Vượt Qua Cổng Trời - Đường Tửu Khanh

Chương 75

[Lọ sứ nhỏ]

 

Editor: Gấu Gầy

 

Mộ Siêu tiễn khách xong, vừa đi đến dưới hành lang đã thấy Lạc Tư nghiêng đầu, đột nhiên nói: "Đứng đó."

 

Mộ Siêu kẹp mũ giáp dưới nách, không hiểu chuyện gì. Hắn ta nhìn trái nhìn phải, không thấy Ngự vệ nào khác, bèn chỉ vào mình, nghi ngờ hỏi: "Ngự quân, ta đang đứng mà?"

 

Lạc Tư không nói nhiều, phủ rèm xuống. Mộ Siêu không nhận được hồi đáp, ngay cả chân cũng không dám nhấc, đứng ngây người ra đó. Hoa thừa tướng giẫm tuyết đi dạo đến hành lang, liếc nhìn hắn ta một cái rồi bỏ đi.

 

Trong sảnh không đốt than, trên cột đều khắc hỏa chú, rèm vừa buông là trở thành một căn phòng ấm áp. Minh Trạc cởi một cúc áo rồi dừng lại, gai nhọn của chiếc nhẫn chạm vào da, chỉ mang đến một chút mát lạnh.

 

"Bên trong y phục có hỏa chú, chạm vào vết thương sẽ có tác dụng chữa trị." Thân hình Lạc Tư che khuất ánh sáng, hắn giơ tay đưa một cái khăn, "Ngươi đổ mồ hôi rồi."

 

"Có hỏa chú mà còn cài cổ áo chặt như vậy," Minh Trạc không nhận khăn, "Các ngươi không thấy nóng sao?"

 

"Nơi này tuyết rơi quanh năm suốt tháng, không có hỏa chú ai mà chịu nổi." Lạc Tư không thu tay về, ánh mắt như có gai, "Sáng nay lúc mặc ngươi không nhìn kỹ một chút sao?"

 

Minh Trạc vẫn nhíu mày, mồ hôi nhễ nhại: "Ai mặc y phục mà còn nhìn..."

 

Khăn của Lạc Tư rơi xuống, phủ lên trán Minh Trạc. Minh Trạc giơ tay kia lên định gạt ra, nhưng Lạc Tư không cho, y phản kháng: "Bỏ ra..."

 

"Không muốn lau sao?" Lạc Tư không khách khí, lau tóc mai của Minh Trạc rối tung cả lên, "Mồ hôi chảy xuống, lát nữa người khó chịu vẫn là ngươi."

 

Hắn không cúi người nhiều, một tay giữ gáy Minh Trạc, không cho y cử động. Ngự quân mỗi lần nói chuyện đều rất điềm đạm, nhưng khi ra tay lại chẳng nói lý lẽ gì. Lau mặt xong, cái khăn di chuyển xuống cằm Minh Trạc. Ánh mắt hắn nhàn nhạt lướt qua - dấu tay đã biến mất.

 

Bị hắn lau đến mặt nóng bừng, Minh Trạc né ra một chút: "Để ta tự làm."

 

"Tối qua bảo ta làm chó," Lạc Tư không lau xuống nữa, rất biết điểm dừng, "Hôm nay hầu hạ ngươi lại không vui."

 

"Làm chó đâu phải hầu hạ người ta," Minh Trạc rút khăn từ tay Lạc Tư, tiện tay lau mồ hôi trên cổ, "Chỉ cần biết sủa biết nghe lời là được."

 

Lạc Tư dường như quên mất tay kia vẫn đang giữ gáy Minh Trạc, chỉ hỏi: "Còn chỗ nào bị thương nữa không?"

 

Bên trong y phục của mỗi Ngự vệ Thiên Hải đều có hỏa chú, những hỏa chú này không chỉ có thể xua đuổi cái lạnh bảo vệ cơ thể mà còn giúp Ngự vệ Thiên Hải không chết quá nhanh khi gặp nguy hiểm. Hỏa chú được thêu trong y phục, chỉ khi chạm vào vết thương mới phát huy tác dụng. Bây giờ Minh Trạc nóng như vậy, chứng tỏ trên người y còn vết thương. Có vết thương thì sẽ đau, nhưng nếu đau, tại sao tối qua Lạc Tư lại không biết.

 

"Ngươi muốn biết à?" Minh Trạc gấp khăn đưa lại, "Ta không muốn nói cho ngươi biết."

 

"Không muốn nói cho ta biết, ta đành phải đoán vậy. Bộ y phục này ta mặc trước đây, bên trong chỉ có ba chỗ thêu hỏa chú, là trước ngực, sau lưng và cổ tay áo. Ta vừa nói rồi, hỏa chú trên y phục chỉ khi chạm vào vết thương mới có tác dụng," Lạc Tư nói, "Ngươi cởi cúc áo như vậy, vết thương chỉ có thể ở trước ngực."

