Vượt Qua Cổng Trời - Đường Tửu Khanh

Chương 52

[Nơi Đèn Sáng]

 

Editor: Gấu Gầy

 

Lấy được U Dẫn, cả nhóm bèn tiếp tục lên đường. Trước khi đi, Giang Trạc lại vòng ra cửa căn nhà cũ một vòng, nơi này sụp đổ nghiêm trọng nhất, đã không còn nhìn ra hình dáng ban đầu. Y đứng im, tiếc nuối nói: "Lại để hắn chạy mất rồi."

 

"Hắn" ở đây chính là Cảnh Luân. Cảnh Luân thua trong cuộc đấu đá nội bộ với Đào Thánh Vọng và Bùi Thanh Vân, lại bị Giang Trạc dùng ba lá bùa Họa Lao nhốt ở đây, đáng lẽ phải chờ chết mới đúng, vậy mà lại trốn được.

 

Giang Trạc nói: "Ta nghĩ tới nghĩ lui, thứ duy nhất có thể giúp hắn thoát thân chỉ có màn sương đen kia thôi. Nhưng hắn cũng kỳ lạ, đã có chuẩn bị từ trước mà không nhân cơ hội giết Bùi Thanh Vân, còn dẫn Bùi Thanh Vân đi cùng."

 

Lạc Tư mấy một lúc mới nhớ ra "Bùi Thanh Vân" là ai, hắn bẻ cành cây khô chắn trước mặt, bình thản đáp: "Đi thì đi, không sao cả."

 

Giang Trạc nói: "Cây Phi Đầu khô héo, cả trấn cũng hoang tàn, e rằng trong một thời gian dài sắp tới, nơi đây sẽ chẳng còn ai sinh sống. Giờ chỉ mong Thiên Mệnh ti còn chút lương tâm, chọn một người kế nhiệm phù hợp cho chỗ này, để nó sớm khôi phục sức sống."

 

Vì Thiên Nam Tinh và An Nô đang đợi ở cổng trấn nên họ không nán lại lâu, xem xong liền đi hội hợp. Trên đường, An Nô vẫn còn lo lắng về đám côn trùng: "Bà cô à, muội gói kỹ chưa đấy? Miệng chúng nhọn hoắt sắc lẹm, nhỡ đâu cắn rách khăn chui ra ngoài thì sao?"

 

Thiên Nam Tinh nâng niu cái khăn như nâng báu vật: "Huynh yên tâm, trên khăn của ta có Hỏa Ngư, tụi nó tuyệt đối không chạy được đâu."

 

An Nô cứ nhìn tới là lại rùng mình: "Muội, muội nói đấy nhé, trên đường đừng để tụi nó chui ra, nếu không ta sợ chết mất!"

 

Thiên Nam Tinh nói: "Có khi nào ta lừa huynh đâu? Nói không chạy được là không chạy được."

 

An Nô đáp: "Lúc vào trấn muội cũng nói vậy, còn bảo mình biết đường, không bao giờ lạc, kết quả thì sao? Chúng ta vừa vào đã lạc đường."

 

Thiên Nam Tinh lạnh lùng nói: "Đó không phải lỗi của ta, đâu phải ta dẫn sai đường, là người ta cố ý lừa chúng ta. Được rồi, huynh đã không tin ta, vậy mấy con côn trùng này huynh giữ luôn đi."

 

Nàng làm bộ định ném cái khăn cho An Nô, An Nô kêu lớn: "Đừng, đừng, đừng! Ta đâu có không tin chứ? Ta tin lắm! Muội cất đi, mau cất đi!"

 

Giang Trạc đi phía sau suýt bật cười, nghe Lạc Tư hỏi: "Tiểu sư muội thích côn trùng à?"

 

Y đáp: "Không thích, cũng không ghét. Muội ấy bắt đám côn trùng này là để cho mấy con "Cứu Vũ Nương Tử" của muội ấy ăn."

 

"Cứu Vũ Nương Tử" của Thiên Nam Tinh chính là mấy con linh tước mà sư phụ cho nàng.

 

Nói đến đây, Giang Trạc không khỏi nhớ đến đám huynh đệ khỉ của mình, thầm nghĩ: Mình đã lâu không về, không biết tụi nó thế nào. Giờ không có Nguyệt Minh sư bá trông nom, đừng nói là tụi nó phá tan nhà mình luôn nhé.

 

Đúng lúc Lạc Tư hỏi: "Cứu Vũ Nương Tử của muội ấy thích côn trùng, còn huynh đệ khỉ của ngươi thích gì?"

