Vượt Qua Cổng Trời - Đường Tửu Khanh

Chương 48

[Trấn Tiểu Thắng (9)]

 

Editor: Gấu Gầy

 

Vì còn lâu mới đến giờ Sửu, Đào Như Cố lại bày tiệc rượu trong nhà, gọi gánh hát trở lại, chuẩn bị ăn mừng một phen. Thấy không ai để ý, tên hán tử mới nhắc nhở: "Chúc mừng Môn chủ, chúc mừng Môn chủ! Nhưng tên súc sinh nhỏ này nên xử lý thế nào?"

 

Đào Thánh Vọng có tên có tuổi, nhưng lại bị bọn họ gọi là "súc sinh", xem ra Đào Như Cố đã ngầm đồng ý. Nhưng điều này cũng kỳ lạ, Đào Thánh Vọng là con trai trưởng của hắn, tuổi cũng không lớn, giữa bọn họ có thù oán gì mà khiến Đào Như Cố chán ghét con trai mình đến thế?

 

Đào Như Cố đang bận trêu chọc đứa bé, chỉ phẩy tay, thuận miệng nói: "Tên súc sinh này nhìn thật chướng mắt, ngươi tìm chỗ nào đó trói nó lại, đừng để nó chạy lung tung là được."

 

Tên hán tử vâng lời, nhưng Đào Thánh Vọng giãy giụa kịch liệt, hắn ta không nhịn được lại tát Đào Thánh Vọng mấy cái: "Ngươi làm loạn cái gì? Còn làm loạn nữa ta trói ngươi lại đấy!"

 

Vinh Tuệ đại sư chắp tay, vẻ mặt hiền từ: "Ngươi cứ đánh nó như vậy, nó đương nhiên không phục. Lão nạp thấy công tử cũng lớn rồi, có thể giảng đạo lý cho nó nghe."

 

Đào Như Cố bên cạnh nghe vậy, bỗng nhiên cười lạnh: "Đại sư, ngài mới đến nên không biết tính tình của tên súc sinh này, nó mềm nắn rắn buông, ngài có nói khô cả miệng nó cũng không nghe đâu. Hơn nữa nó bẩm sinh là thứ xấu xa, căn bản không hiểu đạo lý làm người."

 

Vinh Tuệ đại sư nói: "Sao lại nói vậy?"

 

Đào Như Cố lộ vẻ âm trầm: "Có một lần, ta say rượu đánh mẹ nó. Nó tan học về thấy vậy không nói gì, còn cười hì hì hầu hạ ta rửa chân. Nửa đêm ta đang ngủ say, cổ bỗng nhiên đau nhói, khi ta mở mắt ra, ngài đoán xem thế nào? Tên súc sinh này đang cầm dao định chém đầu ta! Nếu không phải ta cảnh giác, e rằng đã máu chảy đầu rơi tại chỗ rồi!"

 

Vinh Tuệ đại sư hỏi: "Lúc đó nó mấy tuổi?"

 

Đào Như Cố nói: "Chưa đầy mười tuổi! Lúc đó ta thấy nó còn nhỏ, tưởng là mẹ nó dạy hư, bèn đưa nó đến bên cạnh, tự mình dạy dỗ, nhưng nó đúng là đồ súc sinh! Bất kể ta nói gì, làm gì, nó đều giả bộ nghe lời, đợi ta lơ là thì lại bỏ độc vào cơm hoặc là thừa lúc ta không đề phòng đâm ta một nhát! Hai~, ta đường đường là một Môn chủ, bị nó ra tay đến mức mình đầy thương tích. Ngài xem, ở đây vẫn còn sẹo!"

 

Hắn không màng đến mặt mũi, cởi áo ra, để lộ vết sẹo cho Vinh Tuệ đại sư xem, trên ngực, eo và bụng hắn toàn là vết thương do bị đâm chém.

 

Vinh Tuệ đại sư cảm thán: "Lão nạp du ngoạn lục châu, chưa từng thấy đứa trẻ nào như vậy. Vừa rồi nhìn kỹ tướng mạo của công tử, phát hiện hắn chỉ có ba phần giống Môn chủ, xem ra tính tình và dung mạo của hắn đều giống Phó thị của Thần Châu hơn."

