Vượt Rào - Ninh Viễn

Chương 61

Sáng tinh mơ hôm sau, chiếc xe của Lâm Gai đã đợi sẵn dưới khách sạn. Vẫn thói quen cũ, đến đón vợ đi làm.

 

Trên máy bay Khương Tư Linh ngủ say như chết, nhưng tối qua về giường vẫn làm một giấc ngon lành. Nửa tỉnh nửa mê, cô nghe tiếng em gái nhận điện thoại của Lâm Gai, bèn úp mặt xuống giường, mắt híp lại: "Đến đón em đi làm à?"

 

Khương Tư Ý: "Ừm..."

 

"Ối dồi ôi, cưng vợ thế."

 

Bị chị gái trêu, Khương Tư Ý ngại ngùng, vội lảng sang chuyện khác. "Bữa sáng của chị..."

 

"Yên tâm đi làm đi, chị lớn rồi tự đi ăn được. Để chị ngủ thêm lát..."

 

Lúc Khương Tư Ý xuống bãi đỗ xe ngoài trời, cô thấy Lâm Gai đứng ngoài xe đợi mình.

 

Trời vào tháng Chín, thành phố J không còn nóng nực, nhưng nắng vẫn chan hòa.

 

Chị đứng đó, mái tóc dài xoăn đen gội nắng sớm, ánh lên sắc caramel ấm áp. Đôi mắt luôn lạnh lùng đang khắc khoải trông về một hướng, để rồi khi bóng hình mong đợi hiện hữu, nét băng giá chợt tan đi. Ý cười cùng ánh sáng khẽ rơi vào con ngươi đen láy, xóa nhòa dòng người vội vã thành những bóng ảnh lướt qua, mắt chị chỉ mỗi hình bóng Khương Tư Ý.

 

Lâm Gai với bờ vai thẳng, eo thon và vóc dáng vượt trội thực sự đẹp đến mức nổi bật, vì vậy Khương Tư Ý trông thấy chị từ xa.

 

Bị ánh mắt luôn chuyên chú ấy dõi theo, bước chân cô cũng loạn hết cả lên, cô muốn nhanh hơn để đến bên cạnh chị.

 

Cách nhau hai bước chân, cô vấp phải viên gạch lồi.

 

Khương Tư Ý: !

 

Cô bất giác ngã về phía trước, nhưng Lâm Gai đã bước lên một bước, vững vàng đỡ cô.

 

"Cẩn thận."

 

Trong lúc hoảng hốt, cô theo bản năng dang tay ôm lấy Lâm Gai để giữ thăng bằng. Đến khi bình tĩnh lại, cô mới biết mình đang ôm chặt eo Lâm Gai, áp vào lòng chị, hoàn toàn là một màn tự nguyện dâng hiến.

 

"Xin lỗi, em lỡ chân..." Khương Tư Ý vội buông chị ra, đứng thẳng người.

 

"Không sao." Lâm Gai nắm đôi tay đang chuẩn bị rời khỏi eo mình, vòng chúng lại, tiếp tục để em ôm.

 

"Lỡ chân cũng được."

 

Khương Tư Ý bị ép ôm Lâm Gai tiếp: ?

 

Buổi sáng bận rộn, nên hiếm có người để ý đến hai người con gái đang ôm nhau ở góc bãi đỗ xe.

 

Sao Lâm Gai hôm nay dính người thế nhỉ?

 

"Tối qua, chị ngủ ngon không?" Lồng ngực áp sát nhau, có nguy cơ lộ ra nhịp tim đang đập quá nhanh, nhưng cô không muốn rời đi.

 

"Đừng lo, chị ngủ rất ngon." Lâm Gai hít hà mùi hương khiến cô an lòng, ôm cơ thể khiến cô thấy vững chãi.

 

Nói thật, cô ngủ ngon hơn nhiều so với hồi không có Khương Tư Ý.

 

Đương nhiên, vì người nằm cạnh không có ở đó, cũng vì biết được chuyện quan trọng, nên dòng suy nghĩ có phần hoạt bát, không ngủ đủ sáu tiếng.

