Vượt Rào - Ninh Viễn

Chương 20

Quay người lại, Khương Tư Ý thoáng sững sờ, trong mắt là một mớ cảm xúc hỗn độn, đúng kiểu được thương mà thấy sợ.

 

Lâm Gai hiểu rõ, cô không nên làm vậy.

 

Cô là chị họ của Tống Đề. Vị trí đó chỉ cho phép cô đứng ngoài lề. Thứ Khương Tư Ý cần, thứ em muốn, chưa bao giờ là sự quan tâm của cô.

 

Năm đó, một Lâm Gai còn đang quay cuồng trong vấn đề tâm lý của mình, lấy đâu ra tư cách để đến gần?

 

Sự lạnh nhạt và lời từ chối chiếc áo khoác, tất cả chỉ vì một quyết định, phải biến mất hoàn toàn khỏi cuộc đời Khương Tư Ý.

 

Không làm em bối rối, không làm phiền nữa.

 

Và, cũng là cách để cô tự giải thoát cho bản thân.

 

...

 

Ba năm ở trời Tây, là ba năm cô dìm mình vào công việc.

 

Sự nghiệp rực rỡ, đổi lại là những đêm trắng.

 

Nỗi nhớ người ở bên kia đại dương chỉ tìm về những lúc đêm khuya tĩnh mịch. Cô sẽ tự tưởng tượng ra cảnh em đang hạnh phúc, với những tháng ngày viên mãn chẳng thuộc về mình. Những hình ảnh ấy, hết lần này đến lần khác an ủi cô, tự ép bản thân phải tin rằng việc quên đi là đúng, là cam tâm tình nguyện.

 

Cho đến một ngày, cô thấy Tống Đề, người đáng lẽ phải dành cả đời để che chở và yêu thương Khương Tư Ý lại đang thân mật với một người khác tại sân bay.

 

Tận mắt chứng kiến em bị phản bội, đống tro tàn trong tim Lâm Gai, vốn đã tự tay dập tắt, lại âm ỉ cháy một lần nữa.

 

Hóa ra, thứ Khương Tư Ý cần, thứ em muốn, người khác chưa chắc đã quan tâm, chưa chắc sẽ cho.

 

Nếu việc tự đày mình ra phương xa không thể đổi lại hạnh phúc xứng đáng cho người trong lòng, vậy thì cô sẽ quay về.

 

Người ta không trân trọng, thì để cô trân trọng. Người ta không cho, thì để cô cho.

 

...

 

Cứ ngỡ lần vượt rào cuối cùng, song không phải là lần cuối.

 

Giờ đây, Lâm Gai đứng trong căn hộ của Khương Tư Ý. Cô giang rộng chiếc áo khoác, cảm nhận mùi hương thoang thoảng chạm vào khứu giác. Chiếc áo không một nếp nhăn, khô ráo. Rõ ràng, nó đã được em cất giữ và bảo quản cực kỳ tốt.

 

Lâm Gai: "Em vẫn giữ nó."

 

Khương Tư Ý thẳng thắn, "Sao em không giữ áo của chị được. Em luôn muốn tìm dịp trả lại cho chị."

 

"Chị đi thay."

 

"Vâng vâng."

 

Liếc nhìn về phía phòng tắm, Lâm Gai hỏi: "Thay trong đó?"

 

Khương Tư Ý như một bé khách ngoan, chỉ biết gật đầu.

 

"Dạ."

 

Lâm Gai bước vào phòng tắm, bật đèn rồi đóng cửa. Khương Tư Ý nhận ra một vấn đề chí mạng. Cô ở đây bao nhiêu năm, đây là lần đầu tiên cô thấy cửa kính phòng tắm lại trong suốt đến vậy.

 

Chi tiết không rõ, nhưng bóng người con gái hiện lên sống động sau lớp kính mờ. Từng đường cong, từng động tác tháo từng chiếc cúc, tất cả như khắc vào mắt Khương Tư Ý.

 

Cho đến khi cái bóng ấy cởi đến chiếc cúc thứ ba, cô mới giật mình thoát khỏi cơn mê. Vội vã quay mặt đi, rồi gọi Tuyết Cầu ra ban công.

 

Trời mưa quá lớn, chẳng thể dắt chó đi dạo. Nhà vệ sinh và ban công là hai chỗ cho Tuyết Cầu đi vệ sinh trong nhà.

 

Khương Tư Ý trải tấm lót xuống góc ban công, chỉ tay, Tuyết Cầu hiểu ý, lon ton chạy đến, rồi quay lưng về phía cô và ngồi xuống.

