Vượt Rào - Ninh Viễn

Chương 54

"Vợ vợ nhà người ta yêu thương nhau toàn nắm tay nhau mà?"

 

Dứt lời, lý trí cũng quay về. Khương Tư Ý nhận ra mình nũng nịu với Lâm Gai ngay giữa chốn đông người. Cảm giác ngượng ngùng ập đến, nhưng đã muộn.

 

Bàn tay cô bị Lâm Gai siết chặt, không một kẽ hở. Cái siết tay hệt như nụ hôn của chị, mãnh liệt và chiếm hữu. Nó tựa một cơn oi bức âm ỉ từ lâu, nay bỗng tìm được lối thoát để bùng cháy.

 

Họ sánh vai nhau. Gió đêm mát lành lướt qua mấy đóa cẩm tú cầu ven đường. Khương Tư Ý kinh ngạc với bản thân mình. Mượn chút men say, lại dám cả gan "sai khiến" Lâm Gai.

 

Bảo muốn nắm tay và Lâm Gai thật sự nắm tay cô không rời, ngay cả khi vào trong xe.

 

Không phải diễn trước mặt ai, song chị vẫn đáp ứng yêu cầu của cô. Khoảnh khắc này như chút ít vui vẻ được đánh cắp từ thời gian, ảo giác rằng họ thật sự thuộc về nhau. Cảm giác choáng váng do men rượu càng làm sự hư ảo của đêm nay thêm đậm nét.

 

Không khí trong xe khô ráo và mát mẻ, thấm đượm mùi hương quen thuộc của Lâm Gai. Ngón tay cái của chị khẽ lướt trên mu bàn tay cô, cái chạm nhẹ khơi lên cảm giác ngứa ngáy tinh vi. Đó là cách người ta v**t v* một thứ đồ trân quý. Cảm giác thoải mái ấy khiến ánh mắt Khương Tư Ý dần mơ màng.

 

Trong không gian tĩnh lặng, men rượu bắt đầu phát huy tác dụng. Tuy rất muốn tận hưởng thêm, não bộ của Khương Tư Ý lại không thể chống cự. Cô thiếp đi.

 

Chiếc xe có ba hàng ghế. Khương Tư Ý đang say ngủ dần nghiêng về phía Lâm Gai. Thấy em dựa vào, Lâm Gai ngồi thẳng người, biến vai mình thành một điểm tựa vừa vặn, để cổ em không mỏi.

 

Cảm nhận được sự yên tĩnh, Phàn Thanh liếc nhìn qua kính chiếu hậu.

 

"Ngủ rồi." Lâm Gai khẽ nói, âm lượng đủ cho hai người nghe.

 

Phàn Thanh giảm tốc độ, vững vàng lái xe về khách sạn.

 

Mười một giờ đêm, xe đỗ trong bãi đậu xe. Khương Tư Ý vẫn ngủ say.

 

Lâm Gai không gọi em dậy. Cô nhẹ nhàng đỡ đầu em tựa vào gối, rồi xuống xe, vững vàng bế em ra ngoài. "Phiền em bấm thang máy."

 

Phàn Thanh khóa xe, nhanh chóng bước vào, bấm nút và quẹt thẻ. Là một trợ lý xuất sắc, Phàn Thanh biết đây không phải lúc để hỏi, nhưng trách nhiệm thôi thúc, cô quyết định cất tiếng, dù biết trước câu trả lời.

 

"Em giúp không ạ?"

 

Trong hai năm làm trợ lý, Phàn Thanh quá quen với tần suất Lâm Gai ở phòng tập. Sếp từng nói, nếu tâm lý chưa thể hồi phục được, thì ít nhất cơ thể phải khỏe mạnh. Ngoài các buổi tập tạ, chị còn đắm mình trong cầu lông, tennis. Phàn Thanh từng không sếp tập nhiều thế làm gì, bây giờ thì cô đã rõ.

 

Thể chất của sếp cực kỳ tốt, nhưng bế một người đang ngủ lâu thì vẫn mệt.

 

Lâm Gai: "Thôi, chị làm được." Không chút do dự.

 

Phàn Thanh cười: "Vâng ạ."

 

Cửa thang máy khép lại. Lâm Gai nhắm mắt, nín thở, cố gắng chống chọi với cảm giác ngột ngạt quen thuộc.

 

Phải vượt qua.

