[Tán Hoàn Quân]
Editor: Gấu Gầy
Thôi Trường Đình run lẩy bẩy, bị công công mặt phấn dọa cho sợ mất mật. Thế nên vừa thấy Lạc Tư, gã như vớ được cọng rơm cứu mạng, lăn lộn bò đến: "Ngự quân, Ngự quân!"
Lạc Tư thu hồi ánh mắt, liếc nhìn Thôi Trường Đình. Thôi Trường Đình kinh hoàng bạt vía, chỉ về phía Minh Trạc: "Ngự quân, hắn... Vĩnh Trạch muốn giết ta!"
Minh Trạc bảo: "Trước mắt bao người, ngươi đừng có vu khống cho người tốt. Ngươi nói ta muốn giết ngươi, nhưng đầu ngươi vẫn còn trên cổ, tay chân đầy đủ, đâu có giống sắp bị giết?"
Thôi Trường Đình nói: "Lưỡi đao vừa rồi đã kề cổ ta, nếu không phải Tuyết Tình tiểu sư muội ra tay kịp lúc thì ta đã mất mạng rồi! Vậy còn không tính là muốn giết sao?!"
Minh Trạc nhếch mép, như nghe thấy chuyện buồn cười: "Ồ? Lạ thật, ta vừa nghe các ngươi nói, ta chỉ cần ra lệnh một tiếng là võ sĩ Bạch Vi sẽ ra giết người. Sao bây giờ ta muốn giết ngươi lại phải tự mình ra tay?"
Công công mặt phấn là do người giấy biến thành, ai ở đây cũng thấy, không thể giả được. Thôi Trường Đình bị hỏi đến cứng họng, ngây ra một lúc, chỉ biết cãi bừa: "Vì ngươi quỷ kế đa đoan, biết đây là Thiên Hải, bốn phía đều có Ngự vệ canh gác, ngươi không dám tự ý triệu tập võ sĩ Bạch Vi, nên——"
"Nên đành dùng người giấy qua mặt," Minh Trạc tiếp lời, cười ha hả, "Được rồi, ta hiểu rồi, ý ngươi là Càn Khôn phái các ngươi chỉ có hư danh, gặp ta thì ngay cả người giấy cũng không đánh lại."
Thôi Trường Đình tức đến sôi máu: "Ngươi! Ngươi nói bậy gì đó? Nếu không phải ngươi dùng yêu pháp..."
Minh Trạc bước một bước vào sân, đám đông sợ hãi lùi lại hết. Y khinh miệt nói: "Chúng ta ai cũng thông thần, các ngươi thi chú gọi là mượn linh, còn ta thi chú pháp lại thành yêu pháp?"
Đám đệ tử bị y thẳng mặt dập tắt khí thế, thấy y tiến lại gần, cả đám sợ đến hồn bay phách lạc. Thôi Trường Đình sợ y lại ném người giấy, vội vàng cầu cứu Lạc Tư: "Ngự quân! Đừng nghe hắn nói năng xảo quyệt, hắn dùng người giấy giết người, rõ ràng là muốn diệt khẩu!"
Lạc Tư khẽ nhấc mũi chân, nhặt thanh đao gãy dưới đất lên. Hắn nắm chuôi đao, quan sát vết gãy: "Quân chủ không khoẻ trong người mà vẫn chém đẹp ghê ha?"
Bị ép "không khoẻ trong người", Minh Trạc hơi liếc mắt, cuối cùng cũng chịu nhìn Lạc Tư: "Vì đao dễ chém hơn người."
Câu này có ý riêng, giống như người y muốn chém nhất không phải đao cũng chẳng phải Thôi Trường Đình, mà là Lạc Tư.
"Đúng vậy," Lạc Tư vừa bị người giấy chém cằm, nghe câu này không hề khách sáo, hệt như trêu chọc: "Với người rất dễ nương tay."
Người giấy vẫn nằm giữa ngón tay hắn, sau khi chém một cái thì trở nên mềm oặt. Lạc Tư không định trả lại ngay, bèn liếc nhìn Thôi Trường Đình: "Ngươi là đệ tử của Thôi Thuỵ Sơn?"
