[Trấn Tiểu Thắng (2)]
Editor: Gấu Gầy
Trấn Tiểu Thắng ba mặt giáp núi, trước kia đường sá đi lại khó khăn, ít người lui tới. Mãi đến năm Nguyên Bảo thứ mười, Thiên Mệnh ti mở đường, nơi đây mới có người buôn muối qua lại. Ba người một xương vừa đến gần đã thấy mười mấy chiếc xe ngựa tụ tập bên đường, một nhóm người chuyên chở muối đang nhóm lửa nấu cơm.
An Nô lúng túng hỏi: "Nhiều người như vậy, nếu ta cứ thế đi qua, liệu có làm bọn họ sợ không?"
Vừa rồi hắn nhảy lên đuổi theo đã làm ông lão tóc bạc giật mình ngã ngửa, nếu không phải Giang Trạc nhanh chóng ra tay thì ông lão đã tiêu đời rồi. An Nô thấy mình dọa người ta, càng không dám chạy lung tung, lúc này hắn quấn chặt áo choàng da, trùm kín đầu, sợ người ta nhìn thấy mặt.
Giang Trạc nói: "Lát nữa ngươi giả làm con rối đi, những người chuyên chở muối này đi nhiều nơi, kiến thức rộng rãi, chắc chắn sẽ không nhìn chằm chằm ngươi."
Lạc Tư nhìn nhóm người chuyên chở muối: "Thiên Mệnh ti phong tỏa trấn nhỏ, tại sao bọn họ còn tụ tập ở đây?"
Giang Trạc nói: "Chuyện này ta cũng không biết, ngươi có thể hỏi tiểu sư muội, muội ấy thường xuyên tiếp xúc với người chuyên chở muối, chắc chắn hiểu rõ hơn."
Thiên Nam Tinh khiến người ta tin cậy hơn Giang Trạc và đại sư tỷ, cho nên nếu có bảo vật hay bùa chú bí mật nào không thể gửi bằng Phi Tống lệnh, Thời Ý Quân sẽ giao cho nàng đưa đi. Mỗi lần xuống núi, nàng đều đi xe ngựa của người chuyên chở muối, quả thật hiểu biết hơn, bèn nói: "Bọn họ tụ tập ở đây thực ra là vì chữ 'nghĩa'."
Lạc Tư nói: "Nghĩa?"
Thiên Nam Tinh chỉ về hướng đến: "Bọn họ đi khắp nam bắc, có thể tự do đi lại giữa các tông môn, chính là nhờ chữ 'nghĩa' này. Theo quy định của bọn họ, chỉ cần một người trong đoàn gặp chuyện, những người còn lại đều phải ra tay tương trợ."
Giang Trạc nói: "Vậy là Thiên Mệnh ti quả nhiên đã bắt giữ người chuyên chở muối kia, nên bọn họ mới tụ tập ở đây, muốn đòi Thiên Mệnh ti một lời giải thích?"
Thiên Nam Tinh nói: "Tám chín phần mười là vậy, nhưng tình hình cụ thể thế nào còn phải đợi ta đi hỏi."
Nàng buộc chặt kiếm, gọi An Nô cùng đi. An Nô vì muốn giống con rối hơn nên bước cùng tay cùng chân, đi theo nàng đến trước mặt nhóm người chuyên chở muối. Vừa nhìn thấy An Nô, nhóm người kia liền tỏ ra kinh ngạc, Thiên Nam Tinh hình như đã giải thích một hồi, bọn họ bèn vây quanh An Nô trầm trồ khen ngợi.
An Nô để mặc họ ngắm nhìn, kéo áo choàng da càng lúc càng chặt hơn. Tuy hắn không thể nói chuyện, nhưng chỉ nhìn bóng lưng cũng có thể thấy được sự ngượng ngùng.
Giang Trạc không nhịn được cười: "Ngươi đoán bọn họ đang nói gì? Ta đoán bọn họ nhất định đang nói An huynh đệ rất gầy, rất cao, rất đặc biệt."
Lạc Tư nói: "Ngươi đoán đúng rồi."
Giang Trạc thấy kỳ lạ: "Ngươi không nghe thấy, sao biết ta đoán đúng?"