 

Đêm qua.

 

"Con chọn Khương Tư Ý ạ? Con muốn em làm vợ sắp cưới của con?"

 

"Đúng vậy, con chọn." Lâm Tuyết Bạc cười nói, "Năm con sáu tuổi thì phải, nhà mình và nhà họ Khương cùng đi nghỉ mát. Mẹ và bà ngoại của Tư Ý còn tại thế."

 

Lâm Gai không nhớ mình năm sáu tuổi trông thế nào. Thực tế là, vụ bắt cóc thảm khốc năm đó gần như đã phá hủy hoàn toàn những ký ức đẹp trước sinh nhật bảy tuổi và cả nhân cách đang được hình thành.

 

Nhắc đến tuổi thơ, thứ Lâm Gai nghĩ đến là nỗi đau tột cùng, là sự kinh hoàng không thể ngủ yên, là cảm giác giãy dụa giữa lằn ranh sinh tử, là những vết sẹo khắp người đến nay chưa thể xóa mờ.

 

Chẳng ngờ, năm trước khi biến cố xé toạc cuộc đời xảy ra, vẫn còn khoảng thời gian ấm áp bị lãng quên.

 

Bà ngoại của Khương Tư Ý và bà ngoại của Lâm Gai là chiến hữu cũ, mùa đông năm đó, hai bà cụ đến hòn đảo ấm áp nơi phương Nam để nghỉ đông. Vừa hay là sinh nhật của bà ngoại Lâm Gai, nên Lâm Tuyết Bạc chuẩn bị quà, đưa con đi thăm bà. Mẹ của Khương Tư Ý là Đào Tự cũng dẫn hai con gái đến.

 

Lúc đó Lâm Gai sáu tuổi, cô dắt hai chị em nhà họ Khương ra ngoài chơi.

 

Đến khi các bậc phụ huynh phát hiện, ba đứa trẻ đã chơi xong và quay về.

 

Lâm Gai bế Khương Tư Ý mệt tới ngủ thiếp đi, không biết quệt phải tro bụi ở đâu.

 

Khương Tư Linh thì kéo vạt áo Lâm Gai, đầu dính đầy mạng nhện, còn được khuyến mãi thêm cái lá cây.

 

Đào Tự cạn lời.

 

Bà hỏi Khương Tư Linh: "Sao con không bế em?"

 

Giọng Khương Tư Linh sang sảng, lý lẽ đanh thép.

 

"Con bế em không nổi ạ!"

 

Đào Tự: ...

 

Đào Tự cảm ơn bé Lâm Gai, đang định bế con gái mình qua.

 

Lâm Gai không buông tay, vả lại không cho mẹ ruột người ta bế luôn.

 

"Con dỗ mãi em mới chịu ngủ."

 

Đào Tự nhìn sang mẹ của Lâm Gai, Lâm Tuyết Bạc cũng hoảng loạn.

 

Tính cách của con gái bà thật giống bà hồi nhỏ, tương đối cô độc và hướng nội. Lại còn già trước tuổi, không thích chơi với bạn bè đồng trang lứa. Đừng nói là em gái nhỏ hơn ba tuổi, đến cả người lớn hơn ba tuổi con còn chê người ta ấu trĩ.

 

Ngoài thú nhồi bông ra, con chưa từng ôm gì chặt đến vậy.

 

Vì Lâm Gai không muốn buông Khương Tư Ý, Đào Tự đành để cháu bế, rồi dẫn Khương Tư Linh đi tắm.

 

Lâm Gai ôm Khương Tư Ý say ngủ, trán đẫm mồ hôi.

 

Mẹ giúp cô lau mồ hôi, cô lại bảo mẹ lấy thêm tờ giấy và giúp Khương Tư Ý đang ngủ say lau mồ hôi.

 

Bà ngoại hai nhà từng là bạn bè sinh tử, thấy cháu gái mới đã chơi thân với nhau, thế là nói với mẹ của Lâm Gai và Đào Tự, hay là kết thông gia để thân càng thêm thân.

