảm, không khỏi kêu lên thảm thiết, "tiểu muội à, không có tác dụng!"

 

"Tỷ không niệm quyết!" Giang Trạc nắm chặt chuôi kiếm Bất Kinh, muốn dùng một thức "Bạt Phong" phá lưới, nào ngờ chuôi kiếm nặng nghìn cân, rút mãi không ra.

 

"Đã bảo các con học thuộc chú quyết rồi mà," Giang Tuyết Tình ung dung nói, "hôm nay chỉ được niệm chú, không được rút kiếm."

 

Ba đứa lập tức kêu to "ăn gian", "không được", "chết rồi". Tấm lưới như sao băng lửa cháy lao nhanh xuống đất.

 

"Lệnh Địa Quan Thính Triệu Hành Sát Na Chi Cử," hai tay áo Giang Trạc bốc cháy, y niệm quyết lại một lần nữa, "Lệnh Địa Quan Thính Triệu Hành Sát Na Chi Cử!"

 

Thiên Nam Tinh hỏi: "Địa Quan không có ở nhà sao?"

 

"Phá Thiên Thần Dực Mạc Triệu Hiêu Cuồng Chi Lôi! Phá Thiên Thần Dực Mạc Triệu Hiêu Cuồng Chi Lôi!" Ca Man vò rối tóc, "Thiên Thần cũng không có ở nhà!"

 

Giang Trạc nói: "Không có cũng phải có, Phá Hiêu cho ta!"

 

Muốn chú quyết đơn giản có tác dụng, tu vi của người thông thần phải đạt đến trình độ nhất định. Vì còn nhỏ nên từ trước đến nay, ba người họ toàn dùng toàn câu quyết. Mượn linh năng từ phức tạp đến giản đơn, Người thông thần càng lợi hại thì niệm chú càng ngắn gọn. Cảnh giới chí cao mà ai cũng mơ ước chính là không cần niệm quyết.

 

Hôm nay không biết tại sao, mấy câu quyết của ba người không mấy linh nghiệm. Cho nên khi Giang Trạc niệm quyết đơn giản có tác dụng, mọi người đều chưa kịp phản ứng, đến khi rơi xuống mới ồn ào la hét.

 

"Thái Phong!"

 

"Huyên Tội!"

 

Bọn họ gọi tới gọi lui, vẫn thích Phá Hiêu nhất, vì vậy cả ba tranh nhau gọi: "Phá Hiêu! Phá Hiêu!"

 

Núi rừng vốn đang nắng đẹp bỗng nhiên ầm ầm một trận, chim chóc giật mình bay tán loạn. Nghiệp hỏa bị sấm sét đánh tan, bọn họ từ trong tấm lưới cháy dở bò ra, mặt mũi lem luốc.

 

Bị tiếng sấm đánh thức, Giang Nguyệt Minh từ kết giới bên cạnh chạy ra, lập tức bốc khói cả bảy lỗ: "Ta không cần nhìn, chỉ nghe tiếng sấm này cũng biết ba đứa nhóc các ngươi đang làm loạn. Núi Bắc Lộ đi không đổi tên ngồi không đổi họ, là chủ tu nghiệp hỏa Bà Sa môn, các ngươi ở đây dẫn sấm sét làm gì? Còn chưa đủ cho người của Lôi Cốt môn chê cười sao?"

 

Ông than ngắn thở dài, càng nói càng tức. Đám đệ tử đi theo phía sau đều ôm kiếm nín cười. Giang Bạch cầm một cây kẹo hồ lô đi ngang qua, lắc đầu với bọn họ, tặc lưỡi hai cái nói: "Thử luyện đàng hoàng xem, sao lại thành ra thế này? Chẳng có chút phong thái danh môn nào cả, nhìn coi tự làm cho bản thân bị nổ đen thui kìa."

 

"Ai nói tụi con không có phong thái? Chiêu thức của tụi con còn chưa dùng hết đâu." Thiên Nam Tinh phủi tro trên kiếm gỗ, đột nhiên vung tay tạo thế kiếm, "Bắc Lộ Bà Sa."

