[Quân vương]
Editor: Gấu Gầy
Phúc Đức năm thứ sáu mươi, Quân vương thứ tư của triều Bạch Vi - Minh Hàm băng hà tại Bái Đô, con trai ông là Minh Trạc kế vị, thiên hạ gọi là "Quân vương Vĩnh Trạch". Tháng mười cùng năm, Thôi Thụy Tuyền - chưởng môn Càn Khôn phái của núi Nam Hoàng vào kinh yết kiến để tế bái Tiên đế. Nào ngờ chỉ hai ngày sau, hắn ta đã bị Vĩnh Trạch lấy cớ thất lễ trước điện, loạn đao chém chết ngay tại bậc thềm.
Chuyện này vừa xảy ra, cả thiên hạ chấn động, khắp nơi bàn tán xôn xao.
"Hai~, Thôi Thuỵ Tuyền là chưởng môn phái Càn Khôn được đích thân Nữ vương lựa chọn, lại xuất thân từ một trong bốn trụ Thừa Thiên, thân phận tôn quý, sao có thể nói giết là giết!"
"Các ngươi chưa nghe nói à? Vĩnh Trạch giết hắn là vì hắn phát hiện ra một bí mật!"
"Bí mật gì?"
"Vĩnh Trạch giết cha!"
"Hả?! Lại còn có chuyện như vậy ư! Nhưng ta không hiểu, Vĩnh Trạch là Thái tử, giết cha làm gì? Thiên hạ này sớm muộn gì cũng là của hắn mà!"
"Tại ngươi không biết thôi, mẹ của Vĩnh Trạch không rõ lai lịch, luôn bị Tiên đế ghẻ lạnh. Nếu không phải các hoàng tử khác người chết kẻ điên thì làm sao đến lượt hắn làm Thái tử? Hơn nữa ta nghe nói, mấy năm trước Tiên đế đã có ý phế truất hắn, nếu không phải Đại tế ti ngăn cản, hắn đã bị đuổi khỏi kinh thành rồi."
"Nghe ngươi nói xong ta mới nhớ ra, các đời vua của triều Bạch Vi đều lấy chữ 'Nhật' đặt tên, chỉ có hắn là lấy chữ 'Trạc', thủy khắc hỏa, đủ để chứng minh Tiên đế ghét bỏ hắn!"
"Chắc chắn vì vậy mà hắn oán hận Tiên đế, nên nhân lúc Tiên đế phong thiên trở về, linh lực suy yếu, hắn đã ra tay sát hại... Ôi! Thật là đáng hận!"
"Đáng tiếc sự đã rồi, ngay cả Thôi Thụy Tuyền đi điều tra chuyện này cũng bị loạn đao chém chết, sau này ai còn dám nhắc đến? Hơn nữa lòng người dễ thay đổi, nếu Vĩnh Trạch ban ơn huệ cho các cựu thần của Tiên đế, khó đảm bảo bọn họ sẽ không vì lợi mà quên nghĩa."
"Ta đã nói rồi, xương cốt của quan lại là mềm yếu nhất! Vĩnh Trạch công khai chém chết Thôi Thụy Tuyền, bao nhiêu người có mặt ở đó mà không ai ngăn cản. Hai~, Càn Khôn phái trấn giữ núi Nam Hoàng cho Nữ vương mấy trăm năm, vậy mà lại rơi vào kết cục như vậy."
"Nghe nói Vĩnh Trạch không chỉ chém đầu Thôi Thụy Tuyền mà còn phơi thây hắn trước điện, đường đường là một vị tiên sư của tông môn, cuối cùng thi thể lại thối rữa!"
"Mọi người đừng nản lòng, thường nói 'tứ sơn một thể, đồng tâm hiệp lực', Vĩnh Trạch giết Thôi Thụy Tuyền, ba ngọn núi còn lại sao có thể khoanh tay đứng nhìn? Họ đã nổi dậy rồi."
