"Muốn có một cô vợ ngoan, đỡ phiền phức thôi."
Có thật sự là đang nói về cô không? Khương Tư Ý lùi lại, quay về sảnh tiệc. Đầu óc cô rối bời, theo phản xạ, cô tìm một lý do để chối bỏ chuyện vừa nghe.
Có khi nào chị đang gọi cho bạn, nói chuyện của người khác mà mình lại hiểu lầm không?
Ví dụ như Nghiêm Du đó.
"Khương Tư Ý, em ở đây hả?"
Giọng nói lanh lảnh từ sau lưng vang lên, là Nghiêm Du. Ở hành lang, Lâm Gai còn nghe điện thoại.
Cái cớ cô vừa tìm cho Lâm Gai bị thực tế bác bỏ quá nhanh. Lâm Gai không nói chuyện với Nghiêm Du.
Hóa ra, đó không phải chuyện của người khác.
Khương Tư Ý tự giễu cợt, vậy thì mọi chuyện lại hợp lý một cách đau lòng.
Nếu Lâm Gai không xem trọng hôn nhân, như lời chị vừa nói, muốn một cô vợ "ngoan, đỡ phiền," thì mọi chuyện cô từng băn khoăn giờ đây đã có lời giải đáp.
So với hàng tá người theo đuổi khác, từ gia thế cho đến tính cách, cô thực sự là người "đỡ phiền phức" nhất...
Là vậy sao?
Có thật là vậy không?
Khi Khương Tư Ý bàng hoàng, cô loáng thoáng nghe Nghiêm Du hỏi hình xăm mình lành chưa. Cô không biết bản thân đã trả lời gì, như một con rối mất đi linh hồn.
Nghiêm Du lại hỏi tiếp: "Em chưa chúc mừng sinh nhật chị Hữu hả?"
Khương Tư Ý cố gắng tập trung lại, đáp: "Chưa. Em thấy không khí hơi lạ, trông không giống tiệc sinh nhật."
"Thế thì tốt, may mà em thông minh."
Nghiêm Du nhõm người, thân mật khoác tay Khương Tư Ý, nói bằng giọng chỉ hai người có thể nghe thấy:
Chị Hữu có vài điều kiêng kỵ về sinh nhật, bao năm nay không thay đổi. Bữa tiệc tối nay là do ba Hữu, chú Khổng Úc Sâm, tổ chức cho vui. Và tất nhiên, nó còn phục vụ một vài mục đích kinh doanh nữa, toàn chuyện đau đầu."
Khương Tư Ý hỏi: "Tại sao chị ấy kiêng kỵ sinh nhật?"
Nghiêm Du "ơ" một tiếng: "Em không nhớ sao?"
Khương Tư Ý nghi ngờ: "Em nhớ? Có liên quan gì đến em ạ?"
Nghiêm Du không ngờ Khương Tư Ý hoàn toàn không biết gì. Rõ ràng Lâm Gai chưa từng kể cho Khương Tư Ý nghe. Hối hận vì mình lỡ lời, Nghiêm Du ấp úng: "Mà cũng không phải liên quan đến em, không phải kiểu liên quan đó."
"Kiểu liên quan nào?"
Không ngờ Khương Tư Ý kiên trì quá chừng, Nghiêm Du chịu: "Chuyện này là bí mật của chị Hữu, kể ra với ai cũng khó. Thôi, cứ để chị Hữu tự kể cho em nghe thì hay hơn."
Khương Tư Ý tkhông tò mò chuyện riêng tư của người khác. Nhưng chuyện này dường như lại có liên hệ với cô.
Cô và Lâm Gai có gì sao?
Trong ký ức của cô, từ bé đến lớn, chỉ có lần bị Lâm Gai cõng về nhà là được tiếp xúc gần.
Trừ lần đó ra, những lần khác, hai người chỉ kịp trao đổi vài câu bâng quơ, giống cảnh ở trạm xăng đêm mưa.
