[Trấn Thiên Quan (5)]
Editor: Gấu Gầy
Chính điện chìm vào sự yên lặng ngắn ngủi, gió từ đâu thổi đến vén màn lụa mỏng, đài sen như đứng giữa sóng nước cuồn cuộn. Minh Trạc ngồi với tư thế phóng khoáng, nghe Lâm Trường Minh nói: "Như Ý lang, ngươi xấu xa độc ác, làm thần bất nhân, gây ra bao tội nghiệt ở nơi này, đã khiến dân chúng oán hận sôi sục. Sư đồ chúng ta lần này đến đây chính là để lấy mạng ngươi!"
Minh Trạc thấy vẻ mặt nghiêm túc của hắn ta, không khỏi vỗ tay cười: "Thú vị đấy, Lâm Trường Minh, ngươi đường đường là tộc trưởng tộc Khổ Ô, không cầm bút vẽ mà lại muốn giả làm đồ đệ Bà Sa môn. Sao vậy, chán núi Đông Chiếu rồi, nên muốn trong ảo cảnh này thỏa mãn thú vui khi sư diệt tổ sao?"
Minh Trạc vẫn chưa biết "Giang lang quân" mà Lạc Tư đóng giả là ai, nhưng vừa nhìn thấy tua kiếm của Lâm Trường Minh có treo đồ trang trí hình cá lửa bằng vàng, y lập tức nhận ra Lâm Trường Minh đang giả làm đồ đệ Bà Sa môn.
Các tông môn ở lục châu có quy tắc khác nhau, có nơi nghiêm khắc, có nơi thoải mái, nhưng bất kể tông nào, phái nào cũng rất coi trọng truyền thừa tu hành. Có câu "nhập một tông, tu một thân", người vô cớ chuyển sang môn phái khác đều là kẻ phản bội sư môn. Cho nên, dù "Giang lang quân" này là ai, hành động của Lâm Trường Minh cũng có thể coi là đại nghịch bất đạo. Chuyện này một khi truyền ra ngoài, hắn ta chắc chắn sẽ bị người đời cười nhạo.
Lâm Trường Minh không hề bị dao động bởi lời nói của Minh Trạc, ánh mắt hắn sáng rực: "Ngươi sắp chết đến nơi rồi còn ở đây nói nhăng nói cuội. Lâm Trường Minh gì chứ? Ta không phải, ta là đại đệ tử dưới trướng Giang lang quân."
Lạc Tư nắm được điểm mấu chốt từ vài câu nói của Lâm Trường Minh: "Giang lang quân, Quang Châu, tru thần vệ đạo* — hắn đang dùng trận pháp này để tái hiện lại tình hình năm đó."
*Tiêu diệt thần linh bảo vệ đạo lý.
Minh Trạc hỏi: "'Năm đó' là năm nào?"
Lạc Tư đáp: "Năm Giang Lâm Trai xuống núi."
Giang lang quân là tên gọi cũ của Giang Lâm Trai, mà Giang Lâm Trai là ai? Hắn là nam nhân duy nhất trong số các chưởng môn đời trước của Bà Sa môn, cũng là sư phụ của Giang Sương Khách. Trên đời này không có nhiều truyền thuyết về hắn, chỉ có một chuyện được lưu truyền rộng rãi, đó là sự kiện Quang Châu nhiều năm trước.
Nhiều năm trước, Giang Lâm Trai dẫn đệ tử xuống núi du ngoạn, bọn họ đi ngang qua một nơi ở Quang Châu, thấy nơi đó oán khí bốc lên, dường như có dấu hiệu thần linh đoạ hoá. Để tìm hiểu tình hình, Giang Lâm Trai và đệ tử vào thành, không ngờ lại rơi vào bẫy của tà thần, cả sáu người đều bị mắc kẹt.
