Lâm Tuyết Bạc hé cửa phòng bệnh, bà thấy trên giường có thêm một người. Là Tiểu Hữu, con bé đã về ngay trong đêm.
Trước đó, lúc Tiểu Hữu nhắn tin hỏi thăm tình hình của Tư Ý, bà báo là con bé hạ sốt rồi và bảo con đừng lo, không ngờ con vẫn quay về.
Đúng là dính người thật đấy, Tiểu Hữu của bà. Lại còn ôm vợ chặt đến thế. Rõ là lấy thêm cho một cái chăn, vậy mà con không đắp, nhất quyết đòi chung chăn với vợ.
Lâm Tuyết Bạc mím môi cười thầm, rồi lén lút chụp một tấm ảnh hai đứa trẻ ôm nhau ngủ. Xong xuôi, bà nhẹ nhàng khép cửa lui ra ngoài.
Kiều Cẩn chứng kiến toàn bộ hành vi chụp lén, "chậc chậc" lắc đầu.
"Mẹ nhà ai lại đi chụp trộm ảnh con gái ngủ thế không biết?"
Lâm Tuyết Bạc ngắm màn hình điện thoại, khoé mắt cười đến hằn lên nếp nhăn.
"Đâu chụp không, tôi còn định đặt ảnh này làm hình nền điện thoại nữa đây."
Kiều Cẩn lấy tay che miệng, rồi ngáp một cái. "Thôi, con dâu cưng của bà hạ sốt rồi, con gái cũng về rồi, chắc là không còn việc của tôi nữa, tôi về đây."
Lâm Tuyết Bạc: "Lái xe cẩn thận nhé, tôi lo phần trà chiều tuần sau."
Kiều Cẩn cong môi, đoạn bước về phía thang máy.
Trên đường đi, Kiều Cẩn ngang qua khu vực hút thuốc ở lối thoát hiểm.
Đốm lửa bật lên trong bóng tối.
Vì có chút mệt, Phàn Thanh nghiêng nghiêng cổ cho kêu răng rắc. Cô muốn hút một điếu thuốc để giải tỏa mệt mỏi rồi sẽ quay về ngủ.
Thế nhưng, bật lửa chưa kịp châm vào thuốc, cô đã nghe một giọng nói vang lên từ phía sau: "Trẻ thế mà muốn bỏ cái phổi rồi à?"
Phàn Thanh quay đầu lại, thấy Kiều Cẩn khoanh tay đứng ở cửa thang máy nhìn mình.
Dường như bất kể là lúc nào, bất kể ở khoảnh khắc nào, Kiều Cẩn luôn xuất hiện với cốt cách tao nhã và ngay thẳng.
Chưa bao giờ có chút buông thả hay uể oải. Nét đẹp tự nhiên và hoàn hảo, là một phong thái mà những người trẻ tuổi không tài nào bắt chước được, bởi đó là sự tự tại và phóng khoáng được năm tháng gạn lọc mà thành. Chính nét tao nhã ấy khiến cho sức hấp dẫn của Kiều Cẩn chẳng bao giờ bị thời gian bào mòn, mà ngược lại, nó ngày càng thêm sắc nét.
Kiều Cẩn trêu, mấy ngón tay kẹp thuốc của Phàn Thanh khựng lại, sau đó cô có phần mất tự nhiên, giấu điếu thuốc vào lại trong túi. Cô bước đến trước mặt Kiều Cẩn.
"Đi với bạn thân ạ?"
Kiều Cẩn đọc Phàn Thanh như một cuốn sách. Hồi xưa toàn gọi Lâm Tuyết Bạc là "dì Lâm". Vậy mà lúc này, như thể tránh né, cô bé đổi cách xưng hô thành "bạn thân", khiến cho cuộc đối thoại giống như giữa những người cùng trang lứa.
Dù trong lòng có gọi người ta là "bà cô phóng túng" thế nào đi nữa, thì khi đối mặt, Phàn Thanh sống chết cũng không chịu xưng hô thể hiện sự chênh lệch tuổi tác.
Hơn thế nữa, Phàn Thanh tước luôn vai vế "dì Lâm" của Lâm Tuyết Bạc.