 

Tuyết Cầu vốn rất thông minh và ngoan. Nó chưa bao giờ cố ý gây rối. Tại sao nó bị chủ cũ vứt bỏ thì không ai biết. Chỉ biết lúc mới được nhận nuôi thì mấy vết thương trên người nó mới lành. Đến giờ, chân sau bên trái vẫn còn hơi cà nhắc. Thế giới này chưa bao giờ thật sự thiện lành đối với con.

 

Khương Tư Ý nhớ lại cách Lâm Gai cẩn thận xoa đầu Tuyết Cầu.

 

Trước kia, trong lòng Khương Tư Ý, Lâm Gai là loại người có thể thẳng tay lái xe đâm chết đối thủ cạnh tranh. Và cả mấy lời đồn đáng sợ hơn, đủ để tóm gọn trong bốn chữ "tàn nhẫn độc ác".

 

Những lần tiếp xúc gần đây đang dần phá vỡ mọi khuôn mẫu của cô về Lâm Gai. Hình tượng một người lạnh lùng, cao ngạo đáng sợ đang dần lệch pha so với thực tế. Lâm Gai của bây giờ, là một người cháu hiếu thảo tìm kiếm di vật, người dịu dàng với chó, một người sẵn sàng nghiêng ô che mưa cho người khác.

 

Làm vợ chị chắc hạnh phúc lắm.

 

"Nghĩa gì vậy bà?" Đầu óc cô rối bời. Cô vội gõ gõ vào trán, tìm cách chuyển kênh sang một vấn đề an toàn hơn, hay mình thay cái cửa kính này sang cửa gỗ

 

"Khương Tư Ý." Giọng Lâm Gai vang lên.

 

"Vâng vâng? Sao thế ạ?" Tốc độ trả lời của Khương Tư Ý nhanh một cách hoảng loạn.

 

Đã thay lại áo khoác, dường như Lâm Gai không biết Khương Tư Ý hoảng. Một tay cô túm đuôi tóc hơi rối, gom gọn mái tóc dày trong năm ngón tay thon rồi ép ra sau gáy.

 

Động tác giơ tay khiến áo khoác chiết eo siết lại, phô bày vòng eo đẹp đến ngạt thở, một đường cong chết người rõ nét gấp bội so với cái bóng mờ qua lớp kính.

 

Lâm Gai bắt gặp ánh mắt ngẩn ngơ của Khương Tư Ý, hỏi: "Có kẹp càng cua không em?"

 

"Có ạ..." Cô không biết ánh mắt mình vừa lang thang ở một nơi không nên có bị đối phương phát hiện không, cô thôi nhìn.

 

Cô tìm cả hộp kẹp tóc để Lâm Gai chọn. Cô thầm than, thì ra lúc hoảng, người ta thật sự sẽ giả vờ bận rộn.

 

Giữa một đống kẹp tóc, Lâm Gai thấy cái kẹp hình bướm màu hồng, là chiếc Khương Tư Ý kẹp trong buổi salon.

 

Khương Tư Ý thầm nghĩ, mấy cái kia hợp hết, riêng chiếc bướm hồng đó đối với Lâm Gai thì hơi trẻ con.

 

Thế nhưng, Lâm Gai chọn đúng cái đó, kẹp gọn mái tóc dài của mình lên.

 

"Hợp không?"

 

Vài lọn tóc buông lơi, chất lụa màu lạc đà của cái áo mềm mại dường như pha loãng màu đen nặng nề và sự lạnh lùng vô cảm thường ngày của Lâm Gai.

 

Đây là lần đầu tiên Khương Tư Ý thấy một Lâm Gai gần gũi, đời thường. Có cảm giác kỳ lạ xâm chiếm cô, là nhà của cô, nhưng sao cô lại thấy mình mới là đứa đột nhập vào thế giới riêng của chị?

 

Và có câu hỏi không phù hợp len lỏi vào tâm trí, còn ai thấy Lâm Gai thế này không?

 

"Hợp... hợp ạ..." Cổ họng khô khốc.

 

Khương Tư Ý lắp bắp, tự khai một cách vụng về: "Em... em hơi khát, đi pha trà, chị đợi em chút."

 

Chẳng đợi Lâm Gai phản ứng, Khương Tư Ý đã biến mất sau cửa bếp.

 

...

 

Trong bếp.

 

Nước trong ấm sôi sùng sục.