Lúc đó Lâm Trường Minh cũng đang du ngoạn, hắn ta nghe tin thì chạy đến, dùng một cây bút ngàn vàng vẽ ra trận Phong Yểm, phong tỏa cả thành nhỏ suốt mười lăm ngày. Không ai biết trong mười lăm ngày đó đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết khi trận pháp tan đi, chỉ còn Lâm Trường Minh và Giang Lâm Trai sống sót.
Về chuyện này, người đương thời đồn đại đủ điều, có người nói Giang Lâm Trai sợ hãi bỏ chạy, hại chết năm đồ đệ, cũng có người nói Lâm Trường Minh cố tình đến muộn để mưu cầu danh lợi. Tóm lại, từ đó về sau, Giang Lâm Trai phong ấn kiếm trở về núi, Lâm Trường Minh danh tiếng vang xa, hai người tuy cùng là chưởng môn tứ sơn nhưng không còn qua lại với nhau nữa.
"Nếu vậy thì càng kỳ lạ," Minh Trạc nói, "Hắn và Giang Lâm Trai là người cùng thế hệ, dù năm đó cùng vào trận, cũng không có lý do gì giả làm đại đệ tử của người ta."
"Chuyện năm đó chỉ có trời biết đất biết, hắn và Giang Lâm Trai biết," Lạc Tư thấy Lâm Trường Minh sát khí đằng đằng, "Việc cấp bách của chúng ta hiện giờ chỉ có một."
Minh Trạc còn chưa kịp hỏi là việc gì, Lâm Trường Minh đã vung kiếm tới gần: "Sư phụ, sao người không lại đây, chẳng lẽ người cũng bị tên nghiệt thần này mê hoặc tâm trí?"
"Trận Phong Yểm, biến không thành có." Lạc Tư nói, "Hắn đảo lộn thật giả, nhập tâm quá sâu, tạm thời sẽ không quan tâm đến sống chết của người khác."
Lạc Tư chưa nói xong, trường kiếm trong tay Lâm Trường Minh đã đâm tới.
"Thì ra là một kẻ điên," Minh Trạc búng ngón tay, "Lâm Trường Minh——"
Búng ngón tay là động tác Minh Trạc dùng để gọi sấm sét và triệu hồi con rối, nhưng lần này tiếng động vang lên, người giấy lại không xuất hiện như dự kiến. Sắc mặt Minh Trạc đột nhiên thay đổi, vì y phát hiện linh năng trong cơ thể mình đã biến mất hoàn toàn, không thể sử dụng bất kỳ chú quyết nào.
"Trận pháp này không phải mạnh ở ảo cảnh, mà là ở việc mượn linh," Lạc Tư vén màn lụa mỏng, đỡ lấy kiếm của Lâm Trường Minh, "Lúc chúng ta vừa vào trận, linh năng đã bị nó mượn hết rồi."
Thanh kiếm dừng lại giữa hai ngón tay Lạc Tư, Lâm Trường Minh thu thế kiếm, ngạc nhiên nói: "Sư phụ!"
Lạc Tư phủi kiếm, kéo Minh Trạc dậy: "Duy trì ảo cảnh cần tiêu hao rất nhiều linh năng, trước khi phá trận, linh năng của chúng ta sẽ không trở lại."
Lâm Trường Minh tức giận quát: "Như Ý lang, ngươi dám nhân cơ hội mê hoặc sư phụ ta!"
"Biến không thành có hay lắm," Minh Trạc liên tục né tránh kiếm chiêu sắc bén của hắn ta, chuỗi ngọc quanh eo leng keng loạn xạ, "Hôm nay ta mở cửa đón dâu, ngươi là người đầu tiên đến, đợi lát nữa bái đường, ta sẽ cho ngươi đứng ở vị trí đẹp nhất, xem sư phụ ngươi thành thân với ta như thế nào."
Lời này của y mang ý trêu chọc, vốn định mỉa mai Lâm Trường Minh cứ luôn miệng gọi "sư phụ", không ngờ lại chạm vào nỗi đau của hắn ta.