Câu hỏi này hắn đã hỏi trong sảnh rồi, giờ lại hỏi lần nữa, thật khiến người ta suy nghĩ. Thôi Trường Đình không ngốc, nghe ra ý tứ trong lời hắn: Thôi Thuỵ Sơn đao pháp tinh diệu, sao đồ đệ như ngươi lại vô dụng đến vậy?
Thôi Trường Đình mặt mày tái mét, giọng nói cũng yếu ớt: "Ta... ta là..."
Lạc Tư tùy tiện hỏi thôi, nhưng câu hỏi này lại là nỗi lòng của Thôi Trường Đình. Sư phụ Thôi Thuỵ Sơn của gã rất sĩ diện, có cả trăm đệ tử, vì muốn nổi bật nên gã hết lòng nịnh bợ Thôi Thuỵ Sơn. Hàng ngày gã hầu hạ rửa chân, đổ bô, vất vả lắm mới leo lên vị trí đứng đầu môn phái. Tưởng rằng sắp được trọng dụng, ai ngờ Thôi Thuỵ Sơn lại giấu nghề, đao pháp Càn Khôn phái có mười sáu thức, thế nhưng hắn ta chỉ dạy cho gã mười một thức.
Giờ Thôi Thuỵ Sơn chết rồi, các đệ tử tranh giành vị trí đứng đầu đánh nhau chí chóe. Thôi Trường Đình không thể dùng đao pháp khiến người ta tâm phục khẩu phục nên đành phải tìm cách khác, đến Thiên Hải để thể hiện bản thân. Gã vốn đã chột dạ, nhất thời không biết trả lời thế nào, cứ đứng đực ra đó.
"Trước cờ chữ '卍' (vạn) không rút đao, đây là quy củ," Lạc Tư buông tay, đẩy thanh đao gãy vào vỏ của Thôi Trường Đình, "Trả đao cho ngươi."
Vỏ đao của Thôi Trường Đình hơi nặng, gã cảm thấy không ổn, đưa tay sờ thử, lập tức kinh hãi trong lòng, thì ra nửa thanh đao gãy đã vỡ vụn trong vỏ!
Đao bị chém đứt là do kém cỏi hơn người, không có gì để nói, nhưng đao vỡ vụn trong vỏ lại là chuyện khác. Thôi Trường Đình tự thấy mình tu vi không tệ, đao đeo bên mình cũng là bảo đao. Lúc đao vừa gãy gã tiếc đứt ruột, định về tìm thợ sửa lại, ai ngờ Lạc Tư thẳng tay bóp nát.
Lạc Tư nói: "Mộ Siêu."
Ngự vệ tên Mộ Siêu lập tức bước ra, đáp: "Ngự quân!"
"Ta vừa bảo ngươi tiễn khách," Lạc Tư nhìn chằm chằm Thôi Trường Đình, cười như không cười, "Không hiểu sao?"
Mộ Siêu bước đến, giữ chặt Thôi Trường Đình. Nhưng Thôi Trường Đình vẫn không cam lòng, gã bám lấy vạt áo Lạc Tư: "Ngự quân! Ta đã phạm quy, nhưng——"
"Tiễn khách là nói nhẹ nhàng," Lạc Tư lạnh lùng nhấc chân, vạt áo lướt qua trước mặt Thôi Trường Đình, "Cút."
Thôi Trường Đình không thể tin nổi: "Trên đỉnh Nam Hoàng có mười mấy tông môn đang tụ tập, ai cũng đang chờ lời giải thích. Ngự quân, ngài, ngài để..."
Mộ Siêu túm lấy Thôi Trường Đình: "Được đằng chân lên đằng đầu! Ngự quân bảo ngươi cút thì cút nhanh đi! Đừng tưởng ai cũng sợ núi Nam Hoàng các ngươi!"
Thôi Trường Đình mất hết mặt mũi, vẫn gào lên. Nhưng bỗng nhiên gã phát hiện ra một điều, một điều khiến gã chấn động, cực kỳ kinh hãi.