Còn điều gì cô đã quên, hoặc thậm chí chưa từng biết gì?
Nghiêm Du không tiện nói tiếp, lúc này Hoàng Thanh Trừng gọi điện thoại cho Cố tổng xong và quay lại, thấy Nghiêm Du.
"Nghiêm Du, em cũng đến à."
Hoàng Thanh Trừng là cô giáo dạy vẽ đầu tiên của Nghiêm Du. Nhìn thấy gương mặt nghiêm nghị của cô, cơn ác mộng thời học vẽ ùa về, Nghiêm Du không tự chủ được, cô đứng thẳng người.
Hai cô trò đang trò chuyện thì một người khác từ phía sau đến, gọi tên Khương Tư Ý.
Khương Tư Ý quay đầu và ngay khoảnh khắc nhìn thấy người đó, cô khựng lại.
Trong hành lang.
Lâm Gai đi tới đi lui. Ở đầu dây bên kia, Sầm Lộc vẫn nói về đối tượng kết hôn mà gia đình sắp đặt. Lâm Gai không có nhiều bạn thân, ngoài Nghiêm Du thì thân với Sầm Lộc nhất.
Cách đây không lâu, Sầm Lộc gặp chút chuyện ở Myanmar, suýt mất mạng, nên sau khi về nước thì tinh thần luôn ở trạng thái sa sút. Lần này, Sầm Lộc tìm Lâm Gai để bàn bạc chuyện cưới xin. Ngại bỏ bạn nên Lâm Gai nghe điện thoại.
Lâm Gai biết người kia. Họ từng hợp tác lúc công ty người đó lên sàn ở nước ngoài. Người đó có năng lực, tuy nhiên quá ham lợi, lừa gạt nhiều người. Song, cái đầu của người đó rất đỉnh, không để lại bất cứ bằng chứng nào.
Tính tình không ổn định, người như thế thì làm sao là lựa chọn tốt cho hôn nhân được? Rõ ràng, người đó muốn một người vợ biết nghe lời, một quân cờ để tăng thêm giá trị thương mại, một công cụ để đối phó với gia đình.
Nghe Lâm Gai miêu tả, Sầm Lộc ở dây bên kia im lặng vài giây rồi nói: "Mày nói đúng, không cưới được. Nếu không có tình cảm thì cũng phải tìm một người bình thường, chứ không mai này rách việc."
Lâm Gai tán đồng vài câu rồi hỏi: "Còn mất ngủ à?"
"Ừ."
"Chuyện bên Myanmar là sao?"
"Dài dòng lắm. Không muốn nhắc đến, nào rảnh kể cho nghe."
"Ừm. Nào muốn thì kể. Cần bác sĩ không? Tao có, tao giới thiệu cho."
"Cảm ơn, rất cần, giới thiệu cho tao đi."
Hai người kiệm lời và không thích tán gẫu. Mỗi lần ba người họ tụ họp, cả hai chỉ ngồi nghe Nghiêm Du ba hoa chích choè.
Nói chuyện xong, Lâm Gai định cúp máy. Trước khi cúp, Sầm Lộc do dự, rồi hỏi: "Tiệc hôm nay vui không?"
"Tao nghĩ là có."
Lâm Gai bước đi, sau khi cúp điện thoại, cô quay lại sảnh tiệc. Thế nhưng, trong chớp mắt, cô không thấy Khương Tư Ý đâu. Lâm Gai hỏi Nghiêm Du: "Em ấy đâu rồi?"
Nghiêm Du đang bị Hoàng Thanh Trừng mắng không lo chuyện chính, đầu óc ong ong, Lâm Gai hỏi cô mới nhận ra Khương Tư Ý đi mất tiêu.
"Mới đây mà? Khát nước rồi đi tìm gì uống không chừng?"
Trong đám đông, có mái tóc của Khương Tư Ý ánh lên từ phía sau, Lâm Gai đi theo.
