[Đám người được cứu ở núi Tam Dương im phăng phắc.]
Editor: Gấu Gầy
Những người được cứu sống im phăng phắc, ngây người nhìn vị "ân công mới". Ân công mới khép cây quạt xếp lại, phát ra tiếng "cạch", khiến mọi người bừng tỉnh khỏi cơn mê. Ông lão giật mình vì tiếng động này, vội vàng hô lên: "Nhờ ân công ra tay cứu giúp..."
Ông chợt nhớ ra mình cũng vừa gọi ông mối là "ân công", sợ vị ân công mới này để bụng, vội vàng đổi cách gọi thành "tiên sư". Ông lão quỳ rạp xuống đất, run giọng nói: "Được tiên sư ra tay cứu giúp, chúng tiểu nhân vô cùng cảm kích! Dân quê mùa không biết lễ nghĩa, nếu có gì đắc tội, mong tiên sư lượng thứ!"
Cảnh tượng này thật kỳ lạ, bọn họ được cứu sống, nhưng đối mặt với Giang Trạc lại run rẩy, kinh hãi, giống như người trước mặt không phải là một vị tiên sư vàng ngọc mà là một con quái vật ăn thịt người.
Giang Trạc nói: "Lão bá không cần quỳ nói chuyện, mời đứng lên."
Mọi người cúi đầu quỳ lạy, không dám trả lời. Chỉ có ông lão còn chút can đảm, khô khan đáp: "Tiên sư thoát tục phi phàm, chúng tiểu nhân sống lâu ở thôn quê, hôi hám không chịu nổi, đêm nay được gặp tiên sư, đã là phúc phận mấy đời..."
Ông lão nói toàn những lời nịnh nọt, sợ chọc giận Giang Trạc. Giang Trạc thấy vậy lại chống cằm, ra vẻ suy tư. Mọi người không hiểu ý y, nằm rạp trên đất không dám thở mạnh. Một lúc sau, y thở dài. Tiếng thở dài này không phải chuyện đùa, mọi người sợ vỡ mật. Ông lão thầm than khổ trong lòng: "Ây dà! Đúng là nhà dột lại gặp mưa rào, ông mai đã đành, lại còn gặp phải sát thần của Thiên Mệnh Ti. Chỉ mong mình đừng nói sai lời chọc giận hắn, nếu không đêm nay tính mạng bách tính núi Tam Dương khó mà giữ được!"
Đang miên man suy nghĩ, bỗng nhiên ông thấy Giang Trạc đứng dậy, vén vạt áo: "Thôi được, nếu mọi người không chịu đứng dậy, vậy ta cũng quỳ xuống, chúng ta cứ thế mà nói chuyện."
Ôi trời! Thấy Giang Trạc thật sự muốn quỳ, ông lão vội vàng đứng dậy can ngăn: "Sao dám, chúng tiểu nhân làm sao dám chứ! Tiên sư đại giá quang lâm, chúng tiểu nhân vui mừng còn không hết, chỉ là thượng tiên Thiên Mệnh Ti đã lâu không ghé qua..."
Nghe đến đây, Giang Trạc như đã đoán trước: "Ừm – quả nhiên là vậy, các người không phải sợ ta, mà là sợ Thiên Mệnh Ti."
Ba chữ "Thiên Mệnh Ti" giống như mãnh thú hồng thuỷ, khiến mọi người run sợ, mặt mày tái mét.
"Nhưng cái vị cứ yên tâm," Giang Trạc lật ngược cây quạt, khẽ nâng lên, "Ta không có chút quan hệ nào với Thiên Mệnh Ti."
Y vừa dứt lời, dưới đầu gối mọi người liền xuất hiện một luồng sức mạnh vô hình, khi hoàn hồn lại, tất cả đều đã đứng dậy.
Ông lão thấy Giang Trạc lại thi triển thần thông, trong lòng vừa kinh ngạc vừa sợ hãi. Thời buổi này loạn lạc, tiên thần gì đó, đều do Thiên Mệnh Ti quản lý, còn lại đều gọi là tà ma ngoại đạo. Nếu Giang Trạc không phải người của Thiên Mệnh Ti thì chỉ có thể là tà ma ngoại đạo. Nghĩ đến đây, ông lão lại thở phào nhẹ nhõm.
Giang Trạc ung dung trò chuyện với ông lão như người bình thường: "Đêm nay mưa gió bão bùng, thật sự không phải là thời điểm tốt để cúng bái. Lão bá, sao lại phải lên núi vào canh ba?"