 

Lâm Gai và Khương Tư Linh bằng tuổig, hai bà mới đề nghị, người lớn đã tán thành.

 

Lâm Tuyết Bạc luôn tôn trọng ý kiến của Lâm Gai, nên bà hỏi con gái: "Con đính hôn với Tư Linh nhà họ Khương được không?"

 

Cô bé sáu tuổi nghiêm túc hỏi lại: "Đính hôn là gì ạ?"

 

Lâm Tuyết Bạc: "Là... lớn lên sẽ kết hôn, bầu bạn với nhau cả đời."

 

Lâm Gai nhíu mày, hỏi: "Thế còn em gái thì sao?"

 

"Em gái" là Khương Tư Ý.

 

Lâm Tuyết Bạc: "Em gái sẽ kết hôn với người khác, sẽ có người khác bầu bạn với em."

 

Nghe câu này, Lâm Gai ôm Khương Tư Ý đang ngủ trong lòng chặt hơn nữa, như thể có ai đó sẽ giật em bé của bé Lâm Gai đi ngay tại trận.

 

"Con kết hôn với em gái không được ạ? Nếu con không bế em, em sẽ khóc đấy."

 

Trẻ con chắc mới lờ mờ biết kết hôn là gì, cũng lờ mờ biết cả đời là gì. Nhưng đó là lờ mờ thôi. Tình cảm cụ thể chủ yếu là không nỡ xa người trong lòng.

 

Không nỡ để cô bé xinh đẹp như tiểu tinh linh, lại mong manh như giọt sương phải rơi lệ.

 

Thích em, thích hơn cả tất cả thú nhồi bông cộng lại.

 

Không muốn để em đi.

 

Các bậc phụ huynh nghe bé Lâm Gai nói vậy, nào có ai không hiểu, họ cười cười với nhau. Sau đó do hai bà ngoại quyết định, hứa hôn cho Lâm Gai và Khương Tư Ý.

 

...

 

Nghe mẹ nói xong, vài cảnh tượng và cảm xúc dần hiện về trong đầu Lâm Gai.

 

Cô tin mẹ nói thật. Cô luôn tin giữa mình và Khương Tư Ý có thứ gọi là duyên số.

 

Vì khi sinh mạng sắp đi đến đường cùng, khi không còn ôm hy vọng cầu xin được sống, chính Khương Tư Ý đã cứu cô.

 

Bức thư luôn luôn được bảo quản trong tủ giữ ẩm giữ nhiệt có thể làm chứng.

 

Lâm Tuyết Bạc có câu hỏi luôn muốn hỏi Lâm Gai.

 

"Tư Ý có nhớ chuyện này không? Ban đầu hứa hôn là hứa hôn cho hai đứa."

 

Lâm Gai: "Em ấy chưa bao giờ nói, có lẽ không nhớ nữa rồi."

 

Mẹ có phần tiếc nuối, "Ừ, cũng có khả năng, lúc đó con bé nhỏ quá."

 

Lúc hai bà ngoại đính ước bằng miệng, Khương Tư Ý mới ba tuổi. Thêm năm nữa, Lâm Gai gặp chuyện. Chẳng ai nhắc lại mối duyên, cho đến khi đối tượng đính hôn thay đổi. Kể cả lúc đối tượng đính hôn thay đổi, Khương Tư Ý cũng học mẫu giáo, không nhớ chuyện lúc nhỏ là bình thường.

 

Lâm Gai: "Không sao, con sẽ nói với em."

 

Lâm Tuyết Bạc gật đầu, nhưng lại lo lắng.

 

Muốn nói đến chuyện này, tất yếu sẽ phải nhắc lại biến cố bị bắt cóc năm đó. Đối với Tiểu Hữu vừa mới có chuyển biến tốt thì quá khó để mở lời.

 

Với bất kỳ ai mà nói, cũng rất khó để mở lời.

 

Nằm trên giường, trong đầu Lâm Gai ngổn ngang trăm mối. Mắt thấy sắp rạng sáng, không muốn Khương Tư Ý lo lắng cho giấc ngủ của mình, cô đành ôm con nấm bông Khương Tư Ý mang từ nhà thuê đến, từ từ tìm giấc ngủ.