 

Giang Trạc đáp: "Khỉ mà, thích náo nhiệt, còn thích chúc mừng sinh thần người khác."

 

Lạc Tư ngạc nhiên: "Ồ? Chúc mừng thế nào?"

 

Giang Trạc đáp: "Giờ Dậu gõ chiêng, nghĩa là tụi nó sắp đến, giờ Tý đánh trống, nghĩa là tụi nó đã đến. Ngươi ngồi trước cửa đợi, chẳng mấy chốc sẽ thấy cả đám kéo nhau từ trong núi ra, mang theo nào là đồ ăn ngon, đồ chơi vui mắt..."

 

Thực ra ban đầu, ngày đó không phải sinh thần của Giang Trạc, hay nói đúng hơn, Giang Trạc không nhớ sinh thần của mình là ngày nào. Nhưng cứ đến ngày đó, đám Đào Tiên Di lại đúng giờ xuất hiện chúc mừng, nên Giang Trạc lấy ngày đó làm sinh thần luôn.

 

Lạc Tư nghe xong, ánh mắt khó hiểu, chỉ hơi nhếch môi: "Vậy mỗi năm đến sinh thần, ngươi đều vui chứ?"

 

Giang Trạc đáp: "Vui, rất vui, còn ngươi——"

 

Y định hỏi sinh thần của Lạc Tư tổ chức thế nào thì An Nô phía trước đột nhiên che mặt, hốt hoảng nói: "Chết rồi! Mọi người nhìn xem phía trước là ai? Có phải xe ngựa của Thiên Mệnh ti không? Họ đến rồi!"

 

Giang Trạc thầm nghĩ: Thiên Mệnh ti đúng là chán thật, sớm không đến muộn không đến, lại đến ngay lúc này.

 

Nhưng đây là vùng hoang vu, nhóm người bọn họ rất dễ gây chú ý, nếu giả vờ không thấy chắc chắn sẽ bị chặn lại hỏi han. Giang Trạc bèn nói: "Tiểu sư muội, muội dẫn An huynh ẩn thân đi."

 

Nói xong, y kéo Lạc Tư lại, tiện tay thi triển chú ẩn thân.

 

Vừa ẩn thân xong đã thấy xe ngựa từ xa phi nhanh đến. Người dẫn đầu là một Tắc Quan mặc áo trắng, đeo đao bên hông, trông rất oai vệ, hình như là nhân vật lớn. Phía sau là mấy đội Quỷ sư, tám người khiêng một chiếc kiệu có màn che, bên trong là một người mặc áo xám.

 

Giang Trạc thầm nghĩ: Khí thế lớn thật, xem ra đây chính là vị Quỷ thánh đến điều tra.

 

Họ đi qua rầm rộ, hướng về phía trấn Tiểu Thắng. Đợi đoàn người đi khuất, Thiên Nam Tinh dùng tay áo phủi bụi, vẻ mặt chán ghét: "Làm màu làm mè, sức lực toàn dùng để khoe mẽ. Phù, phù, bụi gì mà lắm thế!"

 

Giang Trạc nói: "Hèn chi hắn đến muộn vậy, thì ra là ngồi kiệu. Thú vị thật."

 

An Nô hỏi: "Các tông phái môn tộc đi lại đều dùng xe ngựa, hắn ngồi kiệu cũng chẳng có gì lạ, sao lại thú vị?"

 

Giang Trạc nói: "Đương nhiên là thú vị, ngươi nghĩ xem, những tông phái môn tộc khác ra ngoài thường vì chuyện gì?"

 

An Nô vẫn hiểu chút ít: "Không ngoài du ngoại, kết bạn và thăm người thân."

 

Giang Trạc hỏi: "Trả lời hay lắm, vậy lần này hắn ra ngoài vì chuyện gì?"

 

An Nô đáp: "Điều tra!"

 

Giang Trạc gật đầu, khích lệ nói: "Giỏi lắm, giỏi lắm, ngươi đã biết đáp án rồi đấy."

 

Các môn phái tông tộc làm mấy việc kia chẳng có gì gấp gáp, đương nhiên có thể ngồi kiệu cưỡi ngựa, thong thả lên đường. Nhưng tên Quỷ Thánh này thì khác, hắn đến để làm nhiệm vụ, lại còn là một nhiệm vụ rất quan trọng.

 

Thiên Nam Tinh nói: "Đúng vậy, lẽ ra hắn phải gấp gáp vội vàng mới đúng, sao còn ngồi kiệu ra oai? Chẳng lẽ hắn không quan tâm đến tình hình của trấn Tiểu Thắng?"

