Vượt Qua Cổng Trời - Đường Tửu Khanh

Chương 77

[Chuyện hạ lưu]

 

Editor: Gấu Gầy

 

"Bây giờ mới gọi Lạc Tư," cánh tay Lạc Tư vươn qua, kéo Minh Trạc lại, "Không gọi là đồ khốn nạn nữa à?"

 

Lưng Minh Trạc áp vào ngực hắn nên không thấy mặt, chỉ nghe thấy tiếng thở của y. Tư thế này vốn chỉ là thân mật, nhưng vào lúc này, bất kỳ sự thân mật nào cũng nhuốm màu d*c v*ng.

 

"Khốn nạn!" Minh Trạc mắng chửi như hắn mong muốn, "Khốn nạn khốn nạn khốn——"

 

Lạc Tư bế y lên, rời khỏi giường. Màn che được vén lên một nửa, hơi nước ẩm ướt của phòng tắm phả vào mặt, Minh Trạc linh cảm có chuyện chẳng lành, còn chưa kịp hỏi "làm gì" đã rơi xuống nước.

 

Nước bắn tung tóe, y phục của hai người lập tức ướt sũng. Bốn góc bồn tắm có bốn con thú bằng đồng trấn giữ, trên đó khắc hoả chú chữ '卍' (Vạn), vừa dẫn nước nóng vừa thanh tâm tĩnh khí. Trước đây mỗi lần cảm thấy đau, Lạc Tư đều đến đây tĩnh tâm lại.

 

"Rốt cuộc là Lạc Tư hay đồ khốn nạn," Lạc Tư dùng sức để Minh Trạc dán sát vào mình, "Giờ chỉ được gọi một cái thôi."

 

Minh Trạc bị nước nóng làm cho giật mình, y phục dính chặt vào ngực, chú Huyết Gia hơi ngứa và đau. Y né tránh hơi thở của Lạc Tư: "Ta muốn gọi gì thì gọi."

 

Hơi nước mù mịt, bọn họ dính sát vào nhau, phản ứng của Lạc Tư càng tệ hơn. Hắn hơi buông lỏng tay, Minh Trạc lập tức xoay người, dùng khuỷu tay huých vào cổ hắn, hắn liền siết chặt tay, kéo y lại.

 

Dưới nước nhất thời hỗn loạn, chân đụng chân, gối chạm gối, chẳng phân biệt được ai với ai. Minh Trạc bị hắn ôm chặt eo, suýt không thở nổi: "Ngươi... ngươi cái tên d*m đ*ng này!"

 

Lạc Tư nói: "...Đừng th* d*c."

 

Cổ và cằm Minh Trạc toàn là nước, y mở miệng định phản bác, nhưng y thật sự đang th* d*c, không chỉ có y, Lạc Tư cũng vậy. Hai người từ trên giường xuống nước chưa từng tách ra, giờ dán sát nửa người trên, giọt nước trên cằm Minh Trạc nhỏ xuống ngực Lạc Tư.

 

Lạc Tư nhìn Minh Trạc một lúc, đột nhiên giơ tay lên, ấn vào gáy y, hung dữ nói: "Đừng nhìn ta nữa!"

 

Lời lẽ thì hung hăng, nhưng động tác lại khá là chật vật, hắn ấn mặt Minh Trạc vào gần cổ mình, cả người không hề thả lỏng.

 

Tiếng nước chảy róc rách, đây là tư thế gần giống như ôm. Tóc ướt của Minh Trạc dính vào má, y khép hờ mắt, thở hổn hển trong hõm cổ Lạc Tư.

 

Chiếc áo cũ bị nước cuốn trôi, y phục mặc trên người lỏng lẻo. Chẳng biết qua bao lâu, Lạc Tư khẽ siết năm ngón tay, nhận ra dù Minh Trạc không nhìn, hắn cũng không thể nào dịu lại. Hắn quả thật là một tên d*m đ*ng, ngay cả nước tĩnh tâm, bùa Thanh Thần cũng không cứu nổi, giờ trong đầu hắn toàn là——

 

Minh Trạc.

 

Minh Trạc bị hơi nước nóng hun đến gần chín, sắc mặt y thay đổi mấy lần. Y giơ tay túm lấy cổ áo Lạc Tư, cảm thấy mình bị lừa: "Ta không th* d*c nữa!"