Khổng Úc Sâm và anh trai Khổng Úc Minh đang đi tìm Lâm Gai thì nhìn thấy cô. Khổng Úc Sâm chưa kịp mở lời, ông anh trai đã gọi lớn: "Khổng Gai!"
Người xung quanh hoang mang, nghe thấy hai xong thì nghi hoặc hỏi bạn đồng hành: "Khổng Gai?"
Người được hỏi ho một tiếng, giọng nhỏ đến không thể nhỏ hơn được nữa: "Tên cũ của Lâm Gai."
Lâm Gai không quay đầu, cô bước đi và biến mất khỏi tầm mắt của họ.
Khổng Úc Minh "hừ", không vui: "Không tự đến hỏi thăm thì thôi đi, kêu tên còn không biết nhìn lại. Càng lớn càng vô lễ."
Khổng Úc Sâm thể xoa dịu: "Có lẽ con bé không nhạy cảm với cái tên đó, không nghe."
"Không nhạy cảm? Tên gốc của nó, từng ở trong sổ hộ khẩu, sao không nhạy cảm được?"
Một tay Khổng Úc Minh đút túi quần, rồi quay ngoắt sang Khổng Úc Sâm, khiến rượu trong ly suýt chút nữa tràn ra ngoài.
"Chuyện năm đó là tai nạn thôi, có ai muốn con gái ruột của mình đi lạc? Xong rồi thì con bé cũng tìm về được rồi còn gì? Toàn do Lâm Tuyết Bạc kia cứ hay làm mình làm mẩy, khăng khăng cho rằng đó là lỗi của anh, rồi nằng nặc đòi con gái phải đổi sang họ mẹ. Dưới gầm trời này, làm gì có cái lý đấy!"
Khổng Úc Sâm lạnh mặt nói: "Lâm Tuyết Bạc không thích ai nhắc đến, đừng nói chuyện Tiểu Hữu bị lạc ra ngoài."
Khổng Úc Minh lạnh lùng "hừ" một tiếng, nhưng cũng không nói tiếp nữa.
Chuyện trôi qua rất nhiều năm, nhưng mỗi khi nhớ lại, Khổng Úc Minh tức cực kỳ.
Đặc biệt là khi tận mắt chứng kiến thành tựu của Lâm Gai ngày càng cao, vậy mà lại trở thành người nhà họ Lâm. Đến cả việc để cháu về nhà họ Khổng ăn một bữa cơm cũng phải nhìn sắc mặt Lâm Tuyết Bạc, thật hoang đường và nực cười.
Khổng Úc Minh chỉ tay vào ngực em trai: "Anh cứ chiều chuộng Lâm Tuyết Bạc như vậy, tổ làm nó được voi đòi tiên. Anh nhìn xem, tiệc tùng quan trọng thế này, bảo rằng không đến là không đến. Người không biết còn tưởng anh không có vợ đấy!"
Đối mặt với lời chỉ trích của anh trai, Khổng Úc Sâm không nói một lời.
Bao năm nay, anh trai cứ nhai đi nhai lại chuyện này, chẳng thèm để ý đó là nỗi đau lớn nhất của cả nhà. Anh trai còn cố tình gọi tên cũ của Lâm Gai, nên Lâm Tuyết Bạc không muốn đến cũng phải thôi.
Khổng Úc Minh còn định nói gì nữa, Khổng Úc Sâm chào một cặp vợ chồng ở phía trước, rồi nhanh chóng rời đi.
Ở một góc sảnh tiệc, Khương Tư Ý đang đối mặt với một người phụ nữ.
Người phụ nữ ngoài bốn mươi, mắt xếch, tóc nhuộm màu vàng kim chói loá, mặc váy dạ hội hở lưng táo bạo.
Người này là Tống Tuệ, cô của Tống Đề và là một nhà giám tuyển danh tiếng tại khu Tây Ngũ. Trước đây, sự nghiệp của Khương Tư Linh tại nước ngoài nhận được rất nhiều sự giúp đỡ từ Tống Huệ. Mối quan hệ này là lý do chính khiến Khương Tư Ý không thể dứt khoát hủy bỏ hôn ước.
