Vượt Qua Cổng Trời - Đường Tửu Khanh

Chương 19

[Thứ được nhào nặn bằng bùn. Ngươi điên rồi, thứ xấu xí được nhào nặn bằng bùn này á!]

 

Editor: Gấu Gầy

 

Lăng mộ này bò cực kỳ nhanh, không biết nó định đi đâu, nhưng dù nó định đi đâu, chắc chắn cũng không phải là chuyện tốt! Tâm trạng Giang Trạc rối bời, trước tiên niệm chú: "Trầm Sa!"

 

"Trầm Sa" là một trong những chú thuật phụ trợ của Bà Sa môn, hiệu quả tương tự như "Đốn Hãm", song uy lực lại mạnh hơn nhiều, có thể khiến mặt đất trong phạm vi vài dặm xung quanh đều hóa thành cát và sụp xuống, nhưng cũng chính vì phạm vi quá lớn nên bình thường Giang Trạc rất ít khi sử dụng.

 

Chú quyết vừa được niệm lên, tốc độ di chuyển của lăng mộ quả nhiên chậm lại, giống như chân bị lún vào cát, ngay cả động tác cũng trở nên chậm chạp.

 

Nhân cơ hội này, Giang Trạc lại thi triển một chú thuật khác: "Thái Phong!"

 

Tuy nhiên, hiệu quả mà Thái Phong mang lại chỉ khiến mộ thất dừng lại trong giây lát, thậm chí không thể khiến nó lùi lại. Tim Giang Trạc hơi chùng xuống: Ngay cả Thái Phong cũng không thể thổi bay, thứ này e rằng còn lớn hơn y tưởng tượng.

 

May mà phạm vi của Trầm Sa đủ rộng, mộ thất bị sa lầy trong đó, nửa ngày cũng không thể di chuyển.

 

Giang Trạc nói: "Ông mai hao tâm tổn trí tập hợp Tam Hỏa, chắc chắn có liên quan đến dị tượng này, chúng ta phải dập tắt chân hỏa của bằng hữu kia trước."

 

"Bằng hữu kia" chính là An Nô, hắn đang nằm sấp ở góc tường, dù trong mộ có chấn động đến đâu cũng không hề nhúc nhích. Lạc Tư trực tiếp vẽ một lá bùa không, mượn lực kéo An Nô đến trước mặt. Chân Hỏa Viêm Dương đã thiêu rụi áo dài tay nhỏ của An Nô, hắn ta vốn là một bộ xương, giờ trông như một bó củi.

 

Giang Trạc muốn dập lửa, nhưng Bà Sa môn chủ tu nghiệp hỏa kiếm, trong mười hai chú thuật phụ trợ không có cái nào liên quan đến nước. Y đành dùng quạt xếp quạt tới tấp về phía An Nô, miệng lẩm bẩm: "Vị bằng hữu này, tỉnh lại đi, tỉnh lại đi, tỉnh lại đi, tỉnh lại tỉnh lại tỉnh lại!"

 

Minh Phiên có tác dụng kinh hồn bạt vía, ai ngờ Viêm Dương Chân Hỏa lại cứng đầu, nghe y kêu réo, lại bị y quạt gió, bỗng nhiên càng cháy dữ dội hơn. Trong lăng mộ nóng đến mức ướt mồ hôi, bùa chú bốn phía lúc sáng lúc tối, nếu cứ để lửa cháy tiếp như vậy, bọn họ thật sự sẽ bị hiến tế mất!

 

Giang Trạc thấy Minh Phiên không có tác dụng, liền hỏi: "Có loại nước nào mạnh hơn không?"

 

Lạc Tư nói: "Có thì có, nhưng một lòng bàn tay không vẽ hết..."

 

Giang Trạc "soạt" một cái xắn tay áo lên, đưa cả hai bàn tay và cánh tay cho Lạc Tư: "Cả hai tay đều cho ngươi đấy, đủ vẽ chưa?"

 

Lạc Tư nhìn chằm chằm bàn tay và cổ tay y, bỗng nhiên mỉm cười, mi tâm thoáng nét bùi ngùi: "Đồ ngốc này... ta vẽ 'Hải Xuyên' cho ngươi vậy."

