Vượt Qua Cổng Trời - Đường Tửu Khanh

Chương 94

[Trấn Thiên Quan (15)]

 

Editor: Gấu Gầy

 

Giang Lâm Trai bị tiếng hét bất ngờ này làm cho giật mình, mí mắt giật liên hồi: "Nửa đêm nửa hôm, ngươi hét cái gì? Ngươi không phải Gian Di chẳng lẽ là Tứ đệ sao?"

 

Lâm Trường Minh như chim sợ cành cong, vội vàng phản bác: "Tứ đệ gì chứ, con chính là Gian Di! Người... Sư phụ, người nửa đêm không ngủ chạy vào phòng con làm gì vậy? Người muốn uống rượu à? Hay là đói bụng?"

 

Giang Lâm Trai nói: "Ta tìm đồ."

 

Lâm Trường Minh vừa nghe ba chữ "tìm đồ" liền sởn gai ốc. Hắn ta vẫn còn nhớ như in dáng vẻ Giang Lâm Trai tìm đệ tử trên đường, suýt nữa thì tưởng rằng lời nói dối của mình đã bị Giang Lâm Trai phát hiện, vội vàng hỏi: "Người tìm cái gì vậy?"

 

Giang Lâm Trai đưa tay ra, Lâm Trường Minh lập tức kéo chăn lên tới cổ, hận không thể cuộn tròn người lại. Giang Lâm Trai nói: "Ngươi làm sao vậy? Dậy đi, thứ ta tìm ở dưới gối ngươi."

 

林長鳴挪開,看着江臨齋從自己枕頭底下摸出幾個話本。他道:"你就找這個?"

 

Lâm Trường Minh dịch người sang một bên, nhìn Giang Lâm Trai lấy mấy cuốn truyện từ dưới gối mình ra. Hắn ta hỏi: "Người chỉ tìm cái này thôi sao?"

 

Giang Lâm Trai lật giở mấy cuốn truyện: "Trước đây ngươi đâu có đọc mấy thứ này, sao giờ lại lén giấu truyện của Ngũ Muội thế?"

 

Lâm Trường Minh vừa mới thả lỏng một chút lại căng như dây đàn. Hắn ta biết Gian Di là người trầm tính, bình thường ngoài việc chăm lo cho người nhà ra thì chỉ biết tu luyện kiếm pháp, tuyệt đối sẽ không đời nào giấu truyện dưới gối. Hắn ta nuốt nước bọt, thận trọng trả lời: "Con không đọc, con... con không giấu. Mấy cuốn truyện này chui xuống dưới gối con từ lúc nào, con không biết."

 

Khi gặp chuyện không biết xử lý thế nào thì cứ giả ngu, đây là câu trả lời vạn năng của Lâm Trường Minh khi giả làm Gian Di.

 

"Trong nhà này chỉ có ngươi với ta, không phải ngươi giấu, chẳng lẽ là ta giấu à?" Giang Lâm Trai không để tâm, lật hết cuốn truyện, "Cuốn truyện này thiếu mất mấy trang rồi."

 

Lâm Trường Minh không hiểu ý hắn, đành tiếp tục giả ngu: "Để dưới gối mà cũng thiếu mất mấy trang sao?"

 

Giang Lâm Trai nói: "Ở đây vốn có một trang buồn cười lắm."

 

Hắn trầm ngâm một lúc, dường như hơi khó hiểu, không nhớ ra trang truyện buồn cười đó đã đi đâu. Lâm Trường Minh vừa cẩn thận quan sát hắn, vừa nói: "Vậy sao? Nếu người rất muốn xem, sáng mai con sẽ gửi thư cho Ngũ muội, hỏi xem muội ấy có nhìn thấy không."

 

Nhưng Giang Lâm Trai lại bảo: "Thôi bỏ đi."

 

Lâm Trường Minh hỏi: "Sao lại thôi?"

 

Giang Lâm Trai nói: "Thôi là thôi, trang đó ta xem rồi."

 

Ảo cảnh là ý niệm do của hắn tạo ra, mấy trang bị mất trong truyện có lẽ có liên quan đến các đệ tử đã chết. Lâm Trường Minh thầm thở dài, không biết nên an ủi hắn thế nào, bèn giả ngu nói: "Các sư đệ sư muội về núi rồi chắc nhớ sư phụ lắm, con gửi phi tống lệnh, tiện thể hỏi xem sư tổ có khỏe hơn không."