Kiều Cẩn khẽ ngẩng đầu nhìn cô bé cao gầy trước mặt, không vạch trần.
"Mới mấy hôm không gặp sao lại gầy đi rồi."
"Do công việc thôi ạ." Một Phàn Thanh luôn luôn tự tin và ngẩng cao đầu ở bất cứ đâu, thế mà khi đứng trước mặt Kiều Cẩn, nói câu nào thì cũng như nặn từ chữ ra.
"Còn đau không?" Kiều Cẩn nhìn vào eo Phàn Thanh.
"Hôm cưỡi ngựa với chị."
Kiều Cẩn không có nhiều sở thích và cưỡi ngựa là một trong số ít những điều không thay đổi suốt bao năm qua. Lần đi châu Âu cùng Kiều Cẩn là một lần cưỡi ngựa thỏa thích, nhưng hậu quả là khiến Phàn Thanh đau lưng mấy ngày liền, cuối cùng phải nhờ Kiều Cẩn xoa bóp mới đỡ hơn.
Cô còn trẻ, sao có thể để "cô" vượt mặt, vì thế Phàn Thanh thản nhiên cười đáp: "Hết đau lâu rồi ạ."
Kiều Cẩn nhìn Phàn Thanh bằng ánh mắt "tin em lắm đấy", sau đó hỏi: "Tan làm rồi à?"
"Dạ."
"Đi uống với chị."
Lòng Phàn Thanh gào thét rằng đừng để bị cám dỗ. Cô không thể trở thành một trong số những bé đường bị dụ dỗ bởi một miếng bánh quy ngon, để rồi không thể dứt ra khỏi người ta được.
Thế nhưng miệng lại nhanh hơn: "Đi thì đi."
Lúc cùng nhau bước vào thang máy, Phàn Thanh nhìn hình ảnh phản chiếu của mình trong cabin với một tâm trạng phức tạp.
Cạn lời.
Cái miệng chết tiệt này, mày còn thuộc quyền quản lý của tao không vậy?
.
Dòng suy nghĩ từ cơn mơ màng quay trở lại, lúc Khương Tư Ý tỉnh giấc lần nữa, ý thức của cô đã trong trẻo hơn nhiều.
Cô muốn xem thử nhiệt độ cơ thể mình là bao nhiêu, nhưng người bên cạnh thấy cô động đậy, thế là ôm cô, gác cầm trên trán cô.
"Hết sốt rồi. Chị mới đo một tiếng trước, 36 độ 5." Lâm Gai vẫn nhắm mắt, còn vương chút buồn ngủ, giọng nói rất nhẹ, mang theo chất giọng khàn khàn đặc trưng của buổi sớm.
Được Lâm Gai ôm vào lòng, mắt Khương Tư Ý mới chớp một cái sau nửa ngày trời.
Lâm Gai về rồi...
Không phải là mơ.
Cô tưởng do mình bệnh rồi khó chịu, nên mới mơ thấy Lâm Gai về ôm cô, hôn cô.
Hơn nữa, vì thấy chưa đủ, cô còn hôn đáp lại.
Khương Tư Ý ơi là Khương Tư Ý, lá gan càng ngày càng lớn, càng ngày càng không biết đủ rồi.
Trong lúc tự chỉ trích mình, cô nhìn thấy chiếc đồng hồ treo trên tường. Mới hơn sáu giờ. Một tiếng trước, tức là mới đo nhiệt độ lúc năm giờ.
Lâm Gai đo cho cô sao? Chị ở đây trông chừng cô?
Lòng dâng lên vị ngọt của sự quan tâm, nhưng trong vị ngọt đó mơ hồ xen lẫn chút chua xót căng đầy.
Hơi thở của Lâm Gai đều đặn, dường như chị ngủ lại rồi.
Nhân lúc chị ngủ, Khương Tư Ý đặt tay lên eo chị.
Trông nó giống một tư thế ôm nhau trọn vẹn.
Lần tiếp theo tỉnh lại đã gần chín giờ.
