Vượt Qua Cổng Trời - Đường Tửu Khanh

Chương 55

[Ngọc Trần]

 

Editor: Gấu Gầy

 

Giang Trạc thầm nghĩ: Thế này đã tính là hư hỏng sao? Vậy chắc huynh ấy chưa từng gặp những kẻ xấu xa thật sự. Có những người mặt mày tươi cười, nhưng quay lưng lại thì giết người lừa đảo, đó mới gọi là xấu xa.

 

Y tự nhận là mình từng trải, không muốn so đo với thiếu niên này: "Tối qua huynh đã cứu ta, ta còn chưa cảm ơn huynh. Huynh có việc gì cần ta làm không?"

 

Người kia ăn xong trái cây, lại tiếp tục quay mặt vào tường, dùng gáy đối diện với y: "Ta vừa già vừa lùn, không đáng để ngươi cảm ơn."

 

Giang Trạc nói: "Nói vậy là không đúng."

 

Người kia thắc mắc: "Ồ?"

 

Giang Trạc đáp: "Một người làm việc tốt, nếu chỉ vì họ vừa già vừa lùn mà cho rằng không đáng để cảm ơn, vậy, vậy người được cứu cũng quá xấu xa! Ta không muốn trở thành người như vậy."

 

Người kia gật đầu: "Được, rất có lý, ta thấy ngươi nói rất đúng. Vậy ngươi thật sự thấy ta vừa già vừa lùn sao?!"

 

Giang Trạc đáp: "Ta không nói vậy, ta chỉ lấy ví dụ thôi."

 

Người kia như bị xì hơi, đập trán vào tường một cái "cốp" rồi im bật. Giang Trạc giật mình, vội hỏi: "Huynh đang làm gì vậy?"

 

Mưa rơi tí tách, người kia nói: "Ta rất khó chịu."

 

Giang Trạc bò đến bên cạnh, thấy hắn mệt mỏi không có tinh thần bèn mạnh dạn sờ lên má hắn, lập tức giật mình: "Huynh nóng quá!"

 

Người kia nói: "Đừng chạm vào ta..."

 

Giang Trạc đẩy hắn nằm xuống, không nói không rằng đắp cho hắn tấm chiếu rách: "Đừng có làm mình làm mẩy nữa, nằm yên đi, ta chỉ sờ xem huynh có bị bệnh không thôi."

 

Người kia quay mặt đi, nhưng chỉ một lát sau lại quay lại, ánh mắt lộ vẻ tò mò: "Ngươi muốn chăm sóc ta sao?"

 

Giang Trạc gật đầu: "Đương nhiên rồi, có câu nói rất hay, 'một giọt ân tình, báo đáp cả dòng sông'. Huynh đã cứu ta, ta chăm sóc huynh là việc nên làm."

 

Người kia nói: "Báo đáp cả dòng sông là gì? Ta chỉ nghe nói báo đáp cả suối nguồn thôi."

 

Giang Trạc đỏ mặt, biết mình nói sai: "Suối nguồn làm sao oai phong sông lớn? Huynh bị bệnh rồi, đừng nói nữa, ta đi lấy nước cho huynh!"

 

Trong miếu này ngoài chiếu rách sọt rách thì không còn gì khác. Giang Trạc chạy ra ngoài dùng tay hứng nước mưa, nhưng lòng bàn tay y nhỏ bé, nước hứng xong chưa kịp đưa đến miệng người kia đã chảy gần hết. Mấy lần như vậy, nước chẳng được bao nhiêu, người đã mệt đứt hơi.

 

Người kia bị mấy vốc nước của y làm ướt mặt: "Ta uống đủ rồi, ngươi đừng chạy nữa."

 

Giang Trạc nhớ lại cách những người mẹ chăm sóc con trên đường, bắt chước theo, dùng tay áo ướt đẫm lau trán hắn: "Huynh đỡ hơn chưa?"

 

Người kia đáp: "Đỡ hơn nhiều rồi."

 

Giang Trạc toàn tâm toàn ý diễn vai người chăm sóc, giọng điệu rất lo lắng: "Bị bệnh phải uống thuốc, nhưng chúng ta không có thuốc, ở đây cũng không có đại phu. Huynh có lạnh không?"