 

Sáng sớm đến khách sạn đón Khương Tư Ý đi làm. Cô còn không chịu ngồi trong xe. Cứ đứng ở ngoài, ở nơi có thể nhìn thấy Khương Tư Ý ngay từ cái nhìn đầu tiên.

 

Nhiệt độ và cảm giác siết chặt nơi vòng eo khiến cô tham lam. Song không tiện ôm quá lâu, có người da mặt mỏng.

 

Đưa Khương Tư Ý đến công ty, Lâm Gai không hỏi tối nay em có về không, cô im lặng đưa em đến cửa thang máy, cùng em đứng trong đám đông đợi thang máy.

 

Khương Tư Ý xác định rồi, không phải ảo giác, hôm nay Lâm Gai rất dính người.

 

Vì tối qua cô không về nhà?

 

.

 

Đến công ty, vào phòng trà uống ly cà phê cho tỉnh táo là việc cần làm mỗi sáng.

 

Khương Tư Ý uống cà phê, ngẩn người lúc, sau đó nhắn tin cho chị gái.

 

Bánh Mì Lát Vụn: [10 giờ khách sạn hết đồ ăn sáng, chị nhớ đi ăn.]

 

Ochre: [Chị ăn xong rồi!]

 

Ochre: [Tối nay em bé không cần qua ngủ với chị đâu, chị hoàn toàn ok. Ngược lại là em đó, không về nhà nữa là vợ mới cưới cô đơn đấy nhé.]

 

Ochre: [you know.jpg]

 

Khương Tư Ý: ... Cảm giác chị gái sau khi khai thông dây thần kinh yêu đương, người cũng hoạt bát hẳn. Không giống như trước kia, lúc nào cũng cắm đầu vào vẽ.

 

Ochre: [Với lại chị cần tụ tập với đám bạn cũ, đừng lo, giữ liên lạc nha.]

 

Khương Tư Ý: [Ok, chị đi lại cẩn thận ạ.]

 

Ochre: [Yên tâm, chị ở nước ngoài một mình còn sống sót được. À, nếu Khương Lạc đến công ty tìm em, tuyệt đối đừng để ý, báo cho chị ngay!]

 

Khương Tư Ý gửi cho chị gái meme [Vâng vâng], sau đó bấm vào khung chat được ghim.

 

Khương Tư Ý: [Tối nay em về nhà!]

 

Gửi đi rồi, cô cảm thấy dấu chấm than kia có phải hơi kích động quá không. Giống như đang ám chỉ, vô cùng mong đợi chuyện gì đó.

 

Đang nghĩ đến việc thu hồi, Lâm Gai đã trả lời.

 

Lâm Gai: [Được, đợi em.]

 

Khương Tư Ý: ...

 

Đúng là, phần lớn thời gian chị trả lời rất nhanh, nhưng cũng có lúc bận rộn nửa tiếng sau mới trả lời. Trớ trêu thay, những lúc muốn thu hồi tin nhắn, y như rằng sẽ bị nhìn ngay, trả lời ngay. Không cho người ta cơ hội hối hận.

 

Khương Tư Ý đành nói: [Em muốn đi ăn với chị gái, ăn xong em sẽ về.]

 

,: [Ừm, đợi em.]

 

Bánh Mì Lát Vụn: [Vậy không tính là không về nhà ăn tối đâu nhỉ?]

 

Cô luôn nhớ chuyện Lâm Gai nói với cô, sau này hãy về nhà ăn cơm.

 

,: [Không tính, đợi em.]

 

Khương Tư Ý bật cười. Sao lại có người cứ lặp đi lặp lại như thế.

 

Khương Tư Ý nhắn tin với Lâm Gai, không biết Oliver đã lượn lờ ở cửa, nhìn bóng lưng cô lúc lâu. Gã muốn đợi lúc cô thôi nhìn khỏi điện thoại rồi sẽ gọi cô.