 

Y không th* d*c cũng không nhìn, ai ngờ Lạc Tư chẳng những không dịu lại mà còn c**ng c*ng hơn. Lúc này, sự lôi kéo của Minh Trạc hoàn toàn trùng khớp với dây xích chó mà Lạc Tư đã tưởng tượng vô số lần, sợi dây mỏng manh để kiềm chế kia bỗng nhiên đứt phựt.

 

"Ào."

 

Minh Trạc bị ôm eo nhấc lên, Lạc Tư ngả người ra sau, thành bể mát lạnh áp vào lưng hắn. Hắn trượt xuống, kéo theo cả Minh Trạc chìm xuống.

 

Nước lập tức ngập đến ngực, hai người không tách rời nhau, chỉ là đổi chỗ trên dưới, Minh Trạc ở trên.

 

Lạc Tư lẽ ra nên nói gì đó, nhưng hắn không nói gì. Hắn buông tay ra, hơi ngẩng đầu lên để ánh mắt chạm vào Minh Trạc.

 

Cứ nhìn hắn đi.

 

Răng hắn chạm vào lưỡi, tạo ra cảm giác hơi đau. Hắn tự mình giải quyết, vì bị nắm cổ áo, ánh mắt rất âm u.

 

Hắn th* d*c.

 

Minh Trạc dần dần hiểu ra, ngón tay y đang nắm cổ áo Lạc Tư siết chặt: "Ngươi——"

 

Tiếng th* d*c ngày càng nặng nề.

 

Lạc Tư nhìn chằm chằm Minh Trạc, chuyện đang làm rõ ràng rất hạ lưu, nhưng ánh mắt của hắn lại quá hung hăng, không hề né tránh. Hắn không khống chế Minh Trạc, Minh Trạc có thể đứng dậy bất cứ lúc nào. Nhưng Minh Trạc nắm cổ áo người ta, lại không hề rời mắt.

 

Dây xích chó thật sự xuất hiện rồi.

 

Yết hầu Minh Trạc khẽ động, trong bầu không khí nóng ẩm này, đột nhiên hiểu ra một điều, đó là khi y muốn nắm giữ Lạc Tư, không cần dựa vào khế ước, chỉ cần ánh mắt là đủ. Nghe tiếng thở thô nặng của Lạc Tư, một cảm xúc xa lạ mới mẻ dâng lên trong lòng Minh Trạc, khiến y cảm nhận được kh*** c*m khống chế mơ hồ.

 

"Ngươi," Minh Trạc cúi đầu, áp sát lại gần, nhưng không hôn hắn mà ra lệnh, "Giờ thì gọi đi."

 

Ngoài chỗ đang ngồi, họ không chạm nhau trực tiếp, chỉ có ánh mắt. Lạc Tư lại ngửa đầu lên một chút, giống như hắn mới là người bị trêu chọc.

 

"Minh Trạc," ánh mắt hắn xâm phạm, cắn nhẹ cái tên này, "Hửm?"

 

Đây là lần đầu tiên hắn gọi tên Minh Trạc, ở đây, vào khoảnh khắc này, vừa là khinh bạc vừa là sùng bái. Hắn thở rất chậm, ánh mắt như muốn nuốt chửng Minh Trạc, quá đáng đến mức khiến eo y lại tê rần.

 

Người khống chế cơn đau cũng kiểm soát kh*** c*m, mỗi k*ch th*ch đều do Minh Trạc mang lại. Ánh mắt bọn họ quấn lấy nhau, như thể ai lùi bước người đó đầu hàng. Chú Huyết Gia hơi đau, cơn đau này nhanh chóng truyền sang Lạc Tư, tóc bạc của hắn hơi rối, trên cổ có hai vết cào.

 

Minh Trạc được lấy lòng, khoé môi khẽ nhếch: "Vừa rồi không phải cắn rất giỏi sao?"

 

Lạc Tư đổ mồ hôi, Minh Trạc gần hắn như vậy, hắn chỉ cần ngẩng thêm một chút là có thể hôn y, nhưng không được. Hắn ngoan ngoãn đáp: "Không phải ngươi không cho phép?"