Thôi Trường Đình nhìn chằm chằm vạt áo Lạc Tư, rồi chợt nhìn sang Giang Tuyết Tình, chính xác hơn là nhìn áo choàng trên vai Giang Tuyết Tình. Cả hai chiếc áo đều là nền đen hoa văn tối, ngoại trừ kích thước dài ngắn khác nhau, chất liệu và kiểu dáng giống hệt nhau.
"Ngươi, các ngươi..." Trong nháy mắt, gã nghĩ đến rất nhiều chuyện, tay chỉ vào Minh Trạc run lẩy bẩy, "Hoá ra các ngươi, các ngươi..."
Mộ Siêu không đợi gã nói hết câu đã lôi gã ra ngoài. Thôi Trường Đình tự cho mình đã nhìn thấu thiên cơ há hốc mồm, mãi đến khi bị lôi ra khỏi cửa cũng không nói được một câu hoàn chỉnh. Mấy đệ tử phía sau đâu dám ở lại, cả đám như chó nhà có tang vội vàng chạy theo gã.
Bọn họ vừa đi, trước sảnh lập yên tĩnh trở lại. Giang Tuyết Tình thu kiếm vào vỏ, cởi áo choàng trên vai, bước xuống bậc thang, hai tay dâng trả cho Minh Trạc: "Quân chủ, cảm ơn ngài cho mượn áo choàng."
Minh Trạc cao hơn nàng rất nhiều, y nhận lấy áo choàng nhưng không vội mặc. Giang Tuyết Tình thở dài: "Nếu mắt ta không bị thương thì chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện hiểu lầm này."
Trong sảnh có người gọi nàng, nàng nhận ra giọng sư phụ, bèn hành lễ với Minh Trạc, chào hỏi Lạc Tư rồi vén rèm bước vào.
Tuyết rơi dày đặc, cả sân trắng xóa. Lạc Tư đứng dưới mái hiên, bông tuyết rơi lả tả trên vai, hắn nhìn Minh Trạc, chậm rãi nói: "Vừa ngủ dậy đã bận rộn thế này, vừa dẫn đường cho người ta, vừa làm anh hùng cứu mỹ nhân."
Minh Trạc vắt áo choàng trên một cánh tay, xiêm y của y vẫn còn ở phòng tắm, hiện giờ đang mặc y phục của Lạc Tư, cho nên hiếm khi nghiêm chỉnh, ngay cả cổ áo cũng cài kín.
"Trả ta," y đưa tay ra, dây nhẫn buông xuống, lắc lư giữa không trung, "Người giấy của ta."
"Không có ghi tên." Lạc Tư buông hai ngón tay, người giấy lúc này đang nằm sõng soài trên ngón trỏ hắn, trông chẳng có sức sống nào, "Sao nói là của ngươi được?"
"Ngươi dù gì cũng là Ngự quân," Minh Trạc nói, "Sao cả người giấy cũng muốn cướp?"
"Nếu ta nhớ không nhầm, tối qua ngươi đã phong Lạc Du làm Ngự quân." Lạc Tư liếc nhìn sắc trời, rồi lại nhìn Minh Trạc, "Hơn nữa ngươi thử nhớ lại xem, người giấy này rốt cuộc là ta cướp, hay nó tự lao vào lòng ta."
Minh Trạc nhướng mày, nhờ công của bộ y phục, vẻ lười biếng trên người y đã giảm bớt: "Ngươi quan tâm nó đến thế nào làm gì, trả cho ta."
Lạc Tư nhấc ngón tay lên, giơ người giấy giữa những ngón tay dài, ý tứ rất rõ ràng: Hoặc là Minh Trạc cướp lại, hoặc là hắn cất giùm cho.
"Được," Minh Trạc mỉm cười, "Cho ngươi đấy."
Ngay sau đó, áo choàng đột nhiên tung ra giữa không trung, y bước lên bậc thang, áp sát người đến cướp. Lạc Tư không lùi, hơi co ngón tay lại, vẫn nhìn chằm chằm y: "Nói cho ta rồi sao còn cướp?"