"Như Ý lang," Lâm Trường Minh không kìm được cơn giận, dùng chiêu "Bạt phong" quét ngang tới, "Ngươi dám hủy hoại danh dự sư phụ ta!"
"Bạt phong" ầm ầm quét qua, màn lụa mỏng xung quanh như sương tuyết bay tán loạn khắp điện. Minh Trạc nói: "Sát khí nặng nề thật, đây là kiếm pháp Bà Sa, phải phối hợp với linh năng mới có thể hung hãn như vậy. Chẳng lẽ trong trận này chỉ có mình hắn được thông thần?"
"Đúng vậy," Lạc Tư nói, "Trận Phong Yểm là bí pháp đại trận, điểm lợi hại nhất của nó chính là một khi đã vào trận, dù ngươi là người thông thần hay thần linh đều sẽ biến thành phàm nhân. Trong phạm vi trận pháp, tất cả linh năng chỉ có người lập trận mới có thể mượn dùng."
Bọn họ lùi vào vòng vây của đèn bạc, Lâm Trường Minh đuổi theo sát nút, hai tiểu đồng đang quỳ trên mặt đất đồng thanh kêu lên: "Không xong rồi, không xong rồi, tân nương giết người rồi!"
Bọn nó nhặt ngọc như ý lên, trong lúc hoảng loạn đụng đầu vào nhau, cùng ngã xuống trước mặt Lâm Trường Minh. Lâm Trường Minh không hề chớp mắt, giơ tay chém xuống. Hai tiểu đồng quay mặt về phía Minh Trạc, kinh hãi nói: "Như Ý lang, cứu chúng con——"
Chưa nói xong, hai cái đầu tiểu đồng đã lần lượt lăn ra ngoài, chỗ cổ bị chặt đứt lập tức b*n r* một mảng lớn màu đỏ——
Giấy vụn.
Ảo cảnh tốt đến đâu cũng có sơ hở, người lập trận lợi hại đến đâu cũng không thể chăm chút đến từng chi tiết, vì vậy người giả ở đây chỉ chảy ra giấy vụn.
Thân thể tiểu đồng ngã xuống đất, Lâm Trường Minh bước qua bọn nó đuổi vào trong đèn bạc. Đèn bạc lập tức hỗn loạn, như đàn cá bị hoảng sợ, va đập lung tung trong điện. Hắn ta vung kiếm chém, những ngọn đèn bị chém đều biến thành bột bạc nổ tung, lấp lánh giữa không trung.
Minh Trạc cảm thấy tay mình ướt dính, y cúi đầu xuống, phát hiện những ngón tay đầy máu.
Lạc Tư dùng tay không đỡ kiếm là chuyện thường, nhưng trong trận không có linh năng, hắn đương nhiên không thể đao thương bất nhập. Nói cách khác, chỉ cần Lâm Trường Minh đâm thêm vài nhát nữa, bọn họ sẽ chết thật!
Minh Trạc lùi đến bên cửa sổ, dùng khuỷu tay đập vỡ cửa sổ. Y ấn vào ngực Lạc Tư, dùng sức đẩy: "Đi!"
Hai người nhảy qua cửa sổ, rơi xuống mặt sông cùng với những mảnh gỗ vụn. Đoàn đưa dâu ở xa vẫn đang thổi kèn. "Ùm" một tiếng, nước bắn tung tóe, cả hai rơi xuống nước.
Minh Trạc ngẩng phắt đầu lên, ngoi lên mặt nước. Y thở gấp, ngửi thấy mùi mực nồng nặc, nhìn kỹ lại, hoá ra nước sông chính là mực.
Lạc Tư kéo người lại, không lau những giọt mực trên mặt, đưa người lên chiếc thuyền nhỏ bên cạnh: "Hắn đuổi tới rồi."
Minh Trạc ngẩng đầu lên, thấy Lâm Trường Minh đang phi thân xuống. Phá trận này thật vô lý, nếu chỉ có người lập trận mới được thông thần, vậy thì chẳng phải bọn họ chỉ có nước chờ chết sao? Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, Minh Trạc đột nhiên nhớ đến lời tiểu đồng nói. Y ấn bàn tay dính mực lên mặt Lạc Tư, ra lệnh: "Uống đi."