"Tốt lắm! Lần này tứ sơn liên thủ, ép đến tận cửa Bái Đô, để ta xem Vĩnh Trạch còn vênh váo được không!"
"Nhưng cũng lạ, Vĩnh Trạch mới lên ngôi, căn cơ chưa vững, sao hắn lại dám làm càn như vậy? Chẳng lẽ tu vi của hắn cao thâm, không coi tứ sơn ra gì?"
"Tu vi cao thâm? Hừ, ngươi đánh giá hắn cao quá rồi! Linh căn của hắn kém cỏi, thông thần bao nhiêu năm mà ngay cả chú Tăng Hỏa của Minh thị cũng không dùng được, đúng là một tên phế vật!"
"Vậy sao hắn dám giết Thôi Thụy Tuyền? Không sợ các tông môn thiên hạ phản lại à?"
"Hắn đa nghi, lại còn tàn nhẫn hiếu sát. Thôi Thụy Tuyền tính tình cương trực, dám đối mặt chỉ trích lỗi lầm của hắn, hắn làm sao chịu được? Đương nhiên là vung đao lên chém rồi!"
"Ta nghe nói hắn giết người thành nghiện, thời niên thiếu thường uống máu người..."
"Đáng thương cho Thôi Thụy Tuyền, một đời tông sư, vì báo đáp ân tình năm xưa của nữ vương mà phải chịu bao nhiêu nhát đao... Cuối cùng vẫn không thoát khỏi độc thủ của Vĩnh Trạch..."
"Đây đâu phải là Quân vương Vĩnh Trạch, rõ ràng là bạo quân Vĩnh Trạch!"
"Bây giờ tứ sơn đã kéo đến Bái Đô, ngay cả Ngự vệ Thiên Hảicũng bị kinh động. Theo ta thấy, ngai vàng này, Vĩnh Trạch không ngồi được lâu đâu..."
Giữa những lời bàn tán, cơn mưa cuối thu rơi xuống Bái Đô. Gió lạnh thổi hun hút, mười mấy đệ tử mặc đồ tang đang dựng linh đường, tiếng khóc đứt quãng, thỉnh thoảng họ lại ngẩng đầu nhìn về phía Thần cung.
"Minh thị lấy nhân nghĩa cai trị lục châu, nhưng giờ thì sao? Quân chủ vô cớ g**t ch*t sư huynh của ta!" Một nam nhân quỳ gối trong sảnh đường, ôm mặt khóc, "Các người cũng thấy rồi đấy, đầu sư huynh ta giờ vẫn còn treo trên cửa điện Kiến Linh! Trời ơi, Càn Khôn phái đã làm gì nên tội mà Quân chủ làm nhục chúng ta như vậy, chi bằng giết hết chúng ta đi!"
Trong sảnh đường nhiều người ngồi rải rác, tất cả đều là tộc trưởng của các tông môn được Càn Khôn phái mời đến để chủ trì công đạo. Người đứng đầu là một thư sinh mặt ngọc*, nghe Càn Khôn phái kể khổ cả đêm, hắn uống chén trà đặc để qua đêm, nói: "Giết hết là sao? Thụy Sơn huynh, huynh đừng nói vậy! Các người chịu uất ức, chúng ta sao lại không hiểu? Chỉ là chuyện này rất kỳ lạ..."
*Thư sinh mặt ngọc (cụm từ gốc là "ngọc diện thư sinh"). Ngọc diện: mặt đẹp như ngọc.
Thôi Thụy Sơn khóc lóc: "Còn kỳ lạ gì nữa? Trước mặt bao nhiêu người, Quân vương vung đao chém sư huynh ta hơn trăm nhát! Thi thể sắp nát thành bùn rồi!"