 

Đào Như Cố đáp: "Không phải có câu nói sao? Cháu trai thường giống cậu, nó và cậu nó Phó Huyên đúng là giống nhau như đúc!"

 

Vinh Tuệ đại sư nói: "Ồ? Nói đến vị Phó Huyên công tử kia, lão nạp cũng đã từng nghe danh. Nghe nói từ nhỏ hắn đã có thiên phú dị bẩm, năm đó ở Di thành, là một thanh niên tài tuấn nổi tiếng."

 

Đào Như Cố khinh thường nói: "Tài tuấn gì chứ? Hắn bị đuổi khỏi nhà, đã nhiều năm không có tin tức, e là đã chết ở nơi hoang vu nào đó rồi. Đồ vô dụng như vậy, không đáng để đại sư nhớ đến."

 

Vinh Tuệ đại sư nghe Đào Như Cố bôi nhọ Phó Huyên, phụ họa: "Cũng đúng, nếu hắn thật sự có bản lĩnh thì đã sớm quay về phụ tá Môn chủ rồi."

 

Đào Như Cố nói: "Ai cần hắn phụ tá? Dù hắn có quay về, ta cũng đuổi hắn đi. Đại sư, nói đến tên súc sinh này, ngài thấy linh căn của nó thế nào? Có thể ăn không?"

 

Vinh Tuệ đại sư quan sát Đào Thánh Vọng: "Công tử tuổi đã lớn, giữa hai lông mày lại có sát khí, e rằng ăn cũng vô ích. Tuy nhiên, lão nạp thấy linh căn của hắn rất tốt, không biết đã thông thần chưa?"

 

Đào Như Cố đáp: "Nó âm hiểm xảo quyệt như vậy, sao ta có thể cho nó thông thần? Từ khi nó mười tuổi, ta đã phong ấn linh năng và khí lực của nó, chỉ mong cả đời này nó không khai khiếu được!"

 

Vinh Tuệ đại sư nói: "Linh căn như vậy, lãng phí cũng không tốt, chi bằng giao nó cho lão nạp, có lẽ còn có tác dụng khác."

 

Đào Như Cố không ăn được con vốn có chút thất vọng, nghe lão ta nói vậy lại thấy hứng thú: "Còn có tác dụng gì?"

 

Vinh Tuệ đại sư đáp: "Lão nạp biết một loại bí thuật, dùng cao thuốc làm từ Cưu Hoàn, Hạc Phấn và Bạch Cốt Hoa ngâm người trong bảy bảy bốn mươi chín ngày, lại cho ăn mười loại độc, có tác dụng tẩy rửa hồn phách, tái tạo thần thức. Người thường dùng chỉ có thể làm con rối và thuốc dẫn, nhưng công tử dùng nhất định có thể làm lò luyện đan thượng hạng."

 

Đào Như Cố nói: "Vậy còn chờ gì nữa? Đại sư cứ lấy đi dùng đi!"

 

Vinh Tuệ đại sư được như ý muốn, lại lắc đầu: "Không vội, không vội, Cưu Hoàn, Hạc Phấn đều rất dễ kiếm, chỉ có Bạch Cốt Hoa là rất khó tìm, còn cần thêm một vị thuốc nữa."

 

Đào Như Cố đang muốn tống khứ Đào Thánh Vọng đi, vội vàng hỏi lão ta: "Thuốc gì? Đại sư cứ nói."

 

Vinh Tuệ đại sư đáp: "Vị thuốc này Môn chủ quen thuộc nhất, chính là ngươi!"

 

Đào Như Cố lập tức tỉnh rượu, thất thanh: "Áaa!"

 

Vinh Tuệ đại sư nhanh như chớp, ngay khoảnh khắc Đào Như Cố định bỏ chạy đã móc trúng tim hắn!

 

Máu tươi b*n r*, Đào Như Cố quần áo xộc xệch, ôm ngực kêu thảm thiết: "Đại sư, đại sư! Tại sao ngươi làm vậy?!"