 

Ngoài các đồ đệ, Giang Lâm Trai còn có một điểm yếu nữa là sư phụ của mình. Quả nhiên, khi nghe thấy hai chữ "sư tổ", thần sắc hắn hơi dịu lại.

 

Lâm Trường Minh choàng chăn lên vai, bắt quyết niệm chú: "Ngũ muội, dạo này ở nhà thế nào rồi? Mãi không nhận được thư của mấy đứa, sư phụ rất lo."

 

Giang Lâm Trai đúng lúc chen vào: "Ta không có lo."

 

Bây giờ Lâm Trường Minh đã quá hiểu Giang Lâm Trai, lập tức chiều theo: "Được rồi, được rồi, mấy đứa nghe thấy rồi đấy, sư phụ không lo cho mấy đứa đâu, là Đại sư huynh ta lo lắng cho mấy đứa. Ở nhà mọi chuyện vẫn ổn chứ? Sư tổ đã đỡ hơn chưa? Ta và sư phụ tạm thời ở lại thành này, chưa biết khi nào về, nếu có việc gấp, cứ gửi phi tống lệnh cho chúng ta..."

 

Giang Lâm Trai nhắc: "Ngươi quên mất Tiểu muội rồi."

 

Lâm Trường Minh nói: "Được. Nhị đệ, đệ nghe đây, giờ Đại sư huynh không có ở nhà, đệ là người lớn nhất, nhớ trông chừng Tiểu muội cho kỹ, đừng để muội ấy nghịch bùn đất nữa. Con nhà người ta ở núi Đông Chiếu lớn cỡ đó đều đã khai khiếu rồi, chỉ có muội ấy suốt ngày chỉ biết khuấy bùn, nói ra xấu hổ lắm. Mấy đứa ở nhà dạy được gì cho muội ấy thì dạy..."

 

Đạo phi tống lệnh này vốn chỉ làm bộ cho Giang Lâm Trai xem, nhưng chẳng hiểu sao lời nói cứ như hạt đậu liên tục tuôn ra, đến hắn ta hoàn hồn mới nhận ra mình đã nói gần nửa canh giờ.

 

Giang Lâm Trai bảo: "Được rồi, gửi đi."

 

Khoảnh khắc phi tống lệnh được gửi đi, Lâm Trường Minh bỗng có chút mong chờ, giống như sẽ nhận được hồi âm thật vậy. Giang Lâm Trai hài lòng, đứng dậy để Lâm Trường Minh ngủ tiếp. Lâm Trường Minh nằm xuống, nhìn Giang Lâm Trai chỉnh bấc đèn, rồi tắt đèn cho hắn ta.

 

Bóng cành hoa Vô Ưu in nghiêng ngoài cửa sổ, Giang Lâm Trai vén tay áo, nửa khuôn mặt hòa vào màn đêm, toát lên vài phần thoát tục. Lâm Trường Minh đột nhiên gọi hắn: "Sư phụ."

 

Giang Lâm Trai không quay lại nhìn, chỉ đáp một tiếng: "Nói."

 

Lâm Trường Minh không muốn nhớ lại sự thật vào lúc này, hắn ta cảm thấy buồn bã, vì Giang Lâm Trai, cũng vì đạo phi tống lệnh sẽ chẳng có hồi âm. Hắn ta hỏi: "Người xuống núi là để dẫn tụi con đi ngao du, vậy khi về núi thì sao? Người muốn làm gì khi về núi?"

 

Giang Lâm Trai đáp: "Về núi còn làm gì được nữa? Cũng chỉ làm mấy chuyện đó thôi."

 

Lâm Trường Minh hỏi: "Có phải người không thích làm chưởng môn không?"

 

Giang Lâm Trai buông tay áo, bóng dáng màu trắng bạc dưới ánh trăng quay lại một chút. Hắn nhìn Lâm Trường Minh, chẳng chút kiêng dè: "Ai mà thích chứ? Ngươi à? Cho ngươi làm đấy."

 

Lâm Trường Minh thầm nghĩ: Chức chưởng môn Tứ Sơn là vị trí biết bao người mơ ước, vậy mà hắn lại không muốn làm. Nhưng thật đáng tiếc, ông trời đúng là thích trêu ngươi. Hắn càng không muốn làm, càng phải dốc hết lòng vì nó.

 

"Người đời ai cũng thích được oai phong," Lâm Trường Minh nói, "Sư phụ, người không thích làm chưởng môn, vậy người thích làm gì?"

 

Giang Lâm Trai nói: "Tối nay ngươi nói nhiều thật đấy."