Thấy Giang Trạc khiêm tốn như vậy, ông lão cũng không còn sợ hãi quá. Ông thở dài: "Tiên sư không biết, nếu không có nỗi khổ tâm, nào ai muốn làm vậy? Cơn mưa này kéo dài mấy tháng rồi, làm ngập hết ruộng đồng nhà cửa của bách tính dưới núi. Chúng tiểu nhân đêm nay lên núi là để cầu xin Minh Công ngừng mưa."
Giang Trạc nói: "Vậy ra, cơn mưa này là do Minh Công giáng xuống?"
Ông lão nói: "Tiên sư đoán không sai, cơn mưa này chính là do Minh Công giáng xuống."
Giang Trạc lại hỏi: "Nếu ta nhớ không nhầm, nơi này gọi là núi Tam Dương, hẳn là thuộc quyền quản lý của 'Tam Dương'. Minh Công là thần linh ở nơi khác, sao lại chạy đến đây giáng mưa?"
Nghe câu hỏi này, ông lão cau mày: "Đây chính là nỗi khổ tâm của chúng ta..."
Ông chống gậy, từ từ kể cho Giang Trạc nghe.
Thì ra nơi này gọi là núi Tam Dương, thần linh được thờ phụng chính là "Tam Dương". Tam Dương tính tình hiền lành, quanh năm che chở nơi này, khiến nơi đây mưa thuận gió hòa. Bách tính được mùa, cũng coi Tam Dương là vị thần duy nhất để thờ phụng, vì vậy hàng năm vào dịp tế lễ, miếu Tam Dương đều xe ngựa tấp nập, người người chen chúc. Nhưng cảnh đẹp không được bao lâu, mười năm trước, đã xảy ra một chuyện.
"Chuyện này bây giờ nói ra, vẫn khiến người ta rợn tóc gáy." Ông lão kéo chặt tay áo, như bị gió lạnh thổi vào, run rẩy nói, "Lúc đó ta còn là chủ quán rượu, một hôm, mưa gió bão bùng, chưa đến giờ Mùi mà trời đã tối đen như mực, đừng nói là khách, ngay cả người qua đường cũng chẳng thấy một ai. Ta không có khách nên đóng cửa hàng sớm, đội mưa về nhà. Trên đường gió lớn thổi mạnh, khiến ta đứng cũng không vững, con phố ngày thường tấp nập vậy mà chẳng có lấy một cái đèn lồng.
"Ta càng đi càng sợ, mơ hồ cảm thấy có chuyện sắp xảy ra, chỉ muốn nhanh chóng về nhà. Nhưng đi được một lúc, ô bị gió thổi bay mất, mưa tạt vào mắt, ta nghĩ bụng giờ khó mà đi tiếp được nữa, chi bằng tìm một nhà dân gần đó trú mưa.
"Lúc đó trời đã tối đen, bên tai chỉ nghe thấy tiếng gió gào thét, ta vịn tường đi đến trước cửa một nhà, đang định gõ cửa thì cánh cửa tự mở ra. Ta vừa gọi chủ nhà vừa bước vào trú mưa... Trong nhà tối om, không nhìn thấy gì cả, ta không dám xông vào, chỉ đứng ở cửa, lại ngửi thấy trong nhà có mùi khét. Ta lần theo mùi đó, phát hiện trên đất có mấy khúc gỗ cháy đen. Đang yên đang lành, ai lại để gỗ cháy đen ở cửa? Hơn nữa mấy khúc gỗ này hình thù kỳ quái, giống như mấy người ôm nhau, ta không nhịn được ngồi xổm xuống, muốn nhìn cho rõ hơn... Nhìn kỹ lại, ta sợ đến hồn bay phách lạc, đó đâu phải gỗ cháy đen, rõ ràng là mấy xác chết cháy đen!
"Ta chưa từng thấy xác chết cháy đen, huống hồ mấy người này chết rất thảm, giống như đã phải chịu đựng nỗi đau đớn tột cùng, cho nên ta lập tức sợ hãi ngồi phịch xuống đất, tay chân luống cuống. Đúng lúc này, dưới xác chết bỗng bốc lên mấy ngọn lửa, ngọn lửa như rắn lao thẳng ra, trong nháy mắt đã bùng lên, suýt chút nữa thiêu rụi cả ta. Ta vội vàng lùi lại, bò dậy từ dưới đất bỏ chạy, khi chạy ra đường, lại thấy khắp nơi đều là lửa, không chỉ nhà cửa gia súc, mà cả hoa cỏ cây cối... Ta nghe thấy rất nhiều người gào thét thảm thiết, khắp phố phường ngõ hẻm, toàn là tiếng kêu la."
