Theo sự dẫn dắt của Lâm Gai, sự chú ý của Khương Tư Ý dồn hết vào chiếc tai đang hé mở trước mặt.
Ánh đèn vàng rọi tới từ đầu bên kia, soi rõ lớp da trắng ngần, mỏng manh.
Phần sụn tai có độ trong mờ nhất định, tựa một viên kẹo dẻo ngọt ngào.
Trông thật mềm, đầu ngón tay Khương Tư Ý vô thức khẽ lay động.
Đôi mắt tuyệt đẹp của Lâm Gai đang chớp. Ở khoảng cách cực gần, cô nhìn Khương Tư Ý, nhìn một cách mời gọi.
Khương Tư Ý tự nhủ "liệu có thật được không", vậy mà bàn tay đã vô thức vươn lên, chạm vào tai Lâm Gai.
Ấm áp và trơn mịn, mềm hơn cả trong tưởng tượng.
Lâm Gai nằm xuống, nghiêng người về phía em, để em dễ dàng chạm tới. Cô không nói gì, hơn thế còn nhắm mắt lại.
Ngón tay thon dài của Khương Tư Ý hãy còn do dự, rất lịch sự, nhẹ nhàng xoa xoa vành tai ngoài của chị. Lướt qua phần sụn, thử dò qua lại.
Phần sụn mềm mại và đàn hồi, cảm giác thật thích. Cô rất muốn chạm vào d** tai, cảm giác thoải mái hơn, nhưng cô thấy ngại ngùng.
Nhận thấy Khương Tư Ý xoa mãi chỗ vành tai ngoài, nom hơi lưỡng lự. Lâm Gai nói, mắt vẫn nhắm:
"Em có thể thử những chỗ khác."
"Những chỗ, khác, ạ?"
"Vâng, ở đâu cũng được."
Ánh mắt Khương Tư Ý ngưng đọng một thoáng. Phòng ngủ quá yên tĩnh, làm tiếng tim đập thình thịch lấp đầy thính giác.
Được cho phép, ngón tay cô mạnh dạn di chuyển xuống, véo lấy d** tai của Lâm Gai.
Khoảnh khắc chạm vào, d** tai mềm mại và mát lạnh, như một viên ngọc trơn mịn. Khương Tư Ý cảm giác d** tai của Lâm Gai lạnh hơn người thường nhiều.
d** tai dần ấm lên sau nhưng cái xoa. Cùng với sự thay đổi của nhiệt độ, d** tai đương lạnh lùng giờ trở nên mềm mại và nóng ấm trong tay Khương Tư Ý.
Cảm giác quen thuộc mang đến một sự an toàn, vững chãi. Trong không gian yên tĩnh, Khương Tư Ý thấy mình muốn ngủ.
Trước khi chìm vào giấc ngủ, cô vẫn thầm cầu nguyện rằng tối nay mình sẽ ngủ thật ngoan.
Làm ơn đừng sờ đùi Lâm Gai, mới ngủ chung ngày đầu thôi đó.
Không thì cô biết bỏ mặt vào đâu khi sau này còn sống cùng một mái nhà, ngủ trên cùng một cái giường đây...
Hê...
Hơi thở đều đặn.
Khương Tư Ý ngủ rồi.
Lâm Gai mở mắt, xác nhận cô bé cạnh bên đã ngủ say, mới nhẹ nhàng rút tay Khương Tư Ý ra khỏi tai mình.
Lưu luyến nắm lấy, nhưng không chịu buông.
Tai Lâm Gai ngứa và nóng râm ran. Đây là lần đầu tiên trong hai mươi tám năm sống, cô biết tai là điểm nhạy cảm của mình.
Khi Khương Tư Ý chạm vào, cô thấy tê dại kiểu gì, cảm giác đó chạy dọc từ tai vào cơ thể.
Tuy hơi lạ, nhưng thích thú, bởi đó là do Khương Tư Ý mang lại.
Vì tai nóng hừng hực, đáng lẽ tối nay cô sẽ mất ngủ. Thế nhưng, sự hiện diện của Khương Tư Ý đã tạo ra một lớp lá chắn vô hình trong bóng tối, xua đi những cảm xúc tiêu cực và bất an.