 

Đây là một câu trả lời xảo quyệt, lúc hôn người ta rõ ràng không xin phép, giờ lại ngoan ngoãn như chưa từng vượt qua giới hạn.

 

Minh Trạc cuối cùng cũng chịu chạm vào Lạc Tư, hai ngón tay nâng cằm hắn lên, học theo hắn. Lạc Tư thở càng thô nặng, Minh Trạc áp sát vào hơi thở đó, nói từng chữ một: "Thưởng cho ngươi một lần."

 

Hai ngón tay trượt xuống bóp cổ Lạc Tư, yết hầu chạm giữa ngón tay, là tiếng th* d*c khó nhịn của Lạc Tư. Sóng nước dập dềnh, Lạc Tư vẫn chưa xong, hắn dùng tay còn lại kéo Minh Trạc xuống, gấp gáp hôn y.

 

Hơi nước ẩm ướt, Minh Trạc dùng sức bóp cổ hắn, hắn cũng không khách khí, cuốn lưỡi Minh Trạc vào trong m*t mạnh. Nụ hôn này rút cạn hơi thở, kéo dài đến nổi muốn chìm xuống nước.

 

Tim đập thình thịch, không biết là của ai. Đến khi kết thúc, cả hai đều thở hổn hển. Minh Trạc đẩy Lạc Tư ra, bò ra ngoài bể, Lạc Tư khép hờ mắt, kéo vạt áo sau của y.

 

Đai lưng Minh Trạc lỏng lẻo, bị kéo như vậy, áo ngoài suýt nữa thì tuột ra. Nơi đây chỗ nào cũng có hoả chú chữ 卍 (Vạn), ngâm lâu chú Huyết Gia sẽ ngứa, y lười quay đầu lại, chống tay vào thành bể nói: "Thưởng xong rồi."

 

"Thưởng xong thì đi," Lạc Tư điều chỉnh lại hơi thở, "Không cần ta tạ ơn sao?"

 

"Không cần," tóc Minh Trạc xõa ra, dính vào người khó chịu, y tùy tiện vén lên, "Kỹ năng cắn người của ngươi kém quá——"

 

Lạc Tư đột nhiên đứng dậy, giữ chặt eo Minh Trạc, ôm người về. Hắn vừa nếm chút ngọt ngào, dư vị vẫn còn, giọng khàn khàn: "Kém lắm sao? Ừm——phải, kỹ năng của ta kém quá."

 

Thú đồng trấn thủy vẫn đang phun nước, chú Huyết Gia của Minh Trạc không chịu được nóng lại bắt đầu lan đến xương quai xanh. Y nhíu mày, định nói "buông ra", nhưng chưa kịp mở miệng thì Lạc Tư đã dùng một tay bế y ra khỏi bể. Cả hai ướt sũng, nên vừa ra khỏi bể đã làm ướt hết cả sàn nhà.

 

Lạc Tư lấy khăn từ bên cạnh, nắm tay Minh Trạc lau cho y. Minh Trạc bị khăn che kín mặt, trong những cái xoa bóp mạnh nhẹ khác nhau, đầu y càng lúc càng ngửa ra sau.

 

"Là hôn mạnh quá hay cắn đau quá," Lạc Tư nói, "Là muốn nhẹ nhàng hơn hay mạnh bạo hơn, ngươi dạy rõ ràng cho ta."

 

Hắn đánh đồng "cắn" với "hôn", lại còn bày ra thái độ ham học hỏi, trông thật đáng ghét.

 

"Ngươi cứ đi hỏi Hoa thừa tướng đi," Minh Trạc nói, "Nó giỏi cắn người nhất đấy."

 

Lạc Tư bình thường rất ít khi dùng khăn, trước đây hắn chỉ cần niệm chú là xong, nhưng hôm nay đã quyết định làm một tên khốn nạn rồi nên tận dụng hết mức.

 

Minh Trạc vẫn còn nắm tóc trong tay, sau khi lau mặt xong giơ lên trước mắt, phát hiện tóc đen và tóc bạc lẫn lộn vào nhau, là của cả hai người. Y hơi khó chịu, kéo nhẹ một cái.

 

"Chú văn này khi nào mới mất," ánh mắt Lạc Tư dừng lại trên chú Huyết Gia, "Nó lan rộng nữa là đến cổ rồi."