Thư sinh mặt ngọc nói: "Tuy nói vậy, nhưng dù sao hắn cũng là Quân chủ——"
Một người khác chen vào: "Quân chủ thì có thể tùy tiện chém giết chưởng môn của một môn phái sao? Hừ! Năm đó nữ vương còn tại vị, bà chưa từng khinh mạn mọi người như vậy, giờ thì hay rồi, hắn vừa lên ngôi đã giết Thụy Tuyền huynh! Các ngươi thử nói xem ba đời vua trước có ai tàn bạo như hắn không?"
Thôi Thụy Sơn đau lòng cực độ, lấy khăn lau nước mắt: "Sư huynh ta chết thảm, không có huynh ấy, sau này ai sẽ làm chủ núi Nam Hoàng? Bảo vật của Giao Mẫu vẫn còn được cất giữ trong từ đường nhà ta, chỉ dựa vào ta chắc chắn sẽ không giữ được!"
Thư sinh mặt ngọc nói: "Huynh đừng quá tự ti, luận tu vi, ở đây ai hơn được huynh chứ? Nếu ngay cả huynh cũng không giữ được bảo vật của Giao Mẫu, vậy chúng ta còn làm được gì? Hơn nữa nếu có chuyện gì, bảo vật vẫn có thể giao cho ba ngọn núi khác."
Gã vừa chen lời cười lạnh: "Ồ, thì ra đây là lý do ngươi trăm phương nghìn kế ngăn cản mọi người lên án Quân chủ? Lâm Thị Phi, ngươi đừng có tưởng Càn Khôn phái mất Thụy Tuyền huynh thì bảo vật của Giao Mẫu sẽ rơi vào tay núi Đông Chiếu nhà ngươi?"
Thư sinh mặt ngọc tên Lâm Thị Phi sầm mặt: "Ngươi đừng có ngậm máu phun người! Ta bênh vực Quân chủ là vì nghĩ cho đại cục, nếu thật sự làm lớn chuyện lên, e rằng cuối cùng lưỡng bại câu thương*!"
*Lưỡng bại câu thương: cả hai bên đều chịu tổn thất!"
Gã kia nói: "Lưỡng bại câu thương thì lưỡng bại câu thương! Hôm nay Quân chủ giết Thụy Tuyền huynh, ngày sau không chừng sẽ giết ngươi và ta, chi bằng——"
"Đủ rồi!" Một lão già áo vàng vỗ bàn, "Chưa gặp được Quân chủ mà các ngươi đã cãi nhau ỏm tỏi, còn muốn giải quyết chuyện này không? Thụy Sơn, đừng khóc nữa! Sư huynh ngươi đã mất, bây giờ ngươi chính là chưởng môn của Càn Khôn phái, cứ khóc lóc thế này thì làm sao phục chúng?"
Thôi Thụy Sơn đáp: "Ngoài khóc ra ta còn biết làm gì? Ngay cả đầu sư huynh cũng không lấy lại được, ta, ta là kẻ vô dụng nhất trên đời!"
Nói xong hắn ta lại che mặt khóc lớn: "Thi thể sư huynh không toàn vẹn, ta làm sao khiến người khác tâm phục? Các người nói xem, ta làm sao khiến người khác tâm phục? Chuyện này không giải quyết xong, ta cũng không thiết sống nữa!"
Lão già nhíu mày: "Thụy Sơn, không thể khóc lóc mãi được..."
Thôi Thụy Sơn nói: "Trước đây ta là người mạnh mẽ thế nào! Đoạ thần ở Nhị Châu nhiều như vậy, mỗi lần phong thiên đều có ta. Ta vì Quân chủ mà bị thương đổ máu, không phụ lòng trời cũng không phụ lòng Minh thị, giờ sư huynh chết rồi, ngay cả khóc cũng không được sao? Trời ơi! Còn đâu công lý nữa?"
Gã kia thở dài: "Đáng thương, thật là quá đáng thương! Có câu 'tứ sơn một thể, đồng tâm hiệp lực', nhưng kết quả thì sao? Xảy ra chuyện lớn như vậy, núi Bắc Lộ đến mặt cũng không thèm ló!"