Lâm Gai không biết mình đã chìm vào giấc ngủ từ bao giờ. Lần cuối có thể ngủ ngon trước nửa đêm là khi nào, Lâm Gai quên rồi.
Gió đêm thổi qua khu vườn.
Nửa đêm, Lâm Gai bỗng choàng tỉnh từ một giấc mơ. Cô giật mình, hít một hơi sâu.
Trong mơ, tai chị bị bịt kín, miệng bị khóa, không thể nghe, không thể nói. Cô mơ thấy người ấy quay lưng đi, từng bước, từng bước khuất xa. Cổ họng cô chỉ phát ra những tiếng rên khẽ, mơ hồ.
Khi tỉnh dậy, cảm giác cô đơn và bất lực vẫn còn ngập tràn trong lồng ngực.
Lúc phân biệt được đâu là mơ, đâu là thực, trong đầu cô lại tràn ngập niềm vui khi dọn đồ với Khương Tư Ý ban ngày và niềm hạnh phúc khi chuẩn bị bữa tối cho em.
Thế là, cô quay người, cô thấy Khương Tư Ý đang ngủ say trong màn đêm hư ảo.
Ánh đèn ngủ chiếu sáng đường cong mềm mại của vòng eo đang lên xuống theo nhịp thở. Tựa một dãy núi non đẹp đẽ. Đôi mi dài của em tựa một đôi cánh bướm khép lại, yên tĩnh đậu ở đó. Chiếc môi hồng xinh xinh hé mở, sau lớp ngọc trai nhỏ xinh là hàm răng trắng tinh.
Gương mặt thuần khiết trong giấc ngủ của người trong mơ đang ở ngay trước mắt.
Thật rõ ràng, thật sống động, ngay trước mắt.
Sự cô đơn trong lồng ngực tan biến từng chút một, trong hơi thở đều đặn của Khương Tư Ý đang ở rất gần.
Ngày thứ hai, Khương Tư Ý dậy là nhìn xuống dưới ngay.
Cô xác nhận đôi tay mình vẫn ngoan ngoãn đặt bên cạnh không chạm bậy bạ vào đôi chân tuyệt đẹp kia.
Mới thấy nhẹ nhàng, cô phát hiện tay thì ngoan, nhưng chân thì đã vô tư gác lên người Lâm Gai. Nguyên con người cô cô chiếm trọn chiếc giường rộng.
Lâm Gai bị cô chèn ép, nằm sát mép giường.
Khương Tư Ý: ...
Thảo nào ngủ thoải mái kinh khủng. Vô tư đến mức không còn biết trời đất là gì.
Thế nên, nhân lúc Lâm Gai chưa tỉnh, cô lặng lẽ rút chân ra, lẳng lặng rời khỏi hiện trường.
Căn biệt thự độc lập có ba tầng.
Phòng ngủ chính trên tầng hai, nhưng Lâm Gai lại phá lệ ở tầng một.
Hai tầng còn lại cô chưa xem qua, không biết bố trí thế nào.
Khương Tư Ý giữ ý thức của một người khách, chưa có sự cho phép của Lâm Gai, cô không đi lung tung.
Trong phòng rửa mặt, gương phản chiếu khuôn mặt đầy thắc mắc của cô.
Có hai bồn rửa mặt, mỗi bên có một cái bàn chải điện. Một cái màu hồng, một cái màu xanh.
Lâm Gai dùng hai cái hả?
Đang suy nghĩ, phía sau có tiếng bước chân.
Lâm Gai đến sau lưng. Cánh tay thon dài của chị vươn về phía trước lên vai cô.
Động tác khiến hai cơ thể gần như dán sát vào nhau.
Hơi ấm và đường cong nhẹ nhàng chạm vào lưng Khương Tư Ý. Chưa kịp căng thẳng, Lâm Gai đã lấy chiếc bàn chải màu xanh, đi đến bồn nước đối diện.
"Màu hồng của em."
Lâm Gai đưa bàn chải đến dưới chiếc máy đựng kem đánh răng cảm ứng.
Kem đánh răng hồng hồng trong trong rơi xuống đầu bàn chải.
Nhìn ổn đó.