 

Mái tóc bạc của người kia bị y lau đến dựng đứng: "Ta không lạnh, ta rất nóng. Sao ngươi lại cười?"

 

Giang Trạc đáp: "Ta luôn sống một mình, chưa từng được ai chăm sóc, cũng chưa từng chăm sóc ai, hôm nay là lần đầu tiên nên rất vui."

 

Người kia nói: "Vậy sau này ta thường xuyên chăm sóc cho ngươi nhé?"

 

Giang Trạc ngạc nhiên: "Huynh bị sảng sao? Lúc thì nói không cho ta sờ, không cho ta chạm, lúc lại nói muốn thường xuyên chăm sóc ta, ta thật sự không hiểu!"

 

Người nọ đưa tay lên che vầng trán ướt đẫm của mình, cũng lẩm bẩm: "Ngươi nói đúng, ta bị sảng rồi, vậy mà lại nói với ngươi những lời trẻ con như vậy. Chẳng lẽ người nhỏ lại nên tính tình cũng thay đổi theo sao? Chết tiệt, sao lại thế này? Ta đang làm gì vậy..."

 

Giang Trạc nói: "Huynh sốt cao quá, hay là ngủ một lát đi!"

 

Người kia nhìn Giang Trạc: "Ta không muốn ngủ."

 

Giang Trạc khó hiểu: "Lại làm sao nữa?"

 

Người kia mím chặt môi, như đang tự giận mình: "Ta ngủ rồi ngươi sẽ đi mất."

 

Giang Trạc ngớ ra: "Vừa nãy huynh còn đuổi ta đi, giờ lại nói vậy là sao? Rốt cuộc huynh có muốn ta đi hay không?"

 

Người kia nói: "Ta muốn sao? Ta điên rồi mới muốn ngươi đi! Không, ta có điên cũng không muốn ngươi đi! Nhưng ta phải làm sao đây? Chỉ cần ta sơ sẩy một chút là sẽ xảy ra chuyện!"

 

Ngực hắn phập phồng, hất tấm chiếu rách trên người ra: "Ta chạm vào cái gì là cái đó sẽ hóa thành tro bụi! Ngươi thấy chưa? Ngươi có sợ không? Ngươi có biết ta phải dùng bao nhiêu sức lực mới không thiêu rụi ngôi miếu này không!"

 

Như để chứng minh lời hắn nói, tấm chiếu rách bỗng nhiên bốc cháy, Giang Trạc giật mình ngửa người ra sau, phải chống hai tay xuống đất để không bị ngã.

 

Người kia nói: "Ngươi sợ rồi!"

 

Giang Trạc lấy lại bình tĩnh: "Ta không sợ! Huynh có đốt ta đâu mà ta phải sợ?"

 

Y ngồi dậy, nắm lấy cánh tay thiếu niên: "Đừng hù ta nữa! Không muốn ta đi thì cứ nói thẳng, sao phải lòng vòng, nhát gan thật đấy!"

 

Người kia tưởng mình nghe nhầm: "Ngươi nói ai nhát gan?"

 

Giang Trạc đáp: "Ta nói huynh đấy! Con chó con ta ngoài đường còn biết kêu ta đừng đi kìa!"

 

Sắc mặt người kia thay đổi mấy lần, mãi mới thốt ra một câu: "Ngươi so sánh ta với chó? Ngươi, ngươi thật là giỏi ha... Chó làm sao biết nói tiếng người!"

 

Giang Trạc đáp: "Nó biết sủa gâu gâu gâu, huynh thì biết sợ sợ sợ, nó và huynh tám cái gì nửa lạng đấy."

 

Người kia nhắc: "Kẻ tám lạng người nửa cân — đáng ghét!"

 

Giang Trạc nói: "Ừm, ừm! Huynh cao lớn, miệng lưỡi độc địa, tính tình nóng nảy, thật là oai phong! Ta không cãi nhau với huynh nữa, nằm xuống đi, mặt đỏ bừng rồi kìa!"

 

Người kia bị kéo nằm xuống, lại quay mặt đi: "Ta không có đỏ mặt, đừng có lừa ta, ngươi giỏi nhất là lừa ta!"

 

Giang Trạc nói: "Vậy huynh quay mặt đi làm gì? Quay lại đây."