Minh Trạc nói: "Cái này cũng muốn, cái kia cũng muốn, ngươi quá tham lam."
Y lướt qua ngực Lạc Tư, xoay tay lại, nắm lấy cổ áo Lạc Tư, giống như đang kéo dây xích chó tối qua. Tuyết rơi lả tả, ai ngờ Lạc Tư lại tiến thêm một bước, áp sát tới.
Bước chân hơi lệch——
Chiếc áo choàng vừa bị ném lên lại rơi xuống, Lạc Tư đón lấy. Hắn nắm chặt cổ tay Minh Trạc, nhét áo choàng vào lòng y.
"Áo cho ngươi mượn mặc," hắn có chút ngang ngược, "Tiểu cô nương không cần nữa thì ngươi vứt đi, vứt đi thì thôi, còn nói ta tham lam."
Minh Trạc bị nhét áo vào lòng, lại bị Lạc Tư ép sát, lùi thêm bước nữa là đến bậc thang. Lạc Tư kéo cổ tay kia, động tác đâu ra đấy, cách lớp áo choàng, đặt người giấy vào lòng bàn tay y.
"Lần này ta trả," hắn lùi ra một chút, mỉm cười với Minh Trạc, ánh mắt nguy hiểm, "Lần sau chưa chắc."
Lòng bàn tay Minh Trạc hơi ngứa, y chưa kịp trả lời thì Lạc Tư đã lùi ra. Như chim bay không dấu vết, Ngự quân vén rèm, nghiêm túc mời y vào.
Đám người lộn xộn trong sảnh đã giải tán, chỉ còn Giang Tuyết Tình ngồi đó. Nữ kiếm sĩ tháo trường kiếm, không biết từ đâu lôi ra một quyển sách cũ nát, đang cầm trên tay "đọc". Nàng hỏi: "Sư phụ, điều thứ mười bảy của môn quy là gì?"
Giang Sương Khách đứng bên cạnh, nhỏ giọng nói: "Điều thứ mười bảy? Ai mà nhớ được..."
Giang Tuyết Tình nói: "Người không nhớ cũng không sao, hai~, môn quy khô khan như vậy, đúng là không đáng để nhớ. Chỉ là trên đường gió thổi, con chợt nhớ đến lúc Bà Sa môn mới lập, cũng vào một mùa đông..."
Trán Giang Sương Khách giật giật: "Con đừng, hay là——"
Giang Tuyết Tình làm như không nghe thấy: "Mùa đông năm đó nước đóng thành băng, Tổ sư bà bà gặp mấy đứa trẻ ăn mày sắp chết đói dưới chân núi Bắc Lộ. Bà nhân từ, nhận mấy đứa trẻ làm đồ đệ. Trong đó có một người tên Giang Tư Cố, người rất quen thuộc, đó là sư phụ của sư phụ người, bà đã lập ra môn quy..."
Giang Sương Khách xin tha: "Để ta nghĩ, ta sẽ nhớ ra ngay."
Giang Tuyết Tình không để ý: "Môn quy có tổng cộng hai mươi điều, mỗi điều đều do bà tự tay viết lên núi Bắc Lộ. Có một câu người chắc cũng không nhớ, bà nói phàm là đệ tử Bà Sa môn, tuyệt đối không được..."
Giang Sương Khách "bịch" một tiếng quỳ xuống: "Ta sai rồi ta sai rồi ta sai rồi! Điều thứ mười bảy là khi ra ngoài, tuyệt đối không được uống rượu lỡ việc! Con đừng đọc nữa, ta nhớ hết rồi! Tuyết Tình! Là sư phụ sai!"
Minh Trạc vừa bước vào lại rút chân ra, đụng phải Lạc Tư phía sau. Y cầm áo choàng, quay đầu hỏi: "Đây là Tán Hoàn Quân sao?"
Giọng điệu như thấy ma, giống như bị lừa vậy.