 

Sau khi kết hôn, hơn bất cứ lúc nào hết, cô luôn luôn muốn chữa lành những vết sẹo trong cuộc đời mình. Có như vậy, mới có thể cho Khương Tư Ý nửa đời sau trọn vẹn.

 

Thời gian rất ngắn. Lâm Gai nín thở, vững vàng ôm người trong lòng. Cửa thang máy mở ra, hơi thở được giải phóng, không gian lại thoáng đãng.

 

Cô khẽ thở phào.

 

Không sao.

 

Có Khương Tư Ý trong vòng tay, sự chú ý đến không gian hẹp dường như cũng bị chuyển dời.

 

Họ bước ra, đối diện là hai người đang đi vào, mang theo mùi rượu nồng nặc. Lâm Gai bế Khương Tư Ý lướt qua họ. Cửa thang máy chưa đóng hẳn mà hai người kia đã vội vã hôn nhau. Cánh cửa đóng lại, nhưng không sao ngăn được những âm thanh ồn ào bên trong.

 

Hàng mi người trong lòng cô rung rung, rồi nhanh chóng trở lại yên tĩnh, như thể không có gì xảy ra.

 

Ánh mắt Lâm Gai dừng lại trên gương mặt Khương Tư Ý, tĩnh lặng nhưng đầy săm soi. Tỉnh rồi? Hay đang giả vờ?

 

Sự thật là, Khương Tư Ý đã tỉnh từ ba phút trước, ngay khoảnh khắc được Lâm Gai bế lên từ trên xe.

 

Cô định mở mắt, song nhận ra Lâm Gai không muốn gọi mình dậy, mà bế về tận phòng.

 

Chị khoẻ... kinh khủng khiếp.

 

Chị có thể bế ngang một người trưởng thành nhẹ như bâng, đi lại vững vàng như không. Cô từng được trải nghiệm sức mạnh đó, khi chị bế cô qua vũng nước và cả... những lúc hôn nhau.

 

Hai chân lơ lửng, cảm giác như chó con được bế. Tuy nhiên khoảng cách lại gần gũi đến nghẹt thở. Cô lọt thỏm trong vòng tay chị, được mùi hương quen thuộc, lạnh lẽo và quyến rũ của chị bao bọc, gần đến mức gần như hòa làm một.

 

Nếu bây giờ mở mắt, là Lâm Gai có lý do nghỉ bế...

 

Tuy biết mình "ăn vạ", Khương Tư Ý vẫn quyết định nhắm mắt. Cô tham tham hơi ấm và cảm giác được bao bọc trong vòng tay Lâm Gai, muốn nán thêm đôi lúc.

 

Một cảm giác quen thuộc chợt đến. Dường như, trong miền ký ức xa xôi nào đó, từng có một khung cảnh tương tự.

 

Rất, rất nhiều năm về trước, hai người từng tiếp xúc như vậy sao?

 

Dòng suy nghĩ chậm chạp vận hành, tạm thời không nắm bắt được.

 

Đến khi những âm thanh ồn ào trong thang máy lọt vào tai, tâm trí cô chao đảo, suýt là lộ hết.

 

Chẳng biết có vì khí chất của Lâm Gai quá áp đảo hay không, dù nhắm chặt mắt, cô vẫn có thể cảm nhận được có người nhìn mình.

 

Lâm Gai đang quan sát cô.

 

Chết, dính rồi?

 

Tâm trí rối bời, hàng mi cô suýt chút nữa lại run lên.

 

Khương Tư Ý, người cho rằng nhắm mắt là có thể diễn một cách hoàn hảo, đã bỏ qua một chi tiết chí mạng. Tư thế này khiến hai cơ thể áp sát vào nhau, khoảng cách gần đến vô cùng. Sự thay đổi của nhịp tim cũng dễ dàng cảm nhận hơn.

 

Đâu cần đến mí mắt rung động, riêng nhịp tim đang đập loạn xạ như trống trận trong lồng ngực đã tr*n tr** bán đứng mọi tâm tư của cô.

 

Lâm Gai ngưng nhìn gương mặt "say ngủ" quá đỗi bình tĩnh của Khương Tư Ý.

 

Cô còn lo, không biết tim em có đập hơi nhanh quá không? Chứ theo đà này, dù Lâm Gai có muốn cho em cơ hội diễn thì em cũng ngượng chết đi được.

 

Cùng lúc đó, trong mắt cô có ý cười.