 

Giang Trạc vẫn đang ho sặc sụa, bám vào kiếm Bất Kinh, tiếp lời: "Chí... khụ khụ, chí bình tai ương."

 

Ca Man không nhúc nhích, bọn họ kéo đại sư tỷ dậy, loạng choạng nói nốt câu cuối: "Kiếm trừ vạn ác, hào nhiên chính khí!"

 

Giang Bạch cười ngã lăn: "Đại ca, huynh mau nhìn tụi nó kìa, mặt mũi đen như đít nồi, không giống đệ tử Bà Sa môn mà giống mấy đứa con nít quỷ đua nhau diễn trò."

 

"Đệ học thuộc chú quyết chưa? Còn rảnh rang ở đây cười nhạo người ta." Giang Nguyệt Minh tịch thu cây kẹo hồ lô của Giang Bạch, quay đầu lại hỏi ba đứa, "Sư phụ mấy đứa đâu? Gọi muội ấy lại đây, ta phải nói với muội ấy vài câu, không thể mặc cho mấy đứa làm loạn như thế!"

 

Ca Man ngửa đầu ra sau, vẻ mặt như sắp chết: "Sư phụ..."

 

Thiên Nam Tinh nói: "Sư phụ chạy mất rồi."
Giang Trạc nhắm mắt, ngửa người ra sau: "Chú quyết đơn giản chết tiệt..."

 

Ba đứa vì niệm Phá Hiêu quá nhiều lần mà kiệt sức, vì vậy ngã lăn ra giả vờ chết. Mặc kệ sư bá Nguyệt Minh lải nhải không ngừng, không đứa nào chịu dậy. Giang Nguyệt Minh tức giận túm lấy Giang Trạc và Ca Man vác lên rồi cõng thêm Thiên Nam Tinh, vừa mắng vừa ném bọn họ về chỗ ở.

 

Giang Trạc ngủ rất ngon. Khi tỉnh dậy trời còn chưa sáng, y xuống giường uống nước. Nước ấm nóng, y nghi ngờ sư phụ đã đến nên chạy ra ngoài xem.

 

Bên ngoài lại là một cảnh tượng khác.

 

Sương mù dày đặc, tuyết rơi lất phất, lầu cao gác tía san sát trải dài, giống như quân cờ đen bị xáo trộn trên bàn cờ. Chim chóc lượn lờ dưới mái hiên, xa xa mơ hồ có tiếng sóng vỗ.

 

Một người đang ngồi trên lan can cho chim ăn, tóc bạc buộc lên, dáng người có vẻ rất cao. Giang Trạc không nhìn thấy mặt người đó, bèn hỏi từ phía sau: "Chim mổ không đau sao?"

 

Bàn tay lộ ra khỏi tay áo của người đó khớp xương rõ ràng, chỉ là kẽ ngón tay có vết thương, trông giống như bị bỏng. Hắn v**t v* lông chim, giọng nói thờ ơ: "Không sao, ta đã quen rồi."

 

Một con chim đỏ bay đến đậu trên vai Giang Trạc. Y đưa tay lên, học theo dáng vẻ của người đó v**t v* lông chim. Nhưng con chim lập tức biến thành vài chùm lửa l**m láp từ đầu ngón tay y lên, sau đó lan ra toàn thân, biến thành trường bào bạch vi lụng thụng.

 

"Cẩn thận," người đó không biết từ lúc nào đã nắm lấy cổ tay Giang Trạc, động tác nhẹ nhàng như chuồn chuồn lướt nước, "lửa của ta còn nguy hiểm hơn những con chim này."

 

Ánh mắt Giang Trạc lướt qua cổ tay hai người. Y nhìn xuống dưới, đất là mặt nước phẳng lặng như gương, thân hình y cao lớn, từ lúc bước ra khỏi cửa đã trở thành người lớn.

 

"Nhìn ra rồi," Giang Trạc hơi nhướng mắt, cười như không cười, "sao lại tự thiêu mình thành ra thế này? Khuôn mặt này..."