Không ai bận tâm đến cây kem đánh răng đẹp đẽ ấy. Hai người đứng cạnh nhau, nhìn nhau một thoáng, rồi lại quay đi.
Khương Tư Ý nói "cảm ơn", cầm bàn chải.
Trong tiếng "vù vù", Tuyết Cầu đang ngủ say với bộ lông rối bù nghe thấy giọng Khương Tư Ý, nó ngáp một cái thật lớn rồi đi tới, nằm dưới chân cô, thoải mái phe phẩy đuôi.
Khương Tư Ý đánh răng cực kỳ tập trung, mắt không chớp.
Mãi đến khi Lâm Gai súc miệng xong, bắt đầu rửa mặt, Khương Tư Ý mới lén nhìn chị.
Thì ra, có thời gian chuẩn bị bồn tắm chuyên dụng cho chó, có thời gian chuẩn bị bàn chải điện đôi các kiểu, nhưng lại không có thời gian tìm váy ngủ kín đáo hơn.
Khương Tư Ý tự nhủ.
Lâm Gai nói phụ trách bữa sáng và bữa tối, chị đã giữ lời và vào bếp làm bữa sáng.
Ăn sáng xong, Khương Tư Ý nhìn đồng hồ, cô thấy hơi muộn.
Trong đầu cô nghĩ ngay - chết rồi, chưa dắt Tuyết Cầu đi dạo!
Lâm Gai đặt đĩa vào máy rửa chén, cô nói: "Tuyết Cầu đi vệ sinh ngoài sân rồi."
"Dạ? Vậy..."
Ấn nút khởi động, đóng cửa máy rửa chén lại, Lâm Gai chống một tay lên bàn bếp, mỉm cười đầy quyến rũ.
"Yên tâm, chị dọn sạch sẽ, cho vào túi rác rồi."
Khương Tư Ý, người sống một mình quá lâu, tự lo từng chuyện nhỏ nhặt nhất. Cô chưa từng có cảm giác được ai đó giải quyết mọi thứ trước khi mình kịp mở lời.
Đây là cảm giác có người che chở.
"Cảm ơn chị." Khương Tư Ý nói.
Lâm Gai lấy áo chống nắng, nói: "Em đừng cảm ơn chị."
Đừng cảm ơn.
Khương Tư Ý đi ra cửa, ba từ đó văng vẳng trong đầu.
Không nói "không có gì", mà nói "đừng cảm ơn".
Sao chị nói bừa mấy câu cũng khiến người ta suy ngẫm mãi?
Lâm Gai nói đưa cô đi làm. Khương Tư Ý nói "Thôi ạ".
"Đi bộ mười lăm phút là tới, em tự đi..."
"Chị tiện đường."
Khương Tư Ý: ...
Lâm Gai luôn luôn có, khiến cô đành phải ngoan ngoãn làm theo.
Hôm nay trời nóng, dự báo nhiệt độ lên đến 37 độ C.
Lâm Gai không đỗ xe dưới sảnh, mà chạy thẳng vào bãi đậu xe.
Bãi đậu xe bên Giai Sĩ Bỉ khá bận, đi lòng vòng một hồi mới tới tầng B1, bên trong lại bị tắc một đoạn.
Lâm Gai - người bận rộn, không bực bội tí nào. Mặc cho xe đi rất chậm, chị vẫn tập trung lái xe.
Và tính toán thời gian rất chuẩn, đưa Khương Tư Ý đến tận cửa thang máy.
Khương Tư Ý không phơi nắng một giây một phút nào.
Khi đỗ xe, Lâm Gai nói: "Còn mười lăm phút, đủ để em lên lầu."
Hôm nay Lâm Gai đeo kính râm, nhưng phong cách trang điểm khác hẳn. Môi màu đậm, trông tươi tắn và rực rỡ hơn rất nhiều.
Nét đẹp nổi bật làm người ta không thể rời mắt.
Khương Tư Ý nhìn nụ cười của chị, rồi nhận ra mình nhìn quá lâu. Cô quay vội đi, xuống xe.
"Tư Ý."
Khương Tư Ý quay đầu.