 

Trước hội thảo ở London, Oliver có liên lạc với Khương Tư Ý qua WeChat, chất chứa một bụng lời muốn nói với cô. Trớ trêu là người ta chẳng thèm trả lời.

 

Khó lắm mới từ London về, Oliver nghĩ, WeChat không trả lời, vậy thì gặp mặt nói chuyện trực tiếp.

 

Khương Tư Ý cất điện thoại vào túi, Oliver mới định mở lời, Đoạn Ngưng ở phía bên kia đã gọi: "Tư Ý, họp thôi."

 

"Đến đây." Khương Tư Ý bưng ly cà phê, cầm sổ tay cùng Đoạn Ngưng đi về phía phòng họp, hoàn toàn không thấy Oliver.

 

Oliver muốn gọi cô, nhưng đã mất thời cơ.

 

.

 

Buổi sáng trôi qua nhanh.

 

Họp xong, cô và Đoạn Ngưng đến kho nhập vài món đồ đấu giá mới. Sau đó lại kết nối với nhà sưu tập, giải đáp trực tuyến vài thắc mắc về bộ sưu tập. Chớp mắt thì đến giờ nghỉ trưa.

 

Đồng nghiệp trong văn phòng đã đi hết, mỗi Đoạn Ngưng còn ở lại đợi cô.

 

Đoạn Ngưng: "Cuối cùng cũng xong việc rồi, đi, trung tâm thương mại đối diện mới mở nhà hàng tổng hợp, khổ lắm mới đặt được chỗ, đi nhanh!"

 

Đoạn Ngưng là người thích thử cái mới, tất cả các cửa hàng nổi tiếng ở thành phố J là cô đi "thẩm định" ngay lần đầu. Khương Tư Ý giúp cô thăng tiến trong sự nghiệp, nên có gì ngon, gì vui cô cũng nhớ đến Khương Tư Ý.

 

Ăn trưa no căng bụng, ngon thì ngon thật, nhưng ăn xong đầu óc choáng váng vì tinh bột.

 

Quay về dưới lầu Giai Sĩ Bỉ, Khương Tư Ý thấy người đàn ông trung niên đang đứng lấp ló gần đó.

 

Đoạn Ngưng đang khoác tay Khương Tư Ý đi ngon lành, bỗng thấy bạn khựng lại.

 

"Mày lên trước đi." Khương Tư Ý nói với Đoạn Ngưng.

 

Đoạn Ngưng thấy người đàn ông trung niên kia tóc hoa râm, gầy như que củi, đứng trước thùng gạt tàn đầy ắp đầu lọc, tay còn đang kẹp điếu thuốc. Thấy Khương Tư Ý, ông đó vội dụi tắt thuốc, đi về phía cô.

 

Đoạn Ngưng: "Thôi để tao ở lại với mày, người kia..." Trông không giống người tốt.

 

Nửa câu sau không nói ra, cô cảm thấy ngũ quan người này quen quen. Kết hợp với tuổi tác, liệu có phải là ba của Khương Tư Ý không?

 

Đúng là Khương Lạc, Khương Lạc đã đợi Khương Tư Ý gần tiếng đồng hồ.

 

Đoạn Ngưng nghĩ ngợi rồi nói: "Tao đứng xa xa đợi mày, không đi đâu, có chuyện gì thì gọi tao."

 

Khương Tư Ý: "Ừm."

 

Lúc Đoạn Ngưng đi xa, cô còn nhìn Khương Lạc với ánh mắt sắc lẹm "bà đây đang nhìn đấy".

 

Thật ra Khương Lạc cũng từng đến đây. So với lần trước lái xe, mang theo người, cứng rắn cản đường Khương Tư Ý, hống hách ra lệnh, chỉ huy theo lối bề trên. Tuy nhiên, lần này Khương Lạc không những đến một thân một mình, mà quần áo trên người cũng nhăn nhúm khó coi, mang lại cảm giác thê lương của thời thế đổi thay.

 

Tóc tai bạc màu, rối tung, râu ria lởm chởm. Từ đầu tiên nảy ra khi thấy Khương Lạc là - già nua.