Lâm Thị Phi bảo: "Giang Sương Khách đang bế quan, đệ tử của nàng ấy chỉ là một tiểu cô nương, gọi đến làm gì?"
Gã kia đáp: "Nàng ta vốn thanh cao, không thèm để ý đến ai, ai biết lần này là bế quan thật hay là cố tình tránh mặt."
Lâm Thị Phi nói: "Ngươi ghét ta, muốn nói gì thì nói, nhưng nàng ấy có thù oán gì với ngươi đâu mà ngươi lại nói xấu sau lưng nàng ấy? Hơn nữa ai ở đây cũng biết, Bà Sa môn không bao giờ xen vào chuyện của người khác."
Gã kia nói kháy: "Ta nói nàng ta một câu, ngươi phản bác ta mười câu, hay lắm, được lắm! Hay là hai người các ngươi dứt khoát chọn ngày lành tháng tốt thành thân luôn đi! À, nói đến thành thân, ta mới nhớ ra, hai người các ngươi từng có hôn ước mà! Tiếc là 'Tương vương có tình, Thần nữ vô tâm', Giang Sương Khách muốn tu hành, đâu có thèm để ý đến ngươi..."
Lâm Thị Phi nổi giận: "Đồ khốn nạn!"
Thấy bọn họ định đánh nhau, lão già áo vàng vội vàng ngăn cản: "Càng cãi nhau càng quá đáng! Phó Chinh, ngươi bớt nói vài câu đi!"
Thôi Thụy Sơn vẫn còn khóc lóc: "Các người đánh nhau ở đây, chẳng phải làm ta mất mặt sao? Ta mời các người đến để chủ trì công đạo mà! Chuyện này rốt cuộc phải làm sao? Đầu sư huynh ta có lấy lại được không?"
Lão già đáp: "Đầu đương nhiên phải lấy lại, không thể cứ để vậy mà an táng Thụy Tuyền."
Lâm Thị Phi bảo: "Quân chủ tính tình nóng nảy, khuyên bảo vài câu là sẽ nổi giận, chúng ta đòi đầu, hắn... hắn chắc chắn sẽ không đưa!"
Phó Chinh nói: "Ngươi sợ hắn sao? Bây giờ Nữ vương đã không còn, Minh thị muốn hiệu lệnh quần hùng thì phải dựa vào bản lĩnh, nhưng hắn có bản lĩnh gì? Nếu hắn không đưa, chúng ta cứ việc cướp, ta không tin hắn ngăn cản nổi."
Thôi Thụy Sơn nức nở: "Làm như vậy liệu có được không? Năm đó lúc thụ phong, mọi người đều đã thề với trời sẽ bảo vệ Minh thị..."
Phó Chinh nói: "Giờ là lúc nào rồi, lời thề đó đã không còn giá trị!"
Lão già bảo: "Nói vậy cũng không đúng, nếu cướp công khai, có lý cũng thành vô lý."
Thôi Thụy Sơn nói: "Xin cũng không được, cướp cũng không xong, vậy chẳng phải hết cách rồi sao!"
Lão già đặt chén trà xuống, đứng dậy: "Cách đương nhiên là có, các ngươi chỉ lo cãi nhau mà quên mất, trên đời này còn có người chế ngự được Quân chù."
Mọi người hỏi: "Ai?"
Lão già vén rèm, nhìn cơn mưa lớn: "Đến rồi!"
Trời còn chưa sáng, trên đường lác đác vài chiếc đèn lồng trắng. Sương lạnh giăng lối, vó ngựa dồn dập đội mưa, cuối cùng dừng lại trước cổng thành đồ sộ.
Người gác cổng hỏi: "Người đến là ai?"
Có một người thúc ngựa rời khỏi hàng, lấy từ trong ngực ra một tấm lệnh bài, giơ lên, lạnh lùng nói: "Mở cổng!"