Người ra rất nhiều mồ hôi nên có chút mất sức, vì người nhớp nháp khó chịu, thế là Khương Tư Ý muốn đi tắm.
Nhưng Lâm Gai ngăn lại.
"Đợi không sốt lại nữa rồi hãy tắm." Lâm Gai nói, "Nếu thấy không thoải mái, chị lấy khăn lau người cho em."
Khương Tư Ý xin xỏ: "Em muốn lau mặt và cổ thôi."
Lâm Gai không ngăn cản: "Vậy em ngồi yên trên giường, chị giúp em."
Khương Tư Ý thầm nghĩ, không ngờ chị không phản đối chút nào.
.
Lau mặt và cổ thì cô có thể tự làm được. Nhưng đối với một người bị trật khớp tay và còn đau, thì phần lưng lại khó hơn nhiều.
Đặc biệt là khi bộ đồ ngủ cô đang mặc lại có kiểu dáng khá ôm người.
Khương Tư Ý cầm khăn cố gắng với ra sau lưng, nom khá buồn cười.
Dù không đối mặt với Lâm Gai đang đứng phía sau, Khương Tư Ý vẫn cảm nhận được ánh mắt của chị đang đổ dồn vào bộ dạng luống cuống của mình.
Lâm Gai: "Có cần chị giúp không?"
Không biết Lâm Gai hiện đang đứng với tư thế gì, biểu cảm ra sao. Cô mường tượng ra cảnh chị tựa vào mép giường, thích thú ngắm nhìn cô bối rối.
Khương Tư Ý: ...
Im lặng và chấp nhận thua cuộc.
Lâm Gai nhận được tín hiệu đầu hàng, cô cầm khăn, đi nhúng lại nước ấm.
Trước khi giúp Khương Tư Ý lau lưng, cô hỏi: "Có cần cởi cúc áo không?"
Bộ đồ ngủ Khương Tư Ý kiểu rời, có hàng cúc áo phía trước. Trớ trêu là nó không được rộng cho lắm.
Phải cởi áo trước mặt Lâm Gai thực sự là một chuyện rất áp lực.
Khương Tư Ý: "Không... không cần đâu ạ."
Lâm Gai "ừm", rồi nói: "Vậy thì chị sẽ luồn vào trong áo em."
Khương Tư Ý: ...
Cả hai hiểu chuyện gì sắp xảy ra.
Nhưng sao mấy lời này, Lâm Gai nói nghe nó kỳ kỳ...
Lâm Gai tiến lại từ phía sau, nhiệt độ cơ thể và mùi hương lạnh đặc trưng của chị vẽ nên một dáng hình, tạo ra một cảm giác áp bức rất rõ ràng.
Không phải cố ý, song ở tư thế này, hơi thở của chị không thể không phả vào gáy của Khương Tư Ý. Từng đợt, từng đợt, khiến nhịp đập trái tim cô dễ dàng bị bắt lấy, bị khống chế.
Cô kéo vạt áo của Khương Tư Ý lên.
"Chị vào nhé."
Ba chữ, nghe mà khiến Khương Tư Ý run nhẹ.
Khăn lướt qua lưng, men theo cột sống đi đến xương bướm.
Ánh mắt của Lâm Gai dừng lại trên tai Khương Tư Ý. Nho nhỏ, mỏng manh và đỏ một cách bất thường.
"Đỏ quá." Lâm Gai lấy tay kia véo nhẹ nó.
"Trông thật đáng thương."
Vốn Khương Tư Ý tập trung vào sau lưng, song chị véo làm cho cảm giác tê và ngứa khiến tim cô run lên.
Nó không chỉ đỏ, mà còn nóng ran.
Bởi lúc nãy Khương Tư Ý tự lau mặt và cổ, nên vành tai còn lưu lại vết đỏ.
Cũng không biết lau mạnh tới mức nào. Chẳng biết thương bản thân gì cả.
Mới nhúng khăn nóng nên tay của Lâm Gai khá ấm nên nó không có tác dụng giúp cho vành tai đáng thương kia hạ nhiệt.
Lâm Gai muốn xoa dịu vành tai đã bị hành hạ, cô áp gò má mát lạnh của mình lên.