 

Vinh Tuệ đại sư nói: "Tại sao? Đương nhiên giống ngươi, là vì bản thân mình."

 

Đào Như Cố mềm nhũn tay chân, không đứng dậy được, chỉ bò trên mặt đất: "Người đâu, mau đến đây..."

 

Vinh Tuệ đại sư đá hắn lăn ra: "Đồ ngu, ta đã bảo ngươi giết hết tâm phúc rồi, bây giờ bên ngoài không có một ai, ngươi gọi ai? Ngươi gọi rát cổ cũng không có ai đến đâu!"

 

Đào Như Cố ôm tim lăn lộn: "Ta tốt bụng, tốt bụng cưu mang ngươi..."

 

Vinh Tuệ đại sư cười lớn: "Cưu mang ta? Là ta cố ý đến tìm ngươi! Phó lão tặc đúng là hồ đồ, giao Thần Châu môn cho một tên ngu xuẩn như ngươi, còn không bằng hủy diệt! Ngươi có biết ta là ai không? Hừ, ta là Vinh Tuệ, ha ha... Mấy ngày qua ta khúm núm trước ngươi, ngươi tưởng mình là anh hùng sao?"

 

Đào Như Cố bị lão ta đá thành một đống bùn nhão, lăn ra chết. Mọi người xung quanh đều sợ đến ngây người, lập tức hét lên, bắt đầu bỏ chạy tán loạn. Tiếc là cửa đã bị khóa từ lâu, dù bọn họ có đập cửa cầu xin cũng vô dụng.

 

Đào Thánh Vọng cũng ngây người, nhưng gã phản ứng rất nhanh, lập tức vùng vẫy kéo miếng vải ra, chui xuống gầm bàn, tìm kiếm giữa đống chén dĩa lộn xộn.

 

"Đệ đệ ta," gã kéo một đứa trẻ hầu rượu lại hỏi, "Đệ đệ ta đâu?!"

 

Đứa trẻ hầu rượu run rẩy, chưa kịp trả lời đã ngã xuống chết. Nó vừa ngã xuống, Đào Thánh Vọng lập tức nhìn thấy sau lưng nó có một lỗ máu!

 

Dù Đào Thánh Vọng có gan dạ đến đâu cũng chỉ là một thiếu niên mười mấy tuổi, gã không khỏi kinh hãi, bị lỗ máu kia dọa sợ. Lúc này dưới sàn trên tường đã đầy máu, gã trốn dưới gầm bàn, dần dần không còn nghe thấy tiếng la hét nữa.

 

Một lúc sau, không còn tiếng động nào nữa. Tay chân Đào Thánh Vọng run lên, gã cuộn tròn người lại, ước gì có thể thu mình thành một cục.

 

"Mẹ ơi," gã vô thức lẩm bẩm, "Mẹ ơi."
Nhưng mẹ gã không đến, mà là một đôi chân. Chủ nhân của đôi chân này cúi xuống, nói với gã: "Công tử, ngươi đang tìm đệ đệ phải không?"

 

Đào Thánh Vọng run rẩy gật đầu, nhìn Vinh Tuệ đại sư mỉm cười đưa đứa bé ra, rồi——

 

"Bịch!"

 

Có thứ gì đó rơi xuống đất như quả dưa hấu, văng tung toé lên mặt Đào Thánh Vọng. Da đầu gã tê dại, hình như đã hét lên, tiếc là giọng nhỏ như tiếng muỗi kêu, rất nhanh tối sầm mặt mũi rồi ngất đi.

 

Khi gã tỉnh lại đã nằm trên giường. Đào Thánh Vọng tay chân lạnh ngắt, tưởng mình đang nằm mơ, bèn gọi: "Mẹ ơi, mẹ ơi..."

 

Có người nói: "Ngươi lớn như vậy rồi, sao còn suốt ngày gọi mẹ? Đúng là vô dụng!"

 

Đào Thánh Vọng vừa nghe thấy giọng nói này bỗng run rẩy toàn thân, theo bản năng ôm đầu: "Không... ta không muốn..."