Chị gái trong xe thò đầu ra. Đôi môi đỏ mọng mở ra một cách hờ hững, trùng khớp với một hình ảnh trong ký ức của cô.
Mấy năm trước, cô thấy Lâm Gai suýt đâm phải đối thủ cạnh tranh trước quán cà phê, để ám ảnh tâm lý trong cô.
Nhưng lúc này, vẫn là cái cửa sổ xe được kéo xuống một khoảng, vẫn là một con người với bề ngoài lạnh lùng, nhưng chị nói: "Tối em nhớ về nhà ăn cơm."
"Dạ..."
Sống một mình đã quen, tự nhiên ở chung, cuộc sống có thêm một người, Khương Tư Ý từng nghĩ mình sẽ cần một thời gian để thích nghi.
Chẳng ngờ, không chút ngượng ngùng nào, cô được Lâm Gai đưa vào cuộc sống mới một cách trôi chảy.
Và căn nhà thật sự quá lớn, Lâm Gai lại quá yên tĩnh. Ngoài giờ ăn cơm ra, hai người ở chung nhà nhưng khó mà gặp nhau.
Đôi khi Tuyết Cầu phải chạy lòng vòng mấy vòng trong nhà mới tìm được Khương Tư Ý.
Có lẽ vì không gian rộng lớn, nên đã làm giảm bớt áp lực từ sự thay đổi đột ngột.
Khương Tư Ý đã lấy số trang sức Lâm Tuyết Bạc từ két sắt ngân hàng, giao lại cho Lâm Gai.
Lâm Gai chậm rãi đặt từng món một vào tủ trưng bày trước mặt cô. Thỉnh thoảng, chị sẽ đưa ra một vài gợi ý trang phục hàng ngày và bảo cô đeo.
Nếu Khương Tư Ý mà ngại, Lâm Gai sẽ nói: "Của hồi môn của chị Lâm đấy, ngoài em ra thì không cho ai đeo đâu."
Lâm Gai không giỏi ăn nói, nhưng chị mà mở miệng là cô phải khép miệng.
Ngoài những món "của hồi môn", trên tủ trưng bày ở giữa phòng thay đồ còn đặt một cặp nhẫn kim cương đỏ.
Không thể đeo chiếc nhẫn 5 cara đi làm, như thế thì trông bị khoa trương và khá bất tiện.
Lâm Gai và cô có chung một suy nghĩ. Thế nên cặp nhẫn đồng loạt xuất hiện trong tủ trưng bày.
Khi thay chiếc nhẫn kim cương đỏ, ngón áp út của cô tạm thời trống.
Khương Tư Ý nhìn ngón tay mình. Đeo cái nhẫn một tháng nên đã để lại một dấu ấn.
Cô từ chỗ không quen đeo nhẫn, trở thành không quen không có nhẫn.
Lâm Gai thay chiếc nhẫn kim cương đỏ, tự nhiên đeo lại chiếc nhẫn trơn.
Đôi bông tai Khương Tư Ý tặng cũng được Lâm Gai đeo thường xuyên.
Túi "vạn sự như ý" thì được treo trên túi xách tay Lâm Gai mỗi ngày.
Lâm Gai muốn hơi thở của Khương Tư Ý bao bọc bản thân mình.
Khương Tư Ý cũng đeo chiếc nhẫn trơn, đi lại giữa nhà và công ty.
Hầu như Lâm Gai sẽ đưa cô đi làm. Đôi khi bận, Khương Tư Ý sẽ đi xe đạp công cộng.
Mùa hè tuy nóng, nhưng con đường đến công ty có cây che mát nên khá dễ chịu.
Đây là một quãng thời gian vừa mông lung, vừa vui vẻ và dễ chịu.
Sống một mình và đi làm đã tạo cho cô thói quen lo xa. Cô hiếm không lên kế hoạch cho tương lai như thế này, mà chỉ đắm chìm trong khoảnh khắc hiện tại.
Vào một ngày cuối tháng Tám.
Khương Tư Ý phải chủ trì tọa đàm chuyện về đồ cổ, địa điểm ở tầng hai của một tòa nhà nào đó ở thành phố J.
Toạ đàm là hoạt động thường ngày, gần đến phiên đấu giá mùa thu nên có thêm biển quảng cáo.