 

Nói xong, hắn nắm lấy cổ tay Giang Trạc, giống như đó là thứ quý giá, chậm rãi vẽ một ký tự trên lòng bàn tay y.

 

"Hải Xuyên" cũng giống như "Hung Phái", đều là cổ quyết của tộc Khổ Ô. Nếu như Hung Phái triệu hồi sóng lớn thì Hải Xuyên biến đất liền thành biển cả. Theo truyền thuyết, trước khi núi Đông Chiếu sập, trên đỉnh núi là biển trời vô tận, và Hải Xuyên chính là chú pháp mà tộc Khổ Ô học được từ mật ngữ của biển trời, vì vậy uy lực rất lớn.

 

Giang Trạc nói: "Khoan đã, lăng mộ chỉ lớn vừa vừa, ngươi dùng 'Hải Xuyên', không biết Chân Hỏa có tắt hay không, nhưng chúng ta chắc chắn sẽ bị chết đuối trước."

 

Lạc Tư chỉ vào An Nô: "Ngươi dùng một phần mười sức mạnh, chỉ nhấn chìm hắn thôi."

 

Giang Trạc lập tức nói: "Là ngươi nói đấy nhé–– Vị bằng hữu này, đắc tội rồi !"

 

Ai ngờ "Hải Xuyên" thật sự uy lực khủng khiếp, vừa thi triển đã đánh vỡ lăng mộ! Ba người chưa kịp phản ứng đã bị sóng dữ cuốn ra ngoài, chỉ nghe "ùm ùm" mấy tiếng, bọn họ lần lượt rơi xuống nước, thì ra ngay cả bãi cát bên ngoài cũng bị nhấn chìm!

 

Giang Trạc không biết bơi, y sợ nước nhất, vì y không cha không mẹ, lúc nhỏ bị lừa xuống sông Kỳ Nguyện, suýt nữa thì chết đuối. Sau đó lên núi Bắc Lộ, ban đêm vẫn thường mơ thấy sông Kỳ Nguyện, con sông đó vốn từ lạch trời chảy ra, tên thật là sông "Oán Khí", trong đó chết rất nhiều người, tà khí rất nặng, khiến y bệnh nặng. Cũng chính vì vậy, bùa chú đầu tiên mà sư phụ dạy y vẽ chính bùa tránh nước, y học xong rồi mới bớt sợ nước–– Hôm đó ở Minh Công Lĩnh, thấy y nhảy xuống sông Hắc Xà, Thiên Nam Tinh vội vàng ngăn cản, thật ra là vì lý do này.

 

Vừa rơi xuống nước, Giang Trạc đã run bần bật. Nước do Hải Xuyên triệu hồi lạnh buốt, khiến y nhớ đến sông Kỳ Nguyện. Y sặc nước hai lần, quyết định vẽ cho mình một lá bùa tránh nước, nhưng còn chưa kịp động tay, cổ tay đã bị siết chặt, bị kéo thẳng lên lên mặt nước.

 

Lạc Tư vớt được người, không dừng lại một giây, khi Giang Trạc còn đang thở hổn hển, hai người đã trèo lên bờ.

 

"Khụ, khụ..." Giang Trạc thở không ra hơi, "Cảm ơn cảm ơn... ta... An Nô đâu?"

 

Lạc Tư quay đầu kéo hòm gỗ lại, An Nô bị buộc vào một sợi dây hòm, hắn đối với người khác không khách khí một chút nào, ngay cả chạm cũng không chạm.

 

Giang Trạc nói: "Cái hòm của ngươi... khụ... khụ! Sao lúc thì chạm được, lúc lại không chạm được vậy!"

 

Lạc Tư buông tay y ra: "Bên trong có dán bùa, cho chạm hay không là tuỳ ta thích."

 

Giang Trạc kéo sợi dây thừng lại, thấy An Nô buông thõng tứ chi, cúi gằm mặt xuống: "Xong rồi, từ bó củi biến thành nắm tro, vị bằng hữu này chắc không còn thở nữa."

 

Y vốn không hy vọng gì, ai ngờ bộ xương khô rung lên mấy cái, vậy mà lại ngẩng đầu lên, trong hốc mắt có một tia lửa nhỏ: "Còn... vẫn còn thở..."