 

Người nọ nói: "Ngươi không muốn? Ngươi tưởng trên đời này có chuyện ngươi không muốn làm là không phải làm sao? Hừ, nằm mơ giữa ban ngày! Ngươi phải biết, kẻ ác trên đời này nhiều vô số kể, những chuyện ngươi càng không muốn làm thì càng không nên để người ta biết, vì một khi người ta biết được, bọn họ sẽ dùng chuyện đó để khống chế ngươi, đùa bỡn ngươi."

 

Nói xong, lão ta bèn giật chăn ra, kéo Đào Thánh Vọng xuống giường: "Ngươi mở mắt ra! Chuyện đã đến nước này rồi, ngươi còn sợ gì nữa? Nhìn ta, sau này ta chính là sư phụ của ngươi!"

 

Đào Thánh Vọng khóc lớn, giãy giụa đập tay: "Buông ta ra, buông ta ra! Ta không cần ngươi làm sư phụ..."

 

Vinh Tuệ đại sư đột nhiên tát gã một cái: "Ta vừa nói gì? Ngươi không nghe rõ sao!"

 

Đào Thánh Vọng nói: "Ta cũng đã nói rồi! Ta không cần——"

 

Vinh Tuệ đại sư lại tát gã một cái, gã như nổi điên, nắm lấy tay áo lão ta hét lớn: "Ngươi không cho ta nói, ta càng phải nói! Ta không cần, ta không cần, ta không cần! Ta mãi mãi cũng không cần ngươi làm sư phụ!"

 

Mặt gã lem nhem nước mắt nước mũi, ngực phập phồng dữ dội, ước gì cứ bị đánh chết đi. Tuy gã mới mười bốn tuổi nhưng đã cảm thấy sống rất vô vị, trên đời này không phải người xấu thì là ác nhân, mẫu thân chết rồi, đệ đệ cũng chết rồi, gã sống còn nghĩa lý gì nữa? Gã đã không muốn sống nữa rồi!

 

Vinh Tuệ đại sư nói: "Ngươi đúng là con của Đào Lão Tam, không học được gì chỉ học được cách ăn vạ. Ngươi tưởng ta không dám giết ngươi sao?"

 

Lão ta kéo Đào Thánh Vọng đến bên bàn, cầm một nắm đan dược: "Nếu ngươi muốn chết như vậy, ta sẽ thành toàn cho ngươi."

 

Nói xong, lão ta nhét hết đan dược vào miệng Đào Thánh Vọng. Mấy viên đan dược này vừa vào miệng đã tan ra, vừa đắng vừa chát, chảy thẳng vào cổ họng. Đào Thánh Vọng nôn khan mấy tiếng, nhưng không nôn ra được gì.

 

Rất nhanh, toàn thân gã như bị kiến cắn, ngứa ngáy khó chịu. Đào Thánh Vọng gãi loạn xạ trên cánh tay, bắt đầu lăn lộn, đau đớn nói: "Ngươi cho ta ăn cái gì vậy?"

 

Vinh Tuệ đại sư không để ý đến gã, chỉ ngồi trên giường đọc sách. Đào Thánh Vọng ban đầu còn nhịn được, sau đó càng gãi càng sốt ruột, càng gãi càng đau: "... Giết người cùng lắm cũng chỉ đến thế thôi, đồ súc sinh, đồ điên! Ngươi giết ta đi... Aaa!"

 

Dù gã có kêu gào thế nào, Vinh Tuệ đại sư cũng không trả lời. Đào Thánh Vọng lúc nóng lúc lạnh, gãi đến mức hai cánh tay trầy xước! Gã vừa khóc vừa mắng: "Súc sinh, đồ súc sinh! Sao ngươi không giết ta luôn đi? Aaaa! Ta muốn giết ngươi!"

 

Sau đó lại dập đầu bình bịch: "Tha cho ta đi, ta nghe lời ngươi, ta nghe lời ngươi hết! Sư phụ, sư phụ!"