 

Giở trò mà tim đập ba đa ba đa bùm.

 

Cưng kinh khủng khiếp.

 

...

 

Quẹt thẻ phòng cho sếp, nhìn hai người vào trong rồi khép cửa lại, Phàn Thanh hoàn thành nhiệm vụ.

 

Cô theo sát Lâm Gai trong các cuộc đàm phán mấy hôm nay, thần kinh lúc nào cũng căng thẳng, cô đã thấm mệt.

 

Công việc tạm thời kết thúc.

 

Phàn Thanh về phòng, tắm rửa, gọi ly rượu và đồ ăn tối.

 

Hai năm theo Lâm Gai đi khắp nơi, trong mắt Phàn Thanh, các thành phố ở những quốc gia khác nhau tuy mang những cái tên khác nhau, nhưng thực chất là một khuôn mẫu.

 

Những con đường, mấy tòa nhà cao tầng, từng dòng xe cộ hối hả... mọi thứ luôn luôn xa lạ với cô. Một sự xa lạ đồng nhất, hoàn toàn khác biệt với quê hương nghèo nàn, lầy lội của cô.

 

Nó là xứ người, là những trạm dừng chân tạm bợ.

 

Cô ngả người lên sô pha, bật TV cho có tiếng động chứ không xem, nhàm chán lướt điện thoại. Giữa một rừng tin nhắn công việc, cô thấy Kiều Cẩn trả lời từ sáu tiếng trước.

 

Kiều: [Cô bạn gái nhỏ tuổi nhất chị từng hẹn hò à? Để chị nghĩ nào.]

 

Kiều: [Chắc nhỏ hơn chị hai chục tuổi.]

 

Phàn Thanh tính, cô hai mươi bảy, thế người nhỏ nhất cũng lớn hơn cô ba tuổi.

 

Cô muốn trả lời, nhưng không biết nên viết gì. Giờ đang rạng sáng bên kia, gửi một chữ "Vâng" vô vị quá có thể sẽ làm phiền giấc ngủ của người ta. Thôi bỏ đi, chắc gì Kiều Cẩn có thời gian hồi âm.

 

Cô đặt điện thoại sang một bên, chuẩn bị đi ngủ. TV còn bận, âm lượng vặn ở mức nhỏ nhất, đủ để nghe thấy tiếng người thì thầm. Giống như hồi nhỏ, trong căn nhà rách nát, gió lùa, chẳng cách âm gì, cô luôn luôn nghe thấy tiếng người qua lại và tiếng bước chân của mẹ trong giấc ngủ.

 

Những âm thanh vụn vỡ kết thành một tấm lưới mỏng manh, dệt nên mảnh đất quê hương đã xa, canh giữ cho giấc ngủ của cô.

 

Giữa lúc cô chìm vào giấc ngủ, ở đầu kia của thế giới, trong một căn hộ tại thành phố J, Kiều Cẩn mở mắt.

 

Trong phòng tràn ngập ánh sáng lạnh lẽo của sớm mai. Kiều Cẩn cầm lấy điện thoại bên gối, liếc nhìn, rồi lại đặt xuống, khép mắt lại.

 

Không có tin nhắn mình mong chờ.

 

Cửa phòng đóng lại, Lâm Gai bế Khương Tư Ý đến bên giường, khom người, cẩn thận đặt em xuống.

 

Khi rút tay về, lòng bàn tay không tránh khỏi việc lướt qua tấm lưng của Khương Tư Ý. Cách một lớp váy mỏng mùa hè, cô có thể cảm nhận rõ từng đốt xương sống. Những ngày chung sống, cô luôn tìm cách nấu cho em những món ngon, tỉ mỉ cân bằng dinh dưỡng, nhưng em vẫn gầy, bế lên nhẹ bẫng.

 

Lâm Gai thầm nghĩ chắc còn cố gắng nhiều, thì người dưới thân run lên vì cái lướt tay dưới lương, nó như có luồng điện chạy qua. Người đó khó chịu xoay người, lòng dạ rối bời, quay lưng về phía Lâm Gai.

 

Người tu hành một khi phá giới sẽ nếm trải mỹ vị của trần ai. Cơ thể vô cùng nhạy cảm, trí tưởng tượng cũng phong phú hơn. Một cái chạm nhẹ đã khiến cô không chịu nổi, nóng rân rân.