Chóp mũi Lạc Tư chạm vào ngón tay y, trên môi dính giọt mực, nếm thử coi như đã uống: "Đắng quá......"
Minh Trạc dẫm lên mép thuyền, kéo mặt hắn xuống, trao cho hắn một nụ hôn rất nhẹ.
Mưa phùn lất phất, Lạc Tư không nhắm mắt, hắn được đối xử dịu dàng trong nụ hôn này, ở đây cái gì cũng giả, nhưng nụ hôn là thật. Lòng bàn tay Minh Trạc áp vào mặt hắn, hơi thở giao hòa, tiếc là nụ hôn này rất nhẹ và nhanh, gần như kết thúc ngay lập tức.
"Đắng thật," Minh Trạc chạm nhẹ đầu lưỡi, "Tạm thời đủ dùng rồi."
Tiểu đồng đã nói, nếu Như Ý lang chạm vào phàm nhân chưa uống nước Quang Minh sẽ dính tục khí, không thể làm thần. Vậy thì ngược lại, chỉ cần Lạc Tư uống nước Quang Minh rồi bị Minh Trạc chạm vào, Minh Trạc sẽ có thể đường đường chính chính làm thần.
Đây vốn là một phỏng đoán, không ngờ lại thành sự thật.
Minh Trạc vươn tay ra, tia chớp màu tím vặn vẹo quấn quanh, phát ra tiếng "lách tách" đã lâu không nghe thấy. Lâm Trường Minh vừa đến bên thuyền nhỏ, còn chưa kịp dừng lại đã thấy thương lôi lao tới, bị đánh bất ngờ.
Minh Trạc lại búng ngón tay, sấm sét trên trời ùn ùn kéo đến, từ xa đến gần, trong nháy mắt đánh thẳng xuống. Sông mực đen ngòm lập tức nổi sóng lớn, thuyền bè lật úp, Lâm Trường Minh mất điểm tựa, buộc phải lùi lại.
"Sư phụ!" Hắn ta vẫn gọi, "Cẩn thận hắn——"
Minh Trạc không muốn liều mạng với Lâm Trường Minh, linh năng trong cơ thể y đang sắp cạn kiệt. Y bèn cách không đẩy một cái, trước tiên để thuyền nhỏ lướt nhanh khỏi nơi này. Thuyền nhỏ lao lên đón sóng, lắc lư trên đỉnh sóng, trong nháy mắt đã biến mất trong màn mưa sương dày đặc, đâm vào bờ.
Lâm Trường Minh niệm: "Thái Phong!"
Hú——
Thuyền chạm vào bờ, Minh Trạc không đứng vững, ngã ngửa vào lòng Lạc Tư. Lạc Tư đỡ lấy người, dẫm lên bờ, đang định kéo y dậy thì gáy bị kéo xuống.
Nụ hôn lần này vô cùng vội vàng, Minh Trạc như va vào, suýt chút nữa đụng phải chóp mũi. Y hôn xong, triệu hồi người giấy ra, chỉ tay rồi lạnh lùng nói: "Giết hắn!"
Người giấy rơi xuống đất hóa thành công công mặt phấn, hắn ta xoay người quét chân, làm tung lên một vòng tiền giấy. Tiền giấy đủ màu sắc bay lượn trên không trung, trong nháy mắt biến thành hàng chục võ sĩ Bạch Vi.
Giết, giết, giết!
Võ sĩ Bạch Vi ùa lên đánh nhau với Lâm Trường Minh. Lạc Tư đỡ Minh Trạc dậy, kéo y lao vào đám đông hỗn loạn bên cạnh.
Những người này đều là người đến đưa dâu, người khóc người cười, người thổi kèn người rải tiền, khắp nơi toàn là màu đỏ. Minh Trạc chưa từng chạy trốn như vậy, y bị dính mưa, cảm thấy ngón tay đau nhức, bị nắm rất chặt.