Giám đốc Ngô nhìn tấm biển, hỏi Khương Tư Ý: "Hơi thực dụng quá không? Lấy buổi toạ của em để thu hút khách."
Khương Tư Ý, người vốn rất điềm đạm, cũng nói: "Đây là công việc."
Nghe cô nói vậy, giám đốc Ngô yên tâm, không đi đâu cả, mà ở lại làm chỗ dựa cho Khương Tư Ý.
Nếu có khách hỏi về phiên đấu giá thì có thể cùng giải đáp.
Hôm nay Đoạn Ngưng chủ trì một buổi đấu giá thường nhật nên không thể tới. Thay vào đó, có một số đồng nghĩa bên bộ phận Kim thạch Ngọc khí đến.
Buổi tọa đàm sắp bắt đầu, giám đốc Ngô và cô đồng nghiệp tóc ngắn ra lối thoát hiểm để hóng gió.
Cô đồng nghiệp tóc ngắn châm một điếu thuốc. Nhìn bầu trời xanh với mây trắng ngoài cửa sổ, cảm thán: "Giời ơi... Tiểu Khương kết hôn rồi, tiếc quá."
Giám đốc Ngô không hút thuốc, cô lướt điện thoại xem tình hình tập đoàn, hỏi đồng nghiệp: "Tiếc gì? Bà thầm thương Tiểu Khương à?"
"Giời ơi? Con bé lấy chồng rồi, Triệu Vịnh đâu có gửi đồ ăn cho bộ phận bên mình nữa. Cơm căn tin dở quá, ăn trưa phải đi ra ngoài, trời nóng muốn chết."
"Không biết gọi đồ ăn ngoài à?"
"Xem video chưa, có mấy quán..."
"Dừng lại nhanh lên!" Giám đốc Ngô muốn bịt miệng đồng nghiệp , "Đừng nói gì nữa, cảm ơn. Tôi còn phải ăn cơm đây này."
"Rồi rồi, không nói nữa. Tôi cũng đói muốn chết. Cơ mà, Tiểu Khương kết hôn với ai vậy, bà biết không bà?"
Đang nói chuyện, bỗng có bóng người từ lầu trên đi xuống.
Giám đốc Ngô nói "biết cũng không nói cho bà", rồi liếc nhìn qua.
Chỉ một cái liếc mắt, giám đốc Ngô chạm ngay vào ánh mắt của Lâm Gai.
"Giám đốc Ngô." Lâm Gai lịch sự chào.
Giám đốc Ngô đứng tựa vào tường, bỗng đứng thẳng dậy. "Chủ tịch, khéo thế?"
"Lầu trên có buổi tọa đàm."
Lâm Gai nói, tự nhiên đẩy cửa thoát hiểm tầng hai ra, đi vào trong.
Buổi tọa đàm của Khương Tư Ý sắp bắt đầu. Lâm Gai tìm một góc khuất để ngồi.
Hôm nay Khương Tư Ý mặc đồng phục mùa hè, áo sơ mi trắng với quần dài tối màu.
Mọi người mặc trông giống như quay lại những năm 80. Còn, Khương Tư Ý mặc lại rất thanh tú và nhã nhặn.
Hôm nay Lâm Gai tham gia một buổi tọa đàm ở lầu trên, cô không nói trước với Khương Tư Ý vì sợ em không thoải mái.
Cô lẳng lặng đến, tìm một vị trí ở phía sau, kín đáo, rồi yên lặng quay video và chụp ảnh cho Khương Tư Ý.
Hiện tại, Khương Tư Ý đã quen với việc thuyết trình.
Cô không căng thẳng đến mức siết chặt tay đau nhói như lần đầu tiên nữa.
Thỉnh thoảng, cô có thể tương tác với các nhà sưu tầm ở hàng ghế đầu.
Nhưng vì quá tập trung, cô không biết ra Lâm Gai đang ở trong góc.
Buổi tọa đàm kết thúc, Khương Tư Ý đang cúi đầu sắp xếp tài liệu thì một bó hoa rực rỡ, chói mắt, hiệu Freud, được đặt trước mặt.