 

Người kia không chịu, hắn vừa mới nổi nóng một trận, giờ hối hận muốn chết. Giang Trạc cũng không ép, ngồi bên cạnh chống cằm nhìn, nhìn đến mức hắn quay lại, hung dữ nói: "Không sợ thì không sợ, nhìn chằm chằm ta làm gì?!"

 

Giang Trạc đáp: "Ta rất tò mò."

 

Người kia hỏi: "Tò mò cái gì?"

 

Giang Trạc làm mặt quỷ: "Ta không nói cho ngươi biết đâu, nói ra ngươi lại giận."

 

Người kia nói: "Ta không giận."

 

Giang Trạc lắc đầu: "Ta không tin, huynh vừa mới giận xong."

 

Người kia lập tức cứng họng, Giang Trạc thấy hắn không nói gì, cảm thấy buồn cười: "Huynh muốn biết lắm sao? Được rồi, ta nói cho huynh biết, nhưng huynh phải thề trước, là... ừm, là huynh tuyệt đối sẽ không giận, cũng tuyệt đối sẽ không hung dữ với ta."

 

Người kia dường như đã đầu hàng, nhắm mắt lại, có chút đờ đẫn: "... Được, ta thề, ta tuyệt đối sẽ không giận, cũng tuyệt đối sẽ không hung dữ với ngươi."

 

Giang Trạc hỏi: "Huynh là yêu quái sao?"

 

Người nọ nói: "Ngươi chỉ tò mò chuyện này thôi sao? Ta không phải."

 

Giang Trạc ngạc nhiên: "Vậy huynh là gì? Là thần tiên từ trên trời rơi xuống ư?"

 

Người kia hé mắt nhìn y: "... Không phải."

 

Giang Trạc hỏi: "Vậy huynh là gì?"

 

Người kia xoay người, quay lưng về phía Giang Trạc: "Không nói cho ngươi biết."

 

Sau đó mặc kệ Giang Trạc hỏi thế nào, hắn cũng không nói, thậm chí còn bắt đầu giả vờ ngủ. Giang Trạc hỏi đến mệt luôn cũng quay lưng lại, giả vờ ngủ theo. Một lớn một nhỏ rõ ràng đều đang mở mắt, nhưng không ai thèm để ý đến ai.

 

Ngoài trời mưa vẫn đang rơi, Giang Trạc thầm nghĩ: Nếu huynh ấy là đại yêu quái thì mình chính là tiểu yêu quái, sau này cùng nhau đi xin ăn không cần sợ ai nữa. Nhưng huynh ấy nói mình không phải, vậy huynh ấy là gì? Thật không hiểu nổi.

 

Ban đầu y chỉ giả vờ ngủ, nhưng giả vờ lâu quá lại buồn ngủ thật, cứ thế nằm trên đất ngủ thiếp đi. Trong cơn mơ màng, y cảm thấy người ấm áp, không hề lạnh chút nào.

 

Giấc ngủ này thật ngon, lúc tỉnh dậy trời đã tối. Giang Trạc ngồi dậy, phát hiện mình được đắp một chiếc áo choàng. Chiếc áo này rất rộng, nền đen hoa văn vàng, trên cổ tay và cổ áo được vẽ chú văn vô cùng phức tạp. Giang Trạc chỉ nhìn một lúc mắt đã mỏi nhừ.

 

Người kia nói: "Ngươi còn chưa khai khiếu, không nên nhìn Kim Tự giới luật quá lâu, dễ bị trấn áp thần thức."

 

Giang Trạc ngẩng đầu lên, như vừa bỏ lỡ rất nhiều chuyện, ngây người hỏi: "Sao huynh... sao huynh lại lớn nhanh dữ vậy?"

 

Người kia cúi người, vắt áo choàng lên tay: "Đồ ngốc."

 

Hắn cao lớn, vai rộng eo thon, không còn là thiếu niên nữa. Giang Trạc nhìn hắn ngồi xổm xuống, đưa một bàn tay sạch sẽ thon dài ra xoa đầu mình.

 

"Đến lúc rồi," giọng hắn thay đổi, giọng điệu cũng thay đổi, "Ta đưa ngươi đi."

 

Giang Trạc nhìn hắn chằm chằm, như muốn ghi nhớ khuôn mặt này: "Huynh muốn đưa ta đi đâu?"