Gò má mềm mại và mát lạnh của chị áp lên vành tai nóng đỏ của Khương Tư Ý. Cảm giác k*ch th*ch từ sự đối lập nóng, lạnh làm hơi thở của Khương Tư Ý nghẹn lại trong cổ họng, tay cô vô thức nắm chặt vạt áo mình.
Gò má chị cọ vào làm vành tai cô gập lại, rồi khi chị khẽ nghiêng đầu, nó lại bị bẻ ngược về phía sau.
Lâm Gai thì thầm: "Đừng bắt nạt nó."
Tay Lâm Gai sau lưng, Khương Tư Ý phải khó khăn lắm mới kìm được cơn run rẩy của cơ thể.
Ai bắt nạt nó chứ?
Lâm Gai dịu dàng hôn lên vành tai.
Chưa đủ, nụ hôn từ bên tai trượt vào trong.
Đôi môi chạm vào lớp sụn mỏng ửng đỏ. Men theo đường viền của vành tai rồi đi lên.
"Ưm...?" Khương Tư Ý như bị cuốn theo cảm giác mềm mại nóng bỏng truyền đến từ tai, rồi cô run lên.
Cảm giác tê dại kỳ lạ không biết từ đâu sinh ra, khiến sâu trong cổ họng muốn bật ra tiếng r*n r*.
Hơi thở nóng hổi nặng nề phả qua, d** tai cô được người ta ngậm, rồi m*t nhẹ.
Có luồng điện lóe lên từ nơi chị vừa hôn. Cảm giác mềm nhũn trong từng thớ xương chồng chất lên nhau, tích tụ thành một cơn nóng ẩm khó nói thành lời.
Trớ trêu thay, chị gái phía sau lại hôn một cách chậm rãi, từ tốn. Lúc chị l**m m*t, luồng điện lại càng dồn dập hơn.
Không chịu nổi nữa, Khương Tư Ý quay đầu lại.
Ánh mắt Khương Tư Ý ngấn nước, tuy không nói một lời, Lâm Gai cũng biết em muốn gì.
Cô hé đôi môi và hàm răng không chút kháng cự của em, dễ dàng cuốn lấy chiếc lưỡi đang chẳng biết phải làm sao.
Đôi tay như rắn mềm quấn lấy thân thể Lâm Gai, siết chặt đầy mê đắm trong lặng im, tận hưởng cảm giác gần gũi khi có được chị.
Cô có phần quen với nụ hôn dày đặc không một kẽ hở của Lâm Gai và sắp học được cách giữ nhịp thở đều đặn khi hôn. Rõ là có tiến bộ, nhưng hễ hôn là lại loạn nhịp.
Ngoài phòng bệnh có tiếng bước chân, cánh cửa có thể bị đẩy ra bất cứ lúc này. Và nó càng làm tăng thêm cảm giác k*ch th*ch.
Lúc bị Lâm Gai đè xuống giường, cổ Khương Tư Ý ngẩng cao vì nụ hôn, khó khăn nuốt khan.
d*c v*ng dâng cao. Nhưng Khương Tư Ý chỉ mới hạ sốt.
Nghĩ đến việc em là bệnh nhân, nụ hôn lần này rõ ràng không còn mãnh liệt như trước, mà là một sự quấn quýt dịu dàng theo kiểu khác, một hương vị khác.
...
Nụ hôn khiến Khương Tư Ý mất sức, ánh mắt có phần trống rỗng , mặt đỏ bừng.
Lâm Gai lau đôi môi bóng loáng cho em, rồi đưa tay sờ trán.
Nóng, nhưng không phải cái nóng của cơn sốt.
Chẳng biết mình vừa bị hôn trông ra dạng gì, ở khoảng cách gần thế này liệu có bị phát hiện ra khao khát trong mắt không?
Khương Tư Ý vội tìm một chủ đề muôn thuở để lảng tránh.
"Tối qua không về nhà, không biết Tuyết Cầu thế nào."
"Mẹ qua nhà chăm Tuyết Cầu rồi."
"Hả? Bác Lâm..."
