Vượt Qua Cổng Trời - Đường Tửu Khanh

Chương 80

[Trấn Thiên Quan (1)]

 

Editor: Gấu Gầy

 

Minh Trạc nói mình tên Giang Trạc làm mấy đệ tử đưa mắt nhìn nhau, cảm thấy kỳ lạ: Bà Sa môn từ khi nào lại có thêm một Giang Trạc, sao chưa từng nghe nói đến.

 

Thì ra Minh Trạc sống lâu trong Thần cung nên không biết một chuyện, đó là đệ tử Bà Sa môn rất ít, phàm là người đã nhập môn thì dù các tông môn khác chưa từng gặp qua cũng có thể gọi tên.

 

Vẫn là tên đang uống rượu kia phá vỡ sự im lặng, nâng chén lên nói: "Thì ra công tử là cao đồ của Bà Sa môn. Vậy Tán Hoàn Quân cũng đến rồi sao?"

 

Lạc Tư nhận chén rượu từ chủ quán, trước khi Minh Trạc mở miệng đã trả lời: "Chúng ta là chi thứ của núi Bắc Lộ, coi như là họ hàng xa của Bà Sa môn. Nghe nói Tán Hoàn Quân bế quan đã lâu, không dễ gì xuống núi."

 

Môn phái có tiếng tăm ở lục châu chỉ có vài phái, thường có những môn phái nhỏ tự xưng là chi thứ của phái này phái kia, kiếm chút quan hệ để lấy danh. Mấy đệ tử kia hiểu ra, coi bọn họ là kiểu thấy người sang bắt quàng làm họ: "Hóa ra là họ hàng xa của Bà Sa môn, hân hạnh hân hạnh, mấy huynh đệ chúng ta là người của Tư Nhạc sở ở Trung Châu."

 

Môn phái ở Trung châu hỗn tạp, không có môn phái nào xứng đáng được gọi là đại tông môn. Dựa theo lời phàn nàn vừa rồi của bọn họ thì Tư Nhạc sở này chắc cũng là một môn phái nhỏ.

 

Minh Trạc nói: "Hôm nay trên đường ta thấy rất nhiều xe ngựa của các tông môn chạy về một hướng. Chẳng lẽ Bái Đô xảy ra chuyện gì sao?"

 

Một đệ tử ngạc nhiên nói: "Hai vị không biết sao? Mấy hôm trước Vĩnh Trạch giết người trước cổng thành Bái Đô, xác chất thành núi, mấy xe ngựa đó đều chở đệ tử của các tông môn đến giúp."

 

Minh Trạc đương nhiên biết, y giả vờ ngạc nhiên: "Ồ? Vĩnh Trạch lại giết người nữa sao? Ta nghe nói hắn thích giết chóc, nhưng lần này là vì sao vậy?"

 

Mấy đệ tử thấy y không biết, bèn thi nhau kể lại sự việc, giống hệt những gì Thôi Trường Đình nói ở Thiên Hải, đại loại là Vĩnh Trạch phát điên, võ sĩ Bạch Vi giết người....

 

Tên uống rượu kia nói: "Mấy huynh đệ chúng ta sau khi nghe chuyện này liền đến đây giúp đỡ, đêm qua khiêng xác cả đêm, sáng nay vừa mới được thay ca nên đến quán rượu này nghỉ ngơi một chút."

 

"Nhiều thi thể thế này," Lạc Tư liếc nhìn cổng thành Bái Đô bên ngoài màn mưa, "Nếu không an táng sớm sẽ gây ra tai họa phải không?"

 

Do ảnh hưởng của truyền thuyết Giao Mẫu hóa vạn vật, những người thông thần đều cho rằng, sau khi phàm nhân khai khiếu, thân thể sẽ được linh năng tẩy rửa, trở thành "vật chứa" trong quá trình tu luyện. Vì vậy sau khi người thông thần chết, thi thể cần phải an táng kịp thời.