Nói đến đây, ông lão gần như mê sảng. Ông trợn tròn mắt, trong mắt phản chiếu hình ảnh cá lửa trên vạt áo Giang Trạc, màu vàng kim đó khiến ông như bị thôi miên, cả người chìm trong cơn ác mộng.
Giang Trạc "xoạt" một tiếng mở quạt, chất liệu của mặt quạt không rõ là gì, lạnh lẽo giống như mặt hồ phẳng lặng, cắt ngang dòng hồi tưởng của ông lão.
"Ây da..." Ông lão đột nhiên hoàn hồn, "Tiểu nhân mải kể chuyện, đã thất lễ!"
Giang Trạc không để tâm, thuận miệng an ủi: "Không sao, chuyện này kỳ dị, lão bá đừng sa đà vào chi tiết ngày hôm đó, dễ bị mê muội mất trí, cứ nói những điều quan trọng, sau đó thì sao?"
Ông lão trấn tĩnh một lúc, mới nói: "Ban đầu ta còn tưởng là nhà dân bị cháy, nhưng sau đó mới biết, ngọn lửa đó không phải lửa bình thường, chẳng những không dập tắt được mà còn chạm vào là cháy. Những người đến cứu hỏa đều bị thiêu thành tro bụi, mọi người thấy vậy, đâu còn dám chạm vào. Núi Tam Dương biến thành biển lửa, chỉ có miếu Tam Dương là còn nguyên vẹn, người người chen chúc chạy vào miếu Tam Dương. Nhưng miếu Tam Dương cũng không chứa được nhiều người như vậy, mọi người xô đẩy nhau, khóc lóc kêu gào, hỗn loạn cả lên... Ôi, rất nhiều người không bị chết cháy nhưng lại bị giẫm đạp đến chết ở đó. Ta trốn trong góc, chỉ mong trời mau sáng.
"Mọi người trong miếu cầu xin Tam Dương cứu mạng, nhưng Tam Dương không hiển linh, không biết ai nghĩ ra cách dùng trẻ con để tế lễ. Bọn họ bắt mấy đứa trẻ, trói hết lại trước bàn thờ, rồi cắt cổ lấy máu."
Lúc này, cửa miếu "kẽo kẹt" một tiếng, bị gió thổi mở. Mọi người như chim sợ cành cong, hoảng hốt tụ tập lại với nhau. Đèn dẫn đường lơ lửng bên cạnh Giang Trạc, chiếu sáng xung quanh thành một màu xanh trắng, mọi người không dám tùy tiện đến gần y, nhưng cũng không muốn đứng quá xa – Tiên sư có phép thuật, ở gần y chắc chắn không sao!
Một người nói: "Lưu bá, câu chuyện này kể xong chưa? Nửa đêm nửa hôm, thật khiến người ta sợ hãi!"
Ông lão được gọi là Lưu bá không để ý đến hắn mà run rẩy giơ gậy, chỉ vào một khoảng trống trước bàn thờ: "Lúc đó, cha mẹ mất con đều phát điên, đánh nhau với kẻ giết người, máu chảy lênh láng. Mãi đến hôm đó, ta mới biết thế nào là địa ngục trần gian."
Lại một người khác nói: "Người trong miếu đánh giết lẫn nhau, Tam Dương cuối cùng cũng nghe thấy động tĩnh! Cha ta nói Tam Dương từ trong núi đi ra, thi triển pháp thuật dập lửa, cứu mọi người."
Lưu bá chỉ nói: "Đúng vậy, cha ngươi nhớ rõ đấy, là Tam Dương cứu mọi người."
Người vừa nói mặt vàng như nghệ, gầy gò ốm yếu, tuổi còn rất nhỏ. Giờ không còn ông mai, thấy Giang Trạc lại có vẻ dễ nói chuyện, hắn mạnh dạn nói: "Cha ta còn nói, Tam Dương không bao giờ ăn thịt người, đêm đó bị ép nhận tế lễ, từ đó sinh lòng chán ghét mọi người, rời khỏi núi Tam Dương, không bao giờ quay trở lại nữa!"
Lưu bá nghe vậy, lẩm bẩm: "Đúng vậy, Tam Dương không bao giờ quay trở lại nữa."
Tiểu tử kia nói: "Không có Tam Dương, núi Tam Dương chúng ta gặp đại nạn, chẳng những hạn hán liên miên mà còn chết đói như rạ. Ôi, ông bà ta cũng chết đói như vậy đấy."