 

Lâm Trường Minh đáp: "Trước đây toàn là Tứ đệ và Ngũ muội quấn lấy người, bây giờ cuối cùng cũng đến lượt con, đương nhiên phải hỏi nhiều một chút."

 

Hắn ta đoán không sai, khi có sư đệ sư muội ở bên, Gian Di rất ít khi bám lấy sư phụ. Có lẽ chính vì vậy nên tối nay Giang Lâm Trai khá kiên nhẫn.

 

"Ta không thích gì cả." Giang Lâm Trai quay đầu nhìn cửa sổ, hoa Vô Ưu bị mưa gió vùi dập rơi lả tả. Hắn nói thật lòng, đúng là chẳng có gì làm hắn thích.

 

Lâm Trường Minh không tin: "Sư phụ, người có biết Lâm Trường Minh của núi Đông Chiếu không? Hắn từng nói, trên đời này có người thích uống rượu, cũng có người thích ngắm hoa, nhưng không có ai là không thích gì cả."

 

Giang Lâm Trai trông có vẻ tỉnh táo nhưng thực chất rất mơ hồ, hắn nói: "Lâm Trường Minh? Chưa từng nghe."

 

Lâm Trường Minh đã đoán trước được điều này: "Hắn là tộc trưởng của tộc Khổ Ô, nghe nói rất anh tuấn, nổi tiếng khắp lục châu. Con thấy lời hắn nói cũng có lý."

 

Giang Lâm Trai nói: "Thiên hạ thiếu gì người rao giảng đạo lý, hắn có đặc biệt gì đâu."

 

Lâm Trường Minh nói: "Hắn là một quân tử nói được làm được, vậy có tính là đặc biệt không?"

 

Giang Lâm Trai hình như nhếch miệng cười: "Ngươi từ nhỏ đã sống trên núi Bắc Lộ, làm sao phân biệt được đâu là quân tử, đâu là kẻ đạo đức giả?"

 

Lâm Trường Minh đáp: "Sư phụ, nếu người biết chuyện của hắn, sẽ hiểu hắn đúng là một quân tử chân chính."

 

Giang Lâm Trai nói: "Ngươi vốn không hứng thú với các môn phái khác, bây giờ xuống núi cũng biết kể chuyện của người ta rồi. Được, ngươi kể ta nghe xem."

 

Lâm Trường Minh khẽ cười nói: "Lâm Trường Minh này, ai cũng bảo hắn xuất thân hiển hách, từ nhỏ đã là lá ngọc cành vàng, là đại thiếu gia của tộc Khổ Ô. Nhưng con nghe người ra nói, thực ra hắn là con hoang, cha ruột là ca ca chết trận của lão tộc trưởng, không phải con ruột của ông ta."

 

Giang Lâm Trai nói: "Trong các gia tộc môn phái, chuyện như vậy bộ ít lắm sao? có gì lạ đâu."

 

Lâm Trường Minh nhìn lên trần nhà: "Đây mới chỉ là mở đầu thôi, sư phụ, người nghe con kể tiếp. Sau khi Lâm Trường Minh ra đời, vì dung mạo quá giống người ca ca đã mất kia nên bị lão tộc trưởng ghét bỏ. Hắn ngày ngày mặc lụa là gấm vóc, ăn sơn hào hải vị, ở trong căn phòng dát vàng khảm ngọc, nhưng không có ai nói chuyện với hắn. Cứ như vậy, đến bốn tuổi hắn vẫn chưa biết nói, trong tộc dần có tin đồn, bảo hắn là đồ ngốc."

 

Giang Lâm Trai nhắc lại: "Ngươi nói sau này hắn làm tộc trưởng mà."

 

Lâm Trường Minh nói: "Đúng vậy, sau này hắn làm tộc trưởng. Thì ra vị trí tộc trưởng vốn là của vị ca ca kia, khi ông ấy chết trận đã nhờ lão tộc trưởng quản lý thay, đợi đứa con trưởng thành sẽ trả lại. Nhưng lão tộc trưởng thấy mẹ con họ là goá phụ cô nhi, bèn cướp luôn vị trí tộc trưởng. Nhưng sau khi cướp được, lão tộc trưởng lại sợ bị người đời khinh bỉ, nên nghĩ ra một cách, muốn biến Lâm Trường Minh thành một phế vật."

 

Giang Lâm Trai hỏi: "Vậy sau khi Lâm Trường Minh lên làm tộc trưởng, có giết lão tộc trưởng không?"