 

Giang Trạc kéo dây thừng, xoay An Nô lại, chỉ về phía bên kia: "Vậy làm phiền ngươi nhìn xem, thứ kia là cái gì?"

 

Cây cối, rừng núi xung quanh đều bị nhấn chìm, tạo thành một hồ nước không lớn không nhỏ giữa núi. Chỉ thấy trong hồ có mấy cái chân lông đen nhọn hoắt, những cái chân này đỡ một cái "bụng" cực to, chính là lăng mộ mà bọn họ vừa thoát ra.

 

An Nô nói: "Ta... ta chưa từng thấy thứ này..."

 

Giang Trạc cũng chưa từng thấy, thứ này vô cùng xấu xí, không giống thần linh cũng chẳng giống con rối. Bọn họ đang nhìn, bỗng nghe thấy nó phát ra tiếng khóc, mấy cái chân lần lượt đạp xuống, vậy mà lại "bơi" ra khỏi hồ.

 

An Nô nghe thấy tiếng khóc của nó, đột nhiên nói: "Ông mai từng nói, hắn đã giúp ta an táng hài cốt của tộc nhân ở đây, rồi dùng đất Thái Thanh phủ lên, đợi khi ta khôi phục thân xác, có thể nhờ Thái Thanh giúp ta hồi sinh cả tộc... Thứ... thứ này..."

 

Giang Trạc nói: "Bí thuật thật hiểm độc, trước tiên dùng hài cốt của cả tộc nuôi dưỡng đất Thái Thanh, sau đó dùng hồn phách của cả tộc ban cho ngươi Viêm Dương Chân Hỏa, cuối cùng thúc đẩy bùa chú... Ta có một suy nghĩ không hay."

 

Viêm Dương Chân Hỏa là lửa cầu nguyện thần linh, nó có một tác dụng tương tự như bùa Chúc Thần, tức là thông đạt thần ý, có thể dùng linh ý để giao tiếp với thần linh. Ông mai giả gái cố tình kích động An Nô, khiến Viêm Dương Chân Hỏa bùng cháy. Sự phẫn nộ của An Nô truyền đến thần linh, đáng lẽ sẽ triệu hồi thần linh ở nơi này giáng xuống trừng phạt, nhưng thần linh ở nơi này là Húc Liệt đã bị biến thành thần thú trấn mộ, vậy lúc này người nghe theo triệu hồi mà đến là ai?

 

An Nô kinh hãi, run rẩy nói: "Chẳng lẽ... chẳng lẽ thật sự đã triệu thỉnh được Thái Thanh?!"

 

Sợi dây thừng trong tay Lạc Tư đứt ra, hắn không nhịn được nữa: "... Ngươi điên rồi, thứ xấu xí được nhào nặn bằng bùn này á!"

 

Sau cuộc chiến loạn lạc sáu châu, thần linh trên thế gian phần lớn là sinh linh tự nhiên. Ác danh của Kiếp Tẫn Thần truyền đến ngày nay, dân gian đa phần cho rằng hắn hoặc là mặt xanh nanh vàng, hoặc là hung thần tà ác, tóm lại tuyệt đối sẽ không phải là một người nam nhân anh tuấn vô song. Cho nên An Nô có suy đoán này, đại khái là do dư luận ở hai châu gần phía nam lan truyền.

 

Giang Trạc thấy thú vị, y chắp tay sau lưng, phụ họa: "Đúng vậy, Thái Thanh dù có xấu xa đến đâu cũng không thể nào trông như vậy được. Hơn nữa Thái Thanh vừa giáng thế, Sóc Nguyệt Ly Hỏa sẽ thiêu đốt không ngừng, nhưng ngươi nhìn thứ xấu xí này xem, nó vừa không biết phóng hỏa cũng chẳng có một chút uy phong nào, đâu có giống Ác Thần 'Kiếp Tẫn' ."

 

Sau khi bình tĩnh lại, An Nô cũng thấy kỳ lạ: "Chỉ là ta chưa từng nghĩ đến, thần linh cũng có thể là giả."