Người gác cổng nhận ra lệnh bài, hoảng hốt: "Tru Thiên Ngân Lệnh, là Ngự vệ Thiên Hảisao?"
Ngự vệ cất lệnh bài, giọng điệu khó chịu: "Đã biết chúng ta là ai, còn không mở cổng!"
Người gác cổng nói: "Quân chủ có lệnh, cửa thành Bái Đô chỉ được mở vào giờ Mão, bây giờ mới vừa đến giờ Dần, xin các vị Ngự vệ bình tĩnh..."
Ngự vệ kia quát: "Mở to mắt chó của ngươi ra, nhìn xem ai đến!"
Bọn họ xếp thành sáu hàng, ai nấy đều mặc giáp đeo kiếm, lực lưỡng cường tráng. Ở giữa là một con báo đen khổng lồ toàn thân phủ giáp bạc, bộ lông bóng mượt, mắt vàng hung dữ, trên trán có khắc chữ "卍" (vạn) bằng bạc. Chủ nhân cưỡi trên lưng báo lại càng cao to vạm vỡ. Người này toàn thân mặc giáp, ngay cả khuôn mặt cũng bị mũ giáp hung tợn che khuất, chỉ có đôi tay thon dài, mạnh mẽ lộ ra bên ngoài.
Trên đôi tay này đeo một sợi dây kim loại có khắc chữ "卍" (vạn). Sợi dây có bốn chiếc, đeo trên ngón trỏ và ngón áp út, chia làm hai khúc ở khớp xương, mỗi khúc dài bằng đường kính đồng xu, có gai nhọn ngắn, không giống đồ trang trí mà giống một loại vũ khí sát thương.
Người gác cổng vừa nhìn thấy chữ "卍" (vạn), lập tức cung kính, vội vàng bước xuống: "... Ngự quân!"
Ngự vệ Thiên Hảilà cựu thần của Minh Triết, mỗi đời Ngự quân đều đeo ấn ký chữ "卍" (vạn) bằng bạc. Tương truyền năm đó Nữ vương phong ấn tứ sơn, ban tặng bốn bảo vật của Giao Mẫu để trấn giữ Thiên Hải, lại phái thêm một đội tinh nhuệ tuần tra Thiên Hải để đảm bảo cột chống trời (trụ Thừa Thiên) được an toàn, đó chính là nguồn gốc của Thiên Hải ngự vệ.
Mấy năm nay tứ sơn nổi danh khắp lục châu, Ngự vệ Thiên Hảido ít khi xuất hiện nên ít người biết đến. Cũng không biết ai có mặt mũi lớn như vậy, có thể mời được Ngự quân Thiên Hải.
Ngự vệ kia nói: "Ngự quân ở đây, cổng này có thể mở chưa?!"
Người gác cổng lộ vẻ khó xử: "Quân chù có lệnh——"
Mưa lạnh tạt vào, bộ giáp của Ngự quân như tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo. Hắn không nói một lời, con báo đen phía dưới đã mất kiên nhẫn, cào móng vuốt tại chỗ.
"Tách!"
Sắc mặt người gác cổng đột nhiên thay đổi, vội vàng ôm ngực, cảm thấy khí lực cuộn trào, sống lưng như có ngàn cân đè nặng, giống như bị một lực lượng vô hình đè xuống.
"Tách!"
Người gác cổng dần dần khom lưng, hắn ta vịn kiếm, đột nhiên "bịch" một tiếng quỳ xuống. Nhưng vẫn chưa kết thúc, xuyên qua mũ giáp, ánh mắt của Ngự quân như nhìn thấu hắn ta. Thanh kiếm của hắn ta cong xuống, xương sống run lên, bị lực lượng vô hình kia đè xuống đất!
Ngự vệ quát: "Mở cổng!"
Hai pho tượng khổng lồ hai bên cổng thành như bị uy nghiêm nào đó áp chế, lập tức cúi người mở cổng cho Ngự vệ. Mặt đất rung chuyển dữ dội, bùa chú vàng lần lượt sáng lên, người gác cổng khó khăn nói: "Quân chủ... có lệnh..."