"Khương Tư Ý, nghe nói con hủy hôn với Stella, có thật không?" Tống Tuệ hỏi thẳng.
Khương Tư Ý cũng trả lời thẳng: "Đúng ạ."
Tống Tuệ gật đầu: "Với tư cách là người đã nâng đỡ chị con, cô cần phải biết lý do. Theo những gì cô biết, Stella đối xử với con không tệ, đưa đón tận nơi và luôn tôn trọng ý kiến của con. Nó từng tuyên bố với gia đình, một khi con gật đầu, nó sẽ chuẩn bị hôn lễ ngay. Ba năm đính hôn không phải ngắn. Nếu không định kết hôn, sao không từ chối ngay từ đầu? Hay con có mục đích nào khác?"
Đối mặt với lời chất vấn của Tống Tuệ, Khương Tư Ý bỗng vỡ lẽ. Hóa ra, Tống Đề đã giăng bẫy từ lâu. Lúc nào cũng đóng vai cô vợ chưa cưới hoàn hảo trước mặt mọi người. Tất cả là để sau khi hủy hôn, không một ai có thể trách Tống Đề, mà mọi tội lỗi sẽ tự động đổ lên đầu Khương Tư Ý.
Nếu là ngày xưa, gặp phải kiểu lật trắng thay đen này, Khương Tư Ý chắc chắn sẽ giận. Nhưng sau bao nhiêu lần cãi vã, lại thêm sự tôi luyện từ các phiên đấu giá lớn, tâm lý của cô cứng hơn nhiều.
Khương Tư Ý bình tĩnh đáp trả: "Vì cô biết rõ trong cuộc hôn nhân này, ai mới là người yếu thế. Nếu con có quyền lực, thì bây giờ cô đâu thể đứng đây trách móc con khi còn chưa rõ ngọn ngành câu chuyện."
Bị nói trúng tim đen, Tống Tuệ hất cằm và không nói gì.
"Để cho bên yếu thế quyết định một chuyện quan trọng, hành động đó không phải là một cái bẫy, thì cũng là một cách chối bỏ trách nhiệm thôi ạ. Nếu thật sự có kẻ toan tính trong chuyện này, thì đó phải là Tống Đề. Cháu cô ở London đã có người khác và luôn dùng thái độ lạnh nhạt để ép con nói lời chia tay trước. Tất cả đã dẫn đến cảnh tượng bây giờ, người có lỗi thì không sao, còn người bị hại như con lại bị chất vấn tại sao không cố sống cố chết giữ lấy một người muốn rời đi."
Tống Tuệ nghi ngờ: "Stella có nhân tình ở London?"
"Tóc xoăn nâu vàng, trang điểm rất đậm và cao khoảng mét bảy."
Sắc mặt Tống Tuệ thay đổi. Rõ ràng, có người khớp với miêu tả của Khương Tư Ý trong đầu Tống Huệ.
Khương Tư Ý biết Tống Tuệ đã có câu trả lời, không muốn nhiều lời.
Ngay lúc Khương Tư Ý định dứt điểm câu chuyện để rời đi, Tống Tuệ cất giọng, lạnh lùng: "Cô không quan tâm hai đứa hủy hôn vì lý do gì. Hiện tại, con là người ngoài. Và sự nghiệp của chị gái con, cũng không còn liên quan đến cô."
Khương Tư Ý: "Đã có công ty quản lý công nhận tài năng của chị ấy."
Tống Tuệ cười khẩy: "Nếu không có cô qua vun trồng và quảng bá bao năm, chị con có được NEXT nhìn tới không? Nếu cô không sắp đặt, ra sức đề cử, đừng nói là mở triển lãm, đến tận bây giờ có khi nó còn chẳng nuôi nổi cái bụng mình. Màn trời chiếu đất mới là số phận của chị con. Con không phải người nhà họ Tống, cô thu hồi lại tâm huyết của mình là lẽ đương nhiên thôi."