 

"Ngươi quản nhiều vậy làm gì?" Minh Trạc nói, "Vết thương chỉ cần không nguy hiểm đến tính mạng thì không liên quan đến ngươi, bớt lo chuyện bao đồng——"

 

Lạc Tư đột nhiên cúi người, dùng áo choàng đang cầm trên tay trùm lên đầu Minh Trạc. Minh Trạc không đề phòng, ngay sau đó, người đã bị bế lên.

 

"Không liên quan đến ta sao?" Lạc Tư ôm chặt Minh Trạc qua lớp áo, "Lúc đau thì dùng dây xích chó trói ta, lúc không đau thì không liên quan đến ta. Ta là con rối bị ngươi tùy tiện vứt bỏ, hay là người tốt mà ngươi không cần?"

 

Minh Trạc túm lấy áo choàng kéo xuống, nhưng Lạc Tư không buông, cứ thế ôm y. Minh Trạc bị trùm kín mít: "Ngươi là đồ khốn nạn!"

 

Lạc Tư nói: "Ta là Lạc Tư."

 

Minh Trạc quát: "Ngươi chính là đồ khốn nạn!"

 

Lạc Tư hạ thấp hai tay, làm như muốn ném Minh Trạc ra ngoài. Minh Trạc vội vàng nắm lấy cổ áo hắn, vì cách lớp áo choàng nên không biết đang sờ vào đâu.

 

"Lúc cởi giáp cho ta thì gọi Lạc Tư, lúc lăn lộn trên giường thì gọi là chó," Lạc Tư mặc kệ y nắm lung tung, "Giờ không liên quan lại gọi là đồ khốn nạn. Ngươi biết khốn nạn là gì không? Khốn nạn là cướp ngươi về, trói trong tẩm điện, bóp ngươi, cắn ngươi, hành hạ ngươi."

 

Giọng điệu của hắn quá mức mạo phạm, giống như đã từng nghĩ như vậy. Minh Trạc tức giận quát: "Buông tay!"

 

Rèm cửa lay động, Lạc Tư bước ra ngoài. Mộ Siêu ở hành lang đang trừng mắt với Hoa thừa tướng, đột nhiên thấy Ngự quân ôm người ra cũng ngây người: "Ngự quân..."

 

Lạc Tư không để ý đến ai, rời khỏi hội khách đường, quay về tẩm điện. Màn che trong điện buông xuống, che khuất gần hết ánh sáng, hắn đặt Minh Trạc lên giường, kéo áo choàng trùm trên người Minh Trạc ra: "Ngươi muốn ta làm đồ khốn nạn đúng không?"

 

Minh Trạc vớ lấy cái gối, Lạc Tư cản lại, hắn tiến sát, hỏi lại lần nữa: "Ngươi muốn ta làm đồ khốn nạn đúng không?"

 

Khuôn mặt này quá mức mê hoặc, giống như bị đánh một cái cũng không sao. Ánh mắt hắn giống hệt ngày cướp Minh Trạc, dường như chỉ cần Minh Trạc đáp "ừ", hắn sẽ bóp y, cắn y, hành hạ y.

 

Minh Trạc quát: "Ta muốn ngươi——"

 

Lạc Tư cắt ngang: "Ngươi nói rồi đấy."

 

Minh Trạc sững người, nghi ngờ mình bị lừa: "Ta nói gì cơ? Ta không muốn!"

 

Lạc Tư đột nhiên ôm lấy eo y, Minh Trạc lập tức bị kéo sát lại gần. Y hơi ngửa người ra sau, suýt nữa thì tưởng Lạc Tư muốn hôn mình, nhưng Lạc Tư lại đổi giọng: "Ngươi bị thương ở ngực là do chú Huyết Gia sao?"

 

Minh Trạc đáp: "Không cần ngươi lo!"

 

Lạc Tư bảo: "Cởi cúc áo."

 

Minh Trạc lạnh lùng hất cằm: "Ngươi nằm mơ đi——"

 

Y quá dễ đoán, chỉ cần mở miệng ra là Lạc Tư đã biết y sẽ phản ứng thế nào. Vì vậy, ngay khi cằm y hất lên trước mặt, Lạc Tư liền giữ chặt.

 

Khác với lần bóp cằm trước, lần này Lạc Tư rất nhẹ nhàng, hắn dùng ngón cái nâng cằm Minh Trạc lên. Tay kia buông eo Minh Trạc ra, nhanh như chớp cởi cúc áo thứ hai của Minh Trạc.

 

Cổ áo lập tức lỏng ra, lộ ra xương quai xanh. Làn da tối qua còn trơn nhẵn giờ đã chi chít những chú văn màu đỏ sẫm.