 

Lạc Tư chậm rãi bảo: "Tiểu sư muội nói đúng, hắn lề mề như vậy là vì những người chết trong trấn chẳng liên quan gì đến hắn."

 

An Nô phẫn nộ: "Thật vô lý! Chỗ này không phải địa bàn của bọn họ sao? Cho dù bọn họ không quan tâm đến dân thường, chẳng lễ cũng không quan tâm đến Quỷ sư và Tắc Quan dưới trướng mình?"

 

Giang Trạc nói: "Chắc là vậy đấy, nội bộ bọn họ phe phái phức tạp, nhất thời khó nói ai là thuộc hạ của ai, ai là kẻ thù của ai. Tuy nhiên, ta nói hắn thú vị, còn một nguyên nhân khác."

 

Thiên Nam Tinh tò mò: "Là gì vậy?"

 

Giang Trạc xoay xoay cây quạt trong tay: "Không nói cho các muội biết."

 

An Nô lập tức sốt ruột: "Sao lại thế? Giang huynh, nếu không biết nguyên nhân, chắc tối nay ta không ngủ được mất!"

 

Thiên Nam Tinh điềm tĩnh: "An huynh, huynh càng sốt ruột, Tứ ca càng muốn giấu, huynh ấy mà xấu tính lên thì chẳng nói lý lẽ gì đâu."

 

Giang Trạc phản bác: "Nói bậy, ta lúc nào cũng..."

 

Lạc Tư bỗng cười, "ừm" một tiếng: "Đúng thật."

 

Thiên Nam Tinh nói: "Lạc huynh, Tứ ca không nói, huynh nói cho bọn ta biết đi."

 

Lạc Tư hỏi: "Sao muội chắc chắn ta biết?"

 

Thiên Nam Tinh khoanh tay: "Hai người thân thiết như vậy, đương nhiên tâm ý tương thông rồi."

 

Nàng là một tiểu yêu tinh, bình thường tỏ vẻ thờ ơ, thật ra trong lòng lại sáng như gương. Tuy chưa nhìn ra manh mối gì lớn, nhưng nàng đã biết ai là khắc tinh của Tứ ca mình.

 

Lạc Tư nói: "Thực ra nguyên nhân khác mà Tứ ca muội nói rất dễ đoán."

 

Giang Trạc nhân cơ hội: "Nghe thấy chưa? Rất dễ đoán, là các ngươi lười suy nghĩ thôi."

 

An Nô bất lực chỉ vào đầu mình: "Ta là một bộ xương khô, có thể nhớ được chuyện đã là tốt lắm rồi, thật sự không nghĩ ra lý do gì to tát. Hai huynh đừng úp mở nữa, nói mau đi."

 

Lạc Tư bèn nói: "Nếu kẻ thù của ngươi phạm lỗi, lại rơi vào tay ngươi, ngươi có muốn nhân cơ hội này xử lý hắn ngay không?"

 

An Nô đáp: "Tất nhiên là muốn rồi! Nếu Cảnh Luân rơi vào tay ta, ta sẽ giết hắn ngay lập tức!"

 

Lạc Tư nói: "Vậy đó."

 

Thiên Nam Tinh phản ứng nhanh: "Ta hiểu rồi! Ý của hai huynh là, người trong trấn là kẻ thù của Quỷ Thánh, giờ hắn nhận lệnh đến điều tra, những người này sẽ rơi vào tay hắn. Đáng lẽ hắn phải vội vàng đến bắt người mới đúng, nhưng hắn chẳng những không vội mà còn ngồi kiệu thong thả đến, nên Tứ ca mới nói hắn thú vị."

 

Giang Trạc vỗ tay: "Thông minh, thông minh, ý ta chính là vậy. Ta còn đang nghĩ, hắn đã được lệnh đến đây, dù muốn lười biếng cũng nên lén lút lười, chứ không phải phô trương như thế, trừ khi..."

 

An Nô nói: "Trừ khi người ra lệnh cho hắn muốn hắn thong thả đến!"

 

Giang Trạc đáp: "Chính xác."

 

An Nô thở dài: "Trời ạ, làm người của Thiên Mệnh ti, ngày nào cũng phải đấu đá thế này thì một trái tim làm sao dùng đủ? Hai~, rốt cuộc có gì hay ho chứ!"

 

Giang Trạc nói: "Ngươi không muốn đấu đá với người khác đương nhiên thấy chẳng hay ho, nhưng bọn họ lại thích, nhiều khi còn thấy đấu chưa đủ ác."

 

Thiên Nam Tinh bảo: "Đúng là một mớ bòng bong. Người có thể ra lệnh cho Quỷ Thánh chẳng phải là Huyền Phục đại đế sao? Nhưng tại sao ông ta lại làm thế?"

