[Huynh đệ tốt]
Editor: Gấu Gầy
Vì bị che mắt, hai người như trở lại trong hang động. Đầu ngón tay Lạc Tư chạm nhẹ vào đuôi mắt y, hơi cao giọng nói: "Ta nên giận sao?"
Giang Trạc nói: "Nên."
Lạc Tư cúi đầu nhìn y, dường như không nhận ra sự vượt quá giới hạn của đầu ngón tay mình: "Ngươi nhận ra ta từ khi nào?"
Giang Trạc đáp: "Lúc ngươi làm ta bỏng."
Lạc Tư nói: "Miếu Minh Công?"
Giang Trạc cười đậm hơn: "Ồ, người giấy nhỏ cũng là ngươi."
Kỳ lạ, đôi mắt phong lưu của y rõ ràng đang bị che khuất, nhưng chỉ qua vài câu nói lại toát lên vẻ phóng khoáng của một lãng tử. Lạc Tư như vô tình, hơi cong ngón tay, cọ vào đuôi mắt y: "Ngươi lừa ta."
Giang Trạc thản nhiên: "Phải."
Thực ra y đã nghi ngờ từ lâu, chỉ là muốn trêu chọc người ta mà thôi.
"Ban đầu, ta chỉ tò mò về chiếc kiệu hoa đó, nó được khắc đầy bùa chú, thật sự rất đáng ngờ. Thử nghĩ xem, một 'đại hung' cần nhiều bùa chú để trấn áp mà chỉ dùng một chiếc kiệu hoa để chở thì có vẻ quá sơ sài."
Những hung tà cần dùng đến bùa Trấn Hung đều phải được phong ấn ở những địa điểm được lựa chọn kỹ càng. Trong đó nổi tiếng nhất chính là Thái Thanh, bị phong ấn ở vùng đất chôn cất thần linh. Nơi đó quanh năm tuyết phủ, không một bóng người, còn có ba ngàn tòa tháp Minh Chấn dùng để cảnh báo. Lý do rất đơn giản, đó là sợ khi bùa chú tan biến, phong ấn lỏng lẻo, những hung tà này sẽ ra ngoài làm hại người vô tội. Vì vậy khi chiếc kiệu hoa xuất hiện, Giang Trạc đã cảm thấy rất kỳ lạ.
Y nói: "Đây là lý do thứ nhất."
Lạc Tư tự giễu: "Quả thật là một sơ suất."
Giang Trạc giơ một tay lên, để lộ cổ tay: "Sau đó kiệu hoa được giải phong ấn, ngươi đã nắm lấy cổ tay ta để ngăn ta phong ấn."
Ánh mắt Lạc Tư dừng lại trên bàn tay đó, cổ tay không có dấu vết gì, chỉ có ngón tay cong lại, trên ngón giữa còn lưu lại một vòng "dây đỏ". Nếu lúc này Giang Trạc hỏi hắn "Ngươi thấy sao", hắn nhất định sẽ trả lời "Rất đẹp".
Tuy nhiên, Giang Trạc lại nói: "Vì quá nóng nên ta bắt đầu nghi ngờ, đây là lý do thứ hai."
Lạc Tư thay đổi ánh mắt vì câu trả lời này: "Sao, trong số những huynh đệ của ngươi, chỉ có ta nóng như vậy sao?"
Giang Trạc đáp: "Chuyện này ta không biết, ta chưa từng chạm vào những huynh đệ khác."
Lạc Tư cười nhạt, giọng điệu lười biếng: "Cũng đúng, ngươi có năm sáu bảy tám 'huynh đệ tốt', nếu xếp thành hàng, có thể sờ từ tối đến sáng."
Giang Trạc bật cười: "Năm sáu bảy tám ở đâu ra? Đó là ta nói bừa thôi, hơn nữa dù thật sự có năm sáu bảy tám người, cũng không đến mức sờ từ tối đến sáng chứ!"
Giọng nói của Lạc Tư bỗng nhiên áp sát: "Ta xếp thứ mấy, cuối cùng sao?"
Hắn che mắt Giang Trạc, mặc cho nhiệt độ cơ thể tăng cao, lại thêm tay chân hai người đều chạm vào nhau, tạo cảm giác thân mật như không còn khoảng cách.
Giang Trạc nói: "Với mối quan hệ của chúng ta, đương nhiên ta xếp ngươi ở vị trí đầu tiên rồi. Tuy nhiên, chỉ dựa vào một chữ 'nóng', ta vẫn chưa chắc chắn là ngươi. Bởi vì kỳ nhân dị sĩ trên đời nhiều vô kể, có một 'đại hung' nóng giống ngươi cũng không phải là không thể."
Lạc Tư hỏi: "Vậy lý do thứ ba là gì?"
Giang Trạc nói: "Thứ ba, chính là lúc ở trong lăng mộ Hồ Quỷ, ngươi dùng thân thể vô hình đỡ ta, còn dùng người giấy nhỏ che mắt ta. Ta nghĩ trên đời này người không cho ta nhìn rất ít, mà ngươi lại là người duy nhất, ví dụ như bây giờ, ngươi vẫn không cho ta nhìn."