 

Sự tra tấn này kéo dài đến tận sáng mới kết thúc, Đào Thánh Vọng kiệt sức, hồn phách như lìa khỏi xác, chỉ còn thoi thóp. Gã ngất đi rồi lại tỉnh lại, tỉnh lại rồi ngất đi, không biết qua bao lâu, khi tỉnh lại đã nằm trên giường.

 

Vinh Tuệ đại sư nói: "Tốt lắm, lần này ngươi không gọi mẹ nữa, coi như cũng có chút tiến bộ. Dậy đi, ngươi còn có việc phải làm."

 

Đào Thánh Vọng đáp: "Vâng, sư phụ."

 

Từ đó gã trở thành đồ đệ của Vinh Tuệ đại sư, Vinh Tuệ đại sư bảo gã làm gì gã làm cái đó. Mấy ngày sau, gã mới biết, thì ra thị đồng bưng thuốc của Vinh Tuệ đại sư đã chết. Lão ta đang thiếu người bưng thuốc, đêm đó thấy linh căn của gã không tệ, lại chưa khai khiếu, nên mới nảy ra ý định thu nhận gã làm đồ đệ.

 

Vinh Tuệ đại sư lai lịch bí ẩn, không nói mình là người của môn phái nào. Đào Thánh Vọng không biết gì về gã, chỉ biết gã từng đến Di thành, rất am hiểu phong tục tập quán ở Di thành.

 

Vì Đào Như Cố đã chết nên bọn họ cũng không ở lại trấn nhỏ nữa, hai người thu dọn hành lý bắt đầu du ngoạn khắp nơi. Vinh Tuệ đại sư không có mục tiêu cụ thể, đi đến đâu thì tính đến đó. Đào Thánh Vọng đi theo lão ta mở mang tầm mắt, dần dần hiểu biết thêm về thế giới bên ngoài.

 

Một hôm, bọn họ dừng chân ở một ngôi làng, Đào Thánh Vọng đi lấy nước, gặp một tiểu cô nương ở bên giếng. Tiểu cô nương trạc tuổi Đào Thánh Vọng, trông rất thanh tú. Hai người không nói chuyện mà chỉ nhìn nhau một cái.

 

Ngày hôm sau, Đào Thánh Vọng lại đi lấy nước vào khung giờ đó, lại gặp tiểu cô nương. Sau khi lấy nước xong, tiểu cô nương mỉm cười ngại ngùng với gã, nhường chỗ cho gã. Gã cầm thùng gỗ, nhỏ giọng nói: "Cảm ơn."

 

Tiểu cô nương nói: "Không có gì, huynh mới đến đây sao?"

 

Đào Thánh Vọng thấy xung quanh không có ai, mới nói: "Ừm, hôm qua ta mới đến đây."

 

Tiểu cô nương cúi xuống xách nước lên: "Thảo nào, ta thấy huynh lạ lạ."

 

Nàng đi được một đoạn, lại quay đầu, mặt hơi đỏ: "Ngày mai gặp lại."

 

Đào Thánh Vọng gặp nhiều biến cố, đã lâu không gặp được người tốt như vậy, không khỏi đứng ngây ra, muốn nói "cảm ơn", lại muốn nói "được". Nhưng khi gã hoàn hồn, tiểu cô nương đã đi xa.

 

Gã trở về chỗ ở, không dám để lộ tâm tư, vẫn nấu cơm như thường. Cơm nước dọn lên bàn, Vinh Tuệ đại sư theo lệ để gã ăn trước, gã ăn được hai miếng, Vinh Tuệ đại sư lại đưa cho gã một bình đan dược, gã cũng ăn hết.

 

Vinh Tuệ đại sư hỏi: "Ngươi cũng không hỏi rõ, cứ thế mà ăn, nhỡ đâu chết thì sao?"

 

Đào Thánh Vọng đáp: "Sư phụ chính là cha mẹ tái sinh của con, đâu có cha mẹ nào hại con cái chứ?"
Lời này người khác nói không sao, nhưng gã nói ra lại mang hàm ý mỉa mai, bởi vì người cha xấu xa tột cùng đã hại gã không ít.