 

Khương Tư Ý vội mở mắt, nắm chặt tay, rụt vai lại, cô hy vọng Lâm Gai đi tắm và nghỉ ngơi, đừng phát hiện ra tình trạng của mình.

 

Song sau lưng lại hoàn toàn tĩnh lặng. Không có tiếng bước chân. Chỉ có âm thanh của một đầu gối đang ép lên mặt đệm.

 

Lâm Gai khom người và áp sát. Bàn tay phải chống xuống đệm, ngay cạnh gáy Khương Tư Ý, ngay phía trên hình xăm đôi cánh. Khương Tư Ý hoàn toàn bị bao phủ bởi bóng hình Lâm Gai. Cô vội nhắm chặt mắt.

 

Nhưng rồi, có tiếng cười khẽ vang lên ngay sát bên tai.

 

Lâm Gai cúi xuống, gỡ bàn tay đang nắm chặt của Khương Tư Ý ra, từng ngón tay được thả lỏng.

 

Khương Tư Ý đang phân vân không biết có bị phát hiện hay không, thì nghe chị nói: "Không đi tắm sao? Tắm xong rồi mình về giả vờ ngủ tiếp."

 

Khương Tư Ý: .

 

Cô luống cuống bò về phía trước, đến mép giường là nhảy xuống, chạy thẳng vào phòng tắm.

 

Lúc cô đẩy cửa bước ra, Lâm Gai, người cũng tắm xong ở phòng tắm bên cạnh, đang dựa vào cửa, lật một cuốn sách.

 

Khương Tư Ý: "Ơ?"

 

Thấy mặt Khương Tư Ý chỉ hơi ửng hồng, trạng thái khá ổn, Lâm Gai mới gấp sách lại. "Đợi em để ngủ chung với chị."

 

Chị nghỉ cô uống rượu say rồi ngất trong đấy à? Trong bụng thầm lẩm bẩm "em đâu có yếu ớt đến thế", nhưng khóe môi chẳng giữ được nụ cười.

 

Ngất thì không đến nỗi, nhưng tối nay bị Khâu Diệp Nhiên kéo đi chào hỏi cấp trên, thế là cô uống cả đống rượu, có thể là lần uống nhiều nhất trong mấy năm gần đây.

 

Nằm lên giường, cô buồn ngủ.

 

Giữa lúc mơ màng sắp chìm vào giấc ngủ thật, Khương Tư Ý mới nhớ ra. Vì sao lúc được Lâm Gai bế, lại có cảm giác quen thuộc.

 

Rất lâu về trước, Lâm Gai đã từng cõng cô.

 

Thời niên thiếu ít giao điểm, ít đến nỗi sau này Khương Tư Ý còn nói đùa với Đoạn Ngưng rằng, hai người nói chuyện với nhau không quá mười câu. Lần đó Lâm Gai cõng cô về nhà và lần tiếp xúc gần gũi nhất trong ký ức.

 

Ký ức về chuyện cũ có lẽ đã khơi mào cho giấc mơ, đưa cô quay về lần gặp gỡ ngắn ngủi năm xưa. Không phải năm lớp tám thì là năm lớp chín, cô nhớ lần đó bị trật chân trong giờ thể dục, mình mặc đồng phục cấp hai.

 

Tống Đề và bạn bè đi chơi nhà ma, Khương Tư Ý không đi được, kỳ thi lại sắp đến nên cô muốn tập trung, thế nên cà nhắc về nhà.

 

Xuống xe buýt, trên con đường bắt buộc phải đi qua để về nhà, có một dãy bậc thang dài và hẹp để xuống dốc. Hồi trước, nhún nhảy là xuống đến nơi. Hôm nay, cô không dám bước.

 

Khương Tư Ý vịn vào tường, chậm chạp nhích từng bước một. Mỗi lần bàn chân bị trật tiếp đất là cô thấy óc mình buốt lên. Cô chưa bao giờ cảm thấy dãy bậc thang này dài đến thế.

 

Khương Tư Ý mím chặt môi, đi rất chậm.

 

Cô sợ, chăm chăm vào việc cố để mình không lăn xuống cầu thang. Thế nên, cô không biết có người đã đi theo mình suốt cả quãng đường.

 

Lâm Gai biết cô bé bị trật chân, đã thế còn bị năng. Dù được xử lý ở phòng y tế, nhưng cô không an tâm, rồi lẳng lặng theo sau.