 

Cái đầu đang lơ lửng của Khương Tư Ý bỗng chốc trở về thực tại. Giờ này mà uống trà có caffeine thì cả đêm sẽ chóng mắt. Trà hoa an thần mới là thứ cô cần, nếu muốn có một giấc ngủ trọn vẹn.

 

Cô cất hộp hồng trà, bày một loạt lọ thủy tinh ra bàn. Nhưng rồi một vấn đề khác nảy sinh: cô hoàn toàn không biết gì về Lâm Gai, chẳng rõ gu ăn uống của chị ra sao.

 

Phải ra hỏi thôi.

 

Cô mới xoay người đã đâm sầm vào một thân hình mềm mại phía sau.

 

"Á." Một cú va chạm bất ngờ, cô ngã vào vùng hương thơm vừa lạnh lẽo vừa quen thuộc.

 

Lâm Gai vào bếp từ lúc nào?

 

Trán cô lướt qua đôi môi hơi lành lạnh của Lâm Gai, cùng lúc đó, eo được một bàn tay Lâm gai đỡ. Nhiệt độ cơ thể truyền đến vùng eo nhạy cảm qua lớp áo.

 

Cửa sổ kính in hằn hình ảnh hai người con gái đang dán chặt vào nhau. Cái tư thế chồm về phía trước của Khương Tư Ý trông chẳng khác gì tự nguyện sà vào lòng người ta.

 

"Xin lỗi..." Khương Tư Ý chống tay lên vai Lâm Gai, vội thoát khỏi vòng tay chị.

 

"Em định pha chút trà uống cho dễ ngủ, nhưng không biết chị có kiêng gì không, nên định ra hỏi."

 

Đối lập với gương mặt đỏ bừng của Khương Tư Ý, Lâm Gai không chút bối rối. Bàn tay từ từ rời khỏi vòng eo nóng hổi, đầu ngón tay còn vương lại một chút ấm áp đầy lưu luyến.

 

"Không kiêng gì cả."

 

"Vậy... để em pha cho chị trà táo chua bách hợp? Hồi trước em bị mất ngủ, uống ổn lắm."

 

"Được."

 

Lấy ấm ra, Khương Tư Ý thành thục cho táo chua và bách hợp khô vào. Hai thứ này uống không sẽ hơi chua, cần một chút vị ngọt để điều hòa hương vị.

 

Tay cầm lọ bách hợp, miệng lẩm nhẩm "nhãn nhục", mắt đảo qua một loạt các lọ gia vị.

 

Cô chưa thấy nhãn nhục đâu thì một bàn tay trắng nõn đã rất tự nhiên cầm lấy lọ bách hợp từ tay cô, đặt nó vào đúng vị trí còn trống trên kệ. Ngay sau đó, bàn tay ấy nhấc lọ ở góc ra, mở nắp, đưa cho Khương Tư Ý.

 

"Nhãn nhục?" Lâm Gai đứng đó, đứng ngay phía sau lệch về một bên của Khương Tư Ý, chính xác đưa cho cô thứ cô cần kiểm soát cả không gian này, hệt như một người chủ.

 

"Vâng..." Nhận lấy lọ thủy tinh, Khương Tư Ý cố lờ đi cảm giác ngưa ngứa khi những sợi lông tơ sau gáy bị hơi thở ấm nóng của Lâm Gai lướt qua.

 

Hơi thở đó rất nhẹ, song ánh mắt của Lâm Gai cũng hạ xuống, chậm rãi và tỉ mỉ lướt trên hình xăm đã lành hẳn sau gáy Khương Tư Ý.

 

Hơi nóng và cảm giác nhột nhạt gây ra một cơn rùng mình li ti, từ từ bò dọc theo xương sống.

 

Đôi chân Khương Tư Ý bỗng mềm nhũn.

 

Một sự bối rối khó tả đang xâm chiếm cơ thể. Cô hoang mang nhận ra, cơ thể mình đang tự tiện phản ứng với Lâm Gai.

 

Thế nhưng người sau lưng, sau khi đưa cho cô lọ gia vị, bàn tay trắng như tuyết đó lại chống lên mặt bàn đá thạch anh ngay cạnh eo cô. Chị không định đi.

 

Không một sự tiếp xúc thực sự nào, nhưng với tư thế này, giống như bị Lâm Gai vây trong lòng.

 

Tầm mắt Khương Tư Ý khó mà không bị hút vào bàn tay đang đặt cạnh mình của Lâm Gai.