 

Vinh Tuệ đại sư cầm đũa lên: "Chút khôn lỏi của ngươi đều dùng vào những chuyện này. Nhưng dạo này ngươi rất ngoan, cũng rất nghe lời, nên đan dược này là thưởng cho ngươi, không phải ngươi vẫn luôn muốn khai khiếu thông thần sao? Ăn thuốc này xong, lại được ta chỉ dạy thêm, ngươi sẽ nhanh chóng tu luyện được."

 

Đào Thánh Vọng đã muốn thông thần lâu rồi, tim gã không tự chủ được mà đập nhanh hơn: "Đa... cảm ơn sư phụ!"

 

Vinh Tuệ đại sư nói: "Không cần cảm ơn ta, thuốc này luyện thành được là nhờ công lao của cha ngươi và đệ đệ ngươi. Ầy, ngươi nhìn ta làm gì? Đoán ra rồi sao? Đúng vậy, thuốc này được luyện từ cha ngươi và đệ đệ ngươi đấy."

 

Lão ta chưa nói xong, Đào Thánh Vọng đã lăn lộn ra ngoài, nôn thốc nôn tháo.

 

Vinh Tuệ đại sư cười lớn: "Ta thấy ngươi rất nhớ đệ đệ nên mới đặc biệt chuẩn bị cho ngươi món quà bất ngờ này, thế nào? Ngươi có thích không?"

 

Đào Thánh Vọng nôn hết những thứ vừa ăn vào ra ngoài, đầu óc choáng váng, cảm thấy trời đất quay cuồng, lại nghe Vinh Tuệ đại sư nói: "Giờ thân mỗi ngày ngươi đều đi lấy nước, là vì tiểu cô nương đó rất đáng yêu, rất dịu dàng sao?"

 

Đào Thánh Vọng quát: "Đừng nói nữa!"
Vinh Tuệ đại sư nói: "Ta thấy hai người các ngươi mới biết yêu, ngây thơ trong sáng, chi bằng ngày mai mời tiểu cô nương đó..."

 

Đào Thánh Vọng hét lớn như phát điên: "Đừng nói nữa! Đừng nói nữa! Ta ghét nàng ta, ta ghét nàng ta được chưa?! Ta ghét tất cả mọi người trên đời này, ta hận, ta hận mẹ! Tại sao lại sinh ra ta? Tại sao lại để ta đến thế gian này?"

 

Gã đột nhiên đẩy cửa chạy như bay, chỉ là phía trước mịt mù, thế gian này không có chỗ cho gã dung thân. Gã không dám đến gần giếng nước, cũng không dám gặp tiểu cô nương, không biết chạy bao lâu, đã ngã xuống đất.

 

Vinh Tuệ đại sư chắp tay sau lưng ngắm trăng, dường như đang đợi gã, nghe thấy tiếng gã ngã xuống, chỉ hỏi: "Ngươi chạy đủ chưa?"

 

Đào Thánh Vọng khóc không thành tiếng: "Tại sao lại là ta? Tại sao lại là ta? Ngươi thả ta đi đi, ta không muốn đi theo ngươi nữa, ngươi đi tìm người khác được không? Ta van xin ngươi!"

 

Vinh Tuệ đại sư quay đầu lại, bình thường khi lão ta nheo mắt đều giả bộ từ bi, bây giờ lặng lẽ nhìn Đào Thánh Vọng lại có chút thương hại thật lòng: "Ta đã nói với ngươi rồi, có vài chuyện trên đời này, không phải ngươi không muốn làm là không phải làm. Bây giờ ngươi đứng dậy đi, lau khô nước mắt rồi ghi nhớ câu này trong lòng. Từ nay về sau, ta không muốn nhìn thấy bộ dạng vô dụng của ngươi nữa!"

 

Đào Thánh Vọng nói: "Chỉ cần ngươimuốn thì ta nhất định phải làm sao?!"