Khương Tư Ý ngẩng đầu, nhìn cô gái xinh đẹp.
"Chào chị, chị còn nhớ em không ạ?"
Cô gái mím môi, đút hai tay vào túi áo, chờ phản ứng của Khương Tư Ý.
Sao mà quên được. Không chỉ có có mái tóc màu xanh dương độc đáo, mà còn từng thử thách khả năng ứng biến của Khương Tư Ý tại buổi đấu giá.
Đó là Thẩm Miểu, cô con nhà giàu từng mua hòn đá thọ sơn của bà Vương, làm quà sinh nhật cho ông ngoại.
Hoa hồng, mím môi, ngượng ngùng không tự nhiên.
Những yếu tố đó làm Khương Tư Ý kiên nhẫn đứng đợi.
"Sao thế em?" Khương Tư Ý mỉm cười, đáp.
Dù bị từ chối khéo, Thẩm Miểu vẫn bị nụ cười quá đỗi xinh đẹp và dịu dàng của Khương Tư Ý mê hoặc. Tim đập mạnh, cô hít một hơi sâu, rồi nói:
"Chị Khương, lần trước em rất cảm ơn chị. Chị có thể ăn tối với em được không? Em mời, ăn gì cũng được."
Gương mặt ửng hồng và ánh mắt ngưỡng mộ của Thẩm Miểu, khiến Khương Tư Ý càng chắc chắn cô gái muốn gì.
Một tín hiệu theo đuổi rất rõ ràng.
Nụ cười Khương Tư Ý hơi cứng lại.
Không trách Thẩm Miểu không biết Khương Tư Ý đã kết hôn.
Vì họ không cùng một hội và người ta đã đi nước ngoài một thời gian.
Lần trước, hòn đá thọ sơn hai mươi bốn triệu, không làm ông ngoại mừng, còn suýt khiến ông nhập viện vì đau tim.
Sợ ông ngoại gặp lại thì không sống nổi đến sinh nhật năm sau. Ba Thẩm vội đẩy con ra nước ngoài để tránh thị phi.
Mới hai ngày trước, khi sức khỏe ông ngoại khá hơn, Thẩm Miểu mới về.
Thế nên, cô con gái nhà giàu mới nổi bị đuổi ra nước ngoài, Thẩm Miểu về là nghĩ sao để theo đuổi được chị gái mình thích, hoàn toàn không nghĩ rằng đối phương đã kết hôn.
Khương Tư Ý lấy tay phải có đeo nhẫn, cầm lấy bó hoa, rồi trả lại Thẩm Miểu.
"Cảm ơn, nhưng chị không nhận được đâu."
Thẩm Miểu chăm chú nhìn gương mặt Khương Tư Ý, nên không nhận ra chiếc nhẫn cưới trên ngón áp út của cô.
"Vì sao ạ?" Thẩm Diệu thất vọng hỏi.
Khương Tư Ý: "Chị kết hôn rồi."
Thẩm Diệu sững sờ.
"Dễ gì? Tháng trước em hỏi đồng nghiệp của chị, họ nói chị vẫn còn độc thân mà. Sao có thể kết hôn nhanh đến vậy?"
Khương Tư Ý không biết phải nói gì.
Đang nghĩ cách từ chối khéo nhưng dứt khoát, bỗng cô thấy Lâm Gai giữa đám đông.
Không biết chị nghe được bao nhiêu, chị đứng đó, lặng lẽ nhìn cô.
Không nói một lời, nhưng Khương Tư Ý dường như nghe thấy vạn lời.
Thẩm Miểu còn định lên tiếng, nhưng Khương Tư Ý đã cắt ngang một cách thiếu lịch sự.
"Xin phép."
Ánh mắt của Thẩm Miểu, cùng những đồng nghiệp và nhà sưu tầm khác dõi theo Lâm Gai ra khỏi đám đông.
Khương Tư Ý bước tới chỗ một người cao hơn cô, vòng tay ôm người kia và không để ý mấy người xung quanh.
Hai người đứng sát vào nhau, ánh mắt chạm nhau tạo nên một cảnh tượng thân mật.
Khương Tư Ý nhìn thẳng vào mắt Lâm Gai, cô nói: "Bà xã."