Hai chữ "thu hồi" khiến tim Khương Tư Ý thắt lại. "Cô muốn làm gì?"
Tống Tuệ: "Không có gì, cô chào hỏi bên NEXT một tiếng thôi. Nếu NEXT vì một họa sĩ vô danh tiểu tốt mà muốn kết thù với cô, vậy thì bao nhiêu năm ở nước ngoài của cô xem như là công cốc."
Vô cùng thẳng thắn và có phần nghiến răng nghiến lợi, ai cũng hiểu.
Lần trước lúc nói chuyện với chị gái, cô còn dặn chị nhận được hợp đồng của NEXT thì gửi cho cô xem, để cô nhờ luật sư đọc qua.
Bao lâu nay, chị chưa liên lạc lại để nói về chuyện hợp đồng. Bản thân cô lại bị cuốn vào một đống công việc và những biến cố trong cuộc sống, nên chưa kịp hỏi thăm.
Có lẽ, Tống Tuệ đã ngăn cản sự hợp tác của chị và NEXT, chặt đứt con đường thăng tiến của chị.
Khương Tư Ý siết chặt nắm tay, đốt ngón tay trắng bệch. "Cô biết rõ ai mới là người sai."
Tống Tuệ nhún vai, vẻ mặt thản nhiên. "Thì sao nào? Stella là cháu cô. Mày và chị mày, thì là cái thá gì?"
Nghe tiếng bước chân của Tống Tuệ xa dần, Lâm Gai, người ở cách đó một bức tường, không đi ra. Cô lắng nghe động tĩnh của Khương Tư Ý.
Không có tiếng thở gấp. Không có tiếng bước chân hỗn loạn. Không một lời nói và không một tiếng khóc.
Sau khoảng một phút im lặng, Khương Tư Ý lấy điện thoại ra, gọi video cho Khương Tư Linh.
"Tư Ý..." Trong video, Khương Tư Linh cố gắng vui vẻ, nở một nụ cười để em gái không phải lo như thường lệ.
Khương Tư Ý hỏi thẳng: "NEXT chưa gửi hợp đồng cho chị đúng không?"
Khương Tư Linh sững người. "Em biết rồi à."
"Vâng, em mới gặp Tống Tuệ."
Khương Tư Linh thở dài, rồi nói thật với em gái.
Trước đó, Khương Tư Linh thấy có không ổn, không hiểu sao bên NEXT lại ngâm hợp đồng lâu đến vậy. Hoảng quá quá, không muốn chờ nữa nên gọi thẳng cho tay đại diện Jules. Gọi đến lần thứ hai mới có người nghe máy. Gã Jules luôn mồm "cưng ơi", nhưng khi hỏi đến hợp đồng, thì lại ra diễn nét hùi hụi, bảo rằng công ty có những cân nhắc khác và tạm thời không ký với họa sĩ mới.
Điềm báo thành sự thật. Khương Tư Linh biết Jules chỉ kiếm cớ. Trước khi cúp máy, Jules còn "an ủi", nói rằng với tài năng của Khương Tư Linh, không ký với NEXT thì cũng sẽ thành công. Khương Tư Linh nói vài câu khách sáo rồi kết thúc cuộc gọi.
Đang tính bước tiếp theo và cả việc phải mở lời với em gái thế nào, thì bé cưng đã gọi điện tới.
"Vậy là, Tống Tuệ tìm NEXT, phá hỏng mọi chuyện." Giống hệt như Khương Tư Linh đã đoán.
Khương Tư Ý hỏi: "Còn công ty quản lý nào khác tìm đến chị không?"
Khương Tư Linh lắc đầu.
"Chị còn bao nhiêu tiền? Khi nào đóng tiền nhà?"