 

Vinh Tuệ đại sư đáp: "Đúng vậy, ngươi không phục sao? Ngươi không phục cũng vô dụng, thế gian này chính là kẻ mạnh làm vua. Mẹ ngươi muốn gả cho Đào Như Cố sao? Đệ đệ ngươi muốn vừa sinh ra đã bị ném chết sao? Bọn họ đều không muốn, nhưng đâu có ai thèm hỏi ý kiến của bọn họ. Còn ngươi, ngươi hỏi tại sao lại là ngươi, tại sao ư? Lý do này còn chưa đủ rõ ràng à? Vì ta mạnh hơn ngươi! Chỉ cần ta mạnh hơn ngươi một ngày, ta có thể bắt nạt, lừa gạt và giết ngươi!"

 

Đào Thánh Vọng nói: "Chẳng lẽ kẻ yếu không xứng được sống trên đời sao? Chẳng lẽ kẻ mạnh nhất định phải ức h**p người khác sao? Lời ngươi nói toàn là tà thuyết*! Mẹ ta từng nói, kẻ mạnh không bao giờ lấy việc bắt nạt kẻ yếu làm vui!"

 

*Tà thuyết: học thuyết xằng bậy

 

Vinh Tuệ đại sư đáp: "Ngươi thấy mẹ ngươi nói đúng, vậy kết cục của nàng ấy là gì? Ngươi có biết, thực ra nàng ấy có thiên phú rất tốt, năm đó nếu được thông thần thì đã không lọt vào tay Đào Lão Tam!"

 

Đào Thánh Vọng bịt tai lại: "Thông thần, thông thần, ngươi suốt ngày chỉ nói đến thông thần! Nhưng thông thần thì sao? Tất cả mọi người trên đời này dù có thông thần cũng không mạnh bằng thần linh, chẳng lẽ ai cũng không cần sống nữa sao?"

 

Dường như gã đã chạm vào nỗi đau của Vinh Tuệ đại sư nên bị lão ta đá một cái, lăn ra ngoài. Gã "oẹ" một tiếng rồi nôn khan một hồi, nhưng vẫn chưa biết sống chết, học theo dáng vẻ của Vinh Tuệ đại sư cười lớn: "Tên đầu trọc, bị ta nói trúng rồi!"

 

Vinh Tuệ đại sư túm gã lại, tát "bốp bốp" hai cái: "Hỗn láo! Ta có lòng dạy ngươi đạo lý, ngươi lại không chịu nghe, đúng là đáng chết! Sao mẹ ngươi lại sinh ra một tên vô dụng như ngươi chứ!"

 

Đến lúc này, Đào Thánh Vọng đã không còn gì để mất, bèn nói: "Vô dụng thì sao? Kẻ vô dụng trên đời nhiều vô kể, ngươi quản được hết sao?! Tên đầu trọc, ta nói thật cho ngươi biết, dù có làm lại, mẹ ta vẫn sẽ không thông thần, vì bà ấy không thích, không thích! Bà ấy bị hại chết không phải lỗi của bà ấy, là tên khốn Đào Lão Tam, là hắn đi sai đường, chọn sai đạo! Chỉ có hắn mới đáng chết! Ngươi đừng có lên mặt dạy đời mẹ ta, ngươi hiểu gì về bà ấy chứ? Người trên đời này có thể quyết định thay bà ấy, chỉ có chính bà ấy!"

 

Gã nói một hơi, nước mắt đã lưng tròng, lại ngửa mặt lên trời khóc: "Ta cũng muốn mẹ ta thông thần, muốn bà ấy đừng gả cho Đào Lão Tam, cũng đừng sinh ra ta, nhưng ta có thể làm gì? Ta có thể làm gì!"

 

Vinh Tuệ đại sư buông tay, lùi lại hai bước: "Những lời này, đều là do nàng ấy dạy ngươi sao? Nàng ta thật là... thật là đến chết cũng không chịu thay đổi!"

 

Đào Thánh Vọng chỉ biết khóc, Vinh Tuệ đại sư lại lùi lại hai bước, ôm đầu: "Nàng ta đến chết cũng không hiểu, nếu sống như con kiến thì chỉ có thể bị người ta giẫm đạp! Nàng ta là đồ ngốc, ngươi cũng vậy, các ngươi hoàn toàn không hiểu..."