Lâm Trường Minh thực lực rất mạnh, chém ngã vài võ sĩ Bạch Vi, giấy vụn màu đỏ trong mưa bắn tung toé. Vai và tóc hắn ta dính đầy giấy vụn, nhìn bóng lưng hai người khuất dần, ngực bỗng nhói đau. Hắn ta không chút do dự, liên tục thi triển "Lệnh Hành" đuổi theo.
Sư phụ.
Sư phụ!
Lâm Trường Minh lao vào đám đông, không ngừng tìm kiếm giữa dòng người chen chúc. Đám người đưa dâu hân hoan, bà mối che mặt cười lớn, hắn ta vừa đi vừa vô thức rơi nước mắt.
"Sư phụ," hắn ta nhìn quanh hoang mang, "Người không cần con nữa sao?"
Lạc Tư vén rèm kiệu lên, nhét Minh Trạc vào trong. Kiệu hoa này hơi nhỏ, hai người chen chúc trông rất chật vật. Mưa đã rửa trôi hết mực trên người, chỉ là cả hai đều ướt sũng. Bọn họ dựa sát vào nhau, giống như hai con thú hoang nương tựa nhau mà sống.
"Hắn có dấu hiệu," Lạc Tư nói, "Chúng ta chỉ trốn được nhất thời."
"Giả làm thần còn chật vật hơn làm người," chuỗi ngọc trên ngực Minh Trạc va vào nhau, y dựa vào thành kiệu, không biết từ đâu lấy ra một cái khăn tay, "Băng bó đi."
Lạc Tư nhìn cái khăn, sạch sẽ, không dính nước, chắc là Minh Trạc vừa mượn linh năng biến ra giữa sóng gió. Hắn nhận lấy, quấn quanh bàn tay bị thương rồi hỏi: "Vừa rồi tại sao lại hôn ta?"
Minh Trạc làm bộ thờ ơ: "Đương nhiên là để mượn linh."
Mũi y rất thính, lúc Lạc Tư băng bó, y vẫn có thể ngửi thấy mùi máu tươi. Mùi máu đó nhạt như mùi của Lạc Tư, thoang thoảng trong kiệu, khiến Minh Trạc muốn ngửi thêm.
"Hôn một cái mượn một lần," Lạc Tư buộc chặt khăn tay, hiểu lời tiểu đồng theo cách khác, nhưng lại giả bộ như vô tình, "Đây là phạt ta hay thưởng ta?"
"Lúc vui là thưởng ngươi," Minh Trạc nói, "Lúc không vui là phạt ngươi."
"Thưởng phạt phân minh lắm. Ngươi vừa nói ở chính điện muốn bái đường," Lạc Tư nhìn y, nửa thật nửa giả, "Được rồi, giờ chúng ta bái đường ở đâu?"
Kiệu hoa này vốn đặt dưới đất, sau khi hắn hỏi câu này xong đột nhiên lắc lư. Hai người xích lại gần nhau, rèm cửa lay động, có vài giọt mưa từ khe hở lùa vào, rơi trên mặt họ như sương như khói.
"Không giết được hắn thì bái đường ở đâu cũng chết," Minh Trạc nói, "Ngươi muốn làm quỷ cùng ta sao?"
"Làm quỷ thoải mái hơn làm người, hơn nữa hai chúng ta ở bên nhau dù sao cũng vui hơn hắn lẻ loi một mình." Lạc Tư hơi giơ tay lên, dùng ngón tay dài vén rèm cửa lên một chút, nhìn ra bên ngoài mù mịt, không thấy gì cả, "Trận lớn bao nhiêu thì ảo cảnh lớn bấy nhiêu, kiệu hoa này chỉ chạy đi chạy lại trên đường."
"Trời sắp tối rồi," Minh Trạc liếc nhìn sắc trời từ khe hở hắn vén lên, "Ban ngày và ban đêm của thế giới này có giống nhau không?"