 

Mặt nước dưới chân đột nhiên biến mất, hóa thành những bông tuyết bay lả tả, như muốn che khuất tầm nhìn của Giang Trạc. Nhưng những gì muốn nhìn, Giang Trạc chưa bao giờ bỏ dở giữa chừng. Vì vậy y nắm ngược lại tay đối phương, cố tình tiến lên xem cho rõ: "Khuôn mặt này ta thấy rất quen, ngươi là ai?"

 

Lan can trong nháy mắt cũng hóa thành tuyết rơi, hai người một tiến một lùi. Sương mù bị gió thổi tan, lầu gác xung quanh dần dần trở nên cao hơn, nhiều hơn. Khi mưa ào ào đổ xuống, trường bào của người đó cũng biến thành giáp trụ.

 

"Ta là chủ nhân khác của con báo của ngươi," người dưới mũ giáp nâng cánh tay lên, một con báo hoa tinh thần phấn chấn chui ra từ phía sau, "cũng là người định mệnh mà hồn phách ngươi đã tương thông."

 

Giang Trạc nói: "Hồn phách tương thông là gì?"

 

Hồn phách tương thông là gì?

 

Hồn phách tương thông?

 

Tiếng vọng ba lần, "đinh" một tiếng như tiếng ngọc va chạm. Giang Trạc đột nhiên cao lên - không phải thân hình y thay đổi mà là y đang bay lên. Tấm lụa trắng từ phía sau quấn quanh che mắt y. Ngay sau đó, trong lòng y nặng trĩu, tự nhiên xuất hiện một cây đàn tỳ bà.

 

"Lại trúng chiêu rồi." Nguyệt Thức Giang Trạc không nhìn thấy, chỉ có thể dựa vào khứu giác, "bây giờ là ai nào, Ngự Quân? Lạc Tư? Thái Thanh..."

 

Y đưa tay ra, chạm vào một thứ mềm mại. Đối phương nói: "Sao ngươi lại biến thành Nguyệt Thần rồi?"

 

Nguyệt Thức Giang Trạc nói bừa: "Là ngươi đang nằm mơ, mau nhắm mắt lại, cho qua đoạn này đi."

 

Chỉ có tiểu Lạc Tư mới đeo đuôi thú trên cổ áo, cho nên sờ vào thấy mềm mại. Cậu nắm lấy Nguyệt Thức Giang Trạc, rất tò mò: "Dáng vẻ này ta chưa xem qua, chỉ cho tên lớn kia xem thôi sao? Ta không chịu đâu."

 

Nguyệt Thức Giang Trạc nói: "Ngươi xem đi, cứ việc xem."

 

Đối phương lại không trả lời, mí mắt Giang Trạc giật giật. Ngay sau đó, châu ngọc leng keng, Nguyệt Thần bị kéo vào lòng ai đó. Ngự Quân Thiên Hải nắm lấy tay y, siết chặt.

 

Giáp bạc lạnh lẽo, dù bị bịt mắt bằng lụa trắng, Giang Trạc vẫn cảm nhận được sự áp sát của Ngự Quân. Mưa theo lông mày chảy xuống, Ngự Quân dùng ngón tay đeo nhẫn xích bạc lau nước mưa cho y. Cảm giác hơi gai gai từ má xuống cằm khiến Giang Trạc khẽ rùng mình.

 

Lạc Tư lười biếng nói: "Muốn cho ai xem, nó hay ta?"

 

Tha cho ta đi.

 

Bốn viên ngọc lục, lam, vàng, đỏ của Đại A kêu leng keng một tiếng, thời không hỗn loạn chồng chất trở về làm một. Giang Trạc vẫn ở dáng vẻ Nguyệt Thần, eo y vẫn còn âm ỉ đau. Y khẽ cọ mũi vào tai Lạc Tư, không biết sống chết mà nói: "Cho huynh, xem cho kỹ vào."

Bình Luận (0)
Comment