Vó ngựa dẫm vào vũng nước, bùn đất bắn tung tóe. Ngự quân Thiên Hải đến trước mặt hắn, con báo đen lạnh lùng bước qua.
Quân vương vô đức, kẻ bề tôi cũng bị coi khinh!
Lão già đã dẫn người ra đón từ trước: "Đường mưa khó đi, Ngự quân vất vả rồi, mau mời vào trong!"
Ngự quân Thiên Hải hỏi: "Vĩnh Trạch ở đâu?"
Giọng hắn trầm thấp, có chút lười biếng, như thể hôm nay đến đây chỉ là tiện đường ghé qua.
Thôi Thụy Sơn vội vàng tố cáo: "Quân chủ đang bận thiết yến ở Thần cung..."
Hắn ta đang nói thì có một tên thái giám mặt phấn cầm ô từ phía Thần cung đi tới. Thái giám hành lễ với Ngự quân Thiên Hải, nhẹ nhàng nói: "Quân chủ đang thiết yến ở điện Kiến Linh, mời Ngự quân và các vị tiên sư cùng đến ngắm mưa."
Thôi Thụy Sơn vừa nghe thấy "điện Kiến Linh", suýt nữa đã ngất xỉu: "Trời ơi, đầu sư huynh ta vẫn còn treo ở đó! Quân chủ sao có thể... sao có thể như vậy..."
Phó Chinh cũng nói: "Khinh người quá đáng!"
Lâm Thị Phi do dự: "Bây giờ trời còn chưa sáng, yến tiệc gì mà phải mở lúc này? Ta thấy thôi bỏ đi."
Nhưng con báo đen của Ngự quân Thiên Hải đã đi theo tên thái giám mặt phấn kia rồi, mọi người thấy vậy cũng không còn tâm trí đau mà bàn tán, vội vàng đuổi theo. Đến điện Kiến Linh, mọi người ngẩng đầu lên, quả nhiên thấy một cái đầu người treo lủng lẳng trên đó.
Chân Thôi Thụy Sơn mềm nhũn, nếu không được người bên cạnh đỡ chắc đã ngã lăn ra đất. Hắn ta lấy khăn che miệng, nghẹn ngào: "Trời ơi, trời ơi! Là sư huynh của ta!"
Lão già thở dài: "Lát nữa gặp Quân chủ, mong Ngự quân khuyên nhủ ngài ấy! Chuyện này phải cho Càn Khôn phái một lời giải thích, nếu không lòng dân phẫn nộ khó bình, bên ngoài còn cả trăm tông môn đang chờ tin tức."
Tên thái giám mặt phấn vén rèm, cười nói: "Quân chủ nói rồi, kẻ này tội đáng chết, ai khuyên cũng vô dụng."
Dáng vẻ hắn ta yểu điệu uốn éo, nhìn kiểu gì cũng không ra loại người đứng đắn, lại thêm lời lẽ khinh bạc, khiến người ta phẫn nộ.
Một người lên tiếng: "Đáng hận! Tiên đế qua đời chưa đầy một tháng, Quân chủ đã ở đây ca hát tiệc tùng thâu đêm suốt sáng, chưa nói đến quy củ tông môn, ngay cả nhà thường dân cũng không có đứa con bất hiếu như vậy!"
"Đúng vậy! Lại còn dùng loại thái giám õng ẹo này trong Thần cung, thật là chướng mắt, hoang dâm vô độ!"
"Hai mắt Thôi tiên sư trợn trừng, chắc chắn là oán khí chưa tan. Thụy Sơn huynh, sau khi lấy đầu về, e là còn phải thắp cho Thôi tiên sư một ngọn đèn giới luật."
Bọn họ bàn tán xôn xao, thấy Ngự quân Thiên Hải bước vào điện, bèn nối đuôi nhau đi vào.