 

Trông như bị rút cạn hết tinh thần, còn mỗi cái xác da bọc xương bám đầy mùi khói thuốc.

 

Khương Lạc định mở miệng, thì có người phía sau tòa nhà Giai Sĩ Bỉ đi ra.

 

Là Chu Nghê.

 

Chu Nghê, người lại lần nữa nhận nhiệm vụ vệ sĩ, khoanh tay trước ngực, dựa vào bức tường kính, lạnh lùng nhìn Khương Lạc. Cô chẳng nói nửa chữ không nói nhưng khiến cánh tay Khương Lạc tự dưng nhói đau.

 

Uy h**p tuyệt đối.

 

Đoàn Ngưng ở xa xa, ánh mắt luôn tập trung vào Khương Tư Ý, đồng thời gọi điện cho giám đốc Ngô. Bảo sếp xuống bảo vệ chuyên viên đấu giá vàng của nhà mình nhanh lên!

 

Khương Lạc: "Tư Ý, đừng sợ ba, ba không làm hại con đâu. Là... chắc con cũng nghe rồi, em trai con gặp tai nạn, bây giờ cần tiền gấp. Con cho ba mượn ít để xoay xở được không?"

 

Thái độ tốt đến mức khiêm tốn.

 

Khương Tư Ý sớm biết được mục đích của Khương Lạc, cô đáp: "Tôi không có nghĩa vụ cho ông mượn."

 

Tâm trạng hôm nay của cô rất tốt, không muốn bị Khương Lạc ảnh hưởng.

 

Khương Lạc nghe cô nói vậy, biểu cảm hơi thay đổi, "hờ hờ".

 

"Tao biết ngay mà, mày là cái thứ máu lạnh, tim làm bằng đá! Tao thực sự không muốn nói, nhưng mày ép tao phải lật bài ngửa đấy."

 

Khương Lạc siết chặt nắm đấm đến trắng bệch, nhưng đôi chân lại như bị đóng đinh tại chỗ, chỉ dám đứng từ xa rồi tuôn ra một tràng lý lẽ khốn nạn:

 

"Nếu con khốn Tống Đề không hứa lèo cái xe máy, thằng Sính đã không phải bán mạng đi đua xe với người ta để giành nó! Nó mới mười tám tuổi đầu! Mày biết bây giờ nó trông như nào không? Nằm trong viện, mắt trợn trừng vô hồn, khác đếch gì cái xác không hồn đâu? Có điều..."

 

Có điều nó chưa chết.

 

Nửa câu sau Khương Lạc nuốt vào bụng, kìm nén cảm xúc, tiếp tục: "Mày không chịu trách nhiệm mà được à? Bây giờ mày sống tốt rồi, không thể không lo cho gia đình."

 

Chị gái nói Khương Lạc có thể sẽ đến tìm cô, cô còn thấy chắc là không. Vì lần trước hai người gây chuyện khó coi như thế, rồi bị lôi lên đồn cảnh sát. Từ Khương Lạc đến Triệu Quân, Khương Sính, tất cả bị cô cho vào danh sách đen, đã là triệt để vạch mặt nhau.

 

Không ngờ, cô thực sự đánh giá thấp độ dày da mặt của Khương Lạc.

 

Lời ngon tiếng ngọt nói chưa được hai câu, lại ca bài ca ăn vạ.

 

Cô thường xuyên cảm thấy hoài nghi về thế giới này. Tại sao luôn có những người bỉ ổi dơ bẩn, lại có da mặt đi đùn đẩy trách nhiệm, cắn ngược lại người khác.

 

"Cuộc đời tôi tốt xấu ra sao, là do tôi tự quyết, tự chịu. Tôi với cái nhà họ Khương của các người đã đoạn tuyệt từ lâu, tôi có bao giờ sống dựa vào các người đâu, ông biết rõ mà. Khương Sính tự vòi vĩnh Tống Đề cái xe máy. Nên hôm nay nó có lao đầu vào xe rồi chết, hay có chết vì bất cứ lý do trời ơi đất hỡi nào khác, đó là nghiệp của nó, là chuyện của nhà các người. Ông và Triệu Quân dạy con kiểu gì ra nông nỗi này, đừng có lôi tôi vào. Nói lại lần cuối, tôi không có nghĩa vụ phải lo."