Lạc Tư nói: "Chỉ dựa vào ba lý do này, e rằng vẫn chưa đủ để ngươi xác định ta là ai."
Giang Trạc vẫn giữ nụ cười: "Đúng vậy, những điều này chỉ khiến ta nghi ngờ chứ không phải là mấu chốt để ta nhận ra ngươi. Ta còn có thứ tư, thứ năm, thứ sáu, ngươi muốn nghe hết không?"
Y có chút lười biếng, vì không nhìn thấy nên tai y cực kỳ nhạy cảm. Lạc Tư thở một cái, nói một câu, y lại ngứa một chút, nóng một chút. Việc này không giống như trò chuyện mà giống như bị bắt nằm trên chiếu chịu phạt.
Lạc Tư lại đáp: "Nghe."
Giang Trạc đành phải nói: "Thứ tư, chính là nó."
Y xoay bàn tay lại, ra hiệu cho Lạc Tư nhìn "dây đỏ" trên ngón tay mình. Hơi thở của Lạc Tư phả vào tai y: "Đây là thứ tư?"
Giang Trạc nói: "Đúng vậy, tuy ta không biết nó là gì, nhưng nó vừa gặp ngươi là nóng lên, điều này ít nhiều khiến ta nghi hoặc. Ngươi có tò mò về cái thứ năm, thứ sáu không? Hay là thế này, ta nói một câu, ngươi nói một câu. Vì ta đã nói bốn lý do rồi, nên bây giờ đến lượt ta hỏi ngươi."
Lạc Tư hỏi: "Ngươi muốn hỏi gì?"
Giang Trạc buông tay xuống: "Ngươi đến miếu Minh Công làm gì?"
Lạc Tư đáp: "Tìm người."
Giang Trạc dừng lại một chút, thật sự tò mò: "Ngươi tìm ai?"
Lạc Tư nói: "Một người suốt ngày uống rượu, lúc nào cũng cười, còn có năm sáu bảy tám huynh đệ tốt."
Nếu nói người này là ai thì quá rõ ràng rồi. Giang Trạc lại cười, y đúng là hay cười, hơn nữa khi cười rộ lên còn hơi ngả ngớn, nhưng y không hề cố ý, y vốn là như vậy. Có lúc y còn chưa nhận ra, người khác đã bị y làm cho hoa mắt, mê muội, giống như lúc này: "Người ngươi nói rất giống... Hít, nóng... nóng quá!"
Ngón tay nóng rực của Lạc Tư áp vào mắt và đuôi mắt y, khiến y hít vào một hơi. Vì không nhìn thấy nên y cũng không biết, chút nhiệt độ như kim châm này khiến tai y hơi đỏ, mỗi tấc da thịt lộ ra trên cổ y đều lọt vào tầm mắt Lạc Tư——
"Trên đời này người không cho ngươi cười cũng rất ít," Lạc Tư thản nhiên đưa tay kia ra, dùng đầu ngón tay ấn vào khóe miệng y, "Ta có phải là người duy nhất không?"
Giang Trạc nói: "Không phải, những người ghét ta cũng không cho ta cười. Ngươi vừa hỏi ta một câu rồi, bây giờ đến lượt ta, lúc đó ngươi ở trong kiệu hoa làm gì?"
Lạc Tư đáp: "Ta đã từng nói, ta là một kẻ 'không phải người' rất dễ mất kiểm soát, vì vậy lúc ở miếu Minh Công, ta vẫn chưa thể... chưa thể trực tiếp gặp ngươi, nên mới mượn tạm kiệu hoa của Minh Công."
Giang Trạc hiểu ra: "Thì ra thứ ngươi cần không phải là bùa Thanh Thần (thanh tĩnh) mà là bùa Trấn Hung. Lúc ở trong hang động, ngươi mà nói sớm với ta, ta cũng có thể vẽ cho ngươi. Nhưng bùa chú trên kiệu hoa là ai vẽ? Chắc chắn là một người rất lợi hại."
Lạc Tư nói: "Rất lợi hại, ngươi cũng quen."
Giang Trạc hỏi: "Ồ?"
Lạc Tư hơi hạ ngón tay xuống, vì khoảng cách gần, hai người gần như ngay lập tức có thể nhìn thẳng vào mắt nhau. Đôi mắt hắn sâu thẳm, đường nét rất đẹp: "Ta."
Giang Trạc nói: "Hả, hả?!"
Những bùa chú đó đều rất mạnh mẽ, y không ngờ trên đời này lại có người tự trấn áp chính mình.
Lạc Tư nói: "Một mình ta ở trong hang động rất cô đơn. Ta muốn ra ngoài tìm ngươi nên mới học chú quyết để phòng thân, với lại ta trông thế này..."
Khi nói, ánh mắt hắn dời đi, giống như vẻ mặt lúc trời mưa, như một con thú bị bỏ rơi.
"Ngươi cũng không thích."
Giang Trạc nói: "Khoan đã! Ta nói không thích hồi nào?!"
Nhưng câu này lại rất mơ hồ, nghe như y rất thích vậy!
"Ý ta là," Giang thiếu gia bổ sung, "Ngươi như vậy đã rất anh tuấn rồi, là người đẹp nhất ta từng gặp, sao lại có người không thích chứ?"