 

Tay áo khoác trượt đi khi cô vươn người lộ đoạn cổ tay trắng ngần như tuyết. Không đồng hồ, không nhẫn, không chút vướng bận. Những mạch máu xanh mờ ảo uốn lượn trên nền da trắng muốt tựa như con suối, lướt qua một nốt ruồi son như một đóa hoa lẻ loi.

 

Khương Tư Ý chợt nhận ra, đây là lần đầu tiên cô và Lâm Gai ở riêng trong một không gian riêng tư.

 

Không khí cô đang hít thở dần nóng lên, mang theo một cảm giác ngột ngạt.

 

"...không?"

 

Khi ý thức Khương Tư Ý quay về, cô vừa lúc nghe thấy vài chữ cuối cùng mà Lâm Gai nói.

 

Cô đứng sững lại.

 

Đó là một câu hỏi.

 

Lâm Gai hỏi gì?

 

Khương Tư Ý liếc nhìn người sau lưng, Lâm Gai đang đợi câu trả lời.

 

Nhưng đầu óc và mắt cô quá bận rộn, tai không hoạt động được, cô không nghe gì cả.

 

Làm sao có thể nói với chị rằng mình lơ đễnh, mải mê nhìn đôi tay hết sức đẹp của chị mà quên chị đã nói gì?

 

Khương Tư Ý mấp máy môi, rồi buông xuôi. Cô nở nụ cười, đáp lại bằng một tiếng "Dạ" quả quyết.

 

Cầu trời phù hộ cô vượt qua lần này.

 

Nghe được câu trả lời khẳng định, Lâm Gai cười.

 

"Vậy đến lúc đó, chị sẽ đón em."

 

Khương Tư Ý: ...

 

Gì cơ?

 

Đón? Đón đi đâu?

 

Trong lúc Khương Tư Ý vẫn hoang mang, Lâm Gai kết thúc câu chuyện, không cho cô một chút cơ hội nào để tìm hiểu hay hỏi thêm, rồi bắt đầu uống trà.

 

Với lòng rối bời, Khương Tư Ý vô thức đưa ly trà an thần của mình lên theo động tác của Lâm Gai.

 

Vừa nhấp một ngụm, cô suýt phun ra.

 

Chết rồi.

 

Khi nãy, vì tâm trí lơ đãng, cô không chỉ chẳng nghe rõ câu hỏi của Lâm Gai, mà còn lỡ tay cho quá liều nguyên liệu trong trà.

 

Chua, đắng và ngọt trộn lẫn vào nhau tạo thành một mùi thuốc nồng nặc, kỳ dị. Uống xong chắc thức trắng đến sáng mất.

 

Mới định bảo Lâm Gai đừng uống, quay đầu lại, cô thấy Lâm Gai đã uống gần cạn ly.

 

Khương Tư Ý: ...

 

Lâm Gai đặt ly rỗng xuống, Khương Tư Ý dè dặt dò hỏi: "Ngon không chị?"

 

Biểu cảm Lâm Gai đanh lại trong một khoảnh khắc ngắn rồi đáp: "Ngon."

 

Ngon?

 

Ngon?

 

Cô nhấp thêm một ngụm trà từ ly mình. Mắt cô trợn ngược, muốn ngất đi. Không phải ảo giác, nó thực sự rất gớm.

 

Khương Tư Ý càng không thể hiểu nổi. Lâm Gai lại thích cái vị này à? Mồm miệng chị lạ ghê...

 

Lâm Gai hoàn toàn không ngờ, trong mắt Khương Tư Ý, mình giờ đây chẳng khác gì Nghiêm Du - người thích uống nước ép olive.

 

Uống xong trà an thần thì đêm đã khuya. Lâm Gai cực kỳ biết điểm dừng, cô xin phép ra về.

 

"Phàn Thanh còn đợi chị dưới lầu. Thôi chị không làm phiền nữa."

 

Khương Tư Ý thở phào. Khi nãy, cô còn tìm cách nói lời tiễn khách, bây giờ chị chủ động rời đi.

 

Khương Tư Ý lấy một cái túi mua sắm để đựng quần áo ướt của Lâm Gai.

 

"Đừng tiễn chị."

 

Lâm Gai cầm ô và túi, đứng trước cửa.

 

"Cho chị mượn kẹp tóc, lần sau chị trả em."

 

Hai người họ dường như cứ mượn và trả. Luôn có một món đồ của người này được trao đổi cho người kia.