 

Lão ta đột nhiên xoay người bỏ đi, ngay cả Đào Thánh Vọng cũng không cần nữa. Đào Thánh Vọng khóc một hồi, thấy lão ta không quay lại bèn quay đầu chạy về hướng khác. Lúc rạng sáng, Đào Thánh Vọng đã chạy về làng.

 

Nói là làng, nhưng thực ra đã biến thành một đống đổ nát. Vinh Tuệ đại sư ngồi trên miệng giếng, tay cầm một cái thùng gỗ.

 

"Ngươi làm gì..." Đào Thánh Vọng lao đến, nắm lấy vạt áo lão ta, cảm thấy cổ họng khô khốc, "Tại sao ngươi lại làm vậy! Bọn họ cản trở ngươi sao? Bọn họ làm sai chuyện gì sao?!"

 

Vinh Tuệ đại sư nói: "Ta đã suy nghĩ cả đêm, phải cho ngươi thấy, mẹ ngươi đã sai."

 

Đào Thánh Vọng run cầm cập: "Ngươi... ngươi là đồ súc sinh thực sự..."

 

Vinh Tuệ đại sư đáp: "Sai rồi, ngươi lại nói sai rồi, súc sinh không phải là ta, mà là bọn họ, chỉ có những kẻ yếu như bọn họ mới là súc sinh thực sự."

 

Đào Thánh Vọng ôm chặt hai tay, trời sáng rồi nhưng hắn lại thấy lạnh, thậm chí còn lạnh hơn bất cứ lúc nào: "Đáng sợ quá... Ngươi rốt cuộc là ai? Ngươi... ngươi thật là đáng sợ!"

 

Vinh Tuệ đại sư nói: "Ta là ai? Ừm, ta là Vinh Tuệ, ngươi chỉ cần biết điều này là được rồi."

 

Lão ta đứng dậy, giẫm nát cái thùng gỗ, vẻ mặt hiền từ như lúc lão ta giết người: "Nhưng ngươi không thể gọi ta là Vinh Tuệ, ngươi phải gọi ta là sư phụ. Sau này ta sẽ dạy ngươi thông thần, dẫn dắt ngươi tu luyện."

 

Đào Thánh Vọng quát: "Ta không cần, ta không muốn đi theo ngươi nữa!"

 

Vinh Tuệ đại sư nói: "Ngươi muốn đi, cũng được, giết ta là được. Chỉ cần chưa giết được ta, ta sẽ mãi mãi là sư phụ của ngươi."

 

Lão ta xách Đào Thánh Vọng lên, đi về phía xa. Mười năm sau, Đào Thánh Vọng cuối cùng cũng xuất sư*, nhưng không ai biết, ngày gã xuất sư cũng là ngày giỗ của sư phụ gã. Gã đi khắp các danh sơn lục châu, cố gắng tìm tông môn của sư phụ, tiếc là trên đời này ngoài gã ra, không có ai từng nghe đến cái tên Vinh Tuệ.

 

*Theo thầy học nghề, mãn kì học xong gọi là "xuất sư".

 

Đào Thánh Vọng cảm thấy cô đơn, nhưng nỗi cô đơn này nhanh chóng tan biến, bởi vì gã đã gặp lại người cậu thất lạc nhiều năm bên bờ sông Kì Nguyện.

 

Cậu của gã tên là Phó Huyên, hoàn toàn trái ngược với Vinh Tuệ, đối xử với gã rất tốt. Gã làm việc cho cậu, cậu cảm kích sự vất vả của gã, cuối cùng đã tìm được cho gã một loại bí thuật. bí thuật nói rằng, chỉ cần gã moi tim của một người nào đó ra là có thể cứu sống mẹ và đệ đệ.

 

Chuyện này đối với Đào Thánh Vọng mà nói dễ như trở bàn tay.

 

Vì chiêu thức đầu tiên Vinh Tuệ dạy gã chính là moi tim.

Bình Luận (0)
Comment