 

Chiều hè oi ả, mấy cành lá sum suê của cây đa già vươn ra từ trong vườn. Bóng cây loang lổ, tiếng ve râm ran. Cô bé xinh xinh mang cặp sau lưng, người rịn mồ hôi lạnh vì đau chân.

 

Bỗng cảm nhận được có người phía sau, Khương Tư Ý quay đầu lại.

 

Giữa khoảnh khắc đối mặt, cô nhìn thấy gương mặt vô cảm của Lâm Gai, rồi nó khơi dậy vô số lời đồn về chị. Và Khương Tư Ý thật sự tin những tin đồn không đâu ấy.

 

Sau này nghe chị gái kể, Lâm Gai học nhảy một lớp lên lớp mười một, học chung lớp với chị gái, cô mới cảm thấy tuy chị trầm lặng và cô độc, nhưng chị không giống người xấu.

 

Khương Tư Linh còn nói: "Lần trước chị lỡ làm rơi bút xuống chân cậu ấy, cậu ấy nhặt lên giúp chị đó. Hơn nữa, cậu ấy mới vào trường đã chiếm ngay vị trí số một toàn khối, đúng chuẩn học sinh giỏi kinh khủng khiếp."

 

Khương Tư Ý thích người học giỏi. Cộng thêm việc Lâm Gai u ám, nhưng chị đúng chuẩn xinh đẹp. Chị gái học giỏi, chị gái siêu cấp sinh đẹp. Hai thuộc tính này kết hợp lại, không thể nào là người xấu xa.

 

Khương Tư Ý ngượng ngùng, nép người sang một bên.

 

"Ơ... em có chắn đường chị không? Chị muốn đi xuống ạ?"

 

Dãy bậc thang hẹp, hai người đi song song không được. Khương Tư Ý cố gắng nép sát vào một bên, sợ phiền người khác.

 

Lâm Gai buộc tóc đuôi ngựa đơn giản, mặc đồng phục cấp ba, dáng người cao ráo. Gương mặt không một gợn sóng, cô nhìn chân cô bé nhỏ xinh, rồi để che giấu việc mình đã lo lắng đi theo, cô hỏi: "Em bị sao đấy?"

 

Như bị giáo viên gọi lên bảng, Khương Tư Ý không dám giấu, trả lời: "Em lỡ bị trật chân trong giờ thể dục ạ."

 

Làm thế nào để cõng em? Làm thế nào để em đồng ý cho mình cỗng.

 

Suy nghĩ một lát, Lâm Gai hỏi: "Em trật chân mà còn xuống bậc thang nữa. Em không sợ lăn nhào xuống sao?"

 

Khương Tư Ý: ...

 

Tim cô thắt lại, suýt khóc.

 

Chắc cô vướng víu. Nếu cô mà không tránh thì chị có đẩy cô xuống dưới không?

 

Khương Tư Ý đang muốn dán người mình vào tường, thì nghe Lâm Gai nói: "Chị cõng em."

 

"Dạ?" Khương Tư Ý tưởng mình nghe nhầm, lắp bắp mãi mới nói được: "Ơ, không hay lắm đâu ạ?"

 

Chị họ của vợ sắp cưới, sau này sẽ thành họ hàng. Nhưng giờ thì chưa phải...

 

Chị là chị gái khóa trên.

 

Nhưng cô không quen chị, cô không dám.

 

Lâm Gai đã khom người xuống chờ Khương Tư Ý lên, nhưng thấy sắc mặt em trầm xuống, em đứng yên.

 

Lâm Gai: "Chị còn việc bận nữa."

 

Khương Tư Ý: "...Xin lỗi chị!"

 

Ghê quá má ơi.

 

Cô nuốt nước mắt vào trong, áp người lên tấm lưng của Lâm Gai, run rẩy để chị cõng xuống bậc thang.

 

Sợ đến mức không dám vịn vào vai chị, cô lấy hai ngón tay níu lấy áo đồng phục của Lâm Gai.

 

Tâm trạng thì sợ hãi lo lắng, nhưng người cõng cô lại bước đi vô cùng vững chãi. Lâm Gai bước đi cẩn thận. Tuy chỉ có thể đưa em một đoạn đường, thì cũng phải đi một cách an toàn tuyệt đối.

 

...

 

Được đưa đến tận cổng nhà, cô định nói lời cảm ơn, tuy nhiên, Lâm Gai không cho cô cơ hội đó, chị xoay người bỏ đi.