 

"Mẹ của mày..." Kế cùng lực kiệt, phải lôi mẹ ra nói.

 

Khương Tư Ý không giận nữa, vì cô biết Khương Lạc đã là cái vỏ rỗng không còn năng lượng và không còn chút sức uy h**p nào.

 

Cô chậm rãi nói: "Khương Lạc, ông chưa nhận ra sao? Từ lúc ông bán đi tâm huyết của mẹ, công ty mẹ sáng lập từ thuở ban đầu, thứ mẹ luôn luôn không nỡ, sự nghiệp của ông đã tuột dốc không phanh, rơi xuống vực sâu, không bao giờ quay lại được nữa."

 

Lời của Khương Tư Ý, khiến nơi sâu thẳm trong lòng Khương Lạc như có vết rách đổ máu.

 

Sắc mặt Khương Lạc trắng bệch.

 

"Ông phá sản, ông rơi vào đường cùng, đó là lựa chọn của ông. Còn tôi, có khả năng giúp hay không, cũng không bao giờ giúp. Cho nên sau này, ông có vợ con ly tán, có bệnh tật đầy mình, thì chẳng dính dáng gì đến tôi cả. Và tôi tuyệt đối sẽ không lo tới."

 

Đây là lần cuối cùng cô đối thoại với Khương Lạc. Cô đã nói hết sạch những lời muốn nói trong lòng.

 

Khương Tư Ý đi về phía Đoạn Ngưng, giám đốc Ngô mới chạy đến.

 

Khương Lạc cứng đầu muốn đi theo, Chu Nghê thong thả bước đến, chặn ông ta lại.

 

"Cô Khương nói chuyện quá khách sáo rồi." Chu Nghê liếc xéo Khương Lạc, "Thứ chó má, cút đi cho trời nó trong."

 

.

 

Khương Lạc không gây ra ảnh hưởng gì đến tâm trạng, cũng như công việc buổi chiều của Khương Tư Ý.

 

Mãi đến bữa tối với Khương Tư Linh, cô mới lôi chuyện này ra nói.

 

Ban đầu Khương Tư Linh hơi lo, sao lúc đó em gái không kể với mình. Song khi biết đồng nghiệp và cả vệ sĩ do Lâm Gai đã bảo vệ em bé, không để Khương Lạc bắt nạt, cô mới yên tâm.

 

Khương Tư Linh không về, vì sợ Khương Lạc gây bất lợi cho em gái. Có cô ở đây, có chuyện gì ít ra cũng có người để bàn bạc.

 

Đồng thời, cô muốn quan sát thêm cách Lâm Gai và em gái chung sống. Hai đứa cưới nhau quá tốc độ, nên dù thế nào, phận làm chị thì cần để mắt giùm em.

 

Và còn, chuyện khác luôn canh cánh trong lòng cô, bây giờ mới có khả năng thực hiện.

 

Khương Tư Linh: "Nhà cũ của nhà họ Khương có đem ra bán đấu giá sau khi bị niêm phong không?"

 

Khương Tư Ý: "Với tình hình của Khương Lạc, có khả năng. Chị muốn..."

 

Khương Tư Linh gật đầu, "Mình lớn lên trong căn nhà đó, còn nhiều ký ức về mẹ lắm. Trước kia không có năng lực, đành mặc cho Khương Lạc và Triệu Quân chiếm. Bây giờ có cơ hội mua lại, tại sao không?"

 

Lời của chị gái khiến Khương Tư Ý động lòng.

 

"Tiếc là công ty mẹ sáng lập ngày xưa... giá cao quá, không biết đời này còn có cơ hội lấy lại không." Khương Tư Linh thở dài.