 

Giang Trạc nói: "Cái này thì ta không biết."

 

Họ lên đường muộn, đi chưa được bao lâu thì trời đã tối. Vì Quỷ Thánh đi tuần, con đường đến Vọng Châu bị phong tỏa, bọn họ đành phải nghỉ chân tại một thành nhỏ giữa đường.

 

Nói là thành nhỏ, thực ra chỉ là một trấn, nhưng vì nằm sát Vọng Châu, lại nhờ vào con đường quan, nên trông náo nhiệt hơn những trấn khác.

 

Để tránh gây chú ý, trước khi vào thành, họ đã cải trang cho An Nô, cho hắn đội một chiếc nón có màn che, đeo thêm găng tay. An Nô đã lâu không đến chỗ đông người, có chút lo lắng: "Lỡ có người vén màn che lên, ta phải làm sao?"

 

Thiên Nam Tinh đáp: "Huynh yên tâm, có ta ở đây, tuyệt đối không để ai quấy rầy huynh đâu."

 

Nàng không nói thì thôi, vừa nói xong, An Nô chợt nhớ đến cảnh mình bị đám người buôn muối quấy rầy ở cổng trấn Tiểu Thắng, hắn lập tức trở nên "thấy cây cỏ rung cũng nghi có binh", nghi thần nghi quỷ.

 

Trong thành có vài quán trọ, họ chọn một quán tương đối yên tĩnh. Tiểu nhị đón họ vào, bên trong đã có vài bàn khách, đều không phải cùng đường, đang uống rượu dùng bữa.

 

Tiểu nhị nhanh nhẹn lau bàn: "Nhờ phúc của các vị tiên sư, tối nay buôn bán phát đạt, cơm canh rượu nước đầy đủ, muốn gì có nấy!"

 

An Nô tò mò hỏi: "Sao ngươi biết chúng ta là người thông thần?"

 

Tiểu nhị đáp: "Ấy chà, sao mà không đoán ra được? Các vị tiên sư, còn có vị tiên tử tỷ tỷ này nữa, ai nấy đều phong thái bất phàm, phong thái bất phàm!"

 

Hắn ta là người khéo ăn khéo nói, ban đầu gọi tiên sư chỉ muốn lấy lòng khách, nhưng An Nô hỏi vậy, dù hắn ta có ngốc đến đâu cũng đoán ra được. Có lẽ vì vậy, hắn ta đặc biệt nhiệt tình với bàn của họ, hết mang rượu lại rót trà, vô cùng chu đáo.

 

Giang Trạc mấy ngày rồi chưa uống rượu, ăn một lúc thì bắt đầu nâng chén. Tửu lượng của y rất tốt, uống như không uống, ngồi cạnh Lạc Tư nhìn hắn cầm đũa ăn uống.

 

Y thầm nghĩ: Những thần linh khác khi giúp người đều nhận lễ vật cúng tế, nhưng hắn lại không quan tâm đến ai, vậy bình thường hắn ăn gì, uống gì nhỉ? Lúc mình gặp hắn, hắn ở trong hang động, bên trong tối om chẳng có gì cả, bình thường hắn sống như vậy sao? Nếu vậy thì chán chết.

 

Rồi y lại nghĩ: Tương truyền Thiên Mệnh ti đã phong ấn hắn, vậy bản thể của hắn ở vùng đất chôn cất thần linh à? Nhưng nơi đó quanh năm tuyết phủ, còn chán hơn nữa. Ngày xưa trên đời có cổ thần, biết nhạc lý, hiểu tiếng người. Bây giờ cổ thần đều tiêu tán, chỉ còn lại mình hắn...

 

Bất ngờ, Lạc Tư nói: "Đẹp không?"

 

Giang Trạc uống rượu vào càng thêm ngả ngớn, kẹp cái chén rỗng giữa hai ngón tay, như đang cân nhắc nặng nhẹ: "Đẹp, giờ cho ta nhìn thêm một chút chắc cũng không tính là phá luật đâu nhỉ, phải không, Lạc huynh?"

 

"Luật" mà y nói đại khái là chỉ việc Lạc Tư thường không cho y nhìn. Chuyện này vốn chẳng có gì, nhưng y lại xấu tính ở chỗ, khi không có ai, y gọi hắn là "Lạc Tư", "Thái Thanh", giờ ngồi đây lại tỏ ra đứng đắn, chỉ gọi hắn là "Lạc huynh", làm như hai người trong sạch, chưa từng hôn, chưa từng chạm vào nhau vậy.

Bình Luận (0)
Comment