Vượt Qua Cổng Trời - Đường Tửu Khanh

Chương 154

Editor: Gấu Gầy

 

Phái Đô quanh năm mưa gió, nhất là mùa thu đông, bốn phía thần cung lại là tường cao sừng sững, bởi vậy người ta vừa vào cung, liền cảm thấy trời đất chật hẹp, nhìn lên chỉ thấy mây đen và mái hiên nặng trĩu, u ám đến mức ngột thở.

 

Vài cung nhân tay cầm đèn lồng, từ xa đến gần, đang thì thầm to nhỏ.

 

"Ai đời thành hôn lại mặc giáp trụ..."

 

"...Hôn sự này lúc ban đầu định ra, Lạc thị đã rất bất mãn..."

 

"Cũng chẳng trách, Thiên Hải vốn có quyền trách phạt Quân chủ, bây giờ kết thông gia, uy phong của Tru Thiên Ngân Lệnh cũng giảm đi ba phần. Ta thấy lúc Ngự Quân vào điện, trên mặt chẳng có chút ý cười nào."

 

"Muốn ngài ấy cười thế nào được? Ngài ấy đến thành hôn, Quân chủ lại chẳng thèm lộ mặt, chỉ sai người gác cổng đến chuyển lời, đúng là muốn dằn mặt."

 

"Thật là một đôi oan gia."

 

"Nếu cứ mặc kệ nhau thì cũng được, chỉ mong đừng đánh nhau. Vì hôn sự này, công chúa còn dời cả kinh đô, bây giờ Kim Ô đã được tu sửa, bên Sưởng Thành còn đang đợi Quân chủ và Ngự quân đến chủ trì Tứ Sơn Triều Hội."

 

Họ đi đến gần, rồi lại đi qua, tiếng nói dần xa.

 

"Dù sao lễ cũng đã thành, cứ nghĩ theo hướng tốt đẹp, đợi tối nay động phòng xong, biết đâu lại tốt lên."

 

"Còn nói nữa, giờ này rồi, cũng chẳng thấy bóng dáng Quân chủ đâu..."

 

Các cung nhân lần lượt khuất vào hành lang, đèn lồng như phủ một lớp vải mỏng, cũng biến mất theo. Trời đã sẩm tối, bên trong điện Kiến Linh tiếng nhạc rộn ràng, các tông, môn, phái, tu sĩ tán tu đến chúc mừng náo nhiệt huyên náo. Đèn lồng đỏ treo khắp Bái Đô, Bạch Vi và chữ Vạn kết thành đôi. Từ ngoại ô đến Thần cung, đâu đâu cũng là tiếng chim hót mừng.

 

Bái Đô được Ngân Nha che chở, hiện giờ Hối Mang vẫn còn tại thế, theo quy củ, Quân chủ và Ngự quân phải ngồi cạnh nhau trong Diện Thần đường phía sau điện Kiến Linh điện nghe ông đàn một khúc. Tiếc rằng Nguyệt Thần bịt mắt gảy đàn hết lượt này đến lượt khác, tấm đệm trước mặt vẫn trống không.

 

Hối Mang thân nhẹ như yến, ông vừa đổi khúc vừa phiền muộn xoay vòng, chậm rãi bay ra khỏi điện. Mưa theo tiếng đàn của ông khi to khi nhỏ, đàn chim bay lượn xung quanh, lụa trắng bịt mắt ông được chim chóc ngậm kéo dài ra, dài mãi, dài mãi, như muốn vươn đến tận Sưởng Thành.

 

Ngự quân Thiên Hải bị tiếng ồn đánh thức, hắn không động đậy, chỉ hỏi người bên ngoài: "Giờ nào rồi?"

 

Mộ Siêu và người gác cổng đứng đối diện nhau dưới mái hiên, nghe hắn hỏi, nhất thời đều quay lại, thấy kiếm chạm đao, lại đều cảm thấy ngượng ngùng.

 

"...Lễ đã xong, giờ này phải động phòng rồi." Mộ Siêu vịn chuôi đao quay người lại trước, "Ngự quân, mấy ngày nay vất vả đường xa, đêm nay cứ nghỉ sớm đi."