Khương Tư Linh im lặng hồi lâu. Khương Tư Ý biết câu trả lời rồi.
"Hay là chị về nước trước đi, ở cùng với em. Đợi có cơ hội tốt hơn rồi chiến tiếp."
Khương Tư Linh cúi đầu, từ sâu trong cổ họng phát ra một tiếng thì thầm, cô không cam tâm.
"Cục cưng của chị, chị vẫn muốn thử thêm một lần nữa. Cho chị thêm chút thời gian..."
Khương Tư Ý chớp chớp đôi mắt long lanh, cố làm tan đi tầng nước mờ đang nhòe đi tầm nhìn.
"Em gợi ý vậy thôi, chị đừng tạo áp lực cho mình quá. Vậy nhé, chị cứ làm theo cách của chị, có khó khăn gì thì nói với em, nhớ rằng chị còn có em."
"Ừm..."
Ngắt video, Khương Tư Ý nắm chặt điện thoại, ánh mắt xuyên qua lớp cửa kính, nhìn về phía hoàng hôn đang lặng lẽ buông xuống, bao trùm cả thành phố.
Sản vật của văn minh hiện đại, bề mặt thì hào nhoáng, sạch sẽ, nhưng thực chất bên trong lại là một ổ dơ bẩn.
Trên mặt kính phản chiếu bóng hình của Lâm Gai. Không biết chị đã đến từ lúc nào, có nghe được cuộc nói chuyện của cô và chị gái không.
Nhưng nó không còn quan trọng nữa. Bị sự thất vọng đâm xuyên qua, Khương Tư Ý lười, cô không muốn suy nghĩ thêm.
"Chị Lâm Gai." Khương Tư Ý không quay đầu, cô nhìn chằm chằm vào hình ảnh hư ảo của Lâm Gai trong tấm kính, nói: "Chuyện kết hôn lần trước, còn tính không?"
Bất kể Lâm Gai muốn lấy cô để chèn ép ai, hay chỉ đơn giản là muốn có một người vợ biết nghe lời đỡ phiền phức, một vật trang trí vừa ý, cô có thể đáp ứng.
Cô cần Lâm Gai.
Đôi bên cùng có lợi, quá tốt.
Đôi mắt Lâm Gai động đậy, nhưng không có chút gì là bất ngờ, "Ừm."
Một âm tiết đơn giản, mọi chuyện được định đoạt.
Không ngờ nút thắt trong lòng được tháo gỡ trong một hoàn cảnh không bất ngờ, theo một cách hoàn toàn khác xa tưởng tượng. Khương Tư Ý thấy có cảm giác sảng khoái của người đã chẳng còn gì để mất.
Khương Tư Ý quay đầu lại, nụ cười trên môi đậm đến mức khiến Lâm Gai cảm thấy có chút xa lạ.
"Vậy, khi nào đăng ký kết hôn, chị báo trước cho em một tiếng là được."
Lâm Gai không hiểu tại sao Khương Tư Ý i xa cách như vậy và tại sao chuyện em mãi không trả lời nhưng giờ lại đồng ý. Chắc là có liên quan đến chuyện của chị gái của em.
Ý thức đạo đức quá mạnh mẽ, luôn tự ràng buộc mình, khiến Khương Tư Ý do dự không quyết, làm khổ bản thân.
Một Khương Tư Ý vứt bỏ đi những quan niệm thế tục, sẵn sàng lợi dụng chị, chắc sẽ không xuất hiện lần thứ hai.
Lâm Gai: "Hôm nay."
Khương Tư Ý tưởng mình nghe nhầm, cô "hả".
Lâm Gai liếc nhìn thời gian trên điện thoại, xác nhận cơ quan nhà nước chưa tan làm.
Cô lặp lại: "Hôm nay."
________
Lâm Gai: Vợ nói gì là mình phải đồng ý, phải đồng ý trong một giây
2.0. Kế hoạch cưa vợ (1/1), bước tiếp theo: Cưng vợ.