"Mẹ thích chó." Lâm Gai ngừng, nghĩ đến vài chuyện cũ, "Tại vì một số nguyên nhân của chị nên không nuôi. Mẹ chăm chó giỏi lắm, Tuyết Cầu sẽ thích thôi."
Lâm Tuyết Bạc là cổ đông lớn nhất của bệnh viện tư nhân, nên Khương Tư Ý vào thẳng phòng VIP. Thật ra là muốn nhờ Lâm Tuyết Bạc đưa em đi khám cái tay, mà đã vào viện rồi, thì một công đôi chuyện.
Lâm Tuyết Bạc không chỉ ở nhà chăm Tuyết Cầu, mà còn mang quần áo sạch sẽ thoải mái đến cho Khương Tư Ý.
Sau khi thay đồ, Lâm Gai đi xuống lầu để kiểm tra với Khương Tư Ý.
Khương Tư Ý lo, "Chị đi công tác mấy hôm lận mà? Về sớm thế này có sao không ạ?"
"Đừng lo, chị sắp xếp được. Lát nữa họp là xong."
Khương Tư Ý cảm thấy Lâm Gai làm chuyện bé xé ra to. Sốt thôi mà, năm nào mà chẳng bị sốt, bị cảm một lần. Trật tay thì càng phổ biến hơn, ngủ sai tư thế cũng trật như chơi.
Lâm Gai và bác Lâm thực sự nghiêm túc lo cho mấy bệnh vặt vãnh của cô.
Nghĩ thì nghĩ lại, nhưng cô không thể phủ nhận cô tận hưởng cảm giác được quan tâm. Sự quan tâm quá mức, lại càng khiến người ta không thể chối từ.
Trong phòng khám có người, họ phải đợi.
Lúc đút hai tay vào túi, Khương Tư Ý sờ thấy điện thoại của mình. Lâm Tuyết Bạc nhờ người mang đến cùng với quần áo lúc sáng. Bà biết giới trẻ không thể rời điện thoại, bản thân bà cũng vậy.
Ngủ mê man hơn nửa ngày, không biết có tin nhắn quan trọng nào không. Cô lấy điện thoại ra xem, mở to mắt.
"Hả??"
Lâm Gai: "Sao thế em?"
Khương Tư Ý hoảng loạn.
"Chị em nói, chị ấy đang bay về nước, mà tin nhắn này gửi từ tối qua."
Khương Tư Linh là bạn học cũ của Lâm Gai, hồi cấp ba học chung lớp hai năm, lâu chưa gặp nhau.
Lâm Gai: "Vậy thì sắp đến nơi rồi."
Khương Tư Ý gõ chữ trả lời chị, cô thắc mắc, "Tự nhiên chị về... Sao lại về vào lúc này?"
Máy bay của Khương Tư Linh có WiFi, nên trả lời.
Ochre: [Nhớ em chứ sao cục cưng của chị, chị muốn về thăm em chút mà.]
Khương Tư Ý quá hiểu chị mình, chắc chắn có chuyện nên mới giấu giếm.
Mà giấu không được khéo cho lắm.
Hai chị em lâu không gặp, khó khăn lắm chị mới về nước, Khương Tư Ý vui cực kỳ.
Bánh Mì Lát Vụn: [Cún con xoay vòng.gif]
Bánh Mì Lát Vụn: [Mấy giờ đến thành phố J ạ?]
Ochre: [Còn hai tiếng rưỡi nữa là hạ cánh.]
Khương Tư Ý nói với Lâm Gai: "Chị em nói còn hai tiếng rưỡi nữa là đến nơi."
Lâm Gai: "Chị đi đón chị với em."
Lâm Gai cũng muốn đi...
Cô tính rằng một thời gian nữa mới nói cho chị gái biết mình kết hôn với Lâm Gai. Bây giờ bị đột kích thế này, hết giấu.
Bánh Mì Lát Vụn: [Hai đứa em ra đón chị.]
Khương Tư Linh ngồi một mình trên máy bay đọc tin nhắn, cô hoảng loạn.