 

Giang Trạc nói: "Trước hôm nay, ta cũng đâu ngờ đến? Thì ra đất Thái Thanh thật sự có tác dụng, nhưng không phải dùng để ăn, mà là để nặn."

 

"Thần linh" được triệu hồi này bơi trong hồ một lúc, rồi lội lên bờ, bò về phía một khu rừng rậm. An Nô nghe tiếng khóc của nó giống hệt tộc nhân mình, nhất thời muốn ch** n**c nước mắt, nhưng hắn ta chỉ là một bộ xương khô, làm gì có nước mắt để chảy.

 

Lạc Tư dằn xuống tâm tình: "Đi theo nó, xem nó đi đâu."

 

Ba người vừa bước đi, bỗng thấy trong rừng có đàn chim bay tán loạn, sau đó, một luồng kiếm quang Nghiệp Hoả đột nhiên quét ra, chém "thần linh" làm đôi! Thứ này trong bụng có Húc Liệt trấn giữ, khó phá vô cùng, ai ngờ chém từ bên ngoài lại dễ dàng như vậy.

 

An Nô đang đau buồn, không tự chủ được kêu lên: "Ahhh!"

 

Giang Trạc vỗ trán: "... Quên mất tiểu sư muội!"

 

Thiên Nam Tinh hùng hổ, vừa nhìn thấy bọn họ từ xa liền thi triển mấy câu "Lệnh Hành", vội vàng lướt qua, chém ngang một kiếm: "Hai người các huynh!"

 

Lạc Tư giả vờ như không có chuyện gì xảy ra: "Chào tiểu sư muội."

 

Giang Trạc trốn sau lưng hắn: "Nơi này nguy hiểm, bọn ta đi trước dò đường..."

 

Thiên Nam Tinh lấy ra một thứ, Giang Trạc nhìn thấy lập tức vui mừng: "Ngọc bội dan hô của ta, sư phụ hồi âm rồi!"

 

Thiên Nam Tinh không đưa, lạnh lùng cất kiếm đi: "Đúng vậy, Tứ ca, sư phụ hồi âm rồi, huynh có muốn nghe không? Nếu muốn nghe thì kể lại chuyện vừa xảy ra cho ta nghe trước đã."

 

Giang Trạc vỗ vai An Nô: "An huynh đệ, vừa hay sư muội ta cũng ở đây, ngươi kể chuyện của ngươi cho chúng ta nghe đi. Ta có vài suy đoán, vẫn chưa chứng thực được, cần ngươi giải đáp một chút."

 

Tâm trạng của An Nô thật sự lên xuống thất thường, hắn ta ngồi xuống đất, thở dài một tiếng, rồi mới nói: "Hôm nay đa tạ hai người ra tay cứu giúp, chuyện này liên quan đến tộc Tự Hỏa của ta và Thiên Mệnh ti... Chắc mọi người đều biết, Đại Tắc Quan của hai châu gần phía nam trước đây tên là Cảnh Luân..."

 

Hắn ta vừa nhắc đến "Cảnh Luân", Thiên Nam Tinh đã nhìn Giang Trạc. Giang Trạc mở quạt ra, cũng thở dài một tiếng: "Đừng nhìn ta, ta bị giam cầm hai mươi năm, hoàn toàn không biết chuyện dưới núi."

 

An Nô thấy bọn họ như vậy, bèn hỏi: "Chẳng lẽ ngươi quen biết Cảnh Luân?"

 

Giang Trạc nói: "Không, ta và Cảnh Luân... là kẻ thù."

 

An Nô lại nhìn kỹ Giang Trạc, bỗng nhiên há hốc mồm, vô cùng kinh ngạc: "Chẳng lẽ ngươi, ngươi là Giang Trạc!"

 

Lạc Tư "ồ" lên một tiếng, chống cằm, càng thêm tò mò: "Sao vừa nghe đến kẻ thù, ngươi liền biết hắn là Giang Trạc?"

 

An Nô nói: "Hai mươi năm trước, chính là ngươi, cầm kiếm lên Liên Phong... giết huynh trưởng của Cảnh Luân!"

 

Giang Trạc không nói gì, y cúi đầu nhìn chằm chằm vào cây quạt, dường như lại nhớ đến kiếm của mình.

Bình Luận (0)
Comment