 

Lâm Trường Minh im lặng một lúc, rồi cười nói: "Giết người rồi thì còn gọi là quân tử gì nữa? Con khâm phục hắn, chính là vì sau khi lên làm tộc trưởng, hắn không giết bất cứ ai. Hắn chẳng những không giết lão tộc trưởng mà còn cùng lão tộc trưởng trở thành giai thoại ở lục châu. Sư phụ, theo người như vậy có phải là quân tử chân chính không? Nếu không có tấm lòng bao dung rộng lượng, làm sao có thể bỏ qua mối thù cướp mẹ đoạt vị như vậy."

 

Giang Lâm Trai nói: "Không phải. Hắn không giết lão tộc trưởng, cũng giống như lão tộc trưởng năm xưa không giết hắn, đều vì giữ danh tiếng mà làm việc trái lòng. Chuyện này kể tới kể lui, chỉ toàn xoay quanh cái chức tộc trưởng."

 

Lâm Trường Minh nói: "Chức vị đó rất oai phong, vì muốn giành lại chức vị đó, Lâm Trường Minh đã phải nhịn nhục nhiều năm. Hắn muốn làm tộc trưởng, hơn nữa còn muốn trở thành tộc trưởng oai phong lợi hại nhất thiên hạ, đây chẳng phải cũng là một cách trả thù lão tộc trưởng sao? Từ đó về sau, lão tộc trưởng phải sống dưới cái bóng của hắn, giống hệt như hắn năm xưa, mặc gấm vóc lụa là, ăn sơn hào hải vị, sống trong căn phòng trống rỗng, cuối cùng biến thành một kẻ ngốc."

 

Giang Lâm Trai nói: "Đó chẳng phải cũng chỉ là tự lừa mình dối người thôi sao? Cho dù lão tộc trưởng có hoá điên thì những đau khổ mà Lâm Trường Minh phải chịu đựng cũng sẽ không biến mất."

 

Lâm Trường Minh nghiêng đầu nhìn hắn: "Nếu là người, người sẽ làm thế nào?"

 

Giang Lâm Trai gạt cành hoa vươn vào cửa sổ, dứt khoát nói: "Giết lão tộc trưởng, cái ghế đó ai muốn ngồi thì ngồi."

 

"Người không thích những thứ này, đương nhiên nói không cần là không cần, nhưng nếu là thứ người trân trọng..." Lâm Trường Minh nói đến đây, bỗng dưng nghẹn lời, vì hắn ta nhớ đến lựa chọn của Giang Lâm Trai trong miếu Hà Thần. Hắn ta nghe tiếng mưa rơi một lúc, rồi nhỏ giọng hỏi: "Nếu có một ngày, có người bắt người phải lựa chọn giữa việc cứu cả thành này và cứu sư tổ, người sẽ chọn ai?"

 

Giang Lâm Trai đáp: "Sư tổ của ngươi."

 

Lâm Trường Minh buột miệng: "Vậy tại sao người——"

 

Không chút do dự mà giết Gian Di?

 

Giang Lâm Trai vén tay áo lên, thanh kiếm Vô Ưu bên hông dính vài giọt nước mưa, hắn chậm rãi nói: "Ngươi thấy lạ à? Cũng phải, sư tổ của ngươi đâu có dạy như vậy, người luôn dạy các ngươi hy sinh cái nhỏ vì cái lớn. Ngươi ra ngoài hỏi người thông thần tu hành vì cái gì, mười người thì chín người sẽ trả lời là 'vì thiên hạ vì chúng sinh'. Nhưng Gian Di à, dù 'vì cái gì' cũng phải trả giá.

 

"Câu trả lời vừa rồi là lựa chọn của ta, nhưng nếu ngươi hỏi lựa chọn của chưởng môn Bà Sa môn, thì câu trả lời chỉ có thể là cái còn lại. Mọi thứ trên đời đều có cái giá của nó, cái giá của việc làm chưởng môn tứ sơn oai phong lẫm liệt chính là phải đưa ra lựa chọn đó."

 

"Sư tổ của ngươi gọi lựa chọn này là Thiên Quan, ngươi có biết vì sao lại gọi là 'Thiên Quan' không? Bởi vì Thiên Hải treo trên đỉnh tứ sơn, muốn làm chưởng môn tứ sơn thì phải vứt bỏ tư tình. Nên câu hỏi này của ngươi thực ra không cần phải trả lời, chúng ta đều đã biết đáp án."

Bình Luận (0)
Comment