Lạc Tư vịn hòm gỗ: "Tuy ta không nghe thấy, nhưng ta có thể nhìn thấy."
Giang Trạc nghiêng đầu, đến gần hắn một chút, từ vị trí của hắn nhìn sang, quả thật có thể nhìn thấy mặt của mấy người chuyên chở muối, lúc này mới chợt hiểu ra: "Hóa ra ngươi biết đọc khẩu hình."
Lạc Tư nói: "Chỉ đọc được một chút thôi, bọn họ còn nói gì nữa?"
Giang Trạc đáp: "Bọn họ nói 'hiếm thấy'."
Lạc Tư nói: "Hửm?"
Giang Trạc giải thích: "Rất ít người chọn điều khiển xương cốt, vì xương dễ vỡ, lại khó mang theo, nên đa số mọi người đều chọn điều khiển quỷ."
Y nói đến đây, nhìn dáng vẻ luống cuống tay chân của An Nô, lại bật cười: "Vừa rồi ta không nghĩ đến chuyện này, làm khó An huynh đệ rồi."
Lạc Tư tiếp tục hỏi: "Còn nói gì nữa?"
Giang Trạc đáp: "Để ta xem... Ừm, bây giờ đang nói về Thiên Mệnh ti, nhắc đến 'Tắc Quan'. Xem ra tên Tắc Quan ở Di thành kia cũng đến rồi, còn nói cái gì mà 'phong tỏa', 'người chết', chắc là đang kể cho tiểu sư muội nghe chuyện xảy ra trong trấn."
Người chuyên chở muối dẫn đầu lộ vẻ kích động, càng nói càng nhanh, Giang Trạc dần dần không nhìn được nữa.
Lạc Tư nói: "Những người khác thì sao?"
Giang Trạc ngạc nhiên: "Hôm nay ngươi sao lại..."
Sao lại tò mò như vậy!
Y quay đầu lại, đột nhiên phát hiện Lạc Tư đã không còn nhìn người khác nữa, mà bản thân y nghiêng nửa người, suýt nữa thì chạm vào vai Lạc Tư.
Lạc Tư hỏi: "Hôm nay ta làm sao?"
Hắn dùng từng câu từng chữ dẫn dụ Giang Trạc đến gần, như thể những câu hỏi vừa rồi hắn đều muốn biết đáp án. Giang Trạc nhìn hắn, hắn cũng không né tránh, lại còn như vô tình cúi đầu xuống đến gần Giang Trạc hơn, giống như không phải Giang Trạc không trả lời, mà là hắn nghe không rõ.
"Hôm nay ta làm sao?" Hắn lại hỏi một lần nữa, lần này giọng nói rất nhỏ, dường như chỉ muốn hai người họ nghe thấy, giọng điệu cũng không còn lười biếng như bình thường mà mang theo chút tò mò.
Giang Trạc mở quạt, chắn giữa hai người, ánh mắt lại nhìn sang chỗ khác: "... Hôm nay ngươi rất tốt rất tốt rất tốt."
Y cũng thật lười biếng, chỉ dùng hai chữ "rất tốt" để trả lời qua loa, nghe qua càng giống một tên công tử bột vô tâm, lơ đãng! Nhưng trời đất chứng giám, thực ra y chỉ là đang rối rắm. Lúc này, hai người đi dò la tin tức cũng đã trở về, Giang Trạc lập tức xoay người hỏi: "Thế nào!"
An Nô đứng thẳng lưng, như một tiểu quan bị ép tiếp khách, vùi mặt xuống: "Bọn họ sờ tay ta, sờ mặt ta, còn sờ ngực ta, thật là thất lễ, không biết quy củ!"
Giang Trạc nói: "Là ta suy nghĩ không chu toàn, không ngờ bọn họ thấy xương cốt còn kinh ngạc hơn thấy ma."
An Nô nói: "Nếu ai cũng như vậy, ta thật sự không muốn sống nữa."
Thiên Nam Tinh an ủi: "Huynh đã chết rồi, cứ coi như bọn họ đang sờ xương đoán người. Lần sau nếu còn chuyện như vậy, ta nhất định sẽ ngăn cản!"