Trong điện đèn đuốc sáng trưng, màn sa buông rủ khắp nơi. Bàn nhỏ, đệm hương đã được bày biện sẵn sàng, mấy tên thái giám đi lại dẫn mọi người vào chỗ. Rượu ngon món ngon bày đầy, nhưng vì giữ thể diện, không ai động đũa.
Lão già hỏi: "Quân chủ đâu?"
Tên thái giám mặt phấn cười khúc khích: "Ở ngay trong điện này!"
Mọi người nhìn quanh, chỉ thấy màn sa lay động, chẳng thấy bóng dáng Vĩnh Trạch đâu. Phó Chinh nói: "Quân chủ đã mở tiệc mời bọn ta đến, sao còn phải giở trò mèo? Chuyện vẫn chưa có kết luận, mau ra đây!"
Lâm Thị Phi tiếp lời: "Đúng vậy, các đệ tử đang đứng ngoài mưa đều đang chờ Quân chủ lên tiếng.
Ngự quân Thiên Hải không bỏ mũ giáp, rót rượu cũng không uống, chỉ nghe bọn họ nói qua nói lại, như đang xem kịch.
Bỗng nhiên, từ sâu trong điện lăn ra một chén rượu, như bị ai đá phải, lăn đến bên cạnh bàn nhỏ của Ngự quân Thiên Hải. Mọi người nhìn về phía sâu trong điện, thấy màn sa lay động, một con báo hoa bước ra.
Con báo hoa này nhỏ hơn một chút, trên lưng có những đốm như đồng xu, nó chống hai chân trước, vươn vai, đôi mắt lim dim, ngồi trước mặt mọi người, đuôi vẫy nhẹ.
"Kỳ lạ," có người nói, "sao các ngươi thấy ta không quỳ, thấy Hoa thừa tướng cũng không quỳ?"
Giọng nói này lười biếng, như vừa mới ngủ dậy, còn có chút mỉa mai.
Phó Chinh nói: "Hoa thừa tướng gì chứ!"
Tên thái giám mặt phấn đáp: "Đương nhiên là con báo hoa này rồi, nó là sủng vật của Quân vương, đã được phong quan, chính là Thừa tướng của triều Bạch Vi chúng ta!"
Mọi người cảm thấy thật nực cười, một người nói: "Thật là nhảm nhí! Súc sinh sao có thể làm Thừa tướng?!"
Người trong màn cười lớn, giơ tay lên, cúi người bước ra khỏi bóng tối: "Súc sinh sao không thể làm thừa tướng? Trên đời này không có gì là không thể, súc sinh chẳng những có thể làm Thừa tướng mà còn có thể thông thần, làm người trên cơ người khác."
Người này vừa xuất hiện, ánh nến trong điện lập tức tối đi vài phần, giống như không dám tranh giành ánh sáng với y. Y cầm bình rượu, như vừa mới tỉnh sau cơn say. Khoác hờ một chiếc áo choàng rộng màu đỏ viền vàng, cần cổ và xương quai xanh của y đều lộ ra ngoài. Ngực áo rộng thùng thình, lấp ló chú văn màu đỏ sẫm, nhưng không nhìn rõ, không biết là chú văn gì.
Mười mấy người trong điện vừa nhìn thấy dung mạo của y liền im bặt, chỉ nghe tiếng đũa rơi "lạch cạch", ai nấy đều sững sờ.
Y đi đến bên cạnh báo hoa mai, vỗ nhẹ lên đầu nó, nụ cười không đổi: "Thôi Thụy Sơn, ngươi đến để nhặt xác sư huynh ngươi à? Vậy thì thật không may, hai tay của hắn, ta vừa mới cho Hoa thừa tướng ăn rồi."
Thôi Thụy Sơn trượt từ trên đệm xuống đất, ngón tay run rẩy chỉ vào y, hồi lâu mới phát ra tiếng gào khóc xé lòng: "—— Ngươi, tên bạo quân này!"