 

"Hết nóng tự nhiên sẽ biến mất, nó lan đến cổ là chuyện bình thường, đôi khi còn lan lên mặt nữa." Minh Trạc lại kéo một cái, "Ngươi lau tới lau lui, định lau đến bao giờ nữa?"

 

"Lau đến khi tóc khô." Lạc Tư nói, "Minh Hàm hạ chú cho ngươi từ lúc nào?"

 

"Ai mà biết," Minh Trạc nhìn yết hầu Lạc Tư, y vừa bóp chỗ này, vậy mà không hề để lại dấu vết, "Có lẽ là lúc huynh đệ ta chết, cũng có lẽ là lúc Minh Hàm định đưa ta cho ngươi."

 

Y không nói lập khế ước mà nói là 'đưa', chữ này ngậm nhẹ giữa răng, giống như một cái móc câu, dễ dàng câu lấy ánh mắt của Lạc Tư.

 

Y cố ý.

 

Trong trò đùa nhỏ này, Minh Trạc lại một lần nữa cảm nhận được kh*** c*m mơ hồ, y nếm trải mùi vị, dường như đã tìm được niềm vui mới.

 

"Nếu là lệnh chú," tay đang cầm khăn của Lạc Tư hơi dùng lực, "Hắn ra lệnh cho ngươi làm gì?"

 

"Hắn không ra lệnh cho ta," Minh Trạc nói, "Hắn ra lệnh cho Hối Mang. Ngươi đoán xem tại sao ta là 'bảo vật'?"

 

Lạc Tư cúi đầu: "Vì ngươi là Bán thần."

 

Đây là điều Minh Hàm nói với cha Lạc Tư, gã tuyên bố người kế vị của mình là Bán thần. Đây là một chuyện chưa từng có, bởi vì Cổ thần không bao giờ kết giao với phàm nhân, chứ đừng nói đến việc sinh con đẻ cái. Cái gọi là hậu duệ thần linh trên đời, phần lớn đều là do các thuộc tộc đầu tiên nghe được thần ngữ tự tâng bốc mình. Ví dụ như Minh thị, bọn họ tự xưng là hậu duệ của Nhật Thần, nhưng thực tế là vì ở vùng đất Quang Châu, bọn họ là thuộc tộc đầu tiên nghe được và dịch ra thần ngữ của Nhật Thần.

 

Cho nên, khi Minh Hàm nói ra hai chữ "Bán thần" và dâng Minh Trạc lên, Thiên Hải Ngự Quân không chút do dự đã nhận lời hứa hứa hẹn.

 

"Minh Hàm nói ngươi là hậu duệ của Nhật Thần, mà cha ta dùng hoả chú chữ '卍' (vạn) bảo vệ Thiên Hải, ông ấy cho rằng nếu ta có thể lập khế ước với một hậu duệ của Nhật Thần, trở thành người sống chết có nhau..." đầu lưỡi Lạc Tư dừng lại một lúc, dường như đang tìm từ ngữ thích hợp, "...thì không chỉ thọ mệnh sẽ kéo dài trăm năm, mà tu vi cũng tăng mạnh."

 

Nên lúc Lạc Tư gặp Minh Trạc lần đầu ở Bái Đô, hắn đã tỏ ra ngạc nhiên khi y không tu luyện hỏa.

 

"Đáng tiếc ta không liên quan gì đến Nhật Thần, cũng không phải Bán thần," Minh Trạc lạnh lùng nói, "Theo lời Minh Hàm, ta chỉ là một vật chứa, một vật chứa đựng tàn hồn của Hối Mang. Nhưng hôm đó ngươi cũng thấy rồi, Hối Mang thế kia, chẳng khác gì phế vật, nên——"

 

Y buông lọn tóc bạc đang quấn quanh ngón tay ra, nắm lấy cổ tay Lạc Tư. Khăn trượt xuống một chút, lộ ra khuôn mặt y, vẻ mặt rất tò mò.

 

"Như vậy mà ngươi vẫn muốn hôn, muốn cắn, muốn làm chuyện hạ lưu với ta sao?"

—---

 

Gấu Gầy: chương này quắn quéo ghê 

Bình Luận (0)
Comment