"Khó nói lắm," Lạc Tư nhìn chằm chằm vào màn sương dày đặc, "Điều này còn phải xem ý niệm của người lập trận."
Minh Trạc nói: "Ngươi hiểu biết khá sâu về trận Phong Yểm."
"Là do Giang Sương Khách kể, trước đây bà ấy đến Thiên Hải uống rượu với cha ta, mỗi lần say nhắc đến trận Phong Yểm." Đầu ngón tay Lạc Tư chạm vào nước mưa, "Ta biết Giang Lâm Trai cũng từ bà Giang Sương Khách, đó là khúc mắc trong lòng bà ấy, cho đến khi Giang Lâm Trai chết cũng chưa gỡ được."
Minh Trạc ngạc nhiên: "Giang Lâm Trai chết rồi?"
"Chết từ lâu rồi," Lạc Tư buông rèm cửa xuống, ánh sáng trong kiệu tối đi, "Sau sự kiện Quang Châu, ông ấy không chỉ ẩn cư ở núi Bắc Lộ nhiều năm không ra ngoài mà còn không gặp bất kỳ ai. Đến khi Giang Sương Khách kế nhiệm, ông ấy đã tiêu tán trên núi."
"Tiêu tán" vốn chỉ cái chết của thần linh, nhưng từ sau triều Bạch Vi, cũng thường dùng để chỉ cái chết của trưởng bối hoặc kẻ mạnh.
"Ông ấy chưa từng kể chi tiết về sự kiện Quang Châu với Giang Sương Khách sao?" Minh Trạc nói, "Trong mười lăm ngày Lâm Trường Minh vẽ trận phong tỏa thành, giữa bọn họ chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó."
"Ông ấy không chịu gặp mặt Giang Sương Khách, làm sao mà kể chi tiết sự kiện Quang Châu cho bà ấy nghe được." Lạc Tư nói, "Việc Giang Sương Khách trở thành 'Nhất Thức Nương' cũng có liên quan đến ông ấy."
Tóc hắn vẫn chưa khô, giọt nước nhỏ xuống lăn trên má Minh Trạc. Trong nháy mắt, giọt nước đó lại từ má Minh Trạc trượt xuống cổ, cuối cùng hòa vào làn da trắng như tuyết. Minh Trạc giơ tay lau nước, hoặc có lẽ là lau mùi của hắn: "Kể nghe xem."
Trong kiệu rõ ràng rất tối, nhưng Lạc Tư lại biết rõ đường đi của giọt nước. Hắn dường như không quen để tóc ướt như vậy, nhưng cũng không lau: "'Bất Vi' là chiêu kiếm thành danh của Giang Lâm Trai, Giang Sương Khách chỉ học một chiêu này là để trọn tình sư đồ giữa hai người. Bà ấy không chịu đổi sang bái Giang Tư Cố làm thầy cũng là vì vẫn coi Giang Lâm Trai là sư phụ. Để làm rõ năm xưa rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, bà ấy cũng từng đến Quang Châu, tiếc là vật đổi sao dời, thành nhỏ năm xưa đã không còn nữa, bà ta cũng đành bỏ cuộc."
Minh Trạc nói: "Bà ta chắc chắn biết gì đó."
Lạc Tư: "Hử?"
"Nếu không với tính cách cứng đầu của Nhất Thức Nương, tại sao không lên núi Đông Chiếu hỏi Lâm Trường Minh?" Minh Trạc chống tay, ngăn cơ thể trượt xuống, "Chẳng lẽ trên đời này còn có ai khác hiểu rõ nội tình hơn Lâm Trường Minh? Nhưng bà ấy chẳng những không đi tìm Lâm Trường Minh mà còn nhân chuyện Xá Tội để hủy hôn ước với Lâm Thị Phi."