 

Mí mắt người kia rất mỏng, khi không cười có vẻ lạnh lùng, so với lúc còn là thiếu niên hắn càng ung dung lười biếng. Dường như dù chuyện lớn đến đâu, hắn cũng không nhíu mày. Hắn đưa tay ra trước mặt Giang Trạc: "Đến một nơi ngươi sẽ thích."

 

Giang Trạc cẩn thận đặt tay mình vào tay hắn, hắn không còn nóng nữa, ngón tay thậm chí còn hơi lạnh.

 

Người kia dắt Giang Trạc bước ra khỏi ngôi miếu đổ nát, ngoài trời mưa đã tạnh, nhưng chẳng có ánh sao nào. Bầu trời đêm âm u, hắn đi không nhanh, như để cùng nhịp với Giang Trạc, mỗi bước chân đều vừa phải.

 

Giang Trạc đột nhiên nói: "Ta thích nơi này."

 

Người kia bảo: "Ở đây chẳng có gì cả."

 

Giang Trạc nói: "Có huynh và ta còn chưa đủ sao?"

 

Người kia hơi nghiêng mặt, Giang Trạc chỉ nhìn thấy môi hắn. Đáng lẽ hắn nên vui, nhưng hắn lại không cười: "Chưa đủ, ngươi cần nhiều hơn, tốt hơn."

 

Giang Trạc không biết thế nào là nhiều hơn, thế nào là tốt hơn. Y bước đi chậm chạp, đá đá đôi giày rách, buồn bã nói: "Huynh định bán ta sao?"

 

Ngươi kia siết chặt tay: "Không phải, là ta không tốt, sau này sẽ không bao giờ xảy ra chuyện như vậy nữa."

 

Giang Trạc hỏi: "Ta không thể đi theo huynh sao?"

 

Người kia nói: "Ta sẽ đi theo ngươi."

 

Giang Trạc lại vui lên: "Thật sao? Vậy sau này ta muốn gặp huynh, ngươi sẽ xuất hiện chứ?"

 

Người kia "ừ" một tiếng, hỏi ngược lại: "Ngươi muốn gặp ta sao?"

 

Giang Trạc đáp: "Đương nhiên rồi! Chúng ta là bạn mà."

 

Người kia nói: "Khi ngươi đến đó, ngươi sẽ có thêm nhiều bạn mới, ai cũng thú vị hơn ta. Thời gian trôi qua, ngươi sẽ quên ta, nhưng không sao... ta sẽ ở bên ngươi."

 

Họ rời khỏi núi hoang, trời bắt đầu đổ tuyết. Trên đường có nhiều người qua lại, nhưng không ai nhìn thấy họ, hay nói đúng hơn, không ai nhìn thấy người kia.

 

Quán rượu thắp đèn, từ xa có tiếng hô: "Thuyền của Lôi Cốt môn đến rồi..."

 

Trên sông sương mù lạnh lẽo, Lý Tượng Lệnh đứng trên mũi thuyền, đang nói chuyện với một nữ nhân áo vàng. Khi thuyền cập bến, mọi người mới nhận ra: "Ây da, đó chẳng phải là Thời Ý Quân của Bà Sa môn sao?"

 

"Nàng ấy cùng Lý môn chủ đến điều tra vụ án của tên thuyền trưởng kia đấy!"

 

"Lâu rồi nàng ấy không xuống núi, hôm nay được gặp, thật là may mắn ba đời! Một người tuyệt thế vô song, một người dung nhan thoát tục..."

 

Thuyền cập bến, Giang Trạc tuyết phủ đầy người, nghe thấy nữ nhân áo vàng khẽ "ồ" một tiếng: "Tượng Lệnh, đó chẳng phải là một đứa trẻ sao? Trời lạnh thế này, sao nó lại đứng một mình?"

 

Mi tâm Giang Trạc hơi lạnh, bị một ngón tay chạm nhẹ. Y ngẩng đầu, gió tuyết đột nhiên mạnh lên, người vừa dắt tay y đã biến mất, như thể tất cả chỉ là ảo giác.

 

Hoa tuyết bay bay, Thời Ý Quân ngồi xổm xuống trước mặt Giang Trạc: "Nhóc con, sao lại đứng đây?"

 

Giang Trạc ngơ ngác, vì cái chạm nhẹ kia mà quên mất đường về.

Bình Luận (0)
Comment