 

Khương Tư Ý: "Dạ. Cảm ơn chị nhiều, chị ngủ ngon."

 

Lâm Gai: "Em ngủ ngon."

 

Tuyết Cầu thò đầu từ sau chân Khương Tư Ý ra, tò mò nhìn Lâm Gai.

 

Lâm Gai hơi cúi người xuống nói với nó: "Con cũng ngủ ngon."

 

Tuyết Cầu co mình lại sau lưng Khương Tư Ý, một cọng lông cũng không dám thò ra.

 

Khương Tư Ý dõi theo Lâm Gai vào thang máy rồi đóng cửa. Thang máy không đi xuống mà nó lại mở. Lâm Gai bước ra, mở cửa thoát hiểm, chậm rãi đi xuống cầu thang.

 

Tắm xong, nằm trên giường, Khương Tư Ý không hiểu vì sao lại thấy không thể nào ngủ được.

 

Nóng trong người.

 

Cô ngồi dậy, quạt quạt cho mát.

 

Mới tháng mấy thôi mà đêm đã nóng dữ vậy?

 

Đằng nào cũng thức, cô mở WeChat trả lời nhanh một vài tin nhắn quan trọng từ khách hàng, để sáng mai đỡ vất vả hơn.

 

Đập vào mắt cô là tin nhắn Đoàn Ngưng gửi từ một giờ trước.

 

Đoạn Ngưng - mới đi Bentley: "Người yêu trong mơ vừa dịu dàng, vừa giàu có, không bàn bạn gái cũ bạo lực kia? Tao chỉ muốn hỏi, bao giờ thì kết hôn?"

 

Đoạn Ngưng nói cho vui, nhưng lại vô tình chạm đến hai chữ "kết hôn."

 

Khương Tư Ý đỏ mặt lăn qua lăn lại trên giường, rồi chật vật ngồi dậy, tóc rối dính vào mặt, gửi lại một sticker "Bịt miệng, đừng nói bừa".

 

Trả lời từng khách hàng một, ngón tay cô chợt khựng lại, dừng ở khung chat của Lâm Gai.

 

Tên WeChat của Lâm Gai rất đơn giản, cực kỳ kín đáo, đến mức nếu không để ý thì khó mà thấy: ","

 

Một dấu phẩy.

 

Ảnh đại diện trông như một góc vuông trừu tượng, nhìn ảnh thu nhỏ không rõ.

 

Khương Tư Ý cẩn thận bấm vào ảnh đại diện của Lâm Gai. Cô sợ mình lỡ tay chọt một cái, sẽ lộ ra chuyện mình đang rình rập. Suốt quá trình, cô nhẹ nhàng từng chút một, hệt như đi ăn trộm.

 

Tải xong ảnh đại diện.

 

Đó là một góc của tờ giấy đã ngả màu ố vàng, có thể lờ mờ thấy một chút chữ viết tay chưa được chụp hết.

 

Mấy chữ cái hiện ra một phần cuối của một nét ngang thôi, chẳng thể nào đoán được đó là chữ gì. Có thể đoán rằng đây là góc một bức thư.

 

Một người kín đáo và lạnh nhạt như Lâm Gai, lại dùng thư của ai đó làm ảnh đại diện...

 

Khương Tư Ý chống cằm và mắt nặng trĩu. Chắc người ta rất quan trọng với chị

 

Định bụng tìm chút buồn ngủ, nhưng những cảm xúc hỗn loạn không biết từ đâu tới, lại không biết phải đi về đâu.

 

Nóng và bức bối, càng không thể ngủ được.

 

Có khi nào là do ly trà kinh khủng kia?

 

Trong đêm không ngủ được, Khương Tư Ý bắt đầu nghi ngờ nhân sinh.

 

Cuối cùng, cô đành cầm cuốn sách "Lý thuyết đấu giá" lên. Hàng loạt lý thuyết chuyên ngành và các mô hình toán học trong sách đã giúp cô tìm thấy chút buồn ngủ.

 

Cô không ngủ sâu, cô thấy trôi nổi.

 

Nửa đêm tỉnh giấc, cô mơ thấy mình và Lâm Gai trở lại căn bếp, sau lưng vẫn vương vấn mùi hương ấm áp và dịu dàng ấy.

 

Khương Tư Ý choàng tỉnh.

 

Mình đã đồng ý với chị chuyện gì thế nhỉ?

 

Cô siết chặt chăn.

 

Cuối cùng là đi đâu?

Bình Luận (0)
Comment