Lưu bá quay sang nói với Giang Trạc: "Tên nhóc này thẳng tính, mong tiên sư đừng trách phạt, nhưng những gì nó nói đều là sự thật. Không có Tam Dương, bách tính ở đây sống khổ sở vô cùng. Ta đi khắp nơi tìm hiểu, biết được ông mai có phép thuật, có thể triệu hồi thần linh ở nơi khác đến đây, nên mới mời hắn đến triệu hồi thần linh giáng mưa."
Giang Trạc nói: "Ông mai này cũng có chút bản lĩnh, vừa triệu hồi đã gọi được Minh Công."
"Chuyện này cũng tốn không ít công sức, Minh Công tuy đã giáng mưa như mong muốn của ta, nhưng cơn mưa này lại không dứt." Lưu bá buồn rầu nói, "Ta lại phải đi cầu xin ông mai cho ngừng mưa. Ông mai nói "muốn mưa tạnh cũng không khó, dâng vài lần lễ vật cho Minh Công là được". Ta hỏi hắn 'dâng lễ vật' gì, hắn nói là đưa cô dâu cho Minh Công – Nào có chuyện hoang đường như vậy! Minh Công sống ở dưới sông, đưa cô dâu cho ngài, chẳng phải là ném cô nương xuống sông sao? Ta không đồng ý, ông mai tưởng là ném xuống sông không được, bèn đổi cách khác, bảo ta đêm nay lên núi, khiêng cô dâu đến miếu này."
Đó chính là nguyên nhân bọn họ đưa dâu trong đêm mưa. Những chuyện sau đó, Giang Trạc đều đã biết, y quan sát bốn bức tường trong miếu: "Từ trước đến nay, núi Tam Dương chỉ thờ phụng Tam Dương, ngôi miếu này chắc là do ông mai dùng phép thuật dời từ nơi khác đến, thảo nào lại âm u đáng sợ như vậy."
Tiểu tử vừa nói nghe vậy liền sốt ruột: "Vậy là Minh Công thật sự sống ở ngôi miếu này? Vậy chúng ta ở lại đây chẳng phải là tự chui đầu vào rọ, đúng ý ngài rồi sao!"
Giang Trạc cười ha hả: "Ta thì muốn hắn ở đây, nhưng hắn nhát gan quá, vừa thấy ông mai thất bại đã chạy mất dạng. Theo ta thấy, cơn mưa này không tạnh ngay được đâu, chi bằng các vị ngồi xuống nghỉ ngơi lấy sức, đợi trời sáng rồi quay về theo đường cũ."
Mọi người vì cầu mưa mà chịu đủ mọi khổ cực, dọc đường lo lắng sợ hãi, đã mỏi nhừ tay chân, kiệt sức vô cùng, nghe Giang Trạc nói vậy liền ngồi xuống nghỉ ngơi.
Lưu bá nghe tiếng mưa vẫn không ngớt, càng thêm lo lắng: "Giờ ông mai chết, Minh Công chạy mất, mưa vẫn không ngừng, chúng ta phải làm sao? Tiên sư thần thông quảng đại, xin hãy chỉ cho chúng tiểu nhân một con đường sáng."
"Mưa thì từ từ tính, còn ông mai này, chỉ rơi đầu thôi chưa chắc đã chết, các người xem hắn vừa rồi..." Giang Trạc đột nhiên "hử" một tiếng, nhìn trái nhìn phải, "Hai cánh tay của ông mai đâu rồi?"
Mọi người nhìn lại, hai cánh tay vốn nằm trên mặt đất quả nhiên đã biến mất. Ánh đèn mờ ảo, gió mưa mịt mù, một mùi khét nhẹ thoang thoảng trong không khí, mọi người liên tưởng đến câu chuyện vừa rồi, lập tức sởn gai ốc, không biết ai kêu lên: "Ai sờ ta thế?!"
"Có tay, có tay đang bò lổm ngổm!"
Mọi người sợ đến chết khiếp, chen chúc nhau trước bàn thờ, lại thấy Giang Trạc nhấc tấm khăn trải bàn lên, từ trong tay áo lấy ra một chiếc khăn tay, rồi dùng khăn tay nhặt thứ gì đó từ bên dưới lên.
"Ở đây này," Giang Trạc vui vẻ nói, "Cái còn lại đâu?"
Đèn dẫn đường âm u, chiếu rõ "bàn tay" mà Giang Trạc nhặt được, bàn tay đó vặn vẹo, co giật, giống hệt một con nhện chân dài. Những người vốn chen chúc bên cạnh y lập tức tản ra, chạy tán loạn sang phía bên kia. Có người vừa mới tỉnh lại, mở mắt ra thấy vậy lại ngất xỉu tiếp.