 

Ánh mắt Lạc Tư ngưng trọng, đầu ngón tay dừng lại: "Chiếc nhẫn của ta được ban phúc, đáng lẽ phải giải được mọi thứ."

 

Minh Trạc không che giấu: "Trên đời không có bảo bối nào 'giải được mọi thứ' cả. Nhật Thần ban phúc cho các ngươi còn không tự mình thoát khỏi chú Huyết Gia, huống chi là một chiếc dẫn? Đây là lệnh chú lợi hại nhất thiên hạ."

 

Chú văn của chú Huyết Gia giống như vết khắc, chẳng những lúc phát tác sẽ khiến người ta đau đớn quằn quại mà bình thường chạm vào cũng cảm thấy đau, vì vậy Minh Trạc luôn mặc áo sóng rộng thùng thình. Từ khi bị Lạc Tư dùng nhẫn khóa lại, y không còn cảm thấy đau nữa, chỉ là dễ nóng.

 

Sáng nay thay y phục, vì có hỏa chú trên áo áp vào ngực nên vết thương do chú Huyết Gia gây ra liên tục lành lại, Minh Trạc đương nhiên sẽ cảm thấy ngứa. Sáng nay ở ngoài trời tuyết y chưa nhận ra, nhưng vừa vào hội khách đường uống hai ngụm trà nóng, cơ thể đã toát mồ hôi.

 

Lạc Tư hỏi: "Trước đây vết thương cứ để thế này sao?"

 

"Ừ," Minh Trạc kéo cổ áo, "Dù sao cũng không chết được."

 

Vành tai đỏ ửng lan đến tận cổ, y vừa nói vừa giơ tay áp nhẫn vào cổ, ham chút hơi lạnh. Đôi mắt màu hổ phách khép hờ, lộ ra vẻ thoải mái.

 

Đó là chiếc nhẫn dây xích của Lạc Tư, Lạc Tư từng đeo từng chạm, nhưng Minh Trạc lại chẳng hề kiêng dè. Y hoàn toàn mù tịt về chuyện phong nguyệt. Lạc Tư đột nhiên nắm lấy tay y kéo ra, không cho y áp vào nữa.

 

"Thay đồ đi," Ngự quân nói, "Ta cho ngươi mượn bộ mới."

 

Nói là mới, nhưng thực ra cũng là y phục thời niên thiếu của Lạc Tư. Lúc Minh Trạc thay đồ, Lạc Tư không nhìn, hắn lục tung hộp gỗ tìm lọ sứ nhỏ.

 

Minh Trạc cởi áo: "Y phục trước đây ngươi đều giữ lại sao?"

 

"Giữ lại," không có người ngoài, Lạc Tư không còn nghiêm túc mà rất thoải mái, "Cha ta mặc xong để lại cho ta, ta mặc xong lại để lại cho Lạc Du."

 

Tay Minh Trạc đang cầm áo khựng lại.

 

Lạc Tư lấy ra một lọ sứ nhỏ, giống như có mắt sau lưng, lười biếng nói: "Lừa ngươi đấy."

 

Minh Trạc ném áo cũ cho hắn, mặc áo mới vào. Áo mới là một chiếc áo choàng rộng màu đen, có vài phần giống áo của Minh Trạc, không biết Lạc Tư mặc từ năm mấy tuổi.

 

Lạc Tư chụp lấy áo cũ, quay lại: "Bôi thuốc."

 

"Không bôi," Minh Trạc ngồi trên giường, buộc dây áo lung tung, không quan tâm đến vết thương, "Hôm nay bôi ngày mai lại như cũ, hà tất phải tốn công làm gì?"

 

Lạc Tư nắm lấy cổ chân y, kéo người về phía mình. Minh Trạc hơi chống người ra sau, cổ áo rộng mở, lộ ra chú Huyết Gia màu đỏ sẫm. Kỳ lạ là lần này y không phản kháng.

 

Lúc bôi thuốc, Minh Trạc cứ nhìn chằm chằm Lạc Tư, giống như Lạc Tư là người kỳ quặc. Lạc Tư cũng không phải chính nhân quân tử gì, hắn chỉ là——

 

Chỉ là không nói rõ được.

 

Hắn đoán Minh Trạc không muốn bôi thuốc là vì trước đây chưa từng bôi.

 

"Hôm đó ngươi thấy Hối Mang rồi," Minh Trạc đột nhiên hỏi, "Sao ngươi không hỏi ta?"

 

Lạc Tư hỏi lại: "Hỏi ngươi cái gì?"

 

Minh Trạc nói: "Những gì ngươi muốn hỏi."

 

Thuốc bôi mát lạnh, Lạc Tư vừa bôi thuốc vừa ngẩng lên nhìn y. Hai người nhìn nhau một lúc, Lạc Tư chỉ hỏi một câu: "Có đau không?"

Bình Luận (0)
Comment