Lạc Tư không chạm được vào ai kia, như thể không được phơi nắng, lại trở về trạng thái cũ: "Thế nào, trong trấn có những ai?"
Thiên Nam Tinh nói: "Nghe bọn họ nói, trong trấn bây giờ có hai Tắc Quan, một lớn một nhỏ, các huynh đoán xem là ai?"
Giang Trạc cất quạt, nhìn về phía trấn nhỏ: "Cần phải đoán sao? Người chức lớn chắc chắn là Cảnh Luân."
Cảnh Luân vừa là Đại Tắc Quan của Thiên Mệnh ti vừa là người phụ trách Nhị Châu trước đây, trấn Tiểu Thắng xảy ra chuyện thảm khốc như vậy, hắn nhất định sẽ đến góp vui. Có lẽ đêm đó hắn xuất hiện ở đầm lầy cũng là vì chuyện này.
Thiên Nam Tinh khoanh tay: "Được, vậy người chức nhỏ hơn là ai?"
Giang Trạc nói: "Người chức nhỏ hơn, đương nhiên là Tắc Quan hiện tại của Nhị Châu, người đã giao thủ với chúng ta lần trước."
Thiên Nam Tinh nói: "Đúng vậy, một lớn một nhỏ, chính là bọn họ. Ngoài ra, bên trong còn có một người quen."
Lạc Tư nói: "Đào Thánh Vọng?"
An Nô kinh ngạc, cũng quên cả lúng túng: "Sao các huynh đều đoán đúng vậy! Vừa rồi nghe bọn họ nhắc đến Đào huynh, phải cố gắng lắm ta mới không nhảy dựng lên!"
Giang Trạc thầm nghĩ: Nhân vật có máu mặt ở Di thành, đếm tới đếm lui cũng chỉ có ba người này, đương nhiên đoán thế nào cũng đúng.
Thiên Nam Tinh cũng không vòng vo nữa: "Trong trấn ngoài trấn đều là người của Thiên Mệnh ti, bọn chúng canh giữ các cửa trấn, còn bố trí bùa Phong Sơn xung quanh. Chúng ta muốn vào trong, e rằng không dễ, trừ phi..."
Giang Trạc nói: "Trừ phi cái gì?"
Thiên Nam Tinh nói: "Trừ phi giống như đại sư tỷ, không khách sáo với bọn chúng, xông thẳng vào cửa chính."
Chắc chắn không được, chuyện thảm khốc ở trấn Tiểu Thắng vẫn chưa rõ ràng, nếu xông thẳng vào, thứ nhất sẽ đánh rắn động cỏ, thứ hai sẽ dẫn thêm viện binh. Nơi này đã là địa phận Vọng Châu, khắp nơi đều là quỷ sư của Thiên Mệnh ti, Giang Trạc không muốn giẫm lên vết xe đổ.
Y suy nghĩ một chút: "Nếu ở đây toàn là quỷ sư, chi bằng chúng ta cũng giả làm quỷ sư."
Cách này an toàn nhất, họ đều đã gặp quỷ sư, cũng từng giao thủ với quỷ sư, chỉ cần không niệm chú sẽ không ai phát hiện ra họ là giả.
Thiên Nam Tinh nói: "Nhưng nếu bọn chúng nghi ngờ, bảo chúng ta điều khiển quỷ cho xem thì sao?"
Giang Trạc nhìn trời dần tối: "Không đâu, nếu không đến đường cùng, đêm nay bọn chúng tuyệt đối không dám điều khiển quỷ trong trấn."
An Nô không hiểu: "Tại sao? Quỷ sư chẳng phải là điều khiển quỷ sao?"
Lạc Tư nói: "Đêm nay không được."
Giang Trạc nói: "Đúng vậy, đêm nay không được. Ngươi xem trời màu gì?"
Lúc này mặt trời đã lặn về phía tây, vì ba mặt giáp núi nên không còn nhìn thấy ánh hoàng hôn nữa. Hoàng hôn buông xuống, dây leo và cỏ dại trên vách núi chằng chịt, mang theo cảm giác lạnh lẽo và hoang vu.