 

Tên đệ tử đó nói: "Đúng vậy! Ngày thứ hai sau khi xảy ra chuyện, mọi người đã mời đại sư của Phạm Phong tông đến cổng thành thắp đèn tụng kinh, để tránh oán khí quấy nhiễu Hối Mang. Nhưng thi thể thật sự quá nhiều, đại sư của Phạm Phong tông tụng kinh ngày đêm cũng không siêu độ hết. Nên sau khi bàn bạc, mọi người quyết định trước tiên đưa thi thể đến tháp Trấn Hung ở ngoại ô."

 

Tháp Trấn Hung có bùa chú trấn hung, quả thật thích hợp để đặt xác chết. Nhưng sau khi uống rượu xong, Minh Trạc lại tò mò về một chuyện khác: "Trong Bái Đô có Nguyệt Thần ban phúc, sao không đưa thi thể vào Bái Đô? Cứ chuyển đi chuyển lại như vậy rất phiền phức."

 

Nguyệt Thần ban phúc ở Bái Đô là giả, nhưng chuyện này là bí mật của Thần cung, rất ít người biết, nên theo lẽ thường, đưa thi thể vào Bái Đô mới là lựa chọn hàng đầu, làm vậy có thể mượn sức mạnh của thần linh ban phúc để tiêu trừ oán khí, hà tất phải bỏ gần tìm xa?

 

Tên đệ tử kia nói: "Mọi người cũng muốn lắm, nhưng Vĩnh Trạch không biết từ đâu tìm được một người gác cổng rất lợi hại, cứ nói là Quân chủ có lệnh, không có chiếu chỉ thì không mở cổng, mặc kệ chúng ta đập cửa chửi bới, hắn cũng không quan tâm! Không mở được cửa thì làm sao đưa thi thể vào được? Mọi người đành phải tìm nơi khác, may mà mấy tòa tháp Trấn Hung đó cách không xa, nếu không thì mệt chết!"

 

Bọn họ vất vả khiêng xác, đương nhiên oán trách trong lòng. Vì có người ngoài ở đây, mấy đệ tử cũng không tiện nói nhiều, uống rượu xong rồi lại nói nhảm vài câu, cũng không nhắc đến Ngự quân Thiên Hải nữa, một lúc sau đứng dậy cáo từ.

 

"Mọi người đã dựng lều đón khách ở cửa thành Bái Đô, phàm là tông môn có lòng muốn giúp đỡ, đều sẽ ghi danh ở đó," người uống rượu kia mở ô, chỉ một hướng, "Nếu hai người muốn giúp đỡ, nhớ đến đó ghi danh trước."

 

Ghi danh ở lều đón khách quả thật quan trọng, để sau này khi luận công ban thưởng, ai cũng có bằng chứng. Khiêng thi thể, vác quan tài ít nhiều gì cũng là chuyện tình nghĩa, thảo nào mấy đệ tử này kêu ca oán trách mà vẫn ở lại đây giúp đỡ.

 

Minh Trạc gật đầu, nhìn mấy đệ tử khuất dần trong màn mưa.

 

"Lúc ngươi xây dựng tháp Trấn Hung, chắc chắn cũng sẽ đặt phong ấn liên quan," Lạc Tư chậm rãi uống chén của mình, "Giờ bọn họ đặt xác ở trong đó, ngươi có biết không?"

 

Phong ấn cũng giống như niêm phong, chỉ cần có người phá giải phong ấn vào tháp, Minh Trạc đều cảm nhận được.

 

Minh Trạc cầm chén rượu đã cạn, chậm rãi nói: "Không biết. Nhưng ngươi đoán không sai, lúc ta chôn Minh Hàm, ta đã đặt ba bùa chú phong ấn, một ở trước tháp Trấn Hung, một trong tháp Trấn Hung, còn một trên quan tài Minh Hàm."

 

Giờ hai bùa chú phong ấn ở trước tháp và trong tháp đều không có phản ứng, xem ra bùa chú trên quan tài Minh Hàm cũng lành ít dữ nhiều. Chỉ là với tu vi của Minh Trạc, người có thể phá giải phong ấn của y vốn đã rất ít, huống chi là phá giải phong ấn một cách lặng lẽ, không chút dấu vết như vậy.

 

"Phá giải phong ấn phải mượn linh, chỉ cần mượn linh sẽ để lại dấu vết," Minh Trạc đặt chén xuống, "Ở nơi khác thì không dám nói, nhưng trong địa phận Bái Đô, chưa có cái gì mà ta không nhìn ra được."