"Hai đứa em"? Còn có thể là ai được nữa, chắc chắn là cái tên Sâm Nhất Phồn kia.
Sâm Nhất Phồn đến luôn...
Rồi phải đối mặt rồi sao?
Khương Tư Linh hoang mang và hoảng loạn, cô uống một ly rượu lấy can đảm.
Đừng sợ, cô là chị gái.
Cô mà sợ, thì em bé phải làm sao?
Dù Sâm Nhất Phồn khốn nạn đến đâu, cô cũng phải có khích phách của chị gái, gõ cho một trận ra trò.
Nếu không họ Sầm sẽ thật sự nghĩ rằng nhà mẹ đẻ không có ai chống lưng cho em bé.
Bệnh nhân trong phòng khám bước ra, đến lượt Khương Tư Ý vào trong.
Lúc Lâm Gai đang đứng ngoài đợi cô, Phàn Thanh đến.
Phàn Thanh báo cáo với cô về việc thuê vệ sĩ riêng lúc trước đã giao.
Phàn Thanh liên lạc với chị Hạ.
Tên đầy đủ của chị Hạ là Hạ Bộ Thanh, chị là người lớn tuổi và có uy tín nhất trong hội đồng hương của Phàn Thanh. Vì trong tên cả hai có chữ "Thanh", tính cách lại tương đồng, nên khá thân thiết. Sau khi rời quê hương tự lập, tuy nhiên họ luôn giữ liên lạc.
Do hoàn cảnh đặc biệt, những người đồng hương muốn đi con đường chân chính, sống cho ra dáng một con người thực sự khó khăn. Hạ Bộ Thanh là người đầu tiên trong hội có công việc ổn định, thu nhập cao. Tính tình có phần lạnh lùng, song rất tốt với đồng hương. Chuyện gì trong tầm tay, giúp được gì là giúp ngay.
Phàn Thanh quen biết Chu Nghê qua chị Hạ.
Lần này Phàn Thanh tìm, chị Hạ đề cử ba người.
Với tư cách là một trợ lý ưu tú lương một triệu tệ một năm, Phàn Thanh báo cáo kết quả cho Lâm Gai: "Cuối cùng em liên lạc với Chu Nghê."
Người đầu tiên chị Hạ đề cử là A Huy, ba mươi tuổi, giới tính nam. Phàn Thanh loại trong nửa giây.
Người thứ hai - Tiểu Nhiệm, là một cô gái đàng hoàng, xuất sắc, nhưng Tiểu Nhiệm mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, ăn dưa hấu cũng phải xếp hạt thành một hàng ngay. Người lại ngô nghê, có lần bà chủ đang đánh bài với bạn, bạn nói đùa là "Có nội gián, hủy giao dịch". Nào ngờ, Tiểu Nhiệm vác cả bà chủ lên vai rồi bỏ chạy, đầu bà chủ đập luôn vào khung cửa, kết quả là bị đuổi việc trong ngày.
Còn người thứ ba, có lẽ chị Hạ không biết "chiến tích" của cô này nên mới đề cử. Cô này ngủ luôn với chủ, cuối cùng còn chia tay trong um sùm, diễn bộ điệu ngoan ngoãn với Hạ Bộ Thanh mà thôi.
Nghe thôi mà sợ, Phàn Thanh nghĩ đi nghĩ lại, thôi thử liên lạc với Chu Nghê. Hình như Chu Nghê và Vệ tổng có chuyện gì đó, nhưng ít nhất, Chu Nghê luôn nghiêm túc với công việc, năng lực hạng một. Thế là Phàn Thanh hy vọng Chu Nghê rủ lòng từ bi, có thể quay lại làm việc.
Lâm Gai: "Sao rồi?"
Phàn Thanh gật gật đầu, "Đồng ý rồi ạ, hình như lại cần tiền."
Lâm Gai: "Cãi nhau với Vệ tổng rồi."
Phàn Thanh giữ nụ cười chuyên nghiệp. Không hổ là sếp, sếp rất tỉnh, sếp sử dụng câu trần thuật để kết luận vấn đề.
"Mà Tư Ý quen với Chu Nghê. Khi nào có thể bắt đầu làm việc?"