An Nô ngẩng đầu lên, nhìn thấy chân trời màu đỏ sẫm như vết máu khô đang từ từ đè xuống. Hắn kinh ngạc nói: "Đây là chuyện gì vậy?"
Hắn thuộc lòng chú Chân Hỏa và câu chuyện về Húc Liệt, nhưng lại không hiểu gì về hiện tượng dị thường. Bởi vì tộc Tự Hỏa xem thiên tượng là dựa vào Đại Tế Ti, bình thường cũng chỉ có Đại Tế Ti mới biết xem thiên tượng, nên giờ nhìn thấy màu đỏ sẫm kia, hắn không biết do đâu mà thành.
Thiên Nam Tinh nói: "Đây là trận Triệu Hung."
An Nô nói: "Hả?! Nơi này vừa mới chết người, sao bọn chúng còn bày trận Triệu Hung?"
Giang Trạc không xa lạ gì với Triệu Hung trận, năm đó từng thấy trên Liên Phong. Trận pháp này vốn do tộc Hồ Quỷ sáng tạo ra, dùng để triệu hồi oan hồn, nhưng sau khi rơi vào tay Thiên Mệnh ti, nó không chỉ dùng để triệu hồi oan hồn nữa.
Giang Trạc nói: "Đừng sợ, trận pháp này chính bọn chúng cũng không dám tùy tiện sử dụng, chắc là vì chuyện trong trấn quá nghiêm trọng nên mới vội vàng thiết lập, chuyên dùng để trấn áp."
Giống như Cảnh Vũ năm đó, đến lúc sắp chết cũng không dám sử dụng, nếu không phải Giang Trạc quá xui xẻo... Nghĩ đến đây, y lại nói: "Nhưng cũng không thể lơ là, dù sao chó cùng rứt giậu, đến lúc nguy cấp, trận pháp gì bọn chúng cũng sẽ dùng. Chúng ta lẻn vào xem bọn chúng đang làm gì trước đã."
Muốn trà trộn vào trong lại phải nhờ tiểu sư muội, nàng lấy được mấy bộ y phục quỷ sư từ chỗ nhóm người chuyên chở muối. Thiên Mệnh ti vì muốn phân biệt quỷ sư bình thường và Thập Nhị Quỷ Thánh, đã cố tình quy định trang phục của quỷ sư màu xám, thêu vân mây ở vạt áo, tay áo và sau lưng.
Nói đến cũng trùng hợp, những bộ y phục này vốn không được truyền ra ngoài. Nhưng quỷ sư ở Vọng Châu ra ngoài làm việc quá nhiều, trên đường không có đồ để thay, may vá cũng bất tiện, nên người chuyên chở muối làm thêm cả việc này. Hễ là y phục bọn họ bán, đừng nói là người thường, ngay cả quỷ sư cũng thường không phân biệt được thật giả.
Thay đồ xong, Giang Trạc lại nhớ ra một chuyện, nói với Thiên Nam Tinh: "Trong Thiên Mệnh ti không có nữ tu, tiểu sư muội, muội phải che mặt lại."
Đây cũng là một chuyện kỳ lạ, nữ tu trên đời nhiều vô số kể, xét về tông phái, ngay cả Kỳ Mẫu cũng là nữ nhân hoá thành. Nhưng chỉ có Thiên Mệnh ti là không nhận nữ tu, không những không nhận, còn cấm nữ nhân tu luyện ở núi Biện Đà.
Thiên Nam Tinh lấy ra một miếng vải rách từ trong tay áo: "Phiền phức thật, may mà ta có chuẩn bị."
An Nô nói: "Với bộ dạng này của ta, cũng nên che lại."
Giang Trạc nói: "Ngươi để lộ hai con mắt chân hỏa còn đáng sợ hơn, vẫn là... Ừm, tiếp tục giả làm con rối đi."
Y dặn dò xong định đi, nhưng tay áo bị Lạc Tư kéo lại. Y quay đầu hỏi: "Sao vậy?"
Lạc Tư giơ tay lên: "Chỗ này."
Đuôi mắt Giang Trạc chạm vào đầu ngón tay hắn, nóng ran và ngứa ngáy: "Hả?"
Ánh mắt Lạc Tư hơi trầm xuống: "Cũng phải che lại."