 

Lạc Tư gối đầu lên đuôi thú bạc, liếc mắt nhìn ra cửa sổ: "Quân chủ vẫn còn bận?"

 

Câu này không phải Mộ Siêu nên trả lời, hắn đứng im như tượng gỗ. Người gác cổng ngẩn người một lúc, mới hoàn hồn, gãi đầu gãi tai nói: "Bẩm Ngự quân, Quân chủ ngài, ngài..."

 

"Ngài thao thức suốt đêm, ăn không ngon ngủ không yên, ngày đêm lo việc nước," Lạc Tư giọng điệu lơ đãng, "ta đã biết Quân chủ ở Bái Đô bận rộn chính sự, đường ta đã bái một mình rồi, ngươi khuyên ngài ấy không cần vội vàng quay lại, cứ chuyên tâm trị vì, sớm ngày thực hiện chủ trương thiên hạ thái bình."

 

Người gác cổng tuy không giỏi ăn nói, nhưng cũng nghe ra được ý tứ. Hắn muốn khuyên vài câu nhưng lại không biết bắt đầu từ đâu, đúng lúc điện Kiến Linh bắn lên pháo hoa kim tuyến, nổ tung thành những đợt sóng hoa Bạch Vi trên không trung. Tiếng người ồn ào, chỉ trong nháy mắt, đèn nến trong phòng đều tắt hết.

 

"Ngự quân an giấc đã có sắp xếp," Mộ Siêu lịch sự đưa tay dẫn đường, "vị huynh đệ này, chúng ta ra cửa canh gác đi."

 

Người gác cổng nói: "Nhưng Quân chủ có lệnh, bảo ta phải bảo vệ Ngự quân một bước không rời."

 

"Mọi việc đều có ngoại lệ," Mộ Siêu khéo léo nói, "Ngự quân của chúng ta quen ngủ một mình, một chút động tĩnh cũng không nghe được, hơn nữa đêm nay là đêm tân hôn, nhiều quy củ không thể áp dụng được."

 

Người gác cổng đuối lý, cũng không tiện tranh luận với hắn đêm nay, liền theo hắn ra cửa.

 

Mưa vẫn rơi lất phất, Lạc Tư chán ghét tiếng mưa này, hắn từ trước đến nay không thích đến Bái Đô. Thời Phúc Đức, Minh Hàm chấp chính, thường triệu tập Tứ Sơn Nhất Hải vào triều. Lúc đó Lạc Tư đã từng theo lão Ngự quân đến một lần, hắn ở trong cung chịu chút ấm ức, về nhà bèn ném cây roi Minh Hàm ban tặng đi.

 

Nghe nói cây roi đó có hiệu quả cầu phúc, chắc là thật, bởi vì sau khi Lạc Tư ném roi không lâu, Minh Hàm liền đột tử. Nay Công chúa muốn kế vị, Minh thị lại dời về Sưởng Thành, để lại Bái Đô và Thần cung cho trữ quân do Công chúa sinh ra.

 

Nói về vị trữ quân này, cũng khá thần bí, chỉ nghe nói y là con cưng của Công chúa, trước kia ở trước mặt Minh Hàm rất ngang ngược, còn nhỏ đã bị Minh Hàm phạt đi canh giữ thần mộc Giao Mẫu. Đến khi Lạc Tư kế nhiệm Ngự quân Thiên Hải, y mới được Công chúa đón về Bái Đô - Bọn họ ký kết khế ước mười mấy năm, đến nay vẫn chưa gặp mặt một lần.

 

Người này tên đơn là Trạc.

 

Minh thị vì tu luyện hỏa nên thích dùng chữ "Nhật" để đặt tên, từ thời Minh Triết khai quốc đến bây giờ không có ngoại lệ, chỉ có vị trữ quân này là Thủy.

 

"Đây là định mệnh," lão Ngự quân nói bừa với con trai, "con xem cái tên này, là trời muốn hai đứa con hồn phách tương thông, không phải cha đâu."