 

Mưa ở Bái Đô chẳng bao giờ ngừng, nên sau khi uống rượu xong, hai người cầm ô bước vào màn mưa.

 

Giờ Tý, đệ tử tông môn canh gác tháp Trấn Hung đang buồn ngủ. Mưa rơi trên cỏ, hắn ta nghe tiếng động, ý thức dần dần mơ hồ, không biết qua bao lâu, bỗng nghe thấy hai tiếng "cốc cốc", hình như có người đang gõ cửa.

 

Tên đệ tử ngủ gà ngủ gật đứng dậy định mở cửa. Nhưng đi được nửa đường, hắn đột nhiên nhớ ra một chuyện, tháp Trấn Hung đã xuống cấp từ lâu, vốn không có cửa.

 

Như bị tạt nước lạnh vào đầu, hắn ta bừng tỉnh. Tên đệ tử ôm kiếm, lần theo tiếng động tìm đến, phát hiện nguồn gốc âm thanh là nơi đặt xác chết.

 

"Cốc, cốc, cốc..."

 

Tiếng động này cứ vang lên không ngừng, tên đệ tử cầm kiếm quát lớn: "Ai đó?!"

 

Tiếng quát của tên đệ tử vang vọng khắp sảnh, không ai trả lời, chỉ có ngọn nến trong góc vẫn lay động. Hắn ta nín thở, bước vào giữa những chiếc giường gỗ đặt xác chết, càng lúc càng đến gần tiếng động.

 

Những xác chết này được xếp ngay ngắn, đều nằm ngửa, hai tay đặt lên ngực, trông rất yên bình. Để tránh oán khí thoát ra ngoài, các tông môn đã dán bùa chú lên trán mỗi thi thể, gọi là "áp oán", cũng có nơi chê "áp oán" nghe không hay, nên gọi là "nhã nguyên".

 

Tên đệ tử nhìn quanh một lượt, phát hiện tiếng động ở gần đây. Hắn ta cúi đầu xuống, nhìn kỹ - xác chết trước mặt bỗng dưng ngồi dậy!

 

"Áaaaaa!" Tên đệ tử sợ đến mặt mày tái mét, vội vàng lùi lại, ngay cả kiếm cũng không kịp rút, "Có ma!"

 

Ma quỷ kỳ thực không đáng sợ, đáng sợ là do chưa từng thấy, tên đệ tử này thông thần chưa đến mười năm, bình thường rất ít khi tiếp xúc với xác chết. Bảo hắn ta gác đêm, hắn ta vốn đã sợ rồi, giờ gặp cảnh xác chết ngồi dậy, đương nhiên là sợ mất mật. Hắn ta lập tức cuống cuồng bỏ chạy, vừa la hét vừa loạng choạng chạy ra ngoài.

 

Minh Trạc hiện thân, thả tay ra, xác chết "bịch" một tiếng lại nằm xuống.

 

"Dù sao cũng là người thông thần," y thản nhiên nói, "Nếu nhát gan như vậy thì làm sao trừ gian diệt bạo?"

 

"Các môn phái bình thường không hiểu thuật điều khiển rối của tộc Hồ Quỷ, cũng không giống Càn Khôn phái có bí pháp mượn xác, sợ là chuyện bình thường." Lạc Tư dùng hai ngón tay nhấc lá bùa trên trán xác chết lên, "Những lá bùa này trông giống của núi Tây Khuê."

 

Sa Mạn tông của núi Tây Khuê thờ thần bằng cách đốt hương, trong truyền thuyết của tộc bọn họ, hương liệu được điều chế khi đốt có thể thấu đến thiên ý, khi cần thiết thậm chí có thể mời thần linh nhập vào, vì vậy các đệ tử trong tộc thường mang theo một lư hương hình cá để cầm tay. Bọn họ không giỏi vẽ bùa, nét vẽ bùa chú cũng khác với các tông môn khác, rất dễ nhận ra.

 

Hai người lại xem xét những cái xác khác, không ngoại lệ, đều là bùa chú của Sa Mạn tông.