 

Hai chị em thảo luận xong chuyện nhà cũ thì trời đã về khuya. Khương Tư Ý liếc nhìn đồng hồ, gay go thật, sắp mười hai giờ rồi. Cô hứa tối nay sẽ về nhà. Không biết Lâm Gai ngủ chưa.

 

Trên đường về nhà, Khương Tư Ý lại lôi kế hoạch tỏ tình với Lâm Gai ra, tiếp tục sàng lọc.

 

Chị gái bỗng dưng về, nhà họ Khương lại xảy ra chuyện, làm đảo lộn kế hoạch tỏ tình của cô.

 

Khó chọn quá.

 

Đi qua sân vườn với những ngọn đèn lấp lánh, Khương Tư Ý nghĩ, hay là đợi đến lúc đám cưới rồi tỏ tình luôn?

 

Nhưng, tháng này mới bắt đầu, đám cưới lại tận tháng sau. Phải đợi thêm tháng nữa sao? Không muốn đợi.

 

Dòng suy nghĩ cuộn trào, cô phát thấy phòng khách còn sáng.

 

Đẩy cửa vào, Tuyết Cầu đã đợi sẵn ở cửa.

 

Khương Tư Ý ôm cục bông vẫy đuôi lia lịa, rồi thấy Lâm Gai đang ngồi trên sô pha đặt quyển sách xuống.

 

Đã hứa tối nay về, kết quả lại về muộn thế này, Khương Tư Ý thấy áy náy.

 

Cô ngồi xuống bên cạnh Lâm Gai, chủ động nắm lấy tay chị.

 

Cô giải thích hôm nay đi ăn với chị gái, nói đến chuyện nhà họ Khương, nói quên cả thời gian. Nhắc đến chị gái, cô lại nhớ đến vụ hiểu lầm Phàn Thanh và chưa kịp xin lỗi Lâm Gai.

 

Trong lúc Khương Tư Ý giải thích, Lâm Gai xoay, nắm ngược lại tay em.

 

"Không cần nói. Chị không giận hay hiểu lầm mấy chuyện nhỏ đâu."

 

Mái tóc xoăn mềm mại của chị lả lơi trên xương quai xanh. Ánh đèn đọc sách không phải đang chiếu, mà là đang rót một dòng mật ngọt lên gò má hoàn hảo của chị, yểu điệu trầm tĩnh, như đóa hoa mẫu đơn nở muộn.

 

Tay chị lướt nhẹ trên tay cô, rồi giọng nói ấy vang lên, âm sắc trong trẻo nhưng mang theo độ trầm khàn của đêm, "Chị đợi em về nhà thôi."

 

Sự dịu dàng chết người như đoàn tàu, ầm ầm cán nát trái tim Khương Tư Ý. Khiến nó xao động trong cảm giác chua xót căng đầy.

 

Lúc ban đầu rung động với người, tâm tư sẽ dao động, lúc vui lúc buồn, lo được lo mất. Muốn bày vẽ cho lãng mạn, muốn mỗi bước phải thật trang trọng, thật có nghi thức.

 

Nhưng khi đã hoàn toàn chìm đắm, hoàn toàn yêu người ấy, trái tim do dự bỗng rộng mở. Thật muốn dung nạp người ấy vào, bao bọc thật chặt, trao tất cả cho người ấy.

 

Tuyết Cầu từ lòng Khương Tư Ý nhảy lên đùi Lâm Gai.

 

Lâm Gai ôm nó vào lòng.

 

Khương Tư Ý: "...Thích chị."

 

Lâm Gai xoa đầu Tuyết Cầu, "Chị biết Tuyết Cầu thích chị."

 

"Không phải nó." Trong nhịp tim đập nhanh đến nhói đau, Khương Tư Ý nhìn thẳng vào mắt Lâm Gai, nói: "Em cũng thích chị."

 

Hóa ra tỏ tình chẳng cần nghi lễ, chẳng cần địa điểm, cũng chẳng cần lựa chọn cầu kỳ. Thậm chí không cần thời tiết đẹp.

 

Chỉ cần là em, chỉ cần là chị.

Bình Luận (0)
Comment