"Chu Nghê cực kỳ nhanh, gọn, lẹ, hôm nay là được ạ." Điện thoại của Lâm Gai rung liên tục, Phàn Thanh vừa nói vừa liếc mắt xuống túi áo của sếp.
Gần đây Huyễn Duy có chút biến động. Mở rộng kinh doanh ở nước ngoài gặp trở ngại, đổi mới công nghệ nội bộ cũng cần sếp lo liệu. Lâm Gai còn bận rộn hơn tất cả những gì mọi người nhìn thấy. May mà tinh thần tốt hơn, nếu không không biết có trụ nổi không.
Lâm Gai nhận điện thoại, nhắm mắt nói ba tiếng "vâng".
Sau khi cúp máy, cô bảo với Phàn Thanh: "Chị về công ty, dời họp rồi."
Kế hoạch là khám bệnh với Khương Tư Ý xong, xác định không có vấn đề gì rồi mới về.
Lâm Gai đành nhắn tin cho Khương Tư Ý nói mình đi, không thể cùng em ra sân bay đón Khương Tư Linh. Cô nhờ Phàn Thanh đi thay, tối mời hai chị em ăn cơm.
Phàn Thanh gật đầu, "Em lo cho ạ. Cũng sẽ quan sát tình trạng sức khỏe của cô Khương bất cứ lúc nào."
Lúc Khương Tư Ý từ phòng khám bước ra xem tin nhắn, Lâm Gai đã rời đi.
Phàn Thanh nói: "Sếp bảo em ra đón chị gái với cô Khương."
Không nhìn thấy Lâm Gai, cô hơi hụt hẫng. Khương Tư Ý cười cười: "Cảm ơn, làm phiền chị rồi."
Phàn Thanh: "Bác sĩ nói sao ạ?"
Khương Tư Ý: "Bác sĩ nói chắc không có vấn đề gì, về nghỉ ngơi một thời gian xem sao, nếu không đỡ thì tái khám."
Phàn Thanh: "Thế ạ, vậy ra sân bay thôi."
Hơi vội nên hai người xuất phát ngay.
Đến sân bay, đợi chưa đến mười phút, Khương Tư Linh đã từ cửa đến quốc tế bước ra.
Lần gần nhất hai chị em gặp nhau là vào Tết hai năm trước.
Chị gái gầy đi, tối ngày ru rú trong phòng vẽ nên da trắng đến mức trông có phần thiếu khỏe mạnh.
Trông thấy Khương Tư Ý từ xa, hai mắt chị sáng lên, quăng luôn cái xe đẩy hành lý, dang rộng hai tay chạy về phía em gái.
Khương Tư Linh ôm trọn Khương Tư Ý vào lòng, bị nựng mặt em mức hai má bị ép chu cả ra.
Khương Tư Linh hôn lên má em gái, hôn tới tấp.
"Cục cưng của chị, bé cưng của chị sao lại càng ngày càng xinh thế này? Để chị xem nào, đẹp quá, đẹp quá đi mất, cục cưng nhà ai mà xinh thế?"
Mặt Khương Tư Ý bị chị áp chặt, chị muốn ôm cô tới biến dạng. Chị gái nói làm cô ngại chết đi được.
"Chị... người ta nhìn kìa."
Khương Tư Linh hít em gái đã đời rồi buông ra, xong mới nhớ ra hành lý của mình còn phía sau.
Hai người cùng quay đầu lại, Phàn Thanh đang giữ chiếc xe đẩy đầy ắp hành lý, mỉm cười.
Có người gọi Khương Tư Ý, cô vừa nghe máy vừa giới thiệu đơn giản:
"Chị, này là Tiểu Phàn. A lô... Giám đốc Ngô ạ?"
Tim Khương Tư Linh "thịch" một tiếng. Tiểu Phồn. Cô đoán không sai, đứa đang nhòm ngó em gái mình đúng là Sầm Nhất Phồn.
Cao gầy, trên mặt có vết sẹo...
Cô thầm nuốt nước bọt.
Đáng sợ hơn cả trong tưởng tượng.