 

"Lạ thật," Minh Trạc đứng ở bên kia, nhìn Lạc Tư, "Nói về vẽ bùa, núi Đông Chiếu mới là chuyên gia, sao lá bùa quan trọng như vậy không giao cho bọn họ vẽ mà lại giao cho núi Tây Khuê?"

 

"Nói thật thì, có rất nhiều nguyên nhân," Lạc Tư nói, "Sau khi Lâm Thị Phi chết, núi Đông Chiếu như rắn mất đầu, tuy đệ tử ra mặt chủ trì đại cục trầm ổn hơn Càn Khôn phái nhưng đều còn ít kinh nghiệm, trước mặt các tông môn không có tiếng nói. Chuyện Nhã Nguyên thường cần người đức cao vọng trọng, núi Tây Khuê có nhiều bậc lão thành nhất, giao cho bọn họ cũng hợp lý."

 

"Áp oán mà cũng phải xét theo thâm niên sao," Minh Trạc nói, "Một đám người thông thần vậy mà còn cổ hủ hơn cả quan lại."

 

Lạc Tư quan sát vết thương trên xác chết: "Chỉ là suy đoán, chưa chắc đã đúng, cũng có thể là do người chết quá nhiều, núi Đông Chiếu vẽ không xuể nên mới nhờ núi Tây Khuê giúp đỡ."

 

Minh Trạc chỉ vào vết đao: "Toàn là một đao mất mạng."

 

Hai người lại nhìn nhau, đều đã xác nhận, đây quả thật là do võ sĩ Bạch Vi ra tay.

 

Minh Trạc nhìn về chỗ sâu trong tháp Trấn Hung: "Thời gian không chờ đợi ai, bây giờ đào mộ luôn đi."

 

Sâu trong tháp Trấn Hung có một cái bàn thờ cao ngang nửa người, trên đó không có hương khói thờ cúng, trống trơn, còn phủ một lớp bụi.

 

Minh Trạc thổi bụi đi, để lộ hoa văn khắc trên mặt bàn. Đầu ngón tay y lướt qua, khẽ đọc một câu chú ngữ phá giải phong ấn, bàn thờ lập tức biến mất, biến thành một lối đi hẹp theo chiều dọc.

 

Đây là thuật che mắt, thường dùng để cất giấu bảo vật. Nhưng lối đi bên dưới rất hẹp, người không thể xuống được, nên cái gọi là "đào mộ" thực ra là triệu hồi quan tài.

 

Không lâu sau, có tiếng kéo lê từ lối đi hẹp truyền đến. Một con tiểu quỷ mặt xanh nanh vàng kéo theo dây xích, khó nhọc bò ra, tóc đỏ rối bù, vừa nhìn thấy Minh Trạc liền run lẩy bẩy.

 

Minh Trạc hỏi: "Quan tài đâu?"

 

Con quỷ nhỏ quỳ rạp xuống đất, chỉ vào cỗ quan tài vuông vức phía sau, khoa tay múa chân lung tung, nói một tràng những lời người ta không hiểu, ý là quan tài vẫn luôn ở đó, nó canh giữ rất tốt.

 

Sắc mặt Minh Trạc hơi dịu lại, rồi nói: "Mang đến cho ta xem."

 

Tiểu quỷ kéo quan tài đến, dâng lên trước mặt Minh Trạc. Minh Trạc sờ mặt quan tài, ánh tím thoáng hiện kết thành một khoá văn phức tạp.

 

Hai người lại nhìn nhau, sắc mặt thay đổi, vì khoá văn ánh tím này không phải thứ gì khác mà chính là phong ấn do Minh Trạc đặt ra. Phong ấn còn nguyên vẹn, có nghĩa là không ai chạm vào quan tài này, nhưng nếu không ai chạm vào quan tài này thì đám võ sĩ Bạch Vi giết người kia từ đâu mà đến?

 

Minh Trạc không tin, ngón tay dài khẽ động, xóa bỏ phong ấn. Chỉ nghe 'cạch' một tiếng, nắp quan tài mở ra.

 

Bên ngoài mưa rơi lất phất, trong tháp ánh nến le lói, xung quanh bỗng dưng chìm vào yên tĩnh.

 

Quan tài trống không, chẳng có gì cả.

Bình Luận (0)
Comment