"Thông minh thật," Lạc Tư không tiếc lời khen ngợi, "Nhưng chuyện này liên quan đến nội bộ Bà Sa môn, bà ấy sẽ không nói với cha ta, cha ta cũng không hỏi, nên biết cũng như không biết."
"Kỳ lạ," Minh Trạc nhìn chằm chằm Lạc Tư, "Ta vốn tưởng giữa Lâm Trường Minh và Giang Lâm Trai chắc chắn có thù oán, nhưng nghe ngươi nói vậy, lại cảm thấy không phải."
Đây là chuyện rất dễ suy luận, nếu Giang Lâm Trai và Lâm Trường Minh có thù oán, vậy thì Giang Sương Khách biết chút nội tình chắc chắn sẽ không duy trì quan hệ với tộc Khổ Ô. Những năm qua, tuy bà ấy không quan tâm đến tam sơn, nhưng ngoài mặt vẫn giữ lễ.
"Không phải thù oán, lại liên quan đến chuyện riêng tư," Minh Trạc ngừng lại, "Lâm Trường Minh còn giả làm đồ đệ của người ta, chẳng lẽ năm đó bọn họ không phải là huynh đệ sống chết, mà là tình nhân ngang trái sao?"
Lời này của y tuyệt đối không phải đoán bừa, mà vì từ lời nói và thần thái của Lâm Trường Minh, chỗ nào cũng lộ ra vẻ kỳ lạ. Hai người này quen biết nhau trong sự kiện Quang Châu, dù chí không hợp, đạo không cùng, cũng không đến mức trở thành người dưng nước lã.
Đang nói, kiệu hoa đột nhiên "rầm" một tiếng dừng lại. Tiếng kèn trống bên ngoài bỗng nhiên im bặt, màn đêm từ khe cửa sổ lùa vào, giống như những sợi tóc đen mọc ra đột ngột.
Trời tối rồi.
Lạc Tư bỗng dưng hỏi: "Hôn một cái có thể duy trì bao lâu?"
"Chưa đến một khắc," Minh Trạc nghiêng tai lắng nghe động tĩnh bên ngoài kiệu, "Linh năng một khi tràn vào cơ thể sẽ lập tức trôi ra ngoài. Ta nghi ngờ chuyện 'Như Ý lang có thể chạm vào phàm nhân đã uống nước Quang Minh' chính là một sơ hở, chỉ cần Lâm Trường Minh nhớ ra, hắn ta có thể sửa chữa lỗ hổng này."
Thế giới này căn bản không nói lý lẽ, nhưng một ảo cảnh nếu muốn chân thực thì phải tuân theo một quy luật vận hành nhất định. Vì vậy khi tiểu đồng nói ra "hiện thực" mà người trong trận công nhận, Minh Trạc có thể nhân cơ hội này để có được linh năng. Tuy nhiên, đây tuyệt đối không phải kế lâu dài, một khi Lâm Trường Minh nhận ra lỗ hổng, hắn ta có thể xóa bỏ bất cứ lúc nào.
Tiếng bước chân bên ngoài kiệu hoa đang đến gần, như giẫm lên lồng ngực. Mưa vẫn đang rơi, chiếc kiệu hoa này vốn dĩ không đỡ nổi một kiếm của Lâm Trường Minh.
"Ta có cách." Lạc Tư chống tay lên vách kiệu, mắt liếc nhìn rèm cửa, Lâm Trường Minh đã dừng lại bên ngoài. Hắn nói: "Ngươi hôn ta, sau đó chúng ta đi khám tội."
Chỉ có thần linh mới có thể cho phép phàm nhân đi khám tội, mà trùng hợp là, theo "hiện thực" của thế giới trong trận, Minh Trạc "Như Ý lang" chính là thần linh lớn nhất ở đây. Chỉ cần y mượn được linh năng rồi dùng thân phận thần linh cho phép Lạc Tư đi khám tội, hai người có thể tạm thời thoát khỏi sự truy đuổi của Lâm Trường Minh.
Nhưng Lạc Tư đã bỏ qua một vấn đề——