 

Lạc Tư nghe xong, không chỉ ném roi mà còn ném cả nhẫn đi. Lão Ngự quân chưa kịp kêu lên đã bơi ba vòng trong Thiên Hải mới tìm lại được chiếc nhẫn. Ông tự biết mình đuối lý, không dám tìm con trai tính sổ, bèn thổi gió bên gối với Ngự phi, hại Lạc Tư phải chép phạt ba lần Hòa Gia Tụng.

 

Tốt số thật đấy.

 

Lạc Tư thầm nghĩ. Bây giờ thật sự thành hôn rồi, danh hiệu hoa mỹ dài hơn của cha hắn ba vòng. Sau này ở Thiên Hải hắn là lớn nhất, sớm muộn gì cũng khiến cha hắn đọc ngược Hòa Gia Tụng.

 

Tiếng mưa rả rích.

 

Lạc Tư không buồn ngủ, hắn rút ra hỏa phù, trong bóng tối gấp tới gấp lui giết thời gian. Chủ trì xong Tứ Sơn Triều Hội hắn sẽ đi, hôn sự này thành cũng như không. Vốn dĩ hắn không định ở lại lâu, bây giờ không gặp mặt cũng thấy nhẹ nhõm, đỡ phải nhìn nhau chán ghét.

 

Hỏa phù biến thành chim giấy, hắn lại mở ra, gấp lại, cứ thế lặp đi lặp lại. Lá bùa tội nghiệp trở nên nhăn nhúm trong tay Ngự quân, sắp hết tuổi thọ.
Lúc này, màn cửa khẽ động, một con báo chui vào. Lạc Tư đưa một tay ra, thản nhiên nói: "Đi đâu vậy?"

 

Con báo rũ bộ lông, nhẹ như không, nó lách qua bình phong ở cửa, vươn cổ, dùng cái mũi ướt ướt chạm vào tay Lạc Tư.

 

"Chủ nhân ngươi không dạy dỗ ngươi à," Lạc Tư khẽ lắc tay, hỏa phù tự bốc cháy, hắn chuyển ánh mắt trong ngọn lửa yếu ớt, "người lạ đừng có cọ vào."

 

Bên giường có một con báo hoa đang ngồi, nó dụi vào tay Lạc Tư, đôi mắt vàng lim dim đang tò mò nhìn Lạc Tư. Con báo này một bên tai đeo hoa Bạch Vi, cánh hoa đã héo úa, như bị ai vò nát.

 

"Lạ thật," có người nói, "đây không phải là phòng ta, giường ta sao?"

 

Giọng nói này lười biếng, nhẹ nhàng trôi nổi trong màn mưa, lại có chút giễu cợt.

 

Lạc Tư hơi nhướng mày, giọng điệu hiểu rõ: "Thì ra Bái Đô không nhận được truyền tống lệnh, thảo nào việc gì cũng chậm hơn người ta một bước."

 

"Miệng lưỡi sắc bén thật đấy," người nọ vén màn cửa, khom lưng chui vào phòng, "động phòng có cắn người không?"

 

"Sợ cái gì?" Lạc Tư xoay nhẹ tay, giữ chặt Hoa Thừa tướng đang định cắn người, "Hoa chúc soi sáng, nhật nguyệt trên cao, phù hộ phu thê chúng ta trăm năm hòa hợp, đầu bạc răng long."

 

Gió thổi màn cửa, mưa rơi lất phất bay vào, người nọ đứng sau bình phong, chỉ có đường nét mơ hồ hiện ra. Hỏa phù trong tay Lạc Tư cháy đến đầu ngón tay rồi lặng lẽ tắt, dường như có một khoảnh khắc, bóng của hai người chồng lên nhau.

 

Hình thêu mây lửa trên bình phong loang ra, người nọ nhón chân, chống một tay, nằm sấp trên bình phong. Gió mưa mịt mù, ánh mắt y không chút che giấu, nhìn chằm chằm Lạc Tư. Trong phòng có y, dường như bỗng sáng bừng lên.

 

"Lại đây," Minh Trạc nửa như cố ý nửa như vô tình, như đang gọi hắn, lại như đang gọi Hoa Thừa tướng, "lau nước cho ta."

Bình Luận (0)
Comment