 

Khương Tư Ý hoang mang, dõi theo chị một lúc. Sau đó cô vào cổng, cánh cửa không đóng lại ngay, cô thò nửa cái đầu ra, một lần nữa nhìn theo bóng lưng rời đi của Lâm Gai.

 

Bóng lưng dần xa trong nắng hè năm đó, hòa vào đoạn kết của giấc mơ.

 

Vượt qua một quãng thời gian dài đằng đẵng và tròn mười năm sau, Khương Tư Ý của tuổi hai mươi lăm lại thấy bóng hình trầm lặng ấy trong giấc mơ. Khi đó, cô mới cảm nhận được nỗi cô đơn nặng trĩu, bỗng từ đâu dâng tới cõi lòng.

 

Cô khó chịu lật người, liếc nhìn đồng hồ.

 

Năm giờ mười phút sáng.

 

Cơn say hôm qua đang dồn hết vào hôm nay.

 

Đầu cô hơi đau.

 

Cô gắng gượng mở mắt, kiểm tra tình hình của Lâm Gai. Chị nhắm mắt nằm thẳng, mặt nghiêng về phía cô. Hơi thở đều đặn, chắc chị đang ngủ.

 

Cảm giác trong mơ còn vương lại. Lúc đầu thì vui, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, tâm trí cô bị mười năm không giao điểm đó kéo về, như đã bỏ lỡ một đoạn đời đáng lẽ phải trân trọng. Lòng cô trống rỗng, dần phủ lên lớp chua xót và cả chút tiếc nuối.

 

Cô lặng lẽ dịch lại gần Lâm Gai. Đếm hàng mi của chị, ánh mắt viền theo sống mũi của chị. Cuối cùng, cô nhìn đôi môi đầy đặn, rất biết cách hôn người của chị.

 

Vậy thì, tại sao Lâm Gai của lúc đó lại bằng lòng cõng Cô?

 

Vì mối quan hệ họ hàng sắp tới, hay còn có lý do nào khác?

 

Còn có lý do nào khác?

 

Khương Tư Ý hơi hoang mang, cô ngồi dậy, do dự, rồi hôn lên môi Lâm Gai. Nhẹ nhàng như một sợi lông vũ lướt qua, nó là một cái chạm hờ. Tuy nụ hôn thoáng qua nhưng đủ khiến tim Khương Tư Ý loạn nhịp.

 

Cô gối đầu lên cánh tay Lâm Gai. Cứ đổ tại tướng ngủ không tốt, vô tình dựa vào thôi. Mà cô không dám dựa quá sát. Song, chỉ cần tiếp xúc một chút thôi, cũng đã rất an tâm.

 

Từ tối qua đến sáng nay, Lâm Gai có thể ngủ được bao lâu nữa đây?

 

Khương Tư Ý nhắm mắt, khóe môi khẽ cong lên.

 

Cô mong rằng tám tiếng.

 

...

 

Một tiếng sau khi Khương Tư Ý ngủ thiếp đi lần nữa, Lâm Gai thức.

 

Cảm nhận được một vật gì đó ấm áp mềm mại trên cánh tay, cô cúi đầu nhìn, là Khương Tư Ý.

 

Em cuộn tròn người lại, em tì trán lên cánh tay cô, nhưng thân người lại cách một khoảng khá xa.

 

Chị không nắm tay em à?

 

Khương Tư Ý của đêm qua hiện lên trong đầu cô.

 

Có chút tủi thân, đó không phải là ảo giác.

 

Bây giờ lại dựa vào cô, nhưng lại không dám thật sự đến gần.

 

Lâm Gai xoay người, kéo con người đang say ngủ của Khương Tư Ý qua, ôm trọn vào lòng.

 

Giữa cơn mơ, Khương Tư Ý khó hiểu, nhưng lại thoải mái "òoo?" lên. Không biết đã xảy ra chuyện gì, tuy nhiên có mùi hương dễ chịu khiến cô theo bản năng rúc vào gần hơn. Mặc cho người ta ôm, chìm sâu vào khối mềm mại ấm áp đó.

 

Cái thứ mềm mại ấm áp này là gì, nó ngon nhỉ...?

 

Khương Tư Ý cắn.

 

________

 

Cô ta cắn zú zợ, ewwww.

Bình Luận (0)
Comment