Vượt Qua Cổng Trời - Đường Tửu Khanh

Chương 68

[Tiếng vọng]

 

Editor: Gấu Gầy

 

Lạc Tư rời khỏi Bái Đô lần thứ hai, nhưng bị chặn lại trước cổng thành.

 

Người gác cổng vẫn là người gác cổng cũ. Hắn ta mặc áo vải thô, đeo một thanh kiếm sắt cũ, đang đứng trước cổng thành, không biết đã dầm mưa bao lâu.

 

Lạc Tư nói: "Tránh ra."

 

Nhìn thấy hắn, người gác cổng vẫn còn sợ hãi: "... Thứ lỗi cho ta không thể tuân lệnh. Từ xưa quân chủ bị làm nhục là do bề tôi vô đức, ta không thể để ngài cướp quân chủ đi."

 

Lạc Tư nhấc chân, lười dây dưa với người gác cổng. Thiên hạ có lắm tông môn, luôn có kẻ lấy lý do đường hoàng để khiêu chiến Ngự quân Thiên Hải. Đối với bọn họ, thắng thua không quan trọng, quan trọng là nổi tiếng. Vì vậy, Lạc Tư không coi lời hắn ta là thật.

 

Nhưng người gác cổng này cũng có chút can đảm. Cách đây không lâu hắn ta vừa bị Lạc Tư áp đảo, giờ thấy Lạc Tư không để ý đến mình, vậy mà vẫn dám rút kiếm. Hắn ta bước một bước dài, ra tay trước: "Đắc tội rồi!"

 

Thanh kiếm kia cũ nát, rỉ sét loang lổ, vứt trên đường cũng không ai thèm nhặt. Nhưng kỳ lạ thay, khi hắn ta ra tay, vẫn là thanh kiếm đó nhưng lại như dạ minh châu phủi bụi, tỏa sáng rực rỡ.

 

Lạc Tư vốn không để người gác cổng vào mắt, nhưng chiêu kiếm này thật sự đẹp mắt. Nhìn khắp trăm nhà trăm phái, chỉ có "Bạt Phong" của Bà Sa môn ở núi Bắc Lộ là có thể sánh bằng!

 

"Vù!"

 

Kiếm dừng lại trước mặt Lạc Tư, không thể tiến thêm một phân nào nữa. Lạc Tư nhìn thanh kiếm rồi nhìn người gác cổng: "Ngươi tên gì?"

 

Minh Trạc nghịch dây xích, không ngẩng đầu lên: "Phá Khí Linh Tuyền của hắn."

 

Khí Linh Tuyền là vòng xoáy vô hình khi mượn linh thi chú, người thường không nhìn thấy được. Đây là mấu chốt khi thi triển các loại chú quyết, nói theo cách của Thông Thần Giả , Khí Linh Tuyền giống như "cửa". Người dùng chú quyết gõ cửa, trời đất và chư thần sẽ truyền sức mạnh thông qua cửa đó.

 

Người gác cổng nghe lệnh, mũi kiếm sắc bén đâm xuống khoảng không. Chỉ nghe "keng" một tiếng, thân kiếm hơi cong, vậy mà thật sự đâm trúng Khí Linh Tuyền của Lạc Tư!

 

Tiếc là nhát kiếm này tuy trúng đích nhưng không thể làm Lạc Tư bị thương. Linh năng của hắn thâm sâu khó lường, thanh kiếm sắt như con trâu đất xuống biển, suýt chút nữa gãy đôi.

 

Lạc Tư tiến một bước, người gác cổng phải lùi một bước, thân kiếm càng lúc càng cong. Khi sắp đến giới hạn, hắn ta đột nhiên chụm hai ngón tay lại, quát: "Toái Đình!"

 

Hắn ta bước lên vũng nước, xoay cổ tay, thanh kiếm cũ trong tay hóa thành tia sét tím, từ trong Khí Linh Tuyền tung ra một chiêu kinh thiên động địa!

 

"Keng!"
Tuy thanh kiếm đã phá vỡ vòng xoáy, nhưng bị cuồng phong cuốn đi, văng khỏi tay. Người gác cổng loạng choạng lùi lại, thanh kiếm rơi cách đó không xa, lòng bàn tay của hắn ta rách toạc, máu tươi nhỏ giọt.

 

Lạc Tư ôm người, trước khi rời đi nói: "Chiêu kiếm này ta chưa từng thấy, là do ngươi tự sáng tạo ra sao?"

 

Người gác cổng mặt xám như tro: "... Đúng vậy. Ngự quân, ta thua rồi, nhưng..."

 

Con báo đen đã đợi sẵn từ lâu, nghe tiếng Lạc Tư, nhảy từ trên tường thành xuống. Mình mẩy ướt nhẹp, nó đứng tại chỗ vẫy lông, rồi gầm gừ với người gác cổng vài tiếng, uy h**p hắn ta tránh ra.

 

Lạc Tư không nói nhảm nữa, xoay người lên lưng báo. Người gác cổng gọi: "Quân chủ!"

 

Hắn ta đuổi theo vài bước, nhưng Linh Báo đâu phải hạng tầm thường, trong nháy mắt đã nhảy ra khỏi cổng thành. Các đệ tử tông môn bên ngoài không biết chuyện gì đã xảy ra, thấy con báo đen lại xuất hiện một lần nữa, không khỏi kinh ngạc: "Sao lại là ngài ấy——"

 

Lạc Tư đổi đường, lao thẳng về phía các đệ tử. Các đệ tử không ngờ hắn sẽ đột nhiên quay đầu lại, cả đám vội vàng né tránh trong mưa, bị con báo đen xông đến làm cho tan tác chạy tứ phía. Mưa rơi xiên xẹo, báo đen rời đi như một cơn lốc.

 

Trên đường, Ngự vệ Thiên Hải đang nghỉ ngơi. Lạc Tư gọi người, đi thẳng ra ngoại ô. Hắn đã rút kinh nghiệm, những nơi có cầu đều đi đường vòng. Minh Trạc bị hắn khóa chặt không còn sức lực, giống như đã chấp nhận số phận.

 

Ra khỏi phạm vi Bái Đô, mưa nhỏ dần, Lạc Tư hỏi: "Sao im lặng vậy, là sợ ta giết tên tiểu tử gác cổng kia sao?"

 

Minh Trạc dùng ngón tay cạy chiếc nhẫn, không thể tháo ra, cũng không nhìn Lạc Tư: "Bản lĩnh uy h**p người khác của ngươi, đúng là càng ngày càng thành thạo."

 

Lạc Tư nói: "Gần mực thì đen."

 

Minh Trạc uể oải nói: "Suốt ngày đánh đánh giết giết, ngươi thật là hung dữ."

 

Lạc Tư cúi đầu nhìn y: "Còn biết cáo trạng trước cơ đấy."

 

Minh Trạc nói: "Trả mèo của ta lại cho ta."

 

Lạc Tư hỏi ngược: "Trả lại cho ngươi, ngươi lấy gì để đổi?"

 

Minh Trạc liếc nhìn hắn, giống như hắn là một kẻ vô lý: "Ngươi có hiểu 'của ta' là gì không? Nhặt được đồ của người ta thì phải trả lại, đó là lẽ đương nhiên."

 

Lạc Tư hơi siết chặt tay, người cũng cúi thấp xuống: "Ngươi nói rất có lý, nhưng rơi vào tay ta, ta chỉ biết chiếm làm của riêng."

 

Lời này của hắn nói rất tùy tiện, thật sự trở thành một kẻ vô lý.

 

Minh Trạc siết chặt dây xích, rồi lại buông lỏng: "Ngươi muốn gì?"

 

Sao có thể hỏi như vậy chứ? Giống như đang xin kẹo, như thể vì con báo đó, y cam tâm chịu chút thiệt thòi. Nhưng y là một bạo quân, lúc chống cằm nhìn người ta trong điện, như thể ai nấy đều là sâu kiến.

 

Ánh mắt Lạc Tư không đổi, cảm thấy ngực không đau nữa mà chỉ hơi ngứa. Hắn lơ đãng nói: "Để ta nghĩ xem."

 

Ngự vệ Thiên Hải di chuyển rất nhanh, ra khỏi Bái Đô lại vượt qua rừng núi, trời nhanh chóng tối đen.

 

Dây xích dường như có tác dụng chữa trị, Minh Trạc gắng gượng một lúc rồi ngủ thiếp đi. Trong mơ, Thần cung như một mê cung không lối thoát, tầng tầng lớp lớp màn che. Y được bảo mẫu ôm trong lòng, nắm chặt một người giấy.

 

"Mẹ," y lẩm bẩm, "Mẹ đâu rồi?"

 

Đèn trong điện quá mờ, khuôn mặt bảo mẫu ẩn trong bóng tối, bà không nói gì, như không nghe thấy. Minh Trạc vùng ra khỏi vòng tay bà, bà đột nhiên ngã xuống đất, thì ra đã chết rồi.

 

Một người nói: "Ngươi khóc cái gì?"

 

Minh Trạc nói: "Ta không có khóc..."

 

Người nọ bước ra từ bóng tối, gã có một khuôn mặt anh tuấn, tiếc là vẻ mặt gã u ám, trong lòng dường như có rất nhiều chuyện bất bình, vì vậy dù nói gì cũng có vài phần cay nghiệt: "Chỉ là một người hầu hèn mọn chết đi, ngươi lại khóc lóc om sòm, còn ra thể thống gì chứ? Lại đây, ta lau nước mắt cho."

 

Minh Trạc lùi lại, bị vấp vào xác bảo mẫu. Y nhìn người nọ càng lúc càng gần, không khỏi kêu lên: "Ta không cần ngươi lau!"

 

Người nọ xách Minh Trạc lên: "Không cần? Hay cho câu không cần, ngươi tưởng mình là ai? Chỉ bằng một câu nói là có thể ra lệnh cho người khác sao? Đừng ngốc nữa!"

 

Gã dùng tay áo thô bạo lau mặt Minh Trạc: "Sau này ngươi sẽ làm quân chủ, khóc cái gì mà khóc? Cho dù tất cả mọi người trên thế gian này chết hết, ngươi cũng không được khóc!"

 

Tay áo cọ vào mặt rất đau, Minh Trạc bị trầy da, y vùng vẫy: "Buông ta ra!"

 

Người nọ như phát điên, mặc kệ Minh Trạc vùng vẫy thế nào cũng không buông tay: "Ngươi nhìn bà ta xem, bà ta chết đi là do ngươi hại đấy! Ngươi ầm ĩ đòi ra ngoài, bên ngoài có gì? Bên ngoài toàn là quỷ giết người, ăn thịt người!"

 

Gã kéo Minh Trạc lại, ấn xuống bên xác bảo mẫu. Bảo mẫu chết không nhắm mắt, đôi mắt trợn trừng nhìn y, không còn một chút sinh khí. Dường như thừa nhận những lời gã nói, bà đang âm thầm trách móc Minh Trạc.

 

Minh Trạc run rẩy toàn thân, khóc không thành tiếng: "Không... không phải ta..."

 

Người nọ nói: "Chết có một người ngươi cũng khóc, thấy một cái xác ngươi lại khóc! Ngươi rốt cuộc có phải là con cháu Minh thị không?! Mở to mắt ra, nhìn cho rõ, nhìn cho kỹ! Kẻ giết bà ta chính là ngươi, vì ngươi vô dụng, vì ngươi quá yếu!"

 

Gã phát điên, gào thét trong bóng tối.
"Khóc lóc có ích gì? Khóc chỉ khiến người khác bắt nạt ngươi! Ngươi nghe xem, đó là tiếng kêu gào, ngươi biết đó là tiếng kêu của ai không? Là cha ngươi, là mẹ ngươi, là tất cả những người bị ăn thịt trên thế gian này!"

 

Minh Trạc đột nhiên mở mắt ra, trên mặt hơi ngứa, là Hoa thừa tướng đang l**m y. Y thở hổn hển, sờ vào bộ lông của Hoa thừa tướng, con báo rất ấm, cả người áp sát vào y để y vùi mặt vào.

 

Một lúc lâu sau, Minh Trạc vùi mặt vào nói: "Ngươi đi đâu vậy?"

 

Hoa thừa tướng l**m móng của mình, không quan tâm y đang kéo lông nó. Mỗi lần Minh Trạc gặp ác mộng đều như trở về thời thơ ấu, y áp sát vào Hoa thừa tướng, sợ đêm khuya quá lạnh. Trong những đêm nương tựa lẫn nhau, y đều trải qua như vậy.

 

Một cái đuôi vỗ vào eo sau của Minh Trạc, y lẩm bẩm: "Bây giờ ta không có nhu cầu."

 

Nhưng cái đuôi vẫn không chịu buông, lực rất mạnh. Minh Trạc đưa tay ra sau bắt lấy, lại sờ thấy một lồng ngực, y đột nhiên quay đầu lại, nhìn thấy chủ nhân của lồng ngực đó.

 

Căn phòng không lớn, giường cũng vậy. Lạc Tư như vừa tỉnh dậy, hắn giơ một tay chỉ vào ngực mình, khàn giọng nói: "... Rất đau."

 

Đuôi của con báo đen vỗ nhẹ, đôi mắt vàng nheo lại, cùng chủ nhân nhìn chằm chằm Minh Trạc. Sắc mặt Minh Trạc hơi thay đổi, nhưng y còn chưa kịp rút tay về đã bị Lạc Tư nắm lấy.

 

Lạc Tư cúi đầu, dường như đang quan sát bàn tay đó: "Ngươi biết khế ước có hiệu lực từ khi nào không?"

 

Minh Trạc dùng sức rút tay về, nhưng dây xích bị Lạc Tư móc lại. Ngón tay hai người chạm vào nhau, một lạnh một nóng, Minh Trạc vốn tưởng mình sợ lạnh, nhưng bây giờ bị nắm, lại bắt đầu sợ nóng.

 

"Là mười lăm năm trước," Lạc Tư nhướng mắt, ánh mắt khó lường, "Ngươi biết người bị thi chú sẽ đau thế nào không?"

 

Minh Trạc không biết, y chưa từng biết có người sẽ đau vì mình. Có lẽ trong một khoảnh khắc nào đó của cuộc đời, nhịp tim của bọn họ đã đồng điệu.

 

Lạc Tư nắm tay Minh Trạc, đặt lên cổ mình. Đầu ngón tay hai người chồng lên nhau, hắn đè ngón tay Minh Trạc xuống, trượt qua yết hầu của mình.

 

"Mỗi lần ngươi buồn, chỗ này của ta sẽ thắt lại, một sợi dây xích vô hình trói buộc ta."

 

Đầu ngón tay di chuyển xuống dưới, như đang men theo sợi dây xích vô hình đó, điểm cuối là ngực Lạc Tư. Không còn giáp bạc, nhịp tim của hắn rất mạnh.

 

Thình thịch, thình thịch.

 

Rõ ràng không có âm thanh, nhưng nhịp tim đó vẫn truyền đến Minh Trạc. Đầu ngón tay y áp vào đó, đột nhiên hơi rụt rè, nhưng Lạc Tư không buông y ra.

 

"Ngươi đau một lần, ta cũng đau một lần," Lạc Tư nhìn chằm chằm vào y, "Ngươi khóc một lần, ta cũng đau một lần. Thực ra làm tổn thương ta rất đơn giản, ngươi có thể làm được mỗi ngày. Mỗi lần đau đều bắt đầu từ tim, sau đó lan ra khắp lồng ngực, cứ thế không ngừng, không ngừng lặp lại."

 

Hơi thở của Minh Trạc trở nên hỗn loạn, y cảm thấy hơi sợ hãi, hồn phách tương thông trói buộc y. Nhớ lại mỗi lần mình khóc, y thấy rất nhục nhã, bởi vì y cực kỳ yếu đuối. Trước kia không ai biết, y luôn là một bạo quân cao cao tại thượng. Nhưng bây giờ đã khác, dù y có nghiến răng không phát ra bất cứ âm thanh nào, cũng sẽ bị người này cảm nhận.

 

Giống như lúc này, y nói bất cứ câu nào cũng như đang